Ở Chung

Chương 10:

Lưu Thủy Thủy

20/01/2022

Trong túi đồ có cả quýt, loại quả mà cậu thích nhất. Lâm Dạng xách mấy thứ đồ đi vào phòng bếp cũng không có lại đi ra nữa. Cậu biết, nếu cậu cứ nán lại ngoài đó thì Lý Tuệ sẽ chẳng nói được gì với Chung Kế Chi vậy nên cậu ở lại trong bếp, vừa bóc quýt ăn, vừa dỏng lỗ tai lên nghe ngóng.

Thấy cậu nhóc biết điều trốn trong phòng bếp không ra nữa, Lý Tuệ mới thở phào. Kể cả khi cách âm hiệu quả không tốt, cậu có thể vô tình nghe được nhưng ít nhất còn không cần nói ngay trước mắt người khác, như vậy cũng dễ hơn cho cô ta nhiều. Chung Kế Chi thì không được như Lý Tuệ, bởi nếu Lâm Dạng càng tỏ vẻ tự nhiên hào phóng trước người khác báo nhiêu thì trong lòng anh lại càng lo sợ bấy nhiêu.

Chung Kế Chi không đi tới chỗ Lý Tuệ, anh đứng ở sau lưng ghế sofa khiến cho Lý Tuệ cảm giác, giữa hai người họ có khoảng cách, cô ta nén lại nỗi xấu hổ trong lòng, muốn nói chuyện tán gẫu lại không biết bắt đầu từ đâu, cô ta gượng gạo mở lời: “Căn nhà này… là về sau anh mới mua à?”

Chung Kế Chi đáp, “Ừm.”

“Tốt thật, em nghe Lưu Vỹ nói, tiệm bánh cũng đã mở được rồi… tốt quá.” Lý Tuệ có ý xích lại gần hơn với Chung Kế Chi, mà Chung Kế Chi cũng theo đó nhích ra xa dần, luôn bảo trì khoảng cách 2 – 3 m với Lý Tuệ.

“Anh còn trách em sao?” Chung Kế Chi hơi sững người, đối với Lý Tuệ năm đó, chắc chắn anh có oán trách, nhưng dù sao cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, huống chi hiện tại anh đã có đối tượng mới nên là oán trách cái gì, thật sự chưa nói tới. Chung Kế Chi không có bao nhiêu do dự mà đáp: “Không sao, mọi chuyện cũng qua lâu rồi.”

Lý Tuệ đương nhiên không tin, trong lòng Chung Kế Chi không yên, vẫn luôn mất tập trung, như vậy không phải chứng minh anh vẫn còn cây gai trong lòng sao? Ngoài thì mạnh miệng nói không có gì nhưng kì thực lại đang kiềm chế chính mình.

Nhưng, Chung Kế Chi đúng là không tập trung, anh muốn đi vào bếp nhìn xem Lâm Dạng đang làm gì trong đó nhưng lại không thể bất lịch sự ném Lý Tuệ ở phòng khách một mình được nên thường thường liếc nhìn về phía phòng bếp.

Lại xuất hiện khoảng không im ắng giữa hai người, Lý Tuệ tiếp tục mở lời trước: “Lúc trước em đến thành phố kế bên, sau lại gặp được một người, lúc ấy anh ta đang làm ăn buôn bán cũng kiếm được khá khá tiền, em lúc ấy lại một lòng muốn kiếm tiền nhưng ngày dài tháng rộng, chẳng biết trước được thế nào, anh ta là kẻ nghiện cờ bạc, sau đó em với anh ta cãi nhau, từ chuyện nhỏ đến chuyến lớn, cứ ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn.”

Lý Tuệ dừng lại, quay sang nhìn Chung Kế Chi bằng ánh mắt dịu dàng, Chung Kế Chi chỉ nói mấy lời an ủi qua loa, Lý Tuệ lại nói tiếp, “Lại nhớ những ngày em và anh ở bên nhau, từ đó tới giờ anh chưa cãi nhau với em lần nào hết.”

Lâm Dạng đứng dán vào tường, từng câu từng chữ Lý Tuệ nói, cậu đều nghe rõ, cũng hiểu được, phỏng chừng là bị người đàn ông trước đó của cô ta tổn thường nên quay ra thấy Chung Kế Chi thật tốt này kia. Sao Chung Kế Chi lại không nói lời nào? Đau lòng cho vợ cũ sao?

Đúng là Chung Kế Chi là người thật thà nhưng anh không hề ngu ngốc, Lý Tuệ toàn đề cập tới những chuyện trước kia của hai người, sao anh có thể không rõ ý đồ gì được? Ngay từ đầu anh đã lo rằng Lý Tuệ sẽ có lại suy nghĩ này nên mới nói với Lưu Vỹ là không muốn gặp, nhưng không biết có phải Lưu Vỹ hiểu lầm ý anh không mà bây giờ Lý Tuệ còn tìm đến tận cửa luôn rồi.

“Đã sinh sống với nhau thì sẽ luôn có cãi vã.” Chung Kế Chi cau mày nói, Lý Tuệ lại lắc đầu: “Năm đó chúng ta sống cùng nhau anh không hề như vậy.” Chung Kế Chi lại nhìn về phía phòng bếp, vẫn chưa nhìn thấy Lâm Dạng đang làm gì trong đó, “Tôi cũng không khác đâu, nhưng tôi giờ không dám cãi cùng với em ấy, em ấy mà giận một cái thì sẽ rất đáng sợ, tôi phải nhường em ấy chút.”



Lâm Dạng sửng sốt, tay đang bóc quýt cùng sững lại, chậm chạp nhặt những sợi sơ trăng trắng, muốn nghe xem Chung Kế Chi rốt cuộc sẽ nói gì tiếp đây. Lý Tuệ nghe xong cũng ngây cả người, cô ta đã hỏi Lưu Vỹ, Lưu Vỹ rõ ràng nói hiện tại Chung Kế Chi còn độc thân kia mà, sao cách anh nói cứ như đã có người khắc sâu tận vào trong tâm khảm vậy?

“Vậy sao… hiện giờ… anh đã không còn độc thân nữa rồi?” Trái tim Lý Tuệ hoảng loạn, cô ta rất sợ đáp án mà Chung Kế Chi sẽ nói. Người đàn ông chỉ ừ một tiếng, chỉ một tiếng ừ khẳng định của anh lọt vào tai Lý Tuệ lại như lời phán quyết, hai mắt cô ta ửng đỏ lên, khó khăn hỏi thêm, “Là người… em quen biết sao?”

Lúc nhắc đến Lâm Dạng, thái độ, ngữ điệu của Chung Kế Chi thay đổi hoàn toàn, từ khi có người bạn trai bé bỏng này, Chung Kế Chi đã đi hỏi thăm rất nhiều người để biết làm sao có thể cùng với người yêu nhỏ tuổi hơn mình ở bên nhau, mà hai người đều là đàn ông nên anh vẫn không dám công khai mối quan hệ của hai người cho những người khác, mà lúc này Lý Tuệ lại hỏi, Chung Kế Chi bất giác liền nói:

“Cô không quen, em ấy nhỏ hơn tôi 10 tuổi, tính khí nỏng nảy lắm, rất thích hờn dỗi lại là người trẻ nên có rất nhiều thú vui, sở thích, tôi tự cảm thấy không theo kịp được em ấy. Tôi không biết làm thế nào để sống chung hài hòa với em ấy cả.” Lúc Chung Kế Chi nói đến người anh yêu, gương mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, ngoài miệng thì oán giận nhưng nghe thôi cũng biết giọng nói anh yêu chiều vô cùng. Lý Tuệ nghe xong còn tưởng mình nghe nhầm, một người như Chung Kế Chi lại có thể yêu đương với một người nhỏ hơn anh nhiều tiểu đến vậy, mà còn người kia nữa, phải là kiểu người như thế nào cơ chứ, sao có thể chấp nhận ở chung một người đàn ông vừa già vừa nhạt nhẽo như Chung Kế Chi?

Lâm Dang vẫn đứng tựa vào tường, cậu bỏ múi quýt cuối cùng vào miệng, ngọt quá, vị ngọt tràn vào cả tận cuống họng. Cậu cảm thấy mình không cần thiết phải trốn nơi này, lén lén lút lút nghe hai người ngoài kia nói chuyện. Cậu là một người bạn trai thích hờn dỗi, tính tình nóng nảy cơ mà không phải sao, cậu hoàn toàn có quyền ra đó và tuyên bố chủ quyền của mình.

Chung Kế Chi vừa thấy Lâm Dạng đi ra từ phòng bếp thì lập tức giật nảy mình, không biết cậu nghe được những gì rồi, không biết cậu sẽ tức giận hay không nữa đây.

“Ây khoan… có đói bụng không, ăn chút quýt lót dạ trước đi.” Nhìn theo ánh mắt của Chung Kế Chi, Lý Tuệ cũng phát hiện cậu nhóc đang đi ra từ phòng bếp. Lâm Dang liếm liếm môi, trong miệng vẫn đầy vị quýt, “Chua lắm, càng ăn càng thấy đói.”

Lúc này Lý Tuệ mới cảm thấy, khi ở gần cậu nhóc này, Chung Kế Chi rất kì lạ, cách hai người ở chung cũng vậy, cậu nhóc kia rõ ràng là kẻ ăn nhờ ở đậu nhưng lại không hề biết tự giác, lúc nói chuyện với Chung Kế Chi không lễ phép gì mà thái bộ Chung Kế Chi lại khác thường, cứ như là anh đang sợ thiếu niên kia giận dỗi vậy.

Lý Tuệ còn chưa kịp mở miệng làm hòa với Chung Kế Chi nhưng thấy Lâm Dạng đi ra cũng chỉ có thể lúng túng mà thuận miệng nói sang chuyện khác, “Đứa trẻ này… là người làm anh mời tới tiệm sao?” Lúc trước cô ta còn hỏi cậu có phải người thân của Chung Kế Chi, Lâm Dạng cũng không hề trả lời trực tiếp.

Không ngờ lần này, Chung Kế Chi còn chưa kịp mở miệng thì cậu nhóc đã lên tiếng, “Không phải, tôi là người yêu của chú ấy.”

Cậu chiếm lấy vị trí người yêu, tuyên bố chủ quyền của mình nên lời nói khí phách hơn nhiều, với thân phận chính thất thì đương nhiên phải khí thế mà tuyên bố rồi. Lý Tuệ trợn tròn hai mắt nhìn cậu, còn Lâm Dạng lại liếc nhìn Chung Kế Chi bằng ánh mắt tinh quái. Cậu vốn còn tưởng Chung Kế Chi sẽ bối rối mà giải thích không ngừng, dù sao công khai mối quan hệ đồng giới lại còn nhỏ hơn mình đến 10 tuổi, anh nhất định sẽ rất khó xử. Nhưng lại không ngờ rằng, ánh mắt Chung Kế Chi không có bất kì sự bối rối hay trốn tránh nào, trái lại anh còn đi tới đứng bên cạnh Lâm Dạng.

Lý Tuệ còn nghĩ mình nghe nhầm, “Cái…”

Còn không đợi cô ta hỏi thành câu, cậu nhóc đã kéo tay Chung Kế Chi, cả người cậu gần như áp sát không còn kẽ hở nào với anh, “Chính là người yêu đấy, tôi là bạn trai của chú ấy.” Chung Kế Chi không hề có ý định phản bác thì thôi, thậm chí anh còn bổ sung thêm cho Lâm Dạng: “Cậu ấy chính là người đang ở bên tôi hiện tại.”



Bảo sao, lúc cô ta vào trong nhà đã cảm thấy có gì đó kì kì, giờ hai người nói ra mới sực tỉnh, mới hiểu ra ẩn ý sau lời mời uống nước của cậu nhóc kia. Lý Tuệ nhìn thoáng về phía hai người con trai đứng sát cạnh nhau trước mặt cô, tự hỏi, sao Chung Kế Chi lại có thể thích con trai được, nhìn bộ dáng, ngoại hình của cậu nhóc này không hề giống như loại người sẽ chấp nhận ở bên Chung Kế Chi.

Tuy cậu nhóc trước mắt vẫn mang bộ mặt cười cười nhưng Lý Tuệ có thể cảm nhận được cậu ta không hề có ý tốt. Suy đi nghĩ lại, việc cô ta ở đây cũng không còn ý nghĩa gì nên cũng không nói thêm lời thừa thãi nào, vội vội vàng vàng nói lời tạm biệt, “Vậy… em đi trước đây, không quấy rầy hai người nữa.”

Lý Tuệ rời đi, khi cánh cửa vừa đóng, sắc mặt Lâm Dạng lập tức trở nên lạnh lùng, cậu vung tay thoát khỏi tay Chung Kế Chi, trên mặt còn hiện rõ vẻ hờn dỗi mà nhìn anh. Chung Kế Chi cảm thấy không ổn rồi, dù anh còn không biết mình sai ở đâu nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Dạng như vậy thì kinh sợ không thôi, chẳng biết sao mà bất giác sờ lên mũi.

Ông chú ngơ ngơ đứng đó, còn không biết tiến lên dỗ người ta. Tuy nói Lý Tuệ tìm tới cửa, Chung Kế Chi đã từ chối, nhưng Lâm Dạng vẫn phải tức giận, chính là tức giận không có nguyên nhân, thậm chí đến cuối cậu còn có suy nghĩ, trong tình yêu không phải ai cũng vậy sao? Chẳng lẽ Chung Kế Chi gặp mặt vợ cũ của anh mà cậu lại không thể giận dữ chắc.

“Sao chú không tâm sự với vợ cũ lâu hơn chút nữa đi?” Vẫn may, Lâm Dạng lên tiếng trước nên Chung Kế Chi mới có gan nói chuyện với cậu. Hai người cứ đứng vậy cũng không phải cách, nên khi Chung Kế Chi định kéo tay Lâm Dạng, cậu cũng không vùng ra, rồi anh kéo cậu đến ngồi xuống sofa.

“Thực ra chú cũng không biết tại sao, lúc Lưu Vỹ tới báo chuyện cô ta đã trở về, còn tìm tới Lưu Vỹ để nhờ anh ta làm thuyết khách, chú cũng đã từ chối rồi… Đã nói là chú không muốn gặp, thật đó, nếu cháu không tin có thể gọi điện hỏi Lưu Vỹ ngay bây giờ.” Nói xong, Chung Kế Chi lập tức muốn gọi cho Lưu Vỹ, nhưng lại bị Lâm Dạng đoạt lại, “Nói tiếp.”

“Sau đó Lý Tuệ chắc hẳn hỏi được từ chỗ Lưu Vỹ địa chỉ nhà chúng ta rồi tự mình tới tìm, chú thực sự chưa từng gặp mặt cô ta trước đó.” Chung Kế Chi chỉ thiếu nước thề độc nữa thôi. Lâm Dạng bật điện thoại rồi tiện tay mở lịch sử trò chuyện, ngoại trừ của một vài người quen, các nhà cung cấp hàng ra thì chỉ có mỗi số của cậu. Có thể quang minh chính đại kiểm tra lịch sử điện thoại lại thêm Chung Kế Chi hết lời giải thích, Lâm Dạng rất hưởng thụ cảm giác lúc này.

Dẫu vậy cậu vẫn cau mày, nhìn thái độ không giống như cậu sẽ bỏ qua cho Chung Kế Chi, “Vậy về chuyện trước kia, tại sao hai người lại ly hôn?” Trên các tài khoản mạng xã hội của Chung Kế Chi cũng chỉ có vài ba người bạn anh thường liên lạc, người là con gái ít càng thêm ít, căn bản chẳng có gì đáng xem.

Lâm Dạng như vậy hẳn là muốn cùng anh giải quyết tất thảy đây. Đối mặt với ánh mắt của Lâm Dạng, Chung Kế Chi cảm thấy áp lực rất lớn, “Năm đó chú còn quá nghèo, cô ta không chịu được việc phải theo chú chịu khổ nên cầm tiền chạy trốn, tiền đó là vốn là tiền để mở cửa tiệm.” Động tác xoay điện thoại của Lâm Dạng ngừng lại, trừng mắt nhìn ông chú trước mặt.

Vẻ mặt của ông chú cũng khá bình tĩnh, dù sao chuyện cũng đã là quá khứ của nhiều năm trước rồi nên nói đến cũng không thấy gì, nói như thể là chuyện của người khác còn anh là kẻ ngoài cuộc, đang kể cho Lâm Dạng như một câu chuyện đáng chê cười vậy.

Đúng là quá sức ngu xuẩn, ngay cả vợ mình còn không quản nổi còn để người ta cầm tiền chạy mất. Tiền kia là vốn mở tiệm nên chắc chắn không phải số tiền nhỏ, mà sau đó một thân một mình Chung Kế Chi làm lụng, tiết kiệm lâu như vậy mới có nhà và tiệm như bây giờ. Nếu như Lý Tuệ bằng lòng đợi thêm một chút, chịu đựng một chút thì hiện tại đã chẳng có chuyện gì liên quan tới cậu. Chỉ cần tưởng tưởng tới viễn cảnh đó thôi là Lâm Dạng không khỏi cảm thấy may mắn vì trước kia Lý Tuệ đã bỏ lỡ Chung Kế Chi.

Bây giờ Lý Tuệ quay về muốn nối lại tình xưa với Chung Kế Chi, Chung Kế Chi không ném cô ta ra khỏi cửa đã là rất lịch sự rồi. Lý Tuệ hẳn cũng hiểu tính cách của Chung Kế Chi, biết anh sẽ không có hành vi như vậy nên mới mặt dày tìm đến anh, nếu như không phải bên cạnh Chung Kế Chi có sự tồn tại của cậu, liệu Chung Kế Chi có mềm lòng mà quay lại với Lý Tuệ không?

Lâm Dạng bỏ điện thoại di động qua một bên, cậu giữ lấy hai vai của Chung Kế Chi rồi choãi hai chân ngồi đối đối diện trong lòng anh. Chung Kế Chi thấy hành động của Lâm Dạng thì hơi ngây người, không phải vừa rồi cậu vẫn còn giận dữ sao, sao giờ lại đột nhiên ngồi vào lòng anh rồi, quả nhiên, anh vẫn không theo kịp nổi tư duy của người trẻ như Lâm Dạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Chung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook