Ở Chung

Chương 19:

Lưu Thủy Thủy

22/01/2022

Hai chân của Lâm Dạng như mềm nhũn, dựa vào tường, ngón tay cắm vào tận bên trong cùng. Vách trong non nớt bị Chung Kế Chi bắn đến mềm mại. Lúc này Lâm dạng như đang chạm vào đậu hũ vậy, nghĩ một lúc lại có chút muốn đâm vào nơi mẫn cảm kia.

Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Chung Kế Chi, ngón tay vào cậu nhanh chóng mà ra vào bên trong, tinh dịch cũng theo đó mà bị đẩy ra ngoài. Cậu cắn chặt môi, chỉ sợ mình sẽ phát ra tiếng mất, cả người như đang kêu gào lên cái tên Chung Kế Chi.

Tay không hề chạm vào thứ phía trước, nhưng chỉ mới nghĩ đến Chung Kế Chi thôi đã tự cắm phía sau mình đến bắn ra. Vì vừa mới bắn ở trong rừng cây nhỏ kia xong nên giờ bắn ra cũng chỉ có một chút, trông cũng đã nhạt hơn rất nhiều.

Lâm Dạng hận không thể chui luôn xuống lòng đất, vậy mà lúc trước còn cười nhạo Chung Kế Chi nghĩ về mình mà tuốt, giờ lại biến thành mình mất rồi. Cậu vội vàng mà tắm rửa sạch sẽ, dùng nước xả trôi hết tất cả. Sau đó cúi đầu mà lên trên giường nằm.

Nghĩ đến việc mà mình vừa làm ở trong phòng tắm, Lâm Dạng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Cậu mở điện thoại lên rồi vào WeChat của Chung Kế Chi. Chung Kế Chi vẫn đang ngồi trên xe buýt trở về, chợt nghe ting ting vài tiếng. Anh lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Lâm Dạng.

“Bố à.”

“Cháu vừa đi tắm xong.” Chung Kế Chi còn đang thắc mắc, vì sao Lâm Dạng đi tắm còn phải nói cho anh biết. Ngay sau đó, lại một tin nhắn nữa được gửi đến.

“Chú bắn nhiều quá đấy. Bên trong bị chú bắn đầy hết cả rồi.” Bùm một tiếng, có cái gì đó như vừa sụp đổ trong tâm trí của Chung Kế Chi, mà có thể đó chính là thế giới quan của anh trong hơn ba mươi năm nay. Anh vội vàng nhét điện thoại di động vào trong túi, loay hoay ở ghế, bất an nhìn trước ngó sau. Cũng may lúc này ở trên xe đang có khá ít người, bên cạnh anh cũng không có ai ngồi gần cả.

“Ting ting.” Tin nhắn lại được gửi đến. Chung Kế Chi hít sâu vào một hơi, rồi mới lén lút mà đứng dậy, đi về phía hàng ghế cuối cùng của xe, ngồi ở trong góc xe. Nguy hiểm quá, thế mà bé yêu này vẫn còn gửi tin nhắn tiếp đây này.

“Cháu vừa phải đứng ở trong phòng tắm một lúc lâu, tự mình rửa sạch thật là khó mà.”

“Suýt nữa thì đã kêu thành tiếng luôn rồi.” Chung Kế Chi hận không thể bước xuống xe rồi quay lại trường học, lôi nhóc quỷ Lâm Dạng kia về nhà. Anh nhắn lại: “Dạng Dạng à…” Lâm Dạng thấy tin nhắn trả lời của Chung Kế Chi, suýt nữa cũng cười thành tiếng. Dường như cậu có thể tưởng tượng ra được bộ dáng khi mà Chung Kế Chi gọi tên của cậu.

“Cháu còn tưởng chú không thèm trả lời cháu cơ.” Nhóc quỷ không có ở bên cạnh, thật sự rất nhớ cậu mà. Nhóc quỷ cũng không chờ anh trả lời tiếp mà lại tiếp tục gửi tin nhắn với nội dung mười tám cộng: “Lẽ ra chú nên mang theo cả trứng rung cho cháu nữa, tận thứ sáu cháu mới được về cơ mà.”

Lâm Dạng vẫn cứ trêu chọc anh như vậy. Nếu cứ tiếp tục như thế này, không biết anh có bị nghẹn đến chết luôn không. Chung Kế Chi hơi đè lại xúc động trong lòng, ho nhẹ một tiếng. Chỉ cần nghĩ lại hình ảnh kia thôi cũng khiến cho anh phải rùng mình một cái.

“Bố à, bố đừng có mà cứng lên ở trên xe buýt đấy nhé.” Chung Kế Chi mãi vẫn không nhắn tin trả lời lại cậu, vì vậy Lâm Dạng lại cố tình mà khiêu khích anh. Không chờ được tin nhắn trả lời của Chung Kế Chi, nhưng lại nhận được cuộc gọi đến của Chung Kế Chi: “Dạng Dạng à, đừng nghịch điện thoại nữa, đi ngủ đi.”

Giọng điệu này thật sự rất giống như một người bố đang dạy dỗ đứa con trai của mình, với điều kiện là không có tiếng thở dốc trong giọng nói của anh. Lâm Dạng vùi mình vào trong chăn, đè thấp giọng xuống: “Bị cháu nói trúng rồi đúng không?” Nắm chặt chăn bông lại, giọng nói của cậu nhóc rất gần, dường như là dán vào tai của Chung Kế Chi mà nói, mang theo đó là chất giọng đặc trưng của cậu nhóc, ngọt ngào như một chiếc bánh kem vậy, khiến cho trái tim anh phải rung động.



“Dạng Dạng…” Ông chú bị trêu chọc nhưng cũng chỉ có thể gọi tên của cậu. Lâm Dạng tưởng tượng đến bộ dạng đầy lúng túng của anh, mà bởi vì còn đang trên xe buýt nên Chung Kế Chi cũng không dám ho he gì cả. Lâm Dạng cảm thấy đã đến lúc mình nên thu tay lại được rồi.

Cậu nhóc vẫn luôn lấy anh ra mà trêu chọc, vì biết chắc rằng anh sẽ không dám làm gì cậu cả. Mỗi lần mà mình bị cậu nhóc đó trêu chọc cho đến luống cuống cả tay chân, Chung Kế Chi đều có một cảm giác khá là buồn bực, vì lòng tự trọng của bản thân mà trầm giọng nói: “Dạng Dạng, cuối tuần này bố sẽ làm cho con không thể xuống giường nổi nữa.”

Lâm Dạng sửng sốt, không thể tin được mà nhìn lại tên người hiển thị ở trên màn hình. Đúng là Chung Kế Chi rồi, đúng là giọng nói ấy rồi mà. Lâm Dạng bị giọng nói trầm ổn ấy làm cho giật mình: “Chú có đúng là Chung Kế Chi không thế?” Chung Kế Chi không trả lời câu hỏi của cậu: “Đi ngủ sớm một chút đi. Ngủ ngon.”

Bây giờ lại đổi lại thành Lâm Dạng không biết phải làm sao cả. Từ trươc cho tới bây giờ, Chung Kế Chi chưa hề tự xưng là bố ở trước mặt cậu, đều là cậu tự chơi tự vui thôi. Vậy mà giờ nghe anh nói ra, lại còn nói cuối tuần sẽ khiến cho cậu không xuống nổi giường khiến cho Lâm Dạng cảm thấy có phải ông chú này đã bị hoán đổi với ai đó rồi không.

Chung Kế Chi cúp điện thoại, cả người như mất hết cả sức lực, hoàn toàn không còn cái dũng khí hùng hồn như vừa rồi nữa. Thật ra sau khi nói câu “Không thể xuống nổi giường” kia thì chính bản thân anh cũng cảm thấy choáng váng. Anh gần như đã dùng hết dũng khí còn sót lại của mình mà nói lời chúc ngủ ngon.

Thật sự là bị Lâm Dạng ép đến đường cùng mới có thể nói ra những lời vậy. Lâm Dạng đúng là một nhóc quỷ của anh mà.

Trước khi quen Lâm Dạng, Chung Kế Chi có một chiếc xe tải nhỏ. Bình thường khi cần chở hàng với đưa bánh thì mới cần. Đó cũng là một chiếc xe cũ mà anh mua lại thôi nên để một thời gian dài cũng không lái lại nó nữa.

Lúc đó vẫn còn do dự xem có nên mua xe mới hay không, mà đúng lúc đó lại quen được Lâm Dạng. Từ sau khi Lâm Dạng dọn đến ở cùng thì trong nhà lắp thêm hệ thống sưởi, vậy nên chuyện mua xe cũng gác lại sang một bên. Bây giờ là lúc nên tính đến việc mua một chiếc xe để đưa đón Lâm Dạng đi học, còn để tiện hơn trong việc kinh doanh ở cửa hàng.

Nếu chỉ dựa theo nhu cầu của Chung Kế Chi thì mua một chiếc xe tải để chở hàng hóa cũng đủ rồi. Nhưng nghĩ đến việc còn phải đưa đón Lâm Dạng đi học thì anh đã gạch ngay xe tải ra khỏi kế hoạch mua xe của mình, và cả xe ô tô cũ đã qua sử dụng cũng không nằm trong phạm vi xem xét của Chung Kế Chi luôn.

Sáng thứ sáu có một lớp học nửa ngày, vậy nên buổi trưa Chung Kế Chi đã đến đón Lâm Dạng về. Lâm Dạng vừa đi xuống đã thấy có một chiếc xe đang đỗ dưới tầng của kí túc xá. Cậu chỉ liếc nhìn qua một cái rồi lại theo bản năng mà tìm kiếm bóng dáng của Chung Kế Chi, không ngờ rằng người ngồi trong chiếc xe kia lại chính là Chung Kế Chi.

Chung Kế Chi ló đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Dạng Dạng.” Trong lòng Lâm Dạng lúc này như có một vạn dấu chấm hỏi, mang theo vài đồ đạc cần mang về nhà rồi lên xe: “Xe này ở đâu ra vậy?” Nhìn giống như là xe mới vậy. Mà xe mới thì cũng có thể là có người cho mượn, nhưng Chung Kế Chi lại có thể lái xe sao.

“Chú mua đấy.” Lâm Dạng ngạc nhiên: “Hả? Sao tự nhiên lại mua xe thế?” Chung Kế Chi có vẻ rất quen thuộc mà kéo phanh tay và vào số, không hề giống như là chỉ vừa mới học được: “Để tiện đưa đón cháu.”

Nghe thấy Chung Kế Chi nói như vậy, tuy rằng trong lòng của Lâm Dạng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nháy mắt đã cảm thấy vô cùng tiếc tiền: “Cháu có thể ngồi xe buýt về mà, chứ để chú phải vay tiền mà mua xe thế này, chú không mệt sao.” Chung Kế Chi cười cười: “Vẫn ổn mà, mỗi tháng thêm một khoản tiền nữa thôi, với lại cũng tiện hơn chút cho cửa hàng nữa.”

“Vâng, ông chủ Chung lắm tiền của tôi.” Chung Kế Chi lái xe, còn vươn một tay ra xoa xoa đầu của Lâm Dạng: “Nghịch ngợm.” Trên mặt Lâm Dạng có chút không vui, nhưng vẫn lại ngắm nhìn chiếc xe mới xa lạ này, quỳ gối lên ghế cạnh lái mà nhìn xung quanh đánh giá: “Hóa ra là chú biết lái xe ô tô à, chú học khi nào thế?”

“Chú học lâu rồi, chỉ là còn do dự có nên mua xe hay không thôi. Bây giờ mua là vừa vặn rồi.” Ông chú vừa nhìn đường vừa nói chuyện với cậu, thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu mà nhìn sang cậu. Lâm Dạng lại muốn trêu đùa anh một chút, nhưng không dám động vào Chung Kế Chi mà chỉ chọc anh bằng lời nói: “Bố à, có muốn làm ở trong xe không?”



“Khụ khụ…” Chung Kế Chi ho dữ dội một trận, vẻ mặt trông vẫn khá bình tĩnh, ít nhất là không đạp nhầm vào phanh xe. Lâm Dạng cứ nghĩ rằng Chung Kế Chi sẽ lại lúng túng bất lực mà gọi tên của cậu: “Nếu cháu muốn thì cũng được thôi.”

Lâm Dạng: “!” Chung Kế chi biến thành người xấu mất rồi. Lâm Dạng không trêu được người ta, không phục mà quay đầu sang nhìn anh: “Chung Kế Chi, chú có thể…” Nói được một nửa, Lâm Dạng liền ngừng lại. Chung Kế Chi không được bình tĩnh như vậy đâu, vành tai đã đỏ hết cả lên rồi kìa, hai tay còn nắm chặt lấy vô lăng, ngón tay ghì chặt đến trắng bệch.

Ông chú phải làm ra vẻ là bình tĩnh là có ý cả. Bình thường anh cứ trung thực quá, làm cho Lâm Dạng càng chơi vui hơn: “Bố còn chờ được đến khi về nhà không?” Lâm Dạng ngồi dịch xa khỏi chỗ cần điều khiển, vươn tay ra sờ mó người Chung Kế Chi. Ông chú này đã hơi hơi cương cứng rồi. Lâm Dạng khẽ cười một tiếng, Chung Kế Chi thấp giọng nói: “Dạng Dạng, đừng nghịch nữa.”

Từ sau khi ở bên Lâm Dạng, Chung Kế Chi vẫn luôn nghĩ đến một chuyện, hai người bọn họ làm rất nhiều. Dù sao thì chỗ kia cũng không giống như của phụ nữ, nhỡ đâu sẽ làm tổn thương gì đó đến Lâm Dạng thì sao? Nhưng anh lại không dám đi hỏi thẳng Lâm Dạng. Khi Lâm Dạng còn ở nhà, anh cũng hơi xấu hổ để tìm hiểu về vấn đề này, thừa dịp Lâm Dạng đến trường thì Chung Kế Chi đã lên mạng tìm hiểu một chút.

Quả thật trên đó có rất nhiều cách để bảo dưỡng, chăm sóc cho cửa huyệt, chỉ là khi tìm kiếm về đồng tính hay đại loại như thế thì cũng sẽ rất nhiều thông tin liên quan hiện ra. Chung Kế Chi vô tình mà vào được một diễn đàn, cầm điện thoại di động xem một lúc. Diễn đàn này như đã mở ra một chân trời mới cho Chung Kế Chi.

Ở trên diễn đàn đó có rất nhiều người trao đổi kinh nghiệm, còn có người hẹn bạn tình. Giới trẻ bây giờ đều táo bạo như vậy sao? Tất cả kinh nghiệm của mình đều là từ Lâm Dạng mà ra, Chung Kế Chi không khỏi mà dừng lại nơi đây học hỏi.

Nhìn thấy một bài post show tình cảm, còn có rất nhiều người đăng ảnh của bạn trai của họ trong đó, rồi bên dưới là một loạt bình luận. Nhìn trong ảnh thấy hầu như đều là những người trẻ tuổi, cho dù tuổi có hơi lớn thì cũng không hơn kém nhiều lắm so với người yêu của mình, còn chênh lệch đến hơn mười tuổi như mình và Lâm Dạng thì đúng là không thấy đâu thật.

Chung Kế Chi cũng gõ vào bình luận một câu: “Thật sự rất hâm mộ bạn và người yêu khi không có chênh lệch quá lớn.”

Câu nói này giống như một viên đá ném xuống mặt nước, để lại những gợn sóng. Sau đó Chung Kế Chi cũng không tắt bài post đi, mà trả lời lại từng người từng người một.

“Lời nói của bạn là thế nào đấy! Chênh lệch mà bạn nói nghĩa là gì?” Nếu không phải vì Chung Kế Chi đã ở bên Lâm Dạng lâu như vậy, anh thật sự sẽ không nghĩ đây là câu thô tục. Anh trả lời lại: “… Tuổi.”

Cuối cùng câu chuyện cũng nghiêm túc hơn một chút: “Hình như bạn có chuyện phiền não rồi. Bạn và người kia chênh lệch tuổi rất lớn sao?”

Đột nhiên Chung Kế Chi cảm thấy tìm được đồng chí rồi, có thể mang hết tâm sự mà nói cho người xa lạ kia, nói không chừng còn có thể cho anh vài gợi ý.

“Chênh lệch khá nhiều, tôi hơn cậu ấy mười lăm tuổi.” Chênh lệch đến mười lăm tuổi này đã khiến cho Chung Kế Chi luôn không thể vượt qua được bức rào cản. Anh vẫn luôn cảm thấy rằng mình đã để Lâm Dạng phải chịu thiệt, làm trì hoãn cậu nhóc đáng yêu ấy.

“Ôi mẹ ơi! Sống cùng với ông chú đúng là rất… Hai người ai là 1 vậy?” Có rất nhiều bình luận, cái gì mà tôi chọn đại thúc công, tôi chọn niên hạ công, khiến cho Chung Kế Chi hoa cả mắt, đọc mãi không hiểu.

“Tôi không hiểu mọi người đang nói gì cả. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, làm sao để có thể ở chung hài hòa với bạn trai nhỏ tuổi hơn mình nhiều như vậy đây.” Mấy người ở trong diễn đàn này đều là những tay chơi già đời cả rồi, Chung Kế Chi chỉ mới phát hiện là gay không quá lâu, nên không ít người đã tốt bụng mà phổ cập khoa học cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Chung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook