Chương 21:
Lưu Thủy Thủy
22/01/2022
Lâm Dạng muốn cầu xin anh ôm cậu, tốt nhất là dùng tư thế cưỡi ngựa, đừng để cậu không nhìn được biểu cảm của Chung Kế Chi, cậu rất sợ. Hai chân Chung Kế Chi mở ra, ép sát lại, luồn dưới đũng quần Lâm Dạng. Hai người ngực dán vào lưng, gậy thịt to lớn đã ở trước cúc hoa của cậu.
Chung Kế Chi cắn vào đầu vai Lâm Dạng, tiếp tục chủ đề ban nãy: “Mấy hôm trước chú lên mạng, thấy mọi người nói, dùng tư thế này, cháu sẽ rất thoải mái.” Đầu óc Lâm Dạng không còn tỉnh táo, bộ não cố gắng sắp xếp những gì Chung Kế Chi vừa nói.
Cái gì mà lên mạng, cái gì mà tư thế, bọn họ là ai, là ai nói cho Chung Kế Chi những lời này. Lâm Dạng thừa nhận cậu sợ rồi, cậu muốn làm nũng với Chung Kế Chi, muốn Chung Kế Chi ôm cậu.
Đang muốn mở miệng phản bác, ngón tay của Chung Kế Chi đã duỗi thẳng vào, không cho Lâm Dạng một cơ hội mở miệng. tất cả lời từ chối đã bị chặn lại trong cổ họng, ngón tay giữ lấy đầu lưỡi hồng hào, cố ý vô tình chà xát trên đó. Cậu nhóc buộc phải phát ra âm thanh nghẹn ngào: “Ư…ưm”
“Hôm nay chúng ta thử có được không?” Chung Kế Chi vốn không có ý định hỏi cậu, ngón tay vẫn còn ở trong miệng cậu chưa lấy ra, đồng tử Lâm Dạng mở rộng, lắc đầu theo bản năng, anh còn giả vờ không nhìn thấy. Lâm Dạng yếu đuối rơi lệ.
Gậy thịt cắm thẳng vào miệng cúc hoa, đường hầm mềm mại bị ngón tay chơi đùa đến ướt át, thịt mềm bên trong giống như có sự sống, mút cậu nhỏ một cách nhịp nhàng, còn có xu thế gặm cậu nhỏ vào sâu hơn.
Hai tay bị Chung Kế Chi giữ ở sau lưng, gặm cắn xương quai xanh lộ ra của cậu nhóc, dùng thân dưới đánh từng cái vào mông Lâm Dạng, một tay vòng ra trước ngực, vân vê đầu ti của cậu nhóc. Người đàn ông bình thường nhút nhát e dè, bỗng nhiên biến thành một kẻ lưu manh như hổ như sói.
Cậu nhỏ của Lâm Dạng bị kẹp giữa vách tường và cậu, vật đã hoàn toàn cương cứng lại bị ép vào vách tường lạnh tới mức biến hình, rất khó chịu. Trong tiềm thức muốn trốn tránh nhưng mông cậu lại vô thức ngồi xuống gậy thịt. Động tác nhỏ của Lâm Dạng bị anh nhìn thấy hết, anh nở một nụ cười nhạt, gậy thịt càng tiến vào mạnh mẽ, như muốn nhét luôn hai túi thịt vào cùng.
Bị suy nghĩ dọa cho một trận, Lâm Dạng lại muốn tránh khỏi sự xâm lược của Chung Kế Chi, đúng là giữa vách tường và gậy thịt, cậu dường như bị ép đến bắn ra.
Sau cơn cực khoái, cậu nhóc mãi không thể hoàn hồn, hơi thở gấp gáp, tiếng thở dốc vang vọng trong phòng tắm. Đường hầm như muốn ép chết Chung Kế Chi, Chung Kế Chi dừng lại, anh cho cậu thở một chút, đợi tới khi Lâm Dạng thả lỏng rồi, mới trầm giọng nói: “Thoải mái tới vậy thật à?”
Lâm Dạng rất muốn mắng chửi, tên khốn. Không cho Lâm Dạng một chút thời gian suy nghĩ linh tinh, Chung Kế Chi đột nhiên buông Lâm Dạng ra, vươn tay bẻ đầu gối cậu sang hai bên. Lâm Dạng quỳ trên mặt đất, không thể dùng lực được, trơ mắt nhìn hông mình mở rộng, cơn đau nhẹ làm cậu lại thắt chặt đường hầm.
“Chung Kế Chi… chú muốn chết à…” anh không hề sợ hãi, tay lại đưa ra xoa nắn cậu nhỏ của Lâm Dạng, cười nhẹ: “Gọi bố đi.” Lâm Dạng quay đầu trừng anh, lần đầu cảm nhận sự xấu hổ lúc làm tình, bị anh xâm phạm, vẫn không nhịn được sự bực tức: “Chú cắn nhầm thuốc đấy à? Thả cháu ra!”
Trong mắt Chung Kế Chi tràn đầy vẻ dịu dàng cưng chiều, anh nghiêng người về phía trước hôn cậu, môi răng khăng khít, trao đổi nước bọt cho nhau, hôn tới mức Lâm Dạng thần trí điên đảo. Cậu nhóc mù mà mù mờ nằm trên đất, không còn chút sức lực mắng chửi như lúc nãy nữa.
Chung Kế Chi hơi dùng sức bóp cậu nhỏ của cậu: “Có gọi không?” Lâm Dạng bị làm cho mất hết thần trí, vỏ đã mẻ rồi cũng không sợ sứt nữa: “Bố…”
Anh kiên quyết vươn tay túm tóc Lâm Dạng, cúi xuống bên tai cậu hỏi: “Thoải mái vậy thật à? Dạng Dạng…” Lâm Dạng không thể nghiêm túc suy nghĩ xem có thoải mái hay không, chỉ thấy mỗi lần gần tới điểm cực khoái của cậu rồi, gậy thịt của Chung Kế Chi lại đâm vào điểm nhạy cảm của cậu, cứ như có một dòng điện hết lần này tới lần khác chạy xẹt qua, chỉ cần Chung Kế Chi chưa bắn, nó sẽ không bao giờ dừng lại.
“Ư ư…bố… đừng mà, đừng đâm nữa…” Mặt cậu nhóc dí sát vào sàn gạch, mặt sàn mát lạnh bị cậu làm cho nóng lên, nước miếng chảy xuống sàn gạch, ngoài việc nói đừng mà cậu chỉ có thể run rẩy gọi bố.
Thật đáng thương mà, đây là lần đầu tiên Chung Kế Chi được thấy, cư dân mạng đúng là không lừa mình. Chẳng trách mỗi lần Lâm Dạng thấy mình luống cuống không biết phải làm sao lại càng muốn bắt nạt hơn, cho dù có khóc cũng không muốn bỏ qua cho anh.
Dáng vẻ đáng thương cầu xin không làm Chung Kế Chi thấy đau lòng, ngược lại, cậu nhóc nào đó còn bị đè lại: “Dạng Dạng, trả lời bố, thoải mái đến vậy thật sao?” Tinh dịch muốn bắn ra nhưng lại không bắn được, Lâm Dạng không tự chủ được chảy nước mắt: “Bố ơi…ư ưm…muốn bắn…bố…” vừa khóc vừa quay đầu đòi Chung Kế Chi ôm cậu: “Ôm… bố ơi ôm…”
Chung Kế Chi ôm chặt eo Lâm Dạng, hai người dính chặt tới mức gió cũng không lọt, giọng người đàn ông chín chắn tràn đầy từ tính vang lên: “Trả lời câu hỏi của bố, bố sẽ ôm Dạng Dạng.”
Lâm Dạng liều mạng gật đầu, giọng nói đứt quãng: “Thoải mái lắm…bố ôm…”
Cứ không thỏa mãn yêu cầu của cậu nhóc, cậu nhóc sẽ bị ép đến mức mất kiểm soát. Chung Kế Chi khen Lâm Dạng rất ngoan, rút khỏi đường hầm của cậu ra một chút, rồi sau đấy lật ngửa cậu nhóc lại, gậy thịt lại đi thẳng vào bên trong.
Lâm Dạng bám lấy vai anh, khe khẽ nức nở, hóa ra tư thế cưỡi ngựa từ đằng sau lại có thể ngậm lấy gậy thịt của Chung Kế Chi dễ như thế, Lâm Dạng lần đầu tiên thích tư thế này.
Chung Kế Chi chỉ cần đẩy cậu, cậu nhóc sẽ vì tác dụng của trọng lực mà ngã xuống, ngồi xuống ngậm lấy gậy thịt của anh sâu hơn nữa. Đúng là lúc không ôm được anh, cậu nhóc sẽ cố gắng trèo lên trên, hai chân đang kẹp lấy thắt lưng của anh sẽ khép chặt hơn.
Đổi một tư thế khác, Lâm Dạng đã mạnh miệng được rồi: “Chung Kế Chi tên khốn…” nhìn cậu nhóc vừa nãy còn xin mình tha cho, bây giờ đã tinh thần phơi phới, Chung Kế Chi bật cười hỏi cậu: “Còn muốn thử lại?” Lâm Dạng tức giận cắn anh một phát vào bả vai: “Chú dám!”
Chung Kế Chi làm động tác muốn rút ra khỏi cơ thể Lâm Dạng, Lâm Dạng sợ hãi, siết chặt Chung Kế Chi, mặt dày mày dạn cầu xin anh: “Bố ơi con sai rồi…cứ đâm thế này đi…” Tiểu quỷ này đúng là rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, Chung Kế Chi hơi đắc ý, kéo cái mông Lâm Dạng, xoa xoa thịt mềm trên đó.
Chung Kế Chi nói được làm được, ngày tiếp theo quả nhiên Lâm Dạng không xuống giường, cúc hoa sưng lên, nằm trên người Chung Kế Chi vừa đánh vừa gặm.
“Chung Kế Chi chú giỏi ghê nhỉ!” Sau khi dục vọng qua đi, Chung Kế Chi mặt đỏ tía tai, vòng tay ôm ôm eo cậu, nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu.
Vừa nghĩ tới hôm qua ôm Lâm Dạng từ chiều tới đêm, từ phòng tắm tới giường, ép cậu gọi bố, cả người Chung Kế Chi muốn bốc hỏa, anh vừa tự trách vừa ngại ngùng.
Lâm Dạng bực tức cầm lấy điện thoại Chung Kế Chi: “Chú xem trang web tình sắc nào thế!” Chung Kế Chi ngẩn người: “Đột nhiên lướt tới thôi, sau đó chú không xem nữa, hơn nữa không phải trang web tình sắc.”
Bây giờ Chung Kế Chi nói gì cũng sai, nói gì Lâm Dạng cũng thấy anh đang cãi lại, vừa sợ Chung Kế Chi đột nhiên muốn làm, vừa sợ anh lại làm cậu như hôm qua, cậu ăn không tiêu nổi.
Lâm Dạng muốn rằng ngày thường lúc không có lớp sẽ đi làm thêm, làm gia sư bổ túc cho bọn trẻ. Chung Kế Chi không muốn lắm, trong nhà không nghèo đến mức Lâm Dạng phải đi làm thêm.
Ông chủ Chung cường điệu: “Nếu cháu muốn kiếm tiền tiêu vặt thì cuối tuần tới cửa hàng làm thêm là được, thật ra cũng không cần, tiền trong nhà cất trong tủ đầu giường, đâu phải cháu không biết.” Lâm Dạng trợn trắng mắt: “Chú đúng là thiếu dự tính, làm thêm cho chú, tiền kiếm được là của chú, lúc bình thường không có tiết thì cháu đi, không làm trễ nải cái gì đâu.” Không nói lại được cậu nhóc này rồi, chỉ có thể để cậu làm những gì mình muốn.
Điều kiện của nhà đứa trẻ mời gia sư khá tốt, ở trong một khu biệt thự nổi tiếng, lần đầu Lâm Dạng tới, mẹ đứa bé đã đưa cậu tiền lương của hai tháng, mỗi tuần tới dạy hai lần, đã hẹn xong thời gian.
Lâm Dạng khá sợ gặp phải đứa trẻ vì giàu có mà lười học, chính là kiểu trẻ con không muốn học, không phải trong phim ảnh toàn diễn tình tiết đứa nhỏ sẽ đưa giáo viên tiền lương gấp đôi tiền lương để không phải lên lớp à? May mắn là do Lâm Dạng tưởng tượng quá nhiều rồi, học sinh của cậu là một cậu bé tên Trình Gia, cao to, mới lớp mười một đã cao hơn Lâm Dạng.
Nói ra cũng kỳ quái, cứ cảm thấy Trình Gia hơi quen mắt mà không nói ra được, có lẽ là vì Trình Gia có vẻ ngoài giống bà Trình. Trình Gia ngoại trừ hơi ít nói ra thì lúc học rất nghiêm túc, bài tập về nhà hoàn thành đúng hạn, chỉ là độ chính xác chưa cao.
Hôm nay là tháng thứ hai Lâm Dạng tới rồi, thành tích kiểm tra tháng của Trình Gia đã, so với lần trước thì cao hơn không ít, Lâm Dạng đã phân tích cho cậu đề thi, để cậu cẩn thận sửa lỗi sai, lại giao bài tập mới cho cậu rồi mới thu xếp xuống lầu.
Bà Trình đúng lúc đang ở nhà, thấy Lâm Dạng đi xuống: “Tiểu Lâm, tới đây, tan học rồi à?” Lâm Dạng đáp: “Vâng, kết quả kiểm tra của Trình Gia tiến bộ không ít.” Đúng lúc đang định nói với bà Trình cậu xin phép đi trước, dì giúp việc trong nhà đã báo: “Bà chủ, em trai của bà tới ạ.”
Vừa nói dứt lời, một người đàn ông đã từ cửa đi vào. Lâm Dạng trợn to hai mắt, người đàn ông nhìn thấy Lâm Dạng cũng kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc trong mắt nhanh chóng biến mất.
Lâm Dạng không chào hỏi gì đã vội vàng rời khỏi nhà họ Trình.
Đã vào thời tiết tháng sáu rồi, Lâm Dạng ngồi trên xe bus đi về trường, vẫn cảm thấy chân tay lạnh như băng. Chẳng trách cậu lại thấy Trình Gia quen mắt, cái gì mà giống với bà Trình, là trông giống Triệu Từ Nam. Ban nãy dì giúp việc nói Triệu Từ Nam là em trai của bà Trình, cháu trai giống cậu, sao cậu lại không nhớ ra sớm hơn, ở cùng với Triệu Từ Nam mấy năm, vậy mà nửa năm đã quên mất Triệu Từ Nam rồi.
Lâm Dạng bình tĩnh phân tích một chút, Triệu Từ Nam rõ ràng là nhận ra cậu rồi, ban nãy giả vờ không nhận ra, chứng tỏ có lẽ kim chủ cũ đã xem cậu như người qua đường, chút bất ngờ đó, Lâm Dạng có thể không để ý tới.
Làm một cậu nhóc được bao nuôi đủ tiêu chuẩn, Lâm Dạng tự giác không xuất hiện trước mặt Triệu Từ Nam. Quan trọng nhất là cậu đã nói dối Chung Kế Chi, nếu còn liên quan tới kim chủ cũ, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị Chung Kế Chi phát hiện.
Chung Kế Chi cắn vào đầu vai Lâm Dạng, tiếp tục chủ đề ban nãy: “Mấy hôm trước chú lên mạng, thấy mọi người nói, dùng tư thế này, cháu sẽ rất thoải mái.” Đầu óc Lâm Dạng không còn tỉnh táo, bộ não cố gắng sắp xếp những gì Chung Kế Chi vừa nói.
Cái gì mà lên mạng, cái gì mà tư thế, bọn họ là ai, là ai nói cho Chung Kế Chi những lời này. Lâm Dạng thừa nhận cậu sợ rồi, cậu muốn làm nũng với Chung Kế Chi, muốn Chung Kế Chi ôm cậu.
Đang muốn mở miệng phản bác, ngón tay của Chung Kế Chi đã duỗi thẳng vào, không cho Lâm Dạng một cơ hội mở miệng. tất cả lời từ chối đã bị chặn lại trong cổ họng, ngón tay giữ lấy đầu lưỡi hồng hào, cố ý vô tình chà xát trên đó. Cậu nhóc buộc phải phát ra âm thanh nghẹn ngào: “Ư…ưm”
“Hôm nay chúng ta thử có được không?” Chung Kế Chi vốn không có ý định hỏi cậu, ngón tay vẫn còn ở trong miệng cậu chưa lấy ra, đồng tử Lâm Dạng mở rộng, lắc đầu theo bản năng, anh còn giả vờ không nhìn thấy. Lâm Dạng yếu đuối rơi lệ.
Gậy thịt cắm thẳng vào miệng cúc hoa, đường hầm mềm mại bị ngón tay chơi đùa đến ướt át, thịt mềm bên trong giống như có sự sống, mút cậu nhỏ một cách nhịp nhàng, còn có xu thế gặm cậu nhỏ vào sâu hơn.
Hai tay bị Chung Kế Chi giữ ở sau lưng, gặm cắn xương quai xanh lộ ra của cậu nhóc, dùng thân dưới đánh từng cái vào mông Lâm Dạng, một tay vòng ra trước ngực, vân vê đầu ti của cậu nhóc. Người đàn ông bình thường nhút nhát e dè, bỗng nhiên biến thành một kẻ lưu manh như hổ như sói.
Cậu nhỏ của Lâm Dạng bị kẹp giữa vách tường và cậu, vật đã hoàn toàn cương cứng lại bị ép vào vách tường lạnh tới mức biến hình, rất khó chịu. Trong tiềm thức muốn trốn tránh nhưng mông cậu lại vô thức ngồi xuống gậy thịt. Động tác nhỏ của Lâm Dạng bị anh nhìn thấy hết, anh nở một nụ cười nhạt, gậy thịt càng tiến vào mạnh mẽ, như muốn nhét luôn hai túi thịt vào cùng.
Bị suy nghĩ dọa cho một trận, Lâm Dạng lại muốn tránh khỏi sự xâm lược của Chung Kế Chi, đúng là giữa vách tường và gậy thịt, cậu dường như bị ép đến bắn ra.
Sau cơn cực khoái, cậu nhóc mãi không thể hoàn hồn, hơi thở gấp gáp, tiếng thở dốc vang vọng trong phòng tắm. Đường hầm như muốn ép chết Chung Kế Chi, Chung Kế Chi dừng lại, anh cho cậu thở một chút, đợi tới khi Lâm Dạng thả lỏng rồi, mới trầm giọng nói: “Thoải mái tới vậy thật à?”
Lâm Dạng rất muốn mắng chửi, tên khốn. Không cho Lâm Dạng một chút thời gian suy nghĩ linh tinh, Chung Kế Chi đột nhiên buông Lâm Dạng ra, vươn tay bẻ đầu gối cậu sang hai bên. Lâm Dạng quỳ trên mặt đất, không thể dùng lực được, trơ mắt nhìn hông mình mở rộng, cơn đau nhẹ làm cậu lại thắt chặt đường hầm.
“Chung Kế Chi… chú muốn chết à…” anh không hề sợ hãi, tay lại đưa ra xoa nắn cậu nhỏ của Lâm Dạng, cười nhẹ: “Gọi bố đi.” Lâm Dạng quay đầu trừng anh, lần đầu cảm nhận sự xấu hổ lúc làm tình, bị anh xâm phạm, vẫn không nhịn được sự bực tức: “Chú cắn nhầm thuốc đấy à? Thả cháu ra!”
Trong mắt Chung Kế Chi tràn đầy vẻ dịu dàng cưng chiều, anh nghiêng người về phía trước hôn cậu, môi răng khăng khít, trao đổi nước bọt cho nhau, hôn tới mức Lâm Dạng thần trí điên đảo. Cậu nhóc mù mà mù mờ nằm trên đất, không còn chút sức lực mắng chửi như lúc nãy nữa.
Chung Kế Chi hơi dùng sức bóp cậu nhỏ của cậu: “Có gọi không?” Lâm Dạng bị làm cho mất hết thần trí, vỏ đã mẻ rồi cũng không sợ sứt nữa: “Bố…”
Anh kiên quyết vươn tay túm tóc Lâm Dạng, cúi xuống bên tai cậu hỏi: “Thoải mái vậy thật à? Dạng Dạng…” Lâm Dạng không thể nghiêm túc suy nghĩ xem có thoải mái hay không, chỉ thấy mỗi lần gần tới điểm cực khoái của cậu rồi, gậy thịt của Chung Kế Chi lại đâm vào điểm nhạy cảm của cậu, cứ như có một dòng điện hết lần này tới lần khác chạy xẹt qua, chỉ cần Chung Kế Chi chưa bắn, nó sẽ không bao giờ dừng lại.
“Ư ư…bố… đừng mà, đừng đâm nữa…” Mặt cậu nhóc dí sát vào sàn gạch, mặt sàn mát lạnh bị cậu làm cho nóng lên, nước miếng chảy xuống sàn gạch, ngoài việc nói đừng mà cậu chỉ có thể run rẩy gọi bố.
Thật đáng thương mà, đây là lần đầu tiên Chung Kế Chi được thấy, cư dân mạng đúng là không lừa mình. Chẳng trách mỗi lần Lâm Dạng thấy mình luống cuống không biết phải làm sao lại càng muốn bắt nạt hơn, cho dù có khóc cũng không muốn bỏ qua cho anh.
Dáng vẻ đáng thương cầu xin không làm Chung Kế Chi thấy đau lòng, ngược lại, cậu nhóc nào đó còn bị đè lại: “Dạng Dạng, trả lời bố, thoải mái đến vậy thật sao?” Tinh dịch muốn bắn ra nhưng lại không bắn được, Lâm Dạng không tự chủ được chảy nước mắt: “Bố ơi…ư ưm…muốn bắn…bố…” vừa khóc vừa quay đầu đòi Chung Kế Chi ôm cậu: “Ôm… bố ơi ôm…”
Chung Kế Chi ôm chặt eo Lâm Dạng, hai người dính chặt tới mức gió cũng không lọt, giọng người đàn ông chín chắn tràn đầy từ tính vang lên: “Trả lời câu hỏi của bố, bố sẽ ôm Dạng Dạng.”
Lâm Dạng liều mạng gật đầu, giọng nói đứt quãng: “Thoải mái lắm…bố ôm…”
Cứ không thỏa mãn yêu cầu của cậu nhóc, cậu nhóc sẽ bị ép đến mức mất kiểm soát. Chung Kế Chi khen Lâm Dạng rất ngoan, rút khỏi đường hầm của cậu ra một chút, rồi sau đấy lật ngửa cậu nhóc lại, gậy thịt lại đi thẳng vào bên trong.
Lâm Dạng bám lấy vai anh, khe khẽ nức nở, hóa ra tư thế cưỡi ngựa từ đằng sau lại có thể ngậm lấy gậy thịt của Chung Kế Chi dễ như thế, Lâm Dạng lần đầu tiên thích tư thế này.
Chung Kế Chi chỉ cần đẩy cậu, cậu nhóc sẽ vì tác dụng của trọng lực mà ngã xuống, ngồi xuống ngậm lấy gậy thịt của anh sâu hơn nữa. Đúng là lúc không ôm được anh, cậu nhóc sẽ cố gắng trèo lên trên, hai chân đang kẹp lấy thắt lưng của anh sẽ khép chặt hơn.
Đổi một tư thế khác, Lâm Dạng đã mạnh miệng được rồi: “Chung Kế Chi tên khốn…” nhìn cậu nhóc vừa nãy còn xin mình tha cho, bây giờ đã tinh thần phơi phới, Chung Kế Chi bật cười hỏi cậu: “Còn muốn thử lại?” Lâm Dạng tức giận cắn anh một phát vào bả vai: “Chú dám!”
Chung Kế Chi làm động tác muốn rút ra khỏi cơ thể Lâm Dạng, Lâm Dạng sợ hãi, siết chặt Chung Kế Chi, mặt dày mày dạn cầu xin anh: “Bố ơi con sai rồi…cứ đâm thế này đi…” Tiểu quỷ này đúng là rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, Chung Kế Chi hơi đắc ý, kéo cái mông Lâm Dạng, xoa xoa thịt mềm trên đó.
Chung Kế Chi nói được làm được, ngày tiếp theo quả nhiên Lâm Dạng không xuống giường, cúc hoa sưng lên, nằm trên người Chung Kế Chi vừa đánh vừa gặm.
“Chung Kế Chi chú giỏi ghê nhỉ!” Sau khi dục vọng qua đi, Chung Kế Chi mặt đỏ tía tai, vòng tay ôm ôm eo cậu, nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu.
Vừa nghĩ tới hôm qua ôm Lâm Dạng từ chiều tới đêm, từ phòng tắm tới giường, ép cậu gọi bố, cả người Chung Kế Chi muốn bốc hỏa, anh vừa tự trách vừa ngại ngùng.
Lâm Dạng bực tức cầm lấy điện thoại Chung Kế Chi: “Chú xem trang web tình sắc nào thế!” Chung Kế Chi ngẩn người: “Đột nhiên lướt tới thôi, sau đó chú không xem nữa, hơn nữa không phải trang web tình sắc.”
Bây giờ Chung Kế Chi nói gì cũng sai, nói gì Lâm Dạng cũng thấy anh đang cãi lại, vừa sợ Chung Kế Chi đột nhiên muốn làm, vừa sợ anh lại làm cậu như hôm qua, cậu ăn không tiêu nổi.
Lâm Dạng muốn rằng ngày thường lúc không có lớp sẽ đi làm thêm, làm gia sư bổ túc cho bọn trẻ. Chung Kế Chi không muốn lắm, trong nhà không nghèo đến mức Lâm Dạng phải đi làm thêm.
Ông chủ Chung cường điệu: “Nếu cháu muốn kiếm tiền tiêu vặt thì cuối tuần tới cửa hàng làm thêm là được, thật ra cũng không cần, tiền trong nhà cất trong tủ đầu giường, đâu phải cháu không biết.” Lâm Dạng trợn trắng mắt: “Chú đúng là thiếu dự tính, làm thêm cho chú, tiền kiếm được là của chú, lúc bình thường không có tiết thì cháu đi, không làm trễ nải cái gì đâu.” Không nói lại được cậu nhóc này rồi, chỉ có thể để cậu làm những gì mình muốn.
Điều kiện của nhà đứa trẻ mời gia sư khá tốt, ở trong một khu biệt thự nổi tiếng, lần đầu Lâm Dạng tới, mẹ đứa bé đã đưa cậu tiền lương của hai tháng, mỗi tuần tới dạy hai lần, đã hẹn xong thời gian.
Lâm Dạng khá sợ gặp phải đứa trẻ vì giàu có mà lười học, chính là kiểu trẻ con không muốn học, không phải trong phim ảnh toàn diễn tình tiết đứa nhỏ sẽ đưa giáo viên tiền lương gấp đôi tiền lương để không phải lên lớp à? May mắn là do Lâm Dạng tưởng tượng quá nhiều rồi, học sinh của cậu là một cậu bé tên Trình Gia, cao to, mới lớp mười một đã cao hơn Lâm Dạng.
Nói ra cũng kỳ quái, cứ cảm thấy Trình Gia hơi quen mắt mà không nói ra được, có lẽ là vì Trình Gia có vẻ ngoài giống bà Trình. Trình Gia ngoại trừ hơi ít nói ra thì lúc học rất nghiêm túc, bài tập về nhà hoàn thành đúng hạn, chỉ là độ chính xác chưa cao.
Hôm nay là tháng thứ hai Lâm Dạng tới rồi, thành tích kiểm tra tháng của Trình Gia đã, so với lần trước thì cao hơn không ít, Lâm Dạng đã phân tích cho cậu đề thi, để cậu cẩn thận sửa lỗi sai, lại giao bài tập mới cho cậu rồi mới thu xếp xuống lầu.
Bà Trình đúng lúc đang ở nhà, thấy Lâm Dạng đi xuống: “Tiểu Lâm, tới đây, tan học rồi à?” Lâm Dạng đáp: “Vâng, kết quả kiểm tra của Trình Gia tiến bộ không ít.” Đúng lúc đang định nói với bà Trình cậu xin phép đi trước, dì giúp việc trong nhà đã báo: “Bà chủ, em trai của bà tới ạ.”
Vừa nói dứt lời, một người đàn ông đã từ cửa đi vào. Lâm Dạng trợn to hai mắt, người đàn ông nhìn thấy Lâm Dạng cũng kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc trong mắt nhanh chóng biến mất.
Lâm Dạng không chào hỏi gì đã vội vàng rời khỏi nhà họ Trình.
Đã vào thời tiết tháng sáu rồi, Lâm Dạng ngồi trên xe bus đi về trường, vẫn cảm thấy chân tay lạnh như băng. Chẳng trách cậu lại thấy Trình Gia quen mắt, cái gì mà giống với bà Trình, là trông giống Triệu Từ Nam. Ban nãy dì giúp việc nói Triệu Từ Nam là em trai của bà Trình, cháu trai giống cậu, sao cậu lại không nhớ ra sớm hơn, ở cùng với Triệu Từ Nam mấy năm, vậy mà nửa năm đã quên mất Triệu Từ Nam rồi.
Lâm Dạng bình tĩnh phân tích một chút, Triệu Từ Nam rõ ràng là nhận ra cậu rồi, ban nãy giả vờ không nhận ra, chứng tỏ có lẽ kim chủ cũ đã xem cậu như người qua đường, chút bất ngờ đó, Lâm Dạng có thể không để ý tới.
Làm một cậu nhóc được bao nuôi đủ tiêu chuẩn, Lâm Dạng tự giác không xuất hiện trước mặt Triệu Từ Nam. Quan trọng nhất là cậu đã nói dối Chung Kế Chi, nếu còn liên quan tới kim chủ cũ, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị Chung Kế Chi phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.