Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !
Chương 123: Tâm Tính Của Phụ Thân Bị Vặn Vẹo ?
Bán Đạo Thanh Phong
22/07/2022
Editor: Kingofbattle
Tuy là nhìn qua bộ dạng của Tống Bàng rất thê thảm, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần điều trị thật tốt là có thể khôi phục lại.
"Kỳ thật ngài không cần ra tay ác như vậy. "
Dáng vẻ Sở Vân có chút áy náy.
Lực uy hiếp của vị tiền bối kia, quá kinh khủng.
Ngay cả tông chủ Cửu Kiếm Sơn, cũng bị doạ đến phát điên.
"Đa tạ! "
Giờ khắc này Tống Bàng cảm động đến rơi nước mắt!
khuôn mặt Sở Vân hơi đỏ lên, hắn bị thảm như vậy, có lẽ nguyên nhân là do mình.
Kết quả, hắn còn cảm tạ mình, thật là ngại ngùng.
"Cáo từ, Tống mỗ sẽ trở về giáo huấn hắn thêm ! "
Tống Nhất Minh dẫn Tống Bàng cáo từ rời đi.
Đã xong!
Tống Bàng nghe thấy cũng choáng váng, còn muốn giáo huấn ta, con bà nó, có phải là muốn hành hạ ta đến chết không..?
Trực tiếp ngất đi.
Khi đến Tống Nhất Minh rất hùng hổ doạ người, nhưng khi trở về lại hoảng hốt lo sợ.
Không biết vì sao, bị nhục nhã như thế, còn đánh nhi tử thừa sống thiếu chết.
Vốn là nên tức giận, người đứng sau mới đúng.
Nhưng mà, trong đầu Tống Nhất Minh lại không dám sinh ra một chút suy nghĩ xấu nào.
Ngược lại, còn đối với người đứng sau màn, tràn đầy tôn kính cùng hảo cảm.
"Nhất định là bởi vì, tiền bối kia đã hạ thủ lưu tình, cho nên mình mới thấy cảm kích, mới có hảo cảm tốt đối với hắn. "
"Nhất định là vậy! "
Tống Nhất Minh nghĩ một hồi, cũng cảm thấy không có gì bất thường.
Bất tri bất giác, hắn đã bị Sở Huyền khống chế.
Sở Huyền gieo Chủng Hồn ấn rất bí mật, không ai có thể cảm giác được, cho nên Tống Nhất Minh cũng không biết, mình đã bị người khác khống chế.
Con cờ Tống Nhất Minh này, Sở Huyền đã bố trí.
Khi nào dùng tới hắn, có dùng hay không, vẫn còn là ẩn số.
Trước khi bị khống chế, Tống Nhất Minh cũng sẽ không biết, Chủng Hồn Ấn đang ở trên người của hắn, tâm trí của hắn so với trước, cũng không có gì thay đổi.
Chỉ biết rằng rất tôn kính với vị tiền bối thần bí nọ.
Một ít tâm tình như thế, tất nhiên Tống Nhất Minh sẽ không nghi ngờ.
Hắn cũng không nảy sinh tâm tình hoài nghi.
Đây chính là chỗ khủng bố của Chủng Hồn Ấn.
Tông chủ Cửu Kiếm Sơn..., thân phận và địa vị cũng không thấp, dậm chân một cái, ngay cả Nam Châu cũng phải rung chuyển.
Mặc dù hắn không phải là người mạnh nhất ở Cửu Kiếm Sơn, thế nhưng địa vị lại không thấp, thời điểm mấu chốt, vẫn có thể phát huy ra tác dụng không nhỏ.
Sở Huyền tiện tay bố trí một con cờ, có dùng đến hay không, hắn cũng không để tâm lắm.
Tống Nhất Minh rời đi rất nhanh.
Những đệ tử Cửu Kiếm Sơn đang khống chế thành trì Sở Quận, khi nhìn thấy tông chủ mang theo một vật có hơi giống người, tất cả đều bị sửng sốt.
Nhìn thấy quần áo này, tựa hồ vật này là Tống sư đệ?
Chuyện gì đã xảy ra?
"Rút lui, quay về Cửu Kiếm Sơn! "
Tống Nhất Minh hạ lệnh.
Sở gia có cường giả khủng bố, ngàn vạn lần không thể làm vị kia mất hứng.
Hơn nữa, đối phương không hiện thân, hiển nhiên là không muốn người khác chú ý.
Cho nên, nhất định phải giữ bí mật, không thể để lộ ra ngoài.
Tống Nhất Minh cũng không muốn, bởi vì mình tiết lộ bí mật này, sẽ khiến vị cường giả khủng bố kia bất mãn, đuổi đến tận cửa giết mình.
Dùng thực lực kinh khủng của vị kia, cho dù là toàn bộ Cửu Kiếm Sơn, cũng không thể chống cự.
Nếu sơ sẩy một cái, thì Cửu Kiếm Sơn sẽ bị xoá tên.
"Tông chủ, đã xảy ra chuyện gì ? "
Đệ tử Cửu Kiếm Sơn nhìn thấy Tống Bàng không còn hình dạng người, nghi ngờ hỏi.
"Cái gì mà xảy ra chuyện, tên khốn kiếp này lại không biết xấu hổ, cho nên ta phải đích thân dạy dỗ hắn!"
Tống Nhất Minh tức giận quát lạnh.
Đệ tử Cửu Kiếm Sơn liền ngậm miệng, mặc kệ vì sao Tống Bàng lại thảm như vậy, đây cũng không phải là chuyện mình có thể quản.
Tống Nhất Minh dẫn theo tất cả đệ tử Cửu Kiếm Sơn bỏ chạy, trả thành trì Sở quận lại cho Sở gia.
Đế cung Đại Tần.
Tần Khả Vận nhìn tin tức trong tay, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Vậy mà Tống Nhất Minh không chết?
Chỉ là con của hắn, bị đánh thành đầu heo, kì thực chuyện này đối với võ giả mà nói, cũng không tính là nghiêm trọng.
Chỉ cần không tổn thương đến căn cơ, thì tất cả đều là tổn thương ngoài da.
Vị Thập Tam thiếu gia kia, lại nhân từ như vậy ?
Hai mắt Tần Khả Vận liền sáng rực, mình có nên đi gặp hắn hay không?
Hắn nương tay đối với tông chủ Cửu Kiếm Sơn, chắc chắn sẽ không làm khó mình ?
Chẳng qua là, lỡ như…?
Nghĩ như vậy, Tần Khả Vận chỉ biết thở dài.
Không thể đi Sở gia, vạn nhất hắn giữ mình lại làm tỳ nữ thì sao ?
Đường đường là Nữ Đế một nước, lại chạy tới làm tỳ nữ cho người ta, đầu óc của nàng rất bình thường, sẽ không si mê nam nhân đến mức này.
Một đám tộc lão Sở gia như phát mộng.
Vốn tưởng rằng Sở gia gặp phải nguy cơ lớn, bọn hắn đều chuẩn bị tiếp nhận, chuyện Sở Vân bị ép gả cho Tống Bàng.
Không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Đột nhiên tông chủ Cửu Kiếm Sơn lại lên cơn điên, hung hăng đánh đập chửi bới nhi tử của mình, còn đánh cho răng rơi đầy đất, ngũ quan biến dạng.
Đến tột cùng là phẩm hạnh của nhi tử quá kém, hay là tâm tính của phụ thân bị vặn vẹo, mới có thể tạo ra thảm kịch như thế này?
Tuy là nhìn qua bộ dạng của Tống Bàng rất thê thảm, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần điều trị thật tốt là có thể khôi phục lại.
"Kỳ thật ngài không cần ra tay ác như vậy. "
Dáng vẻ Sở Vân có chút áy náy.
Lực uy hiếp của vị tiền bối kia, quá kinh khủng.
Ngay cả tông chủ Cửu Kiếm Sơn, cũng bị doạ đến phát điên.
"Đa tạ! "
Giờ khắc này Tống Bàng cảm động đến rơi nước mắt!
khuôn mặt Sở Vân hơi đỏ lên, hắn bị thảm như vậy, có lẽ nguyên nhân là do mình.
Kết quả, hắn còn cảm tạ mình, thật là ngại ngùng.
"Cáo từ, Tống mỗ sẽ trở về giáo huấn hắn thêm ! "
Tống Nhất Minh dẫn Tống Bàng cáo từ rời đi.
Đã xong!
Tống Bàng nghe thấy cũng choáng váng, còn muốn giáo huấn ta, con bà nó, có phải là muốn hành hạ ta đến chết không..?
Trực tiếp ngất đi.
Khi đến Tống Nhất Minh rất hùng hổ doạ người, nhưng khi trở về lại hoảng hốt lo sợ.
Không biết vì sao, bị nhục nhã như thế, còn đánh nhi tử thừa sống thiếu chết.
Vốn là nên tức giận, người đứng sau mới đúng.
Nhưng mà, trong đầu Tống Nhất Minh lại không dám sinh ra một chút suy nghĩ xấu nào.
Ngược lại, còn đối với người đứng sau màn, tràn đầy tôn kính cùng hảo cảm.
"Nhất định là bởi vì, tiền bối kia đã hạ thủ lưu tình, cho nên mình mới thấy cảm kích, mới có hảo cảm tốt đối với hắn. "
"Nhất định là vậy! "
Tống Nhất Minh nghĩ một hồi, cũng cảm thấy không có gì bất thường.
Bất tri bất giác, hắn đã bị Sở Huyền khống chế.
Sở Huyền gieo Chủng Hồn ấn rất bí mật, không ai có thể cảm giác được, cho nên Tống Nhất Minh cũng không biết, mình đã bị người khác khống chế.
Con cờ Tống Nhất Minh này, Sở Huyền đã bố trí.
Khi nào dùng tới hắn, có dùng hay không, vẫn còn là ẩn số.
Trước khi bị khống chế, Tống Nhất Minh cũng sẽ không biết, Chủng Hồn Ấn đang ở trên người của hắn, tâm trí của hắn so với trước, cũng không có gì thay đổi.
Chỉ biết rằng rất tôn kính với vị tiền bối thần bí nọ.
Một ít tâm tình như thế, tất nhiên Tống Nhất Minh sẽ không nghi ngờ.
Hắn cũng không nảy sinh tâm tình hoài nghi.
Đây chính là chỗ khủng bố của Chủng Hồn Ấn.
Tông chủ Cửu Kiếm Sơn..., thân phận và địa vị cũng không thấp, dậm chân một cái, ngay cả Nam Châu cũng phải rung chuyển.
Mặc dù hắn không phải là người mạnh nhất ở Cửu Kiếm Sơn, thế nhưng địa vị lại không thấp, thời điểm mấu chốt, vẫn có thể phát huy ra tác dụng không nhỏ.
Sở Huyền tiện tay bố trí một con cờ, có dùng đến hay không, hắn cũng không để tâm lắm.
Tống Nhất Minh rời đi rất nhanh.
Những đệ tử Cửu Kiếm Sơn đang khống chế thành trì Sở Quận, khi nhìn thấy tông chủ mang theo một vật có hơi giống người, tất cả đều bị sửng sốt.
Nhìn thấy quần áo này, tựa hồ vật này là Tống sư đệ?
Chuyện gì đã xảy ra?
"Rút lui, quay về Cửu Kiếm Sơn! "
Tống Nhất Minh hạ lệnh.
Sở gia có cường giả khủng bố, ngàn vạn lần không thể làm vị kia mất hứng.
Hơn nữa, đối phương không hiện thân, hiển nhiên là không muốn người khác chú ý.
Cho nên, nhất định phải giữ bí mật, không thể để lộ ra ngoài.
Tống Nhất Minh cũng không muốn, bởi vì mình tiết lộ bí mật này, sẽ khiến vị cường giả khủng bố kia bất mãn, đuổi đến tận cửa giết mình.
Dùng thực lực kinh khủng của vị kia, cho dù là toàn bộ Cửu Kiếm Sơn, cũng không thể chống cự.
Nếu sơ sẩy một cái, thì Cửu Kiếm Sơn sẽ bị xoá tên.
"Tông chủ, đã xảy ra chuyện gì ? "
Đệ tử Cửu Kiếm Sơn nhìn thấy Tống Bàng không còn hình dạng người, nghi ngờ hỏi.
"Cái gì mà xảy ra chuyện, tên khốn kiếp này lại không biết xấu hổ, cho nên ta phải đích thân dạy dỗ hắn!"
Tống Nhất Minh tức giận quát lạnh.
Đệ tử Cửu Kiếm Sơn liền ngậm miệng, mặc kệ vì sao Tống Bàng lại thảm như vậy, đây cũng không phải là chuyện mình có thể quản.
Tống Nhất Minh dẫn theo tất cả đệ tử Cửu Kiếm Sơn bỏ chạy, trả thành trì Sở quận lại cho Sở gia.
Đế cung Đại Tần.
Tần Khả Vận nhìn tin tức trong tay, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Vậy mà Tống Nhất Minh không chết?
Chỉ là con của hắn, bị đánh thành đầu heo, kì thực chuyện này đối với võ giả mà nói, cũng không tính là nghiêm trọng.
Chỉ cần không tổn thương đến căn cơ, thì tất cả đều là tổn thương ngoài da.
Vị Thập Tam thiếu gia kia, lại nhân từ như vậy ?
Hai mắt Tần Khả Vận liền sáng rực, mình có nên đi gặp hắn hay không?
Hắn nương tay đối với tông chủ Cửu Kiếm Sơn, chắc chắn sẽ không làm khó mình ?
Chẳng qua là, lỡ như…?
Nghĩ như vậy, Tần Khả Vận chỉ biết thở dài.
Không thể đi Sở gia, vạn nhất hắn giữ mình lại làm tỳ nữ thì sao ?
Đường đường là Nữ Đế một nước, lại chạy tới làm tỳ nữ cho người ta, đầu óc của nàng rất bình thường, sẽ không si mê nam nhân đến mức này.
Một đám tộc lão Sở gia như phát mộng.
Vốn tưởng rằng Sở gia gặp phải nguy cơ lớn, bọn hắn đều chuẩn bị tiếp nhận, chuyện Sở Vân bị ép gả cho Tống Bàng.
Không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Đột nhiên tông chủ Cửu Kiếm Sơn lại lên cơn điên, hung hăng đánh đập chửi bới nhi tử của mình, còn đánh cho răng rơi đầy đất, ngũ quan biến dạng.
Đến tột cùng là phẩm hạnh của nhi tử quá kém, hay là tâm tính của phụ thân bị vặn vẹo, mới có thể tạo ra thảm kịch như thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.