Ở Chung

Chương 22:

Lưu Thủy Thủy

22/01/2022

Lâm Dạng lấy di động ra định gọi cho bà Trình, muốn nói chuẩn bị tới kỳ thi cuối kì nên sẽ không tới dạy thêm nữa. Tiền lương trả thừa sẽ chuyển trả lại cho bà ấy. Mặc dù công việc này khó khăn lắm mới kiếm được, hơn nữa trường mà cậu học cũng không phải đại học danh tiếng gì, đi làm gia sư cũng ít phụ huynh chịu tin tưởng. Mà vừa lấy di động ra, thấy dãy số gọi tới trên màn hình liền đánh tan ảo tưởng của Lâm Dạng.

Đây là số của Triệu Tử Nam.

Vốn dĩ Lâm Dạng đã đổi số điện thoại, xóa hết phương thức liên lạc với Triệu Tử Nam, nhưng dù sao cũng theo đối phương lâu như vậy rồi, hoàn toàn thuộc làu số điện thoại cá nhân của đối phương.

Lâm Dạng do dự không biết có nên nhận máy không. Triệu Tử Nam đã tìm được số điện thoại của cậu rồi thì chỉ cần muốn là có thể tìm tới trường học của cậu, biết cậu ở nơi nào, biết Chung Kế Chi…

Lâm Dạng không dám nghĩ nhiều hơn, cắn rặng nhận điện thoại.

“Lâm Dạng.”

Trước mặt Chung Kế Chi, Lâm Dạng kiêu ngạo như một con khổng tước, nhưng trước mặt Triệu Tử Nam thì không còn khí thế đó nữa. Không có tự tôn, không dám cáu kỉnh, vừa nghe được giọng đối phương liền cảm thấy như quay lại thời điểm bị bao nuôi.

“Anh Triệu…” Những kí ức bị bao nuôi như nước lũ ập tới, nhấn chìm Lâm Dạng, làm chân tay cậu như mềm nhũn ra. Đúng là sống an nhàn lâu quá mà.

“Sao em lại đổi số? Thay số cũng không bảo anh một tiếng!” Giọng Triệu Tử Nam rất trầm, mang theo cường thế áp bách.

Lâm Dạng rất muốn lấy hết dũng khí nói: vợ anh tìm đến trường tôi, chắc chắn có phần anh bày mưu tính kế. Dù cho anh không chính miệng nói ra nhưng anh cũng đâu có ngăn cản cô ta. Đổi số tất nhiên là vì hiểu chuyện, ngoan ngoãn rời khỏi thế giới của anh chứ còn sao nữa.

Nhưng Lâm Dạng cũng chỉ nghĩ những lời này trong lòng thôi, không dám nói ra miệng, chậm chạp đáp lại: “Chuyển chỗ ở mới nên đổi số.”

Triệu Tử Nam không quan tâm lời nói của Lâm Dạng là thật hay giả, anh ta cũng không định truy hỏi chuyện này: “Có thời gian ra ngoài cùng ăn bữa cơm không?”

Đúng lúc này, xe buýt đã tới trước cổng trường, Lâm Dạng siết chặt nắm tay: “Tôi vừa đến trường rồi, sợ là…”

“Đại học Z đúng không? Lát nữa anh đến đón em!”

Triệu Tử Nam đúng là đã biết cậu học ở đâu, Lâm Dạng chỉ có thể nuốt lại lời định nói, đáp một tiếng: “Được.”

Khi nhìn thấy Lâm Dạng, Triệu Tử Nam thật sự hơi giật mình. Bé cưng này không thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ trong trẻo sạch sẽ kia, lúc thấy anh ta như là bị dọa sợ, muốn quay đầu chạy. Quả nhiên, Lâm Dạng vẫn là hợp khẩu vị nhất.

Triệu Tử Nam biết La Tố Di đến tìm Lâm Dạng nhưng cũng không ngăn cô ta. Dù Gì La Tố Di cũng là vợ anh ta, Triệu Tử Nam cảm thấy không cần phải vì một nhân tình mà ầm ĩ với đối phương. Huống chi chỉ là nói Lâm Dạng vài câu mà thôi, ấm ức đến đâu được chứ. Cũng biết La Tố Di tức giận nên thu lại căn hộ đã mua cho Lâm Dạng.

Anh ta vốn cho rằng cậu không có chỗ ở sẽ chủ động đi tìm mình, lại không ngờ Lâm Dạng không chỉ không cầu cứu, càng không khóc lóc kể lể. Kì quái hơn là vài ngày sau gọi cho Lâm Dạng thì số máy đã thành số trống. Lúc ấy Triệu Tử Nam lại bận chuyện công ty nên Lâm Dạng hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của anh ta.

Thời gian này công ty của Triệu Tử Nam mới quay trở lại quỹ đạo mà hoạt động bình thường, anh ta và La Tố Di tiếp tục cuộc sống không làm phiền lẫn nhau. Không tìm thấy Lâm Dạng, Triệu Tử Nam cũng từng tìm người khác thử qua, cảm giác đều không hợp ý. Không đủ hiểu chuyện, không đủ nghe lời, kỹ năng giường chiếu cũng không tốt, một đống lý do kì quái làm anh ta đổi một đám người, cuối cùng vẫn chưa bao nuôi ai cả.



Lúc Lâm Dạng mới bỏ đi, Triệu Tử Nam có hỏi chị gái mình mới biết Lâm Dạng dạy kèm cho cháu nhỏ, lúc này đối phương đã là sinh viên đại học Z. Lúc đến chỗ chị gái hỏi phương thức liên lạc của Lâm Dạng, bà Trình có tò mò hỏi: “Chú tìm Lâm Dạng làm gì?”

Triệu Tử Nam chỉ có thể bịa lý do: “Lâm Dạng là em trai một người bạn của em, mới tìm về.”

Lâm Dạng không biết nên nói cho Chung Kế Chi hay không, nhưng cậu sợ Chung Kế Chi biết mình từng bị người bao nuôi, hơn nữa còn nói dối anh. Không người đàn ông nào có thể chấp nhận người mình đang hẹn hò lại từng có một vị kim chủ được. Không nghĩ được cách gì tốt, Lâm Dạng chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy, tự mình ra mặt xử lý, không thể để Chung Kế Chi biết được.

Triệu Tử Nam nói đến đón Lâm Dạng, cậu xuống xe buýt cũng chỉ có thể đứng ở cổng trường chờ, không dám quay lại ký túc xá. Đối phương rất nhanh đã lái xe đến, ý bảo cậu lên xe. Lâm Dạng không ngồi ghế phó lái mà vòng ra sau ngồi ghế sau.

Mọi khi chỉ lúc lên giường Lâm Dạng mới phóng túng bản thân, bình thường thì lễ độ quen rồi, cho nên thấy Lâm Dạng duy trì khoảng cách cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Anh ta đưa mắt nhìn Lâm Dạng qua gương chiếu hậu: “Muốn ăn ở đâu?”

Lâm Dạng ngoan ngoãn ngồi nghêm chỉnh, siết chặt nắm tay để giảm bớt bất an: “Anh Triệu quyết là được.”

Cậu không có tâm tư ăn cơm, không đoán được Triệu Tử Nam gọi mình ra ăn cơm là có mục đích gì, chỉ là ôn chuyện hay muốn nhắc lại quá khứ.

Hai người đến một quán ăn kiểu Nhật. Lâm Dạng không quen ăn mấy thứ này, Triệu Tử Nam thích đồ ăn nước ngoài, nước nào cũng thích. Lúc trước mang Lâm Dạng đi ăn, về đến nhà Lâm Dạng liền tiêu chảy.

Phục vụ ở bên cạnh chờ khách gọi món. Triệu Tử Nam nhìn thoáng qua menu một lát, sau đó nói với phục vụ: “Món đề xuất hôm nay đi.”

Sau đó quay sang hỏi Lâm Dạng: “Em muốn ăn cái gì?”

Lâm Dạng lại không cầm thực đơn: “Anh Triệu gọi là được.”

Người phục vụ vừa rời khỏi, Lâm Dạng càng bồn chồn thêm, hai tay nắm chặt để bên sườn, toàn thân căng cứng đề phòng. Triệu Tử Nam rót một cốc nước cho cậu: “Đại học Z không bằng dại học Q. Bằng của đại học Q có tác dụng hơn bằng đại học Z nhiều.”

Đại học Q là trường đại họa mà lúc trước Lâm Dạng theo học, là đại học đứng top toàn quốc. Cậu biết Triệu Tử Nam có ý gì nhưng cũng không thuận theo lời đối phương: “Có thể lấy được bằng tốt nghiệp là được.”

Lòng kiên nhẫn của Triệu Tử Nam rất đáng sợ, cũng sẵn sàng đẩy đưa với Lâm Dạng: “Bây giờ mục tiêu của em chỉ đến thế thôi sao?”

Lâm Dạng không nhìn anh ta: “Có thể tìm một công việc nuôi sống bản thân là tốt rồi.”

Triệu Tử Nam nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn: “Nếu em ngại không muốn về đại học Q thì đại học S cũng tốt hơn trường Z nhiều.”

Lâm Dạng sợ hãi Triệu Tử Nam từ tận đáy lòng, không dám phản bác đối phương quá nhiều lần, cầm cốc nước lên uống một hơi, không nói tiếp. Triệu Tử Nam cũng không ép cậu, rút một chiếc thẻ từ trong ví ra, đẩy tới trước mặt thiếu niên, tựa như trước đây lúc bao nuôi cậu.

“Bây giờ em ở chỗ nào? Nếu không muốn đổi trường thì anh mua cho em một căn hộ gần đây, em cầm tạm chỗ tiền này trước đi.”

Lâm Dạng không động đậy, lấy hết dũng khí nói: “Tôi có chỗ ở rồi, cảm ơn ý tốt của anh Triệu.”



Trong ấn tượng của Triệu Tử Nam, Lâm Dạng chính là kiểu người chỉ cần cho hai mươi vạn là sẽ theo sát, bây giờ đối phương lại không cần tiền của mình, Triệu Tử Nam cảm thấy không quen: “Ít sao?”

Con người đúng là lòng tham không đáy.

Lâm Dạng lắc đầu nguầy nguậy, cậu không biết Triệu Tử Nam cho mình bao nhiêu tiền thì ít nhiều cái gì: “Tôi thật sự đã có chỗ ở rồi, bây giờ tôi chỉ muốn đi học, tốt nghiệp rồi tìm một công việc, sống một cuộc sống bình thường thôi.”

Triệu Tử Nam coi như hiểu ý Lâm Dạng rồi, đối phương không muốn bị bao nuôi nữa, người ta hướng tới cuộc sống tự do, đã thấy nơi phồn hoa bên ngoài, hoàn toàn không phải đứa nhỏ không thể rời khỏi người nuôi mình nữa.

Nghĩ lại thì anh ta từng cho Lâm Dạng rất nhiều tiền, trừ hai mươi vạn ban đầu, sau đó sinh hoạt phí, lì xì hàng năm, tính ra chính anh ta cũng không rõ đã cho cậu bao nhiêu, nhưng mà hoàn toàn đủ Lâm Dạng sống tự do tự tại, không cần phải làm một tình nhân.

“Lâm Dạng, muốn sống như người thường cũng không đơn giản như em nghĩ đâu, tùy ý tìm một công việc có thể nuôi sống em được hay sao? Để anh nuôi em có gì không tốt? Anh có thể cho em cuộc sống em muốn.”

May là Triệu Tử Nam chưa từng hiểu Lâm Dạng, không biết quá khứ của cậu, không biết cậu thật sự muốn gì.

“Anh Triệu, bây giờ tôi đang ở cùng bạn trai… Tôi đã thử rồi, tôi có thể sống như người bình thường.”

Triệu Tử Nam giật mình, cho rằng bản thân nghe nhầm: “Em lại tìm người khác bao nuôi?”

Ngẫm lại thì Chung Kế Chi đúng là đang bao nuôi cậu thật, nhưng nghe Triệu Tử Nam nói như vậy trong lòng Lâm Dạng rất khó chịu, cho nên bất ngờ phản bác: “Không phải, là bạn trai tôi.”

Biểu cảm trên mặt Triệu Tử Nam lập tức trở nên rất kì quái, tựa như nghe được chuyện cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quái dị, hoặc có lẽ là khó tin quá, thở hổn hển hỏi: “Lâm Dạng, em đang đùa giỡn tôi đấy à?”

Lâm Dạng muốn nói không phải, lại đúng lúc phục vụ gõ cửa bưng đồ ăn vào.

Bị phục vụ cắt ngang, Triệu Tử Nam mới cảm thấy chỉ một câu của cậu nhóc đã khiến mình hơi mất khống chế, chờ phục vụ bày xong đồ rồi rời khỏi mới nhẫn nại hỏi tiếp.

“Lâm Dạng, em bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin thứ hư vô mờ mịt như tình yêu chứ? Bạn trai em không có tiền đúng không? Nếu không sao em phải đi làm gia sư?”

Lâm Dạng cảm thấy Chung Kế Chi có tiền hay không hoàn toàn không liên quan gì đến việc cậu đi làm gia sư cả, nhưng đúng là không có tiền bằng Triệu Tử Nam thật.

Thấy Lâm Dạng không đáp, Triệu Tử Nam cảm thấy cậu đã dao động: “Em sống chung với bạn trai không thấy mệt sao? Mau trưởng thành đi, em phải biết theo ai mới có thể sống cuộc sống thoải mái vô lo vô nghĩ.”

Lâm Dạng cảm thấy lúc mình còn trẻ, còn ngây thơ cũng từng động lòng với Triệu Tử Nam, lúc Triệu Tử Nam chưa kết hôn, bản thân chỉ cần ngoan một chút, hiểu ý lấy lòng Triệu Tử Nam một chút không chừng còn có thể mong đợi được điều gì đó.

Nhưng Triệu Tử Nam đã kết hôn, Lâm Dạng cũng tỉnh mộng rồi. Tuổi mười bảy không quay trở lại, thiếu niên ngây thơ cũng không còn nữa. Sau đó Lâm Dạng ý thức rõ ràng thân phận địa vị của mình, cũng không tiếp tục ôm ảo tưởng với người bao nuôi mình nữa.

Duyên phận khiến cho Chung Kế Chi nhặt được cậu, cậu lại chơi mưu bày kế lưu lại nhà của anh, ban đầu vốn là dụ dỗ lại lừa gạt, bây giờ đã hoàn toàn mang cả thể xác lẫn trái tim ra mà đối xử với đối phương rồi. Lúc này Lâm Dạng mới biết thì ra mình cũng bướng bỉnh, sẽ khó chịu giận dỗi Chung Kế Chi, cũng có thể ghen, thậm chí cảm thấy đó là bình thường đương nhiên. Mặt tốt hay mặt không tốt Chung Kế Chi đều sẽ chấp nhận. Ở bên cạnh Chung Kế Chi chính là vì thích, là vì yêu, vì Chung Kế Chi là bạn trai của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Chung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook