Chương 18:
Lưu Thủy Thủy
22/01/2022
Rừng cây nhỏ vô cùng yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng va chạm của thân thể vào nhau và tiếng thở dốc liên tục của cả hai người, vừa bí ẩn lại gợi tình biết bao. Từ trước đến giờ Lâm Dạng vẫn luôn vô cùng nhiệt tình khi làm tình, càng là nơi kích thích như vậy, cậu càng muốn trêu chọc ông chú nhà mình.
Lâm Dạng đẩy người ra, đưa đầu vú mình ra khỏi miệng của ông chú kia, còn ông chú ấy vẫn còn muốn giữ lại mà cắn. Ngón tay của Lâm Dạng đặt lên bờ môi của anh, từ trên cao nhìn vào anh.
“Chú đến là vì muốn làm tình với cháu thôi phải không?” Trước khi đến là Chung Kế Chi chỉ muốn nhìn Lâm Dạng một chút thôi, không ngờ lại ở trong trường của Lâm Dạng mà làm chuyện này: “Dạng Dạng à…” Chung Kế Chi không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể mà nỉ non gọi tên của cậu.
Lâm Dạng bỗng co rút mạnh phía trong lại, kẹp chặt đến nỗi khiến cho Chung Kế Chi suýt nữa thì bắn ra luôn. Thịt non mềm mại phía trong kẹp chặt lấy côn thịt. Chung Kế Chi kêu lên một tiếng rồi vội bình tĩnh trở lại. Lâm Dạng vẫn còn đang chất vấn anh: “Có phải cả ngày nay chú đều muốn mấy chuyện dâm dục này đúng không?”
Muốn chứ, muốn đến điên luôn rồi. Muốn Lâm Dạng, muốn buổi tối được ôm Lâm Dạng mà ngủ, không được chạm vào Lâm Dạng nên trằn trọc. Nhìn thấy ý cười đầy trêu chọc trong mắt của cậu nhóc, Chung Kế Chi bất ngờ thừa nhận: “Muốn chứ… Muốn cháu vô cùng.”
Lâm Dạng ngẩn người ra, chỉ định trêu chọc Chung Kế Chi một chút thôi, không ngờ rằng ông chú này sẽ thừa nhận luôn. Trong lòng cậu như có gì đó đang nhảy loạn xạ hết cả lên, làm cho cậu làm thêm to gan lớn một hỏi: “Muốn làm cháu hả, vậy tối hôm qua có phải nghĩ đến cháu mà tuốt không?” Lâm Dạng ngồi trên côn thịt của anh nhưng không chịu nhúc nhích. Côn thịt bị bên trong của cậu siết đến muốn nổ tung đến nơi rồi, vứt hết nhẫn nhịn với kiềm chế ra sau đầu: “Phải.”
Nghe thấy câu trả lời của Chung Kế Chi, Lâm Dạng mới chịu cử động. Một bên vặn vẹo mông, một bên lại dán vào lỗ tai của Chung Kế Chi mà thở gấp, ngoài miệng còn nói ra những lời cợt nhả: “Bố à… làm con đi, để buổi tối con mang theo tinh dịch của bố mà đi ngủ nhé, có được không?” Đầu lưỡi đầu ướt át liếm vào lỗ tai của Chung Kế Chi, liếm láp xung quanh đến vang lên tiếng nước đầy sắc tình.
Chung Kế Chi lúc này như một kẻ nghiện, nhanh chóng ôm chặt lấy Lâm Dạng. Anh đã muốn quên hết đi rồi, Lâm Dạng nói cái gì cũng được, xấu hổ hay ngại ngùng gì đó dẹp hết sang một bên, quên hết đi không còn sót lại gì cả.
Trong ánh mắt của Chung Kế chi bây giờ chỉ còn có Lâm Dạng, rồi mút lấy ngón tay của Lâm Dạng. Trong lúc làm tình, khi đối mặt với Chung Kế Chi, Lâm Dạng vẫn luôn là người chiếm ưu thế. Ngón tay cứ đảo qua đảo lại nơi đầu lưỡi. Cậu giống như một chú hồ ly đầy kiêu ngạo, trêu đùa ông chú đến nỗi tràn cả nước miếng ra ngoài.
“Bố à…” Lâm Dạng thấp giọng kêu lên, cơ thể trần chuồng ở bên ngoài, nhịn không được mà rùng mình một cái. Chung Kế Chi nhả ngón tay của Lâm Dạng ra, ôm lấy eo của cậu, lại ngậm lấy đầu vú. Rất mạnh mẽ, rất chủ động. Lâm Dạng thích Chung Kế Chi như vậy, bị mê hoặc bởi chính cậu, không thể kiềm chế được mà giữ lấy cậu.
Côn thịt cắm thẳng vào phía trong, đâm một đường thẳng tắp vào nơi nhạy cảm của Lâm Dạng. Cảm giác tê dại từ tuyến tiền liệt truyền đến vào cho đầu gối của cũng cũng như mềm nhũn ra. Việc ngồi xổm một lúc lâu cũng khiến cho Lâm Dạng không còn sức nữa, đành ngồi thẳng xuống côn thịt phía dưới: “Bố à… Di chuyển đi nào…”
Chung Kế Chi nghe thấy vậy liền ôm lấy Lâm Dạng, hai người thay đổi vị trí lại cho nhau, để cho cậu nhóc ở trên ghế. Đôi mắt của ông chú đỏ cả lên, như là đã mất hết lí trí, phía dưới như đóng cọc mà làm cậu nhóc dưới thân anh.
Nhóc quỷ không biết trời cao đất dày này, làm ông chú không thể khống chế được, còn không có mặt mũi mà đi quyến rũ anh: “Bố à lớn quá… Đâm đến hỏng rồi… A a…” Giọng của Lâm Dạng không lớn, cứ dán vào bên tai của Chung Kế Chi mà rên lên. Không giống với chất giọng trầm thấp của Chung Kế Chi, giọng của cậu nhóc rất trong trẻo, mềm mại, khiến cho người ta nhịn không được mà muốn bắt nạt.
Nhưng Lâm Dạng vẫn cố tình mà không biết sống chết, còn nũng nịu mà kêu, cái gì mà bị bố làm sướng quá, bị cắm đến chỗ đó rồi, bố nhanh lên, phải được bố bắn vào bên trong. Nói chung là cái gì cũng dám nói với Chung Kế Chi. Chung Kế Chi nghe mãi đến điên luôn rồi, lại muốn cậu nhóc gọi anh là bố tiếp. Nghe cậu gọi anh là bố, bị cái cảm giác cấm kị và xấu hổ này tra tấn đã khiến cho lí trí của anh bị rút cạn đi không còn bao nhiêu.
“Dạng Dạng à….” Chung Kế Chi không thể kiềm chế được mà gọi tên của cậu: “Dạng Dạng à, đừng vậy nữa mà…” Lâm Dạng liếm lên mặt Chung Kế Chi một cái: “Đừng cái gì nào? Bố không thích sao?” Thích chứ, thích muốn chết luôn rồi. Nhưng cứ vậy thì Chung Kế Chi không kiềm chế được mình mất, mà Lâm Dạng lại càng làm càn, khiến cho anh lại càng khó mà giữ mình, muốn làm cho Lâm Dạng đến ngất luôn. Nhưng anh vẫn không dám nói ra miệng, chỉ có thể tự mình nghĩ mà thôi.
“Bố không thích sao… Hu hu, bố à…” Lâm Dạng vừa nói xong liền khóc được luôn, từng giọt nước mắt rơi xuống tí tách. Chung Kế Chi hoảng hốt, vội vàng lau nước mắt cho cậu, mà động tác dưới thân vẫn không dừng lại chút nào: “Không đâu, không đâu mà, chú thích chứ…” Hai mắt của Lâm Dạng đỏ hoe, khẽ khịt mũi một cái: “Chú thích cái gì chứ… Hức…” Lại còn mang theo tí nức nở, khóc đến nỗi như muốn móc hết cả gan ruột của Chung Kế Chi ra.
“Chú thích mà, chỉ muốn làm cho cháu đến ngất luôn thôi.” Ông chú tiến sát đến gần môi Lâm Dạng, thấp giọng gọi: “Dạng Dạng…” Môi lại quấn quýt vào nhau. Lâm Dạng nghe vậy thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Có thể ép Chung Kế Chi chính miệng nói ra những lời này khiến cậu cũng vô cùng ngạc nhiên.
Cửa động bị Chung Kế Chi cắm vào rút ra đến nóng cả lên, côn thịt sắp bắn ra rồi. Đột nhiên xa xa truyền đến giọng nói của ai đó, Lâm Dạng giật mình, có người đang đến đây. Cậu ôm lấy cổ của Chung Kế Chi, nhỏ giọng thúc giục anh: “Bố à, bắn nhanh đi thôi… Nhanh lên…” Chung Kế Chi cũng đã nghe thấy giọng nói kia, nhưng muốn anh rút ra lúc này có hơi khó đấy. Tần suất ra vào càng lúc càng nhanh, mà tiếng nói chuyện cũng càng lúc càng gần.
Phía bên trong Lâm Dạng co rút mãnh liệt. Dường như cảm nhận được cả sự sợ hãi lẫn kích thích, hai người đều lên đỉnh cùng lúc, thậm chí còn muốn mặc kệ luôn tiếng nói chuyện kia. Chung Kế Chi ôm chặt lấy Lâm Dạng, côn thịt phụt một tiếng phun ra tinh dịch. Hai người còn không kịp ngồi nghỉ, vội vàng mặc lại quần cho Lâm Dạng, còn nhét lại bộ phận kia vào trong quần. Tất cả hành động đều làm một cách rất lưu loát, rồi nửa ôm Lâm Dạng đi về hướng khác.
Lâm Dạng còn đang nghiêng ngả lảo đảo mà bị Chung Kế Chi ôm lấy. Chỉ vừa mới lên đỉnh, bên trong còn bị tinh dịch bắn vào, độ ấm bên trong gần như đang thiêu đốt lấy Lâm Dạng. Mãi đến khi không còn âm thanh nào gần đó nữa, Chung Kế Chi mới dừng lại. Lúc này Lâm Dạng lại như một chú nai con bị dọa sợ, ánh mắt né tránh, trong hốc mắt còn đọng lại nước mắt, hai má ửng đỏ cả lên, không biết là vì quá sợ hãi hay vì bị làm đến khóc.
Chung Kế Chi ôm người vào trong lồng ngực: “Dạng Dạng, sợ rồi à?” Nghe thấy giọng nói của ông chú, Lâm Dạng mới hồi phục tinh thần lại, đánh vào lưng Chung Kế Chi một cái, bật khóc: “Hu hu… Làm cháu sợ chết mất…” Thần kinh như được thả lỏng ra, hai chân mềm nhũn mà ngồi trên mặt đất. Chung Kế Chi ôm cậu lên, nhẹ nhàng mà an ủi cậu: “Đừng sợ, đừng sợ…”
Nếu vừa rồi mà có người nhìn thấy cậu, chắc tối nay cậu sẽ sáng nhất ngôi trường này mất, có khi còn có thể lại phải bỏ học về nhà. Cắn vào vai của ông chú một cái, nghĩ ngợi một chút lại thấy có gì đó không đúng. Không phải là tự mình để cho Chung Kế Chi làm ở đó à? Mà Chung Kế Chi lại cố lấy lòng cậu: “Trách chú, tại chú hết. Dạng Dạng, cháu đừng tức giận mà.”
Lâm Dạng bật cười một tiếng: “Chú đang dỗ trẻ con đấy à!” Đẩy vai Chung Kế Chi ra, đỏ mặt nhìn anh: “Chú vẫn luôn coi cháu là trẻ con phải không!” Chung Kế Chi bị nói đến giật mình. Mới vừa rồi còn ngoan ngoãn, đáng yêu, dựa vào mình mà khóc lóc nỉ non, sao giờ tự nhiên đã thay đổi luôn rồi.
Chung Kế Chi vội vàng không ngừng giải thích: “Không có mà… Chú không coi cháu là trẻ con.” Chung Kế Chi biết Lâm Dạng không thích người khác nói cậu là trẻ con. Giữa hai người có một sự chênh lệch tuổi tác khá lớn, chỉ khi hai người làm thì Chung Kế Chi có thể phớt lờ cái khoảng cách này đi. Lúc vừa mới cùng nhau ở một chỗ, mỗi lần làm là Chung Kế Chi đều có một cảm giác rất tội lỗi, khiến anh không dám nói ra những gì trong lòng với Lâm Dạng.
Nhìn đồng hồ, hai người đã ở trong rừng cây nhỏ thân mật hơn một tiếng rồi. Lâm Dạng nắm lấy một góc áo của Chung Kế Chi: “Chú mau trở về đi, về nhà sớm một chút.” Chung Kế Chi nắm lấy tay của Lâm Dạng, dùng ngón tay cái vuốt ve lấy mu bàn tay cậu: “Ừ.” Lúc này Lâm Dạng mới để ý đến, môi Chung Kế Chi đã bị mình hôn cắn đến để lại cả một dấu răng rất rõ ràng.
Lâm Dạng đến gần rồi sờ vào bờ môi của anh. Lúc này thì không chỉ ở miệng mà cậu còn muốn để lại dấu vết trên cả người của Chung Kế Chi, tốt nhất là cái kiểu mà để lại được cả đời ấy. Cậu nhỏ giọng: “Thứ sáu trở về, con chờ bố làm đến khi con ngất thì thôi.” Mặt của Chung Kế Chi nóng hết cả lên. Những gì anh vừa nói, Lâm Dạng vẫn còn nhớ rõ.
Nhìn thấy vành tai của Chung Kế Chi đỏ ửng rồi lan xuống tận cổ. Sao lúc ôm mình mà làm chuyện kia không thấy anh ngại ngùng vậy: “Đi nhanh đi.” Bị Lâm Dạng nói cho một câu, Chung Kế Chi đành bước lên ba bước rồi lại quay đầu lại.
Rõ ràng là hai người đang yêu đương bình thường, thế nào mà giờ lại thành yêu đương vụng trộm luôn rồi. Tình yêu của người trẻ tuổi đúng là cuộc phiêu lưu ly kỳ mà. Lâm Dạng lại còn diễn rất nhiệt tình, nhập vai đến hết mình, còn hơn cả người yêu, cậu còn am hiểu diễn trò hơn đấy. Nhưng khi đối mặt với Chung Kế Chi là lần đầu tiên cậu được nếm thử hương vị của tình yêu. Trong cả quá trình ấy, cậu đều cảm nhận được mình đã yêu và được yêu nhiều đến như thể nào. Chung Kế Chi vốn không giỏi biểu lộ ra bên ngoài, Lâm Dạng lại vô cùng táo bạo cùng liều lĩnh. Thế nhưng ông chú ấy vẫn chấp nhận hết.
Cũng may mắn là kí túc xá của bọn họ không có bảo vệ ở cổng ra vào. Lâm Dạng lấy lại cảm xúc bình thường, cố làm cho mình nhìn qua đừng giống như vừa đi dã chiến bên ngoài về. Kỳ Tự nhìn thấy Lâm Dạng bước vào: “Sách của cậu tôi để trên bàn rồi nhé.”
“Cảm ơn cậu.”
Tâm trạng của Lâm Dạng đang hưng phấn cực kỳ, tất cả mọi người trong kí túc xá đều có thể cảm nhận được điều đó. Kỳ Tự hỏi: “Không phải hôm qua chú Lâm mới đến rồi sao?” Lâm Dạng đang lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Thật ra mà nói, nếu cậu mà mang thứ đó của Chung Kế Chi ở trong người mà ngủ cả đêm thì khó chịu lắm.
“Bố của tôi thích quan tâm vậy đấy. Nếu một ngày không thấy tôi thì sẽ không yên tâm.” Trong nhà Đinh Hạo có rất nhiều anh chị em, vì vậy mà cha mẹ không thể chú ý nhiều đến Đinh Hạo. Kỳ Tự vẫn luôn chú ý đến bố của Lâm Dạng, ngay cả Đinh Hạo cũng cảm thấy có chút tò mò: “Cậu đã lớn như vậy rồi, bố của cậu vẫn còn không yên tâm nữa hả.”
“Vì tuổi lớn nên mới thích quan tâm đấy.” Nói đến Chung Kế Chi, trong lòng của Lâm Dạng lại có một cảm giác ngọt ngào khó diễn tả thành lời.
Lâm Dạng đi vào trong phòng tắm rồi bắt đầu cởi quần ra, cởi hết bên ngoài xong, bên trong như có gì đó đang chảy ra. Đứng ở dưới vòi hoa sen, miệng cúc huyệt bị tinh dịch bắn vào làm cho ướt át, mềm mại, ngón tay rất dễ dàng mà đưa vào. Cậu cho ngón tay vào bên trong, rồi kêu lên một tiếng.
Cho dù trong này chỉ có một mình cậu tự rửa sạch, nhưng Lâm Dạng vẫn cảm thấy trên mặt mình nóng bừng bừng như lửa đốt. Vừa rồi vì mải sợ hãi, giờ mới nhận ra rằng Chung Kế Chi bắn vào bên trong nhiều như thế nào. Ngón trỏ và ngón giữa mở rộng miệng cúc huyệt ra, để như vậy một lúc cho tinh dịch bên trong tự chảy ra ngoài. Lâm Dạng có thể cảm nhận được những thứ kia đang từ từ chảy xuống khe đùi, dọc theo làn nước mà trôi đi, cả phòng tắm như tràn ngập hương vị của Chung Kế Chi, khiến cho ngọn lửa trong cơ thể cậu lại bùng lên.
Lâm Dạng đẩy người ra, đưa đầu vú mình ra khỏi miệng của ông chú kia, còn ông chú ấy vẫn còn muốn giữ lại mà cắn. Ngón tay của Lâm Dạng đặt lên bờ môi của anh, từ trên cao nhìn vào anh.
“Chú đến là vì muốn làm tình với cháu thôi phải không?” Trước khi đến là Chung Kế Chi chỉ muốn nhìn Lâm Dạng một chút thôi, không ngờ lại ở trong trường của Lâm Dạng mà làm chuyện này: “Dạng Dạng à…” Chung Kế Chi không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể mà nỉ non gọi tên của cậu.
Lâm Dạng bỗng co rút mạnh phía trong lại, kẹp chặt đến nỗi khiến cho Chung Kế Chi suýt nữa thì bắn ra luôn. Thịt non mềm mại phía trong kẹp chặt lấy côn thịt. Chung Kế Chi kêu lên một tiếng rồi vội bình tĩnh trở lại. Lâm Dạng vẫn còn đang chất vấn anh: “Có phải cả ngày nay chú đều muốn mấy chuyện dâm dục này đúng không?”
Muốn chứ, muốn đến điên luôn rồi. Muốn Lâm Dạng, muốn buổi tối được ôm Lâm Dạng mà ngủ, không được chạm vào Lâm Dạng nên trằn trọc. Nhìn thấy ý cười đầy trêu chọc trong mắt của cậu nhóc, Chung Kế Chi bất ngờ thừa nhận: “Muốn chứ… Muốn cháu vô cùng.”
Lâm Dạng ngẩn người ra, chỉ định trêu chọc Chung Kế Chi một chút thôi, không ngờ rằng ông chú này sẽ thừa nhận luôn. Trong lòng cậu như có gì đó đang nhảy loạn xạ hết cả lên, làm cho cậu làm thêm to gan lớn một hỏi: “Muốn làm cháu hả, vậy tối hôm qua có phải nghĩ đến cháu mà tuốt không?” Lâm Dạng ngồi trên côn thịt của anh nhưng không chịu nhúc nhích. Côn thịt bị bên trong của cậu siết đến muốn nổ tung đến nơi rồi, vứt hết nhẫn nhịn với kiềm chế ra sau đầu: “Phải.”
Nghe thấy câu trả lời của Chung Kế Chi, Lâm Dạng mới chịu cử động. Một bên vặn vẹo mông, một bên lại dán vào lỗ tai của Chung Kế Chi mà thở gấp, ngoài miệng còn nói ra những lời cợt nhả: “Bố à… làm con đi, để buổi tối con mang theo tinh dịch của bố mà đi ngủ nhé, có được không?” Đầu lưỡi đầu ướt át liếm vào lỗ tai của Chung Kế Chi, liếm láp xung quanh đến vang lên tiếng nước đầy sắc tình.
Chung Kế Chi lúc này như một kẻ nghiện, nhanh chóng ôm chặt lấy Lâm Dạng. Anh đã muốn quên hết đi rồi, Lâm Dạng nói cái gì cũng được, xấu hổ hay ngại ngùng gì đó dẹp hết sang một bên, quên hết đi không còn sót lại gì cả.
Trong ánh mắt của Chung Kế chi bây giờ chỉ còn có Lâm Dạng, rồi mút lấy ngón tay của Lâm Dạng. Trong lúc làm tình, khi đối mặt với Chung Kế Chi, Lâm Dạng vẫn luôn là người chiếm ưu thế. Ngón tay cứ đảo qua đảo lại nơi đầu lưỡi. Cậu giống như một chú hồ ly đầy kiêu ngạo, trêu đùa ông chú đến nỗi tràn cả nước miếng ra ngoài.
“Bố à…” Lâm Dạng thấp giọng kêu lên, cơ thể trần chuồng ở bên ngoài, nhịn không được mà rùng mình một cái. Chung Kế Chi nhả ngón tay của Lâm Dạng ra, ôm lấy eo của cậu, lại ngậm lấy đầu vú. Rất mạnh mẽ, rất chủ động. Lâm Dạng thích Chung Kế Chi như vậy, bị mê hoặc bởi chính cậu, không thể kiềm chế được mà giữ lấy cậu.
Côn thịt cắm thẳng vào phía trong, đâm một đường thẳng tắp vào nơi nhạy cảm của Lâm Dạng. Cảm giác tê dại từ tuyến tiền liệt truyền đến vào cho đầu gối của cũng cũng như mềm nhũn ra. Việc ngồi xổm một lúc lâu cũng khiến cho Lâm Dạng không còn sức nữa, đành ngồi thẳng xuống côn thịt phía dưới: “Bố à… Di chuyển đi nào…”
Chung Kế Chi nghe thấy vậy liền ôm lấy Lâm Dạng, hai người thay đổi vị trí lại cho nhau, để cho cậu nhóc ở trên ghế. Đôi mắt của ông chú đỏ cả lên, như là đã mất hết lí trí, phía dưới như đóng cọc mà làm cậu nhóc dưới thân anh.
Nhóc quỷ không biết trời cao đất dày này, làm ông chú không thể khống chế được, còn không có mặt mũi mà đi quyến rũ anh: “Bố à lớn quá… Đâm đến hỏng rồi… A a…” Giọng của Lâm Dạng không lớn, cứ dán vào bên tai của Chung Kế Chi mà rên lên. Không giống với chất giọng trầm thấp của Chung Kế Chi, giọng của cậu nhóc rất trong trẻo, mềm mại, khiến cho người ta nhịn không được mà muốn bắt nạt.
Nhưng Lâm Dạng vẫn cố tình mà không biết sống chết, còn nũng nịu mà kêu, cái gì mà bị bố làm sướng quá, bị cắm đến chỗ đó rồi, bố nhanh lên, phải được bố bắn vào bên trong. Nói chung là cái gì cũng dám nói với Chung Kế Chi. Chung Kế Chi nghe mãi đến điên luôn rồi, lại muốn cậu nhóc gọi anh là bố tiếp. Nghe cậu gọi anh là bố, bị cái cảm giác cấm kị và xấu hổ này tra tấn đã khiến cho lí trí của anh bị rút cạn đi không còn bao nhiêu.
“Dạng Dạng à….” Chung Kế Chi không thể kiềm chế được mà gọi tên của cậu: “Dạng Dạng à, đừng vậy nữa mà…” Lâm Dạng liếm lên mặt Chung Kế Chi một cái: “Đừng cái gì nào? Bố không thích sao?” Thích chứ, thích muốn chết luôn rồi. Nhưng cứ vậy thì Chung Kế Chi không kiềm chế được mình mất, mà Lâm Dạng lại càng làm càn, khiến cho anh lại càng khó mà giữ mình, muốn làm cho Lâm Dạng đến ngất luôn. Nhưng anh vẫn không dám nói ra miệng, chỉ có thể tự mình nghĩ mà thôi.
“Bố không thích sao… Hu hu, bố à…” Lâm Dạng vừa nói xong liền khóc được luôn, từng giọt nước mắt rơi xuống tí tách. Chung Kế Chi hoảng hốt, vội vàng lau nước mắt cho cậu, mà động tác dưới thân vẫn không dừng lại chút nào: “Không đâu, không đâu mà, chú thích chứ…” Hai mắt của Lâm Dạng đỏ hoe, khẽ khịt mũi một cái: “Chú thích cái gì chứ… Hức…” Lại còn mang theo tí nức nở, khóc đến nỗi như muốn móc hết cả gan ruột của Chung Kế Chi ra.
“Chú thích mà, chỉ muốn làm cho cháu đến ngất luôn thôi.” Ông chú tiến sát đến gần môi Lâm Dạng, thấp giọng gọi: “Dạng Dạng…” Môi lại quấn quýt vào nhau. Lâm Dạng nghe vậy thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Có thể ép Chung Kế Chi chính miệng nói ra những lời này khiến cậu cũng vô cùng ngạc nhiên.
Cửa động bị Chung Kế Chi cắm vào rút ra đến nóng cả lên, côn thịt sắp bắn ra rồi. Đột nhiên xa xa truyền đến giọng nói của ai đó, Lâm Dạng giật mình, có người đang đến đây. Cậu ôm lấy cổ của Chung Kế Chi, nhỏ giọng thúc giục anh: “Bố à, bắn nhanh đi thôi… Nhanh lên…” Chung Kế Chi cũng đã nghe thấy giọng nói kia, nhưng muốn anh rút ra lúc này có hơi khó đấy. Tần suất ra vào càng lúc càng nhanh, mà tiếng nói chuyện cũng càng lúc càng gần.
Phía bên trong Lâm Dạng co rút mãnh liệt. Dường như cảm nhận được cả sự sợ hãi lẫn kích thích, hai người đều lên đỉnh cùng lúc, thậm chí còn muốn mặc kệ luôn tiếng nói chuyện kia. Chung Kế Chi ôm chặt lấy Lâm Dạng, côn thịt phụt một tiếng phun ra tinh dịch. Hai người còn không kịp ngồi nghỉ, vội vàng mặc lại quần cho Lâm Dạng, còn nhét lại bộ phận kia vào trong quần. Tất cả hành động đều làm một cách rất lưu loát, rồi nửa ôm Lâm Dạng đi về hướng khác.
Lâm Dạng còn đang nghiêng ngả lảo đảo mà bị Chung Kế Chi ôm lấy. Chỉ vừa mới lên đỉnh, bên trong còn bị tinh dịch bắn vào, độ ấm bên trong gần như đang thiêu đốt lấy Lâm Dạng. Mãi đến khi không còn âm thanh nào gần đó nữa, Chung Kế Chi mới dừng lại. Lúc này Lâm Dạng lại như một chú nai con bị dọa sợ, ánh mắt né tránh, trong hốc mắt còn đọng lại nước mắt, hai má ửng đỏ cả lên, không biết là vì quá sợ hãi hay vì bị làm đến khóc.
Chung Kế Chi ôm người vào trong lồng ngực: “Dạng Dạng, sợ rồi à?” Nghe thấy giọng nói của ông chú, Lâm Dạng mới hồi phục tinh thần lại, đánh vào lưng Chung Kế Chi một cái, bật khóc: “Hu hu… Làm cháu sợ chết mất…” Thần kinh như được thả lỏng ra, hai chân mềm nhũn mà ngồi trên mặt đất. Chung Kế Chi ôm cậu lên, nhẹ nhàng mà an ủi cậu: “Đừng sợ, đừng sợ…”
Nếu vừa rồi mà có người nhìn thấy cậu, chắc tối nay cậu sẽ sáng nhất ngôi trường này mất, có khi còn có thể lại phải bỏ học về nhà. Cắn vào vai của ông chú một cái, nghĩ ngợi một chút lại thấy có gì đó không đúng. Không phải là tự mình để cho Chung Kế Chi làm ở đó à? Mà Chung Kế Chi lại cố lấy lòng cậu: “Trách chú, tại chú hết. Dạng Dạng, cháu đừng tức giận mà.”
Lâm Dạng bật cười một tiếng: “Chú đang dỗ trẻ con đấy à!” Đẩy vai Chung Kế Chi ra, đỏ mặt nhìn anh: “Chú vẫn luôn coi cháu là trẻ con phải không!” Chung Kế Chi bị nói đến giật mình. Mới vừa rồi còn ngoan ngoãn, đáng yêu, dựa vào mình mà khóc lóc nỉ non, sao giờ tự nhiên đã thay đổi luôn rồi.
Chung Kế Chi vội vàng không ngừng giải thích: “Không có mà… Chú không coi cháu là trẻ con.” Chung Kế Chi biết Lâm Dạng không thích người khác nói cậu là trẻ con. Giữa hai người có một sự chênh lệch tuổi tác khá lớn, chỉ khi hai người làm thì Chung Kế Chi có thể phớt lờ cái khoảng cách này đi. Lúc vừa mới cùng nhau ở một chỗ, mỗi lần làm là Chung Kế Chi đều có một cảm giác rất tội lỗi, khiến anh không dám nói ra những gì trong lòng với Lâm Dạng.
Nhìn đồng hồ, hai người đã ở trong rừng cây nhỏ thân mật hơn một tiếng rồi. Lâm Dạng nắm lấy một góc áo của Chung Kế Chi: “Chú mau trở về đi, về nhà sớm một chút.” Chung Kế Chi nắm lấy tay của Lâm Dạng, dùng ngón tay cái vuốt ve lấy mu bàn tay cậu: “Ừ.” Lúc này Lâm Dạng mới để ý đến, môi Chung Kế Chi đã bị mình hôn cắn đến để lại cả một dấu răng rất rõ ràng.
Lâm Dạng đến gần rồi sờ vào bờ môi của anh. Lúc này thì không chỉ ở miệng mà cậu còn muốn để lại dấu vết trên cả người của Chung Kế Chi, tốt nhất là cái kiểu mà để lại được cả đời ấy. Cậu nhỏ giọng: “Thứ sáu trở về, con chờ bố làm đến khi con ngất thì thôi.” Mặt của Chung Kế Chi nóng hết cả lên. Những gì anh vừa nói, Lâm Dạng vẫn còn nhớ rõ.
Nhìn thấy vành tai của Chung Kế Chi đỏ ửng rồi lan xuống tận cổ. Sao lúc ôm mình mà làm chuyện kia không thấy anh ngại ngùng vậy: “Đi nhanh đi.” Bị Lâm Dạng nói cho một câu, Chung Kế Chi đành bước lên ba bước rồi lại quay đầu lại.
Rõ ràng là hai người đang yêu đương bình thường, thế nào mà giờ lại thành yêu đương vụng trộm luôn rồi. Tình yêu của người trẻ tuổi đúng là cuộc phiêu lưu ly kỳ mà. Lâm Dạng lại còn diễn rất nhiệt tình, nhập vai đến hết mình, còn hơn cả người yêu, cậu còn am hiểu diễn trò hơn đấy. Nhưng khi đối mặt với Chung Kế Chi là lần đầu tiên cậu được nếm thử hương vị của tình yêu. Trong cả quá trình ấy, cậu đều cảm nhận được mình đã yêu và được yêu nhiều đến như thể nào. Chung Kế Chi vốn không giỏi biểu lộ ra bên ngoài, Lâm Dạng lại vô cùng táo bạo cùng liều lĩnh. Thế nhưng ông chú ấy vẫn chấp nhận hết.
Cũng may mắn là kí túc xá của bọn họ không có bảo vệ ở cổng ra vào. Lâm Dạng lấy lại cảm xúc bình thường, cố làm cho mình nhìn qua đừng giống như vừa đi dã chiến bên ngoài về. Kỳ Tự nhìn thấy Lâm Dạng bước vào: “Sách của cậu tôi để trên bàn rồi nhé.”
“Cảm ơn cậu.”
Tâm trạng của Lâm Dạng đang hưng phấn cực kỳ, tất cả mọi người trong kí túc xá đều có thể cảm nhận được điều đó. Kỳ Tự hỏi: “Không phải hôm qua chú Lâm mới đến rồi sao?” Lâm Dạng đang lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Thật ra mà nói, nếu cậu mà mang thứ đó của Chung Kế Chi ở trong người mà ngủ cả đêm thì khó chịu lắm.
“Bố của tôi thích quan tâm vậy đấy. Nếu một ngày không thấy tôi thì sẽ không yên tâm.” Trong nhà Đinh Hạo có rất nhiều anh chị em, vì vậy mà cha mẹ không thể chú ý nhiều đến Đinh Hạo. Kỳ Tự vẫn luôn chú ý đến bố của Lâm Dạng, ngay cả Đinh Hạo cũng cảm thấy có chút tò mò: “Cậu đã lớn như vậy rồi, bố của cậu vẫn còn không yên tâm nữa hả.”
“Vì tuổi lớn nên mới thích quan tâm đấy.” Nói đến Chung Kế Chi, trong lòng của Lâm Dạng lại có một cảm giác ngọt ngào khó diễn tả thành lời.
Lâm Dạng đi vào trong phòng tắm rồi bắt đầu cởi quần ra, cởi hết bên ngoài xong, bên trong như có gì đó đang chảy ra. Đứng ở dưới vòi hoa sen, miệng cúc huyệt bị tinh dịch bắn vào làm cho ướt át, mềm mại, ngón tay rất dễ dàng mà đưa vào. Cậu cho ngón tay vào bên trong, rồi kêu lên một tiếng.
Cho dù trong này chỉ có một mình cậu tự rửa sạch, nhưng Lâm Dạng vẫn cảm thấy trên mặt mình nóng bừng bừng như lửa đốt. Vừa rồi vì mải sợ hãi, giờ mới nhận ra rằng Chung Kế Chi bắn vào bên trong nhiều như thế nào. Ngón trỏ và ngón giữa mở rộng miệng cúc huyệt ra, để như vậy một lúc cho tinh dịch bên trong tự chảy ra ngoài. Lâm Dạng có thể cảm nhận được những thứ kia đang từ từ chảy xuống khe đùi, dọc theo làn nước mà trôi đi, cả phòng tắm như tràn ngập hương vị của Chung Kế Chi, khiến cho ngọn lửa trong cơ thể cậu lại bùng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.