Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 122: Ngày Ác Mộng Của Tống Bàng !

Bán Đạo Thanh Phong

22/07/2022

Editor: Kingofbattle

Tất cả mọi người Sở gia như hoá đá.

Tông chủ Cửu Kiếm Sơn, chả lẽ bị điên rồi sao?

Tại sao lại chửi nhi tử của hắn ác như thế ?

Nếu nhi tử của ngươi là đống phân, thì con moẹ ngươi cũng khác gì đống phân đâu, hơn nữa lại là một đống phân già !

Sở Vân cũng há hốc mồm, vẻ mặt khiếp sợ, lực uy hiếp của tiền bối, đã mạnh mẽ đến loại trình độ này rồi ư ?

Ngay cả tông chủ Cửu Kiếm Sơn, cũng phải vứt đi tôn nghiêm ?

Lúc này người khó chịu nhất phải là Tống Bàng.

Cả người hắn đều choáng váng.

Đầu óc quay cuồng, nước mắt nước mũi chảy tràn lan, gương mặt đã sưng như đầu heo.

Nhưng đau nhất vẫn là tâm can.

Người hung ác đánh mình tơi tã, còn sỉ vã mình thậm tệ, lại là phụ thân của mình...!

Đệch con mịa nó, khẳng định ngươi không phải là cha ruột của ta.

"Lương tâm của ngươi vứt cho chó rồi sao? "

"Một đống phân như ngươi, lại muốn vấy bẩn một đoá hoa tươi, ngươi có biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không.? "

"Tại sao da mặt của ngươi lại dày như vậy? "

"Làm sao mà ngươi không tiểu một bãi, rồi soi mặt của mình, ngươi xứng với người ta sao? "

Toàn thân Tống Nhất Minh run rẩy, càng ra tay càng hung ác, càng ra tay càng nặng.

Gương mặt của Tống Bàng cũng bị biến dạng.

"Cứu mạng, cứu ta với , phụ thân của ta phát điên rồi! "

Tống Bàng giãy dụa cầu cứu, giọng nói đã nấc nghẹn không còn rõ ràng.

Hắn rất sợ, phụ thân bị hoá điên rồi.

Nếu còn không dừng tay, hắn cảm giác mình sẽ chết!

Không có ai chú ý, mồ hôi lạnh trên trán Tống Nhất Minh túa ra như suối.

Một luồng uy áp kinh khủng, đang đè ép trên người hắn.

Vẫn chưa có dấu hiệu rút đi.



Tống Nhất Minh cũng không dám dừng tay, hơn nữa chỉ có thể cắn răng, ra tay ngày càng nặng.

Sở gia có cường giả khủng bố !

Hắn vừa mới bước vào tộc địa Sở gia không bao lâu, lại có một luồng uy áp khủng bố, đè vào trên người của hắn.

Ý tứ cảnh cáo đã rất rõ ràng.

Nhưng chuyện mà khiến Tống Nhất Minh kinh hãi nhất, chính là luồng uy áp này, so với những lão bất tử Cửu Kiếm Sơn, còn mạnh hơn gấp trăm, gấp nghìn lần!

Trong lòng hắn rất sợ hãi!

Chỉ có thể tự mình động thủ, đánh đập chửi bới nhi tử của mình.

Đây là hắn đang tự cứu mình, cũng chính là cứu nhi tử của hắn.

Hắn đã hiểu ra được vài chuyện, khó trách Tần quốc không bắt Sở gia xưng thần.

Nguyên do, chính là Sở gia có ẩn chứa một siêu cấp cường giả!

Có thể là một tồn tại rất khủng bố đang bảo hộ Sở gia!

Mình quá thảm rồi!

Chẳng những thân thể của Tống Bàng bị tàn phá, ngay cả tâm hồn của hắn cũng bị vỡ vụn.

Hơn nữa lại bị chính phụ thân của mình ban cho.

Mở miệng là một đống phân, ngậm miệng là một đống phân, động một chút là bảo hắn soi mặt trong bãi nước tiểu.

Sở Huyền cũng rất cạn lời.

Đầu óc của tông chủ Cửu Kiếm Sơn có vấn đề sao?

Đậu xanh, ta thả uy áp lên người ngươi là để cảnh cáo, không nên làm càn.

Kết quả, tên này lại điên cuồng đánh nhi tử của hắn.

Nhưng mà hắn còn sỉ nhục nhi tử của mình rất thậm tệ.

Sở Huyền rất nghi ngờ, gã Tống Bàng này không phải con ruột của hắn.

Tất cả mọi người Sở gia đều nhìn đến ngây ngốc.

Vốn là đám người Sở Thiên Minh đối với chuyện Tống Bàng muốn lấy Sở Vân, hết sức phẫn nộ cùng chán ghét.

Thế nhưng lúc này, nhìn thấy gia hoả không còn ra hình dáng con người kia, trong lòng lại nảy sinh thương cảm.

Thật là một kẻ đáng thương...!

Lại bị phụ thân của mình tàn phá đến dạng này



Mọi người cũng rất nghi ngờ, có khả năng Tống Bàng không phải là con ruột, mà chính là nhặt được từ trong đống rác.

Trong lúc mấu chốt, có thể phát huy ra công dụng làm bao cát cho phụ thân hắn xả giận.

Nhìn thấy Tống Bàng trở thành bộ dạng như vậy, Sở Vân cũng cảm thấy không đành lòng, nhất là Tống Bàng vẫn đang cầu cứu.

Khó khăn lắm mới nâng một tay lên.

"Cứu mạng, cứu ta với...! "

Răng rắc!

Tay hắn đã bị bẻ gảy.

Âm thanh răng rắc kia, rơi vào trong lỗ tai mọi người Sở gia, khiến cho mọi người không nhịn được mà run cầm cập.

Tông chủ Cửu Kiếm Sơn, đây là phát điên rồi.

Có nên ngăn cản hay không?

Lỡ như hắn điên thật, xuất thủ với mọi người thì làm sao?

Cũng không có ai đánh lại hắn.

Nhưng, nếu cứ để như vậy, nhi tử của hắn sẽ bị đánh chết, sau đó tỉnh táo lại, có phải là trách tội lên đầu nhóm người bên mình không ?

Trong lòng Sở Thiên Minh thầm chửi cha mắng mẹ, Cửu Kiếm Sơn làm cái quái gì vậy, tại sao lại chọn một kẻ điên làm tông chủ ?

Chẳng lẽ, gần đây tu luyện bị tẩu hoả nhập ma, nên mới trở thành thế này?

Rất có thể!

"Này tông chủ, nếu tiếp tục đánh nữa sẽ chết người đó. "

Sở Vân không nhịn được đã mở miệng.

Tống Nhất Minh liền cho nàng một ánh mắt đầy cảm kích, luồng uy áp kia đã thu về.

Hăn dùng chân đá Tống Bàng một cái, quát to: "Còn không biết cám ơn Sở cô nương! "

"Đa tạ! "

Tống Bàng lệ rơi đầy mặt, ngũ quan đã biến dạng, nhìn thế nào cũng rất giống cái bánh chưng!

Tâm linh của hắn đã bị tổn thương rất thảm!

Đây là một ngày ác mộng!

Tống Nhất Minh nhắc tới Tống bàng, trên mặt rất thành khẩn nói ra: "Sở cô nương cứ yên tâm, tên khốn kiếp này, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt của ngươi ! "

"Tên hỗn đản phế vật này, ta sẽ dẫn hắn trở về răn dạy thật kỹ. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook