Chương 11:
Lưu Thủy Thủy
22/01/2022
Cơn khủng hoảng bất ngờ ập tới, Lâm Dạng ôm lấy đầu Chung Kế Chi, ngắm nhìn khuôn mặt của Chung Kế Chi. Không phải kiểu mặt mày góc cạnh, chiếc mũi coi như vuông vắn, ngũ quan nhiều lắm là dễ nhìn, không bằng Triệu Từ Nam, càng không so được với cậu. Nhưng có sự dịu dàng không nói ra được, cho dù làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, ngoại hình và tính cách khác biệt nhau nhưng lại bổ sung cho nhau.
Lâm Dạng vươn lưỡi ra, đầu lưỡi trượt từ trán Chung Kế Chi xuống dưới, lúc xuống tới miệng, cậu dùng lực cắn mạnh một cái, để lại 4 dấu răng mờ mờ. Chung Kế Chi ôm eo cậu, không né tránh cũng không chủ động, cứ ngẩn người như vậy.
Lâm Dạng quỳ giữa hai chân anh, kéo tay Chung Kế Chi sờ vào đũng quần mình, Lâm Dạng thẳng thắn nói: “Cứng rồi.” Chung Kế Chi cứng hay không cậu không biết, dù sao cậu cũng cứng rồi.
Cậu nhỏ mềm mại non nớt, dù đã cứng rồi nhưng nắm trong tay vẫn mềm mại. Chung Kế Chi để nó trong lòng bàn tay, dùng bàn tay xoay một vòng quanh lỗ niệu đạo, phía trước không nhịn được rỉ nước. Kiểu trêu chọc nhẹ nhàng này Lâm Dạng không chịu được muốn trốn tránh. Cậu chủ động cởi quần, đẩy hông tới trước mặt Chung Kế Chi: “Há mồm.”
Cậu nhỏ từ lòng bàn tay Chung Kế Chi trượt ra ngoài, chọc vào môi anh. Lông của Lâm Dạng mọc rất thưa thớt, cậu nhóc mọc thẳng từ gốc lên, trông thanh tú hơn của những người khác.
Không đợi Lâm Dạng thúc giục, Chung Kế Chi há miệng ngậm lấy. Cách khẩu giao do Lâm Dạng dạy cho, cậu nhỏ trong miệng ra vào, cọ vào khoang miệng mềm mại. Đầu lưỡi quấn lấy cậu nhỏ, nước bọt và tinh dịch hòa vào nhau, dạy Chung Kế Chi lâu như thế, cuối cùng cũng biết cách rồi, không cắn vào Lâm Dạng, hút đến mức Lâm Dạng sắp không quỳ nổi, đầu gối tê dại.
Ngón tay vô thức luồn vào tóc Chung Kế Chi, lỗ niệu đạo bị phần nhô lên của đầu lưỡi ma sát, Lâm Dạng thoải mái kêu lên: “Ư…Ưm…” Tiếng rên rỉ ngọt ngào mà mê muội, Chung Kế Chi giương mắt ngắm nhìn biểu cảm của Lâm Dạng. Hai mắt mở màng, khóe mắt ửng hồng, bờ môi hơi nhếch lên, nước bọt từ khóe miệng chảy ra bên ngoài, như một con mèo đang động dục vậy. Chung Kế Chi cảm thấy mình bị dáng vẻ này của cậu quyến rũ tới mức thần hồn điên đảo, trong miệng càng cố gắng phun ra nuốt vào.
Tới khi Lâm Dạng bắn ra vẫn không nỡ rút ra khỏi miệng Chung Kế Chi, cảm giác được ngậm quá dễ chịu, vừa ấm áp vừa có cảm giác an toàn.
Lâm Dạng không thể quỳ nổi nữa, đùi trên mềm nhũn, ngồi trên đùi Chung Kế Chi, cọ cọ cổ Chung Kế Chi: “Vợ cũ của chú liệu có nói với bạn bè chú chuyện của chúng ta không?” Chung Kế Chi sợ cậu rơi xuống, ôm cậu lên đi về phía phòng ngủ: “Không biết, nhưng sớm muộn gì cũng biết thôi. Mà cô ta có nói ra thì cùng tốt.”
Sau khi Lý Tuệ rời đi, trở về căn phòng mình thuê, suy nghĩ rất lâu, tới khi Lưu Vỹ gọi tới cô mới hoàn hồn. Lưu Vỹ cũng không chào đón Lý Tuệ, lúc đầu không thèm nói một tiếng nào đã bỏ đi, bây giờ còn vênh mặt trở về. Chỉ là Chung Kế Chi mãi một mình cũng không tốt, vợ cũ trở về là tốt nhất, Lý Tuệ tình nguyện trở về là tốt rồi, hai người ở cùng nhau rồi một đời cũng qua thôi.
“Nói chuyện với Chung Kế Chi thế nào rồi?” Lưu Vỹ hỏi. Đầu bên kia Lý Tuệ do dự không biết phải nói thế nào, rõ ràng là Lưu Vỹ không biết Chung Kế Chi đang ở với cậu nhóc kia. Cô ta cũng muốn làm hòa nhưng tình hình của Chung Kế Chi như này, làm sao cô ta mở lời được. Lưu Vỹ vừa hỏi, cô ta đột nhiên nghĩ tới việc để Lưu Vỹ giúp cô ta.
“Anh Lưu, cậu nhóc trong nhà Chung Kế Chi là ai thế?” Lưu Vỹ hiểu nhầm ý của Lý Tuệ, tưởng rằng Lý Tuệ nghĩ Chung Kế Chi đã có con: “Cậu nhóc đó là người làm thêm trong tiệm, không có nhà ở nên ở cùng với Chung Kế Chi.” Lý Tuệ ngập ngừng: “Lần trước em tới, cậu nhóc đó nói, nó là người yêu của Chung Kế Chi.”
“Cái gì?” Đâu phải anh ta chưa từng gặp Lâm Dạng, một cậu nhóc mười chín tuổi, đừng nói tới tuổi tác, đến giới tính cũng không phù hợp. “Có phải cô nghe nhầm rồi không? Một đứa trẻ mà người yêu gì chứ, Kế Chi vẫn luôn độc thân mà.” Lý Tuệ cùng hy vọng cô ta nghe nhầm nhưng cậu nhóc nói tới hai lần, Chung Kế Chi cũng thừa nhận. “Hay là anh Lưu hỏi giúp em đi.”
Lúc Lưu Vỹ gọi điện tới, Chung Kế Chi và Lâm Dạng đang làm tổ trên sofa xem ti vi, Lâm Dạng làm ổ trong lòng Chung Kế Chi lướt điện thoại, dù sao cũng không thể dùng dầu gội đầu mãi được, cho Chung Kế Chi xem mấy loại bôi trơn khác nhau trên taobao. Chung Kế Chi vừa nghe được tên ba chữ chất bôi trơn đã thấy xấu hổ, Lâm Dạng dí điện thoại vào mặt anh, bắt anh phải chọn một cái. “Bây giờ mới biết ngại, sao lúc làm lại quên mất rồi, chọn một cái mau.”
Chung Kế Chi cắn răng chọn bừa một cái, Lâm Dạng vẫn không tha cho anh, chỉ cần tìm kiếm chất bôi trơn, rất nhiều loại đồ chơi tình thú xuất hiện theo, chẳng hạn như còng tay, dương vật giả, trứng rung, nhiều loại bao cao su khác nhau, rất nhiều loại Chung Kế Chi chưa thấy bao giờ. Lâm Dạng lướt rất hăng say, không ngừng hỏi Chung Kế Chi nên mua loại nào.
Chung Kế Chi hận không thể đi đời ngay lập tức, chỉ nhìn hình dạng của những thứ này anh cũng biết nó dùng để làm gì, “Đừng…Đừng làm loạn nữa mà.” Lâm Dạng vẫn không ngừng bám lấy anh: “Ai làm loạn chứ? Chú muốn xem cháu mặc đồ nữ không? Đã bao giờ chơi trứng rung chưa? Nhét nó vào trong người cháu, mang điều khiển cho chú, cho chú điều khiển cả ngày.”
Chung Kế Chi nghe xong muốn hộc máu, càng là thứ chưa từng thấy, Lâm Dạng vừa nhắc tới, khơi gọi toàn bộ bản năng dục vọng, Chung Kế Chi chưa kịp đáp đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Bị Lâm Dạng làm cho cả người như bốc cháy, vận tốc máu chảy ngày càng nhanh, Chung Kế Chi nuốt một ngụm nước bọt, kiềm lại giọng của mình rồi lê tiếng: “Alo” Lưu Vỹ bị dọa một cái: “Cảm à?” Chung Kế Chi nhanh chóng hắng giọng: “Không có.” Lâm Dạng cười nhẹ một tiếng, tiếp tục xem đồ chơi tình dục dưới mí mắt Chung Kế Chi.
“Lý Tuệ tìm cậu rồi à?” Lưu Vỹ hỏi. “Ừ, tìm tôi rồi.” Sự chú ý của Chung Kế Chi đang dồn vào chiếc điện thoại của Lâm Dạng, Lâm Dạng mở một cửa hàng bán đủ loại gậy mát xa xem. Lâm Dạng kiểm tra kích thước, chất lượng, thấy không thích lắm lại đóng lại, mở một chỗ khác ra xem.
“Cậu với đứa nhóc đó là sao thế, không phải người làm trong cửa hàng sao?” Chung Kế Chi dường như không nghe lọt tai điều Lưu Vỹ nói, chỉ ừm à có lệ, mắt nhìn theo Lâm Dạng thêm trứng rung vào giỏ hàng. Lưu Vỹ bên này cuống cả lên: “Chung Kế Chi, cậu với thằng nhóc ở cửa hàng là sao hả, sao Lý Tuệ nói nó… Nó là người yêu cậu?”
Người yêu ngẩng đầu nhìn anh, anh bị nhìn tới mức cả người khó chịu, cứ cảm thấy Lâm Dạng đang cố ý trêu chọc anh. “Là người yêu.”
“Cái gì? Lâm Dạng, đứa nhóc đó sao? Chung Kế Chi, có phải não cậu hỏng rồi không hả?” Chung Kế Chi thấy cuộc điện thoại này không gọi tiếp được nữa rồi, Lâm Dạng lại thêm váy, tất giấy còn cả quả bóng chặn miệng. Thấy Chung Kế Chi vẫn chưa tắt điện thoại, cầm lấy ngón tay Chung Kế Chi để thanh toán, tới khi thanh toán xong, Chung Kế Chi vẫn còn ngây ngốc.
“Thì là ở bên nhau rồi đấy, chuyện này nói với cậu sau đi, tôi… Tôi còn có việc.” Lưu Vỹ còn chưa kịp nói gì, Chung Kế Chi đã tắt điện thoại, Lưu Vỹ nhìn đồng hồ, mười giờ hơn rồi, tiệm cũng đã đóng cửa, còn chuyện gì nữa chứ.
Người đang ở ngay trong lòng anh, Chung Kế Chi một tay đã có thể giữ lấy cậu, khó khăn nói: “Cháu… Mua những gì đó hả?” Lâm Dạng ngẩng đầu nhìn anh: “Đồ chơi thôi, bao giờ tới, cháu chơi với chú.” Sự ngại ngùng khiến anh muốn trả hàng nhưng sự tò mò lại khiến anh muốn thử chúng, vậy là mắt nhắm mắt mở đồng ý mua đống đồ chơi ấy.
Lưu Vỹ vừa được nghỉ phép đã cố ý tới cửa hàng của Chung Kế Chi, lúc cửa hàng đóng cửa, anh ta ngăn Chung Kế Chi lại, Chung Kế Chi bảo Tiểu Trần về trước. Không có người lạ, Lưu Vỹ không vòng vo nữa: “Cậu nhóc đó đâu?”
Cậu nhóc đó đang ở nhà, mở mấy gói hàng, trong mấy chiếc hộp là đồ lần trước đặt mua, Lâm Dạng mở từng cái từng cái ra xem, nhìn đồng hồ, thấy có lẽ Chung Kế Chi sắp về rồi.
“Bây giờ chắc là tan học về nhà rồi.” Lưu Vỹ sửng sốt, không phải đứa trẻ đó không đi học sao? Lưu Vỹ vô thức hỏi: “Cậu chu cấp cho nó đi học?” Chung Kế Chi gật đầu: “Lâm Dạng không có bằng tốt nghiệp, khó xin được việc.”
Lưu Vỹ thở hổn hển tức giận đập bàn: “Sao cậu không nhớ lâu được chút à? Lý Tuệ lần trước chưa cho cậu ăn đủ à? Lần này lại là một thằng nhóc con, sao cậu không nghĩ vì sao nó lại đồng ý ở bên cậu?”
Chung Kế Chi từng nghĩ tới vấn đề này, mình không quyền không thế, vẻ ngoài không đẹp trai, Lâm Dạng chả được lợi gì. Lưu Vỹ chỉ thấy Chung Kế Chi như bị ma quỷ ám vậy: “Còn là một đứa nhóc nữa, ngày trước tôi cũng không thấy cậu thích đàn ông mà, còn nữa, đứa nhỏ như này, không thích hợp để cùng sống qua ngày, tới khi nó ngán rồi, nó sẽ chạy thôi, tới giấy đăng ký kết hôn cũng không có.”
Thật sự anh không muốn nói lại Lưu Vỹ, cũng biết Lưu Vỹ vì nghĩ cho anh, nhưng cứ nói tới giấy đăng ký kết hôn anh lại vô thức đáp lại: “Người trước có giấy đăng ký kết hôn nhưng cũng chạy đấy thôi.” Lưu Vỹ sửng sốt, đúng là giấy đăng ký kết hôn không đảm bảo được gì thật, rõ ràng đến khuyên Chung Kế Chi nhưng câu nói đó của Chung Kế Chi lại làm anh ta bị rối.
“Là đạo lý này… Nhưng nói thế nào thì cũng do đứa nhỏ này không đáng tin, còn là một đứa nhỏ, cậu…Từ lúc nào đã đổi khẩu vị thế.” Nếu bắt buộc phải nói từ lúc nào anh với Lâm Dạng đến với nhau thì anh không thể nói rõ được thật. Chỉ là ở với nhau càng lâu, càng thấy Lâm Dạng không có vấn đề gì cả, khá nóng tính, nhưng Chung Kế Chi khá thích kiểu bị quản lý và ràng buộc này, có lẽ độc thân quá lâu, có người trút giận với anh, anh vẫn vui vẻ tận hưởng.
“Tôi biết, nếu có một ngày cậu ấy thấy ngán rồi, thì chia tay thôi, cho dù có đổi một người khác thì cũng có ngày thấy ngán, như bây giờ là tốt rồi.” Lưu Vỹ không dám khuyên nhiều, dù sao Lý Tuệ là do anh ta giới thiệu cho Chung Kế Chi, lúc đầu chạy trốn còn làm trong lòng anh ta thấy có lỗi rất lâu. Bây giờ Chung Kế Chi với đứa nhóc kia ở bên nhau anh ta không có bất kỳ từ cách gì trách móc Chung Kế Chi.
“Trong lòng cậu tự có cân nhắc đi, đừng moi tim móc phổi cho đứa nhóc này, còn nữa…Lý Tuệ cũng muốn bồi thường cho cậu, cũng muốn…”
Lâm Dạng vươn lưỡi ra, đầu lưỡi trượt từ trán Chung Kế Chi xuống dưới, lúc xuống tới miệng, cậu dùng lực cắn mạnh một cái, để lại 4 dấu răng mờ mờ. Chung Kế Chi ôm eo cậu, không né tránh cũng không chủ động, cứ ngẩn người như vậy.
Lâm Dạng quỳ giữa hai chân anh, kéo tay Chung Kế Chi sờ vào đũng quần mình, Lâm Dạng thẳng thắn nói: “Cứng rồi.” Chung Kế Chi cứng hay không cậu không biết, dù sao cậu cũng cứng rồi.
Cậu nhỏ mềm mại non nớt, dù đã cứng rồi nhưng nắm trong tay vẫn mềm mại. Chung Kế Chi để nó trong lòng bàn tay, dùng bàn tay xoay một vòng quanh lỗ niệu đạo, phía trước không nhịn được rỉ nước. Kiểu trêu chọc nhẹ nhàng này Lâm Dạng không chịu được muốn trốn tránh. Cậu chủ động cởi quần, đẩy hông tới trước mặt Chung Kế Chi: “Há mồm.”
Cậu nhỏ từ lòng bàn tay Chung Kế Chi trượt ra ngoài, chọc vào môi anh. Lông của Lâm Dạng mọc rất thưa thớt, cậu nhóc mọc thẳng từ gốc lên, trông thanh tú hơn của những người khác.
Không đợi Lâm Dạng thúc giục, Chung Kế Chi há miệng ngậm lấy. Cách khẩu giao do Lâm Dạng dạy cho, cậu nhỏ trong miệng ra vào, cọ vào khoang miệng mềm mại. Đầu lưỡi quấn lấy cậu nhỏ, nước bọt và tinh dịch hòa vào nhau, dạy Chung Kế Chi lâu như thế, cuối cùng cũng biết cách rồi, không cắn vào Lâm Dạng, hút đến mức Lâm Dạng sắp không quỳ nổi, đầu gối tê dại.
Ngón tay vô thức luồn vào tóc Chung Kế Chi, lỗ niệu đạo bị phần nhô lên của đầu lưỡi ma sát, Lâm Dạng thoải mái kêu lên: “Ư…Ưm…” Tiếng rên rỉ ngọt ngào mà mê muội, Chung Kế Chi giương mắt ngắm nhìn biểu cảm của Lâm Dạng. Hai mắt mở màng, khóe mắt ửng hồng, bờ môi hơi nhếch lên, nước bọt từ khóe miệng chảy ra bên ngoài, như một con mèo đang động dục vậy. Chung Kế Chi cảm thấy mình bị dáng vẻ này của cậu quyến rũ tới mức thần hồn điên đảo, trong miệng càng cố gắng phun ra nuốt vào.
Tới khi Lâm Dạng bắn ra vẫn không nỡ rút ra khỏi miệng Chung Kế Chi, cảm giác được ngậm quá dễ chịu, vừa ấm áp vừa có cảm giác an toàn.
Lâm Dạng không thể quỳ nổi nữa, đùi trên mềm nhũn, ngồi trên đùi Chung Kế Chi, cọ cọ cổ Chung Kế Chi: “Vợ cũ của chú liệu có nói với bạn bè chú chuyện của chúng ta không?” Chung Kế Chi sợ cậu rơi xuống, ôm cậu lên đi về phía phòng ngủ: “Không biết, nhưng sớm muộn gì cũng biết thôi. Mà cô ta có nói ra thì cùng tốt.”
Sau khi Lý Tuệ rời đi, trở về căn phòng mình thuê, suy nghĩ rất lâu, tới khi Lưu Vỹ gọi tới cô mới hoàn hồn. Lưu Vỹ cũng không chào đón Lý Tuệ, lúc đầu không thèm nói một tiếng nào đã bỏ đi, bây giờ còn vênh mặt trở về. Chỉ là Chung Kế Chi mãi một mình cũng không tốt, vợ cũ trở về là tốt nhất, Lý Tuệ tình nguyện trở về là tốt rồi, hai người ở cùng nhau rồi một đời cũng qua thôi.
“Nói chuyện với Chung Kế Chi thế nào rồi?” Lưu Vỹ hỏi. Đầu bên kia Lý Tuệ do dự không biết phải nói thế nào, rõ ràng là Lưu Vỹ không biết Chung Kế Chi đang ở với cậu nhóc kia. Cô ta cũng muốn làm hòa nhưng tình hình của Chung Kế Chi như này, làm sao cô ta mở lời được. Lưu Vỹ vừa hỏi, cô ta đột nhiên nghĩ tới việc để Lưu Vỹ giúp cô ta.
“Anh Lưu, cậu nhóc trong nhà Chung Kế Chi là ai thế?” Lưu Vỹ hiểu nhầm ý của Lý Tuệ, tưởng rằng Lý Tuệ nghĩ Chung Kế Chi đã có con: “Cậu nhóc đó là người làm thêm trong tiệm, không có nhà ở nên ở cùng với Chung Kế Chi.” Lý Tuệ ngập ngừng: “Lần trước em tới, cậu nhóc đó nói, nó là người yêu của Chung Kế Chi.”
“Cái gì?” Đâu phải anh ta chưa từng gặp Lâm Dạng, một cậu nhóc mười chín tuổi, đừng nói tới tuổi tác, đến giới tính cũng không phù hợp. “Có phải cô nghe nhầm rồi không? Một đứa trẻ mà người yêu gì chứ, Kế Chi vẫn luôn độc thân mà.” Lý Tuệ cùng hy vọng cô ta nghe nhầm nhưng cậu nhóc nói tới hai lần, Chung Kế Chi cũng thừa nhận. “Hay là anh Lưu hỏi giúp em đi.”
Lúc Lưu Vỹ gọi điện tới, Chung Kế Chi và Lâm Dạng đang làm tổ trên sofa xem ti vi, Lâm Dạng làm ổ trong lòng Chung Kế Chi lướt điện thoại, dù sao cũng không thể dùng dầu gội đầu mãi được, cho Chung Kế Chi xem mấy loại bôi trơn khác nhau trên taobao. Chung Kế Chi vừa nghe được tên ba chữ chất bôi trơn đã thấy xấu hổ, Lâm Dạng dí điện thoại vào mặt anh, bắt anh phải chọn một cái. “Bây giờ mới biết ngại, sao lúc làm lại quên mất rồi, chọn một cái mau.”
Chung Kế Chi cắn răng chọn bừa một cái, Lâm Dạng vẫn không tha cho anh, chỉ cần tìm kiếm chất bôi trơn, rất nhiều loại đồ chơi tình thú xuất hiện theo, chẳng hạn như còng tay, dương vật giả, trứng rung, nhiều loại bao cao su khác nhau, rất nhiều loại Chung Kế Chi chưa thấy bao giờ. Lâm Dạng lướt rất hăng say, không ngừng hỏi Chung Kế Chi nên mua loại nào.
Chung Kế Chi hận không thể đi đời ngay lập tức, chỉ nhìn hình dạng của những thứ này anh cũng biết nó dùng để làm gì, “Đừng…Đừng làm loạn nữa mà.” Lâm Dạng vẫn không ngừng bám lấy anh: “Ai làm loạn chứ? Chú muốn xem cháu mặc đồ nữ không? Đã bao giờ chơi trứng rung chưa? Nhét nó vào trong người cháu, mang điều khiển cho chú, cho chú điều khiển cả ngày.”
Chung Kế Chi nghe xong muốn hộc máu, càng là thứ chưa từng thấy, Lâm Dạng vừa nhắc tới, khơi gọi toàn bộ bản năng dục vọng, Chung Kế Chi chưa kịp đáp đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Bị Lâm Dạng làm cho cả người như bốc cháy, vận tốc máu chảy ngày càng nhanh, Chung Kế Chi nuốt một ngụm nước bọt, kiềm lại giọng của mình rồi lê tiếng: “Alo” Lưu Vỹ bị dọa một cái: “Cảm à?” Chung Kế Chi nhanh chóng hắng giọng: “Không có.” Lâm Dạng cười nhẹ một tiếng, tiếp tục xem đồ chơi tình dục dưới mí mắt Chung Kế Chi.
“Lý Tuệ tìm cậu rồi à?” Lưu Vỹ hỏi. “Ừ, tìm tôi rồi.” Sự chú ý của Chung Kế Chi đang dồn vào chiếc điện thoại của Lâm Dạng, Lâm Dạng mở một cửa hàng bán đủ loại gậy mát xa xem. Lâm Dạng kiểm tra kích thước, chất lượng, thấy không thích lắm lại đóng lại, mở một chỗ khác ra xem.
“Cậu với đứa nhóc đó là sao thế, không phải người làm trong cửa hàng sao?” Chung Kế Chi dường như không nghe lọt tai điều Lưu Vỹ nói, chỉ ừm à có lệ, mắt nhìn theo Lâm Dạng thêm trứng rung vào giỏ hàng. Lưu Vỹ bên này cuống cả lên: “Chung Kế Chi, cậu với thằng nhóc ở cửa hàng là sao hả, sao Lý Tuệ nói nó… Nó là người yêu cậu?”
Người yêu ngẩng đầu nhìn anh, anh bị nhìn tới mức cả người khó chịu, cứ cảm thấy Lâm Dạng đang cố ý trêu chọc anh. “Là người yêu.”
“Cái gì? Lâm Dạng, đứa nhóc đó sao? Chung Kế Chi, có phải não cậu hỏng rồi không hả?” Chung Kế Chi thấy cuộc điện thoại này không gọi tiếp được nữa rồi, Lâm Dạng lại thêm váy, tất giấy còn cả quả bóng chặn miệng. Thấy Chung Kế Chi vẫn chưa tắt điện thoại, cầm lấy ngón tay Chung Kế Chi để thanh toán, tới khi thanh toán xong, Chung Kế Chi vẫn còn ngây ngốc.
“Thì là ở bên nhau rồi đấy, chuyện này nói với cậu sau đi, tôi… Tôi còn có việc.” Lưu Vỹ còn chưa kịp nói gì, Chung Kế Chi đã tắt điện thoại, Lưu Vỹ nhìn đồng hồ, mười giờ hơn rồi, tiệm cũng đã đóng cửa, còn chuyện gì nữa chứ.
Người đang ở ngay trong lòng anh, Chung Kế Chi một tay đã có thể giữ lấy cậu, khó khăn nói: “Cháu… Mua những gì đó hả?” Lâm Dạng ngẩng đầu nhìn anh: “Đồ chơi thôi, bao giờ tới, cháu chơi với chú.” Sự ngại ngùng khiến anh muốn trả hàng nhưng sự tò mò lại khiến anh muốn thử chúng, vậy là mắt nhắm mắt mở đồng ý mua đống đồ chơi ấy.
Lưu Vỹ vừa được nghỉ phép đã cố ý tới cửa hàng của Chung Kế Chi, lúc cửa hàng đóng cửa, anh ta ngăn Chung Kế Chi lại, Chung Kế Chi bảo Tiểu Trần về trước. Không có người lạ, Lưu Vỹ không vòng vo nữa: “Cậu nhóc đó đâu?”
Cậu nhóc đó đang ở nhà, mở mấy gói hàng, trong mấy chiếc hộp là đồ lần trước đặt mua, Lâm Dạng mở từng cái từng cái ra xem, nhìn đồng hồ, thấy có lẽ Chung Kế Chi sắp về rồi.
“Bây giờ chắc là tan học về nhà rồi.” Lưu Vỹ sửng sốt, không phải đứa trẻ đó không đi học sao? Lưu Vỹ vô thức hỏi: “Cậu chu cấp cho nó đi học?” Chung Kế Chi gật đầu: “Lâm Dạng không có bằng tốt nghiệp, khó xin được việc.”
Lưu Vỹ thở hổn hển tức giận đập bàn: “Sao cậu không nhớ lâu được chút à? Lý Tuệ lần trước chưa cho cậu ăn đủ à? Lần này lại là một thằng nhóc con, sao cậu không nghĩ vì sao nó lại đồng ý ở bên cậu?”
Chung Kế Chi từng nghĩ tới vấn đề này, mình không quyền không thế, vẻ ngoài không đẹp trai, Lâm Dạng chả được lợi gì. Lưu Vỹ chỉ thấy Chung Kế Chi như bị ma quỷ ám vậy: “Còn là một đứa nhóc nữa, ngày trước tôi cũng không thấy cậu thích đàn ông mà, còn nữa, đứa nhỏ như này, không thích hợp để cùng sống qua ngày, tới khi nó ngán rồi, nó sẽ chạy thôi, tới giấy đăng ký kết hôn cũng không có.”
Thật sự anh không muốn nói lại Lưu Vỹ, cũng biết Lưu Vỹ vì nghĩ cho anh, nhưng cứ nói tới giấy đăng ký kết hôn anh lại vô thức đáp lại: “Người trước có giấy đăng ký kết hôn nhưng cũng chạy đấy thôi.” Lưu Vỹ sửng sốt, đúng là giấy đăng ký kết hôn không đảm bảo được gì thật, rõ ràng đến khuyên Chung Kế Chi nhưng câu nói đó của Chung Kế Chi lại làm anh ta bị rối.
“Là đạo lý này… Nhưng nói thế nào thì cũng do đứa nhỏ này không đáng tin, còn là một đứa nhỏ, cậu…Từ lúc nào đã đổi khẩu vị thế.” Nếu bắt buộc phải nói từ lúc nào anh với Lâm Dạng đến với nhau thì anh không thể nói rõ được thật. Chỉ là ở với nhau càng lâu, càng thấy Lâm Dạng không có vấn đề gì cả, khá nóng tính, nhưng Chung Kế Chi khá thích kiểu bị quản lý và ràng buộc này, có lẽ độc thân quá lâu, có người trút giận với anh, anh vẫn vui vẻ tận hưởng.
“Tôi biết, nếu có một ngày cậu ấy thấy ngán rồi, thì chia tay thôi, cho dù có đổi một người khác thì cũng có ngày thấy ngán, như bây giờ là tốt rồi.” Lưu Vỹ không dám khuyên nhiều, dù sao Lý Tuệ là do anh ta giới thiệu cho Chung Kế Chi, lúc đầu chạy trốn còn làm trong lòng anh ta thấy có lỗi rất lâu. Bây giờ Chung Kế Chi với đứa nhóc kia ở bên nhau anh ta không có bất kỳ từ cách gì trách móc Chung Kế Chi.
“Trong lòng cậu tự có cân nhắc đi, đừng moi tim móc phổi cho đứa nhóc này, còn nữa…Lý Tuệ cũng muốn bồi thường cho cậu, cũng muốn…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.