Chương 23:
Lưu Thủy Thủy
22/01/2022
“Tôi không muốn rời khỏi anh ấy, tôi thích anh ấy!” Lâm Dạng chưa từng nói thích Chung Kế Chi, ngay cả đối với Chung Kế Chi chăng nữa. Bây giờ lại thản nhiên nói với Triệu Tử Nam. Nhưng nói chung Lâm Dạng vẫn sợ Triệu Tử Nam, chỉ có thể nói tiếp.
“Anh Triệu sẽ không làm gì khiến tôi không thể đi học hoặc làm bạn trai tôi không kiếm được tiền đấy chứ?”
Triệu Tử Nam không nghĩ tới việc làm những chuyện như vậy, anh ta không đến mức vì Lâm Dạng mà giở thủ đoạn bỉ ổi: “Anh sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện đi theo anh.”
Triệu Tử Nam chưa nói mình sẽ làm thế nào, nhưng cũng đủ để Lâm Dạng lo lắng đề phòng rồi. Anh ta nói sẽ làm cậu cam tâm tình nguyện theo mình, hoàn toàn không cần uy hiếp ai. Triệu Tử Nam chắc chắn Lâm Dạng sẽ không nói với bạn trai rằng mình từng được người ta bao nuôi, dù sao không ai chấp nhận được người yêu mình có quá khứ không trong sạch gì như thế.
Bữa cơm này xem như tan trong bất hòa. Triệu Tử Nam nói sẽ không làm khó Lâm Dạng, rồi sau đó thật sự không tìm tới trường cậu. Lâm Dạng gọi cho Chung Kế Chi vài lần, xác định cửa hàng vẫn bình thường, nhưng mọi thứ lại quá bình thường, bình thường đến mức quái dị.
Cuối cùng cậu vẫn nghỉ làm gia sư, bà Trình có giữ lại vài lần nhưng Lâm Dạng đều từ chối. Cậu thật sự không muốn nhìn thấy Triệu Tử Nam nữa.
Chung Kế Chi biết Lâm Dạng thôi việc gia sư còn vui vẻ nói: “Không làm cũng tốt, như thế có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Muốn kiếm tiền thì chờ tốt nghiệp hẵng kiếm.”
Lâm Dạng gần đây rất hay mất tập trung, nói chuyện với anh đều lơ đãng không yên, chỉ cần Chung Kế Chi vừa nhận điện thoại cậu liền hốt hoảng mà nhìn chằm chằm, chờ anh cúp máy liền truy hỏi xem là ai gọi tới.
“Cháu sao thế? Không thoải mái à? Sao căng thẳng quá vậy?” Ông chú quan tâm hỏi, còn vươn tay xoa nhẹ đầu cậu. Lâm Dạng thuận theo mà nhào vào ngực anh.
“Chung Kế Chi, nếu cháu làm sai điều gì chú có thể tha thứ cho cháu không?”
Chung Kế Chi không hiểu Lâm Dạng làm sao, vững vàng ôm người cậu vào lòng, có gì to tát chứ: “Có có.”
Chung Kế Chi tốt như vậy nên Lâm Dạng mới không nỡ buông tay, càng không cam nguyện theo Triệu Tử Nam. Cậu không muốn đi đâu cả, chỉ muốn sống cùng Chung Kế Chi thôi.
Một tuần rồi Triệu Tử Nam không tìm Lâm Dạng, quay về bận rộn chuyện công việc, coi như cho nhóc con thời gian suy nghĩ kỹ càng. Tuần này Lâm Dạng lo lắng đề phòng không dứt, mà Triệu Tử Nam lại chẳng làm gì cả, cậu chỉ là chim sợ cành cong mà thôi.
Thứ sáu, Chung Kế Chi chủ động tới đón Lâm Dạng, vì dạo này Lâm Dạng lúc nào cũng có vẻ cẩn thận, đối xử với anh cũng bắt đầu lo được lo mất. Lúc hai người làm tình, Lâm Dạng bỗng nhiên hỏi anh có thương cậu không? Luôn phải buộc anh chính miệng nói yêu cậu thì mới chịu dịu đi. Chung Kế Chi lại không yên tâm, lái xe đến dưới ký túc xá chờ Lâm Dạng tan học.
Sắp tan học, Lâm Dạng lại nhận được tin nhắn của Triệu Tử Nam: “Anh đang ở cổng trường Z, tan học cùng ăn một bữa đi.”
Lâm Dạng nén sợ hãi hít sâu một hơi, ngón tay đánh chữ cũng thoáng run: “Xin lỗi anh Triệu, tôi không rảnh.”
Triệu Tử Nam đáp lại rất nhanh: “Hẹn với bạn trai sao? Vừa hay, cùng gặp một lần đi.”
Nhất định phải làm vậy sao? Lâm Dạng buộc bản thân bình tĩnh lại, mím chặt môi gõ chữ: “Tôi đi ăn với anh.”
Đánh xong mấy chữ này liền run đến mức suýt rơi điện thoại, miệng khô khốc, muốn uống thứ gì đó nhưng lại chỉ có thể nuốt khan. Bạn học nữ ngồi cạnh thấy thế thì quan tâm hỏi: “Lâm Dạng, cậu có sao không? Mặt cậu tái quá.”
Lâm Dạng tìm bạn cùng phòng nhờ đối phương cầm sách về ký túc xá, sau đó gọi điện cho Chung Kế Chi: “Chú về trước đi, cháu có ít việc phải làm, lát nữa cháu tự bắt xe về, xin lỗi để chú mất công đi một chuyến.”
Giọng Lâm Dạng uể oải mệt mỏi, Chung Kế Chi không hỏi cậu định làm gì, chỉ dặn cậu xong việc thì gọi điện cho mình đến đón.
Lâm Dạng loanh quanh trước phòng học một lúc mới ra ngoài, sợ bắt gặp Chung Kế Chi chưa đi, cũng càng sợ đối mặt với Triệu Tử Nam.
Lâm Dạng đến muộn Triệu Tử Nam cũng không giận, tốt tính xuống xe mở cửa cho cậu: “Đi ăn đồ Pháp nhé!”
Lâm Dạng lo lắng nắm chặt đai an toàn, thật ra cậu không cần ăn gì, nhưng không hiểu sao lại bật thốt lên: “Anh Triệu, thật ra tôi không thích đồ Pháp, đồ ăn nước ngoài tôi đều không thích, lúc trước mỗi lần anh đưa tôi đi ăn tôi đều bị đau bụng.”
Triệu Tử Nam khởi động xe: “Được rồi, vậy đi ăn đồ nước mình.”
Thật ra ý Lâm Dạng không phải là ăn cái gì, chỉ là Triệu Tử Nam tránh nặng tìm nhẹ bỏ qua ý tứ của cậu. Thôi thì sao cũng được, dù sao lúc đối diện với Triệu Tử Nam cũng không ăn nổi cái gì.
Chung Kế Chi ra khỏi trường xong lại quay ngược lại, lấy di động ra muốn gọi cho Lâm Dạng. Cho dù Lâm Dạng bận việc chưa về thì để anh cầm đồ về trước cũng được. Nhưng đứng ở cổng trường, điện thoại chưa thông Chung Kế Chi đã ngắt máy.
Lâm Dạng ra khỏi cổng liền đi thẳng tới một chiếc xe đậu ven đường, biển số xe là của tỉnh khác, trên xe có một người đàn ông, đối phương thân thiết trò chuyện với Lâm Dạng, còn giúp Lâm Dạng cài dây an toàn. Lâm Dạng có vẻ không yên lắm, vẫn luôn cúi đầu nên không phát hiện Chung Kế Chi đứng từ xa nhìn. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi, Chung Kế Chi còn đang sững người tại chỗ, nghĩ xem có nên gọi hỏi Lâm Dạng không.
Trong bữa cơm, Triệu Tử Nam không ngừng gắp đồ ăn cho Lâm Dạng, đồng thời thản nhiên trò chuyện mấy việc lặt vặt. Đồ ăn trong bát đều đã chất thành ngọn, Lâm Dạng cảm thấy thay vì lo lắng đề phòng chịu tra tấn thì không bằng nói rõ với Triệu Tử Nam đi.
“Anh Triệu, nhất định phải như vậy sao?” Lâm Dạng không động đũa, Triệu Tử Nam cũng buông bát đũa xuống.
“Lâm Dạng, mấy ngày rồi mà em chưa nghĩ kĩ à?”
“Tôi đã nghĩ kỹ từ lâu, cũng nói với anh rồi. Tôi rất yêu bạn trai mình, không muốn rời khỏi anh ấy.”
Triệu Tử Nam thở dài, ngồi thẳng lên, tây trang thẳng thớm, trong mắt là dáng vẻ quyết đoán trên thương trường, mỗi động tác đều phong độ lịch sự, hoàn toàn không giống Chung Kế Chi.
“Bạn trai em họ Chung, tên Chung Kế Chi, ba mươi lăm tuổi, sống độc thân, từng ly hôn, lúc trước là trai thẳng.” Triệu Tử Nam nói như vậy không phải vì muốn dọa Lâm Dạng, anh ta hất cằm về phía cậu: “Anh ta thậm chí còn hơn anh vài tuổi, cũng thành thục hơn anh nhiều, người như thế đều phải nghĩ nhiều chuyện.”
Thấy Lâm Dạng không ngắt lời, Triệu Tử Nam thong dong quấy cà phê: “Có lẽ vài năm nữa anh ta sẽ muốn có con, lúc ấy em có thể sinh con cho anh ta không? Lại lui một chút, cho dù anh ta thật sự không cần con cái thì em có thể nói quá khứ của mình cho anh ta không? Cho anh ta biết lúc trước em từng làm gì? Không dám đúng không?”
“Anh Triệu có ý gì?”
Triệu Tử Nam giẫm trúng chỗ đau của Lâm Dạng, tiếp tục thong thả nói: “Không phải anh uy hiếp em, đây vốn là chuyện hai bên tình nguyện. Anh chỉ muốn chỉ rõ cho em thấy cái gọi là tình yêu không chịu nổi mưa gió, nếu bạn trai em biết quá khứ của em còn có thể ở bên em nữa sao? Em không định giấu diếm cả đời đấy chứ? Nếu có ngày anh ta phát hiện ra, em có lường được hậu quả không?”
Lâm Dạng đứng phắt dậy, chật vật muốn chạy khỏi nơi này. Triệu Tử Nam cũng không ngăn cậu, chỉ chậm rãi nói: “Lâm Dạng, chúng ta làm một thử nghiệm đi, thử xem bạn trai em yêu em đến mức nào.”
Lâm Dạng cứng người, bàn tay bên sườn siết chặt, hít sâu một hơi: “Anh định làm gì? Xin anh đừng tìm anh ấy! Buông tha cho tôi đi được không?”
Triệu Tử Nam bước tới gần, ôm lấy cậu từ phía sau, giọng nói tao nhã vang bên tai đối phương: “Lâm Dạng, thật ra đàn ông đều như nhau, theo ai chẳng là theo? Sao em không chịu về với anh?”
Lâm Dạng giãy khỏi Triệu Tử Nam, chạy thẳng một mạch không dám ngoảnh lại, vừa chạy vừa thầm nghĩ, Chung Kế Chi không giống anh.
Chung Kế Chi cuối cùng vẫn không gọi cho Lâm Dạng, thái độ lo lắng gần đây của Lâm Dạng, lại thêm biển số xe kia, không hiểu thế nào mà Chung Kế Chi lại liên tưởng chủ chiếc xe đó với anh Triệu. Chung Kế Chi chỉ biết anh Triệu là bạn trai trước của Lâm Dạng. Thật ra trừ tên đối phương ra Lâm Dạng cũng không nhắc tới cuộc sống trước đây của mình, nghĩ tới thì anh hoàn toàn không biết gì về quá khứ của cậu cả.
Nếu thật là người họ Triệu kia, sao Lâm Dạng lại đi gặp anh ta. Có phải Lâm Dạng chưa quên được đối phương không? Cho dù anh đứng xa nhìn qua cũng biết người kia chính là người thành đạt, có tiền có của, dáng vẻ cũng tuấn tú, ngồi cùng Lâm Dạng có vẻ xứng đến khó chịu.
Chung Kế Chi vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của Lâm Dạng: “Chung Kế Chi, chú ở nhà à?”
“Ừ, xong việc rồi à?”
Lâm Dạng không đáp trực tiếp: “Cháu gọi xe về rồi.”
Chung Kế Chi mẫn cảm nhận ra Lâm Dạng đang trốn tránh câu hỏi của mình, xoa nhẹ thái dương, dặn cậu chú ý an toàn.
Về đến nhà đã hơn năm giờ chiều rồi, Chung Kế Chi vẫn như bình thường đang nấu cơm trong bếp. Lâm Dạng vào bếp, ôm lấy anh từ phía sau: “Bố ơi, đói bụng quá.”
Lúc cậu ở cạnh Triệu Tử Nam không ăn gì cả, lúc về lại ngồi xe xóc nảy, bây giờ bụng đã kêu ùng ục đòi biểu tình rồi.
Nhóc con vẫn mặt dày gọi anh là bố, Chung Kế Chi cảm thấy hỏi sững người, có phải anh suy nghĩ nhiều không? Có lẽ người kia không phải anh Triệu mà là người quen cũ của cậu thôi.
Ông chú già nắm bàn tay đối phương kéo sát lại: “Sắp xong rồi, đi rửa tay đi.”
Cậu nhóc còn dán lên muốn hôn anh, mềm giọng hỏi: “Ăn cơm xong ăn cháu không?”
Chung Kế Chi cười khẽ, đúng mực nhéo mông cậu một cái: “Đừng nghịch.”
Lúc ăn cơm, Chung Kế Chi vẫn rất để ý Lâm Dạng đi đâu làm gì, ra vẻ bâng quơ hỏi: “Không cho chú đi đón là muốn đi đâu?”
Động tác ăn cơm của Lâm Dạng khựng lại một nhịp, sau đó nhanh chóng bình thường trờ lại, thờ ơ đáp: “Theo bạn cùng phòng đi mua ít đồ ạ.”
Chung Kế Chi nghẹn lời. Lâm Dạng đang nói dối, đối phương không phải bạn cùng phòng của cậu. Sao Lâm Dạng không chịu nói thật? Người trong xe có phải là người mà anh không nên biết không? Hay là đúng như những gì anh suy đoán?
Lúc đi tắm, Lâm Dạng nằng nặc lôi kéo Chung Kế Chi tắm chung, hai người hôn nhau trong phòng tắm, tiếng hôn tấm tắc như muốn át cả tiếng nước chảy. Chung Kế Chi hôn rất cuồng nhiệt, kéo mạnh eo cậu hôn xuống như muốn ăn thịt người. Lâm Dạng dán sát lên Chung Kế Chi, sắp cọ ra lửa đến nơi rồi, Chung Kế Chi lại chỉ ôm sát cậu, để hai thứ bên dưới ma cọ với nhau. Lâm Dạng ghé lên vai anh gọi khẽ: “Bố ơi, mau tiến vào đi.”
“Anh Triệu sẽ không làm gì khiến tôi không thể đi học hoặc làm bạn trai tôi không kiếm được tiền đấy chứ?”
Triệu Tử Nam không nghĩ tới việc làm những chuyện như vậy, anh ta không đến mức vì Lâm Dạng mà giở thủ đoạn bỉ ổi: “Anh sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện đi theo anh.”
Triệu Tử Nam chưa nói mình sẽ làm thế nào, nhưng cũng đủ để Lâm Dạng lo lắng đề phòng rồi. Anh ta nói sẽ làm cậu cam tâm tình nguyện theo mình, hoàn toàn không cần uy hiếp ai. Triệu Tử Nam chắc chắn Lâm Dạng sẽ không nói với bạn trai rằng mình từng được người ta bao nuôi, dù sao không ai chấp nhận được người yêu mình có quá khứ không trong sạch gì như thế.
Bữa cơm này xem như tan trong bất hòa. Triệu Tử Nam nói sẽ không làm khó Lâm Dạng, rồi sau đó thật sự không tìm tới trường cậu. Lâm Dạng gọi cho Chung Kế Chi vài lần, xác định cửa hàng vẫn bình thường, nhưng mọi thứ lại quá bình thường, bình thường đến mức quái dị.
Cuối cùng cậu vẫn nghỉ làm gia sư, bà Trình có giữ lại vài lần nhưng Lâm Dạng đều từ chối. Cậu thật sự không muốn nhìn thấy Triệu Tử Nam nữa.
Chung Kế Chi biết Lâm Dạng thôi việc gia sư còn vui vẻ nói: “Không làm cũng tốt, như thế có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Muốn kiếm tiền thì chờ tốt nghiệp hẵng kiếm.”
Lâm Dạng gần đây rất hay mất tập trung, nói chuyện với anh đều lơ đãng không yên, chỉ cần Chung Kế Chi vừa nhận điện thoại cậu liền hốt hoảng mà nhìn chằm chằm, chờ anh cúp máy liền truy hỏi xem là ai gọi tới.
“Cháu sao thế? Không thoải mái à? Sao căng thẳng quá vậy?” Ông chú quan tâm hỏi, còn vươn tay xoa nhẹ đầu cậu. Lâm Dạng thuận theo mà nhào vào ngực anh.
“Chung Kế Chi, nếu cháu làm sai điều gì chú có thể tha thứ cho cháu không?”
Chung Kế Chi không hiểu Lâm Dạng làm sao, vững vàng ôm người cậu vào lòng, có gì to tát chứ: “Có có.”
Chung Kế Chi tốt như vậy nên Lâm Dạng mới không nỡ buông tay, càng không cam nguyện theo Triệu Tử Nam. Cậu không muốn đi đâu cả, chỉ muốn sống cùng Chung Kế Chi thôi.
Một tuần rồi Triệu Tử Nam không tìm Lâm Dạng, quay về bận rộn chuyện công việc, coi như cho nhóc con thời gian suy nghĩ kỹ càng. Tuần này Lâm Dạng lo lắng đề phòng không dứt, mà Triệu Tử Nam lại chẳng làm gì cả, cậu chỉ là chim sợ cành cong mà thôi.
Thứ sáu, Chung Kế Chi chủ động tới đón Lâm Dạng, vì dạo này Lâm Dạng lúc nào cũng có vẻ cẩn thận, đối xử với anh cũng bắt đầu lo được lo mất. Lúc hai người làm tình, Lâm Dạng bỗng nhiên hỏi anh có thương cậu không? Luôn phải buộc anh chính miệng nói yêu cậu thì mới chịu dịu đi. Chung Kế Chi lại không yên tâm, lái xe đến dưới ký túc xá chờ Lâm Dạng tan học.
Sắp tan học, Lâm Dạng lại nhận được tin nhắn của Triệu Tử Nam: “Anh đang ở cổng trường Z, tan học cùng ăn một bữa đi.”
Lâm Dạng nén sợ hãi hít sâu một hơi, ngón tay đánh chữ cũng thoáng run: “Xin lỗi anh Triệu, tôi không rảnh.”
Triệu Tử Nam đáp lại rất nhanh: “Hẹn với bạn trai sao? Vừa hay, cùng gặp một lần đi.”
Nhất định phải làm vậy sao? Lâm Dạng buộc bản thân bình tĩnh lại, mím chặt môi gõ chữ: “Tôi đi ăn với anh.”
Đánh xong mấy chữ này liền run đến mức suýt rơi điện thoại, miệng khô khốc, muốn uống thứ gì đó nhưng lại chỉ có thể nuốt khan. Bạn học nữ ngồi cạnh thấy thế thì quan tâm hỏi: “Lâm Dạng, cậu có sao không? Mặt cậu tái quá.”
Lâm Dạng tìm bạn cùng phòng nhờ đối phương cầm sách về ký túc xá, sau đó gọi điện cho Chung Kế Chi: “Chú về trước đi, cháu có ít việc phải làm, lát nữa cháu tự bắt xe về, xin lỗi để chú mất công đi một chuyến.”
Giọng Lâm Dạng uể oải mệt mỏi, Chung Kế Chi không hỏi cậu định làm gì, chỉ dặn cậu xong việc thì gọi điện cho mình đến đón.
Lâm Dạng loanh quanh trước phòng học một lúc mới ra ngoài, sợ bắt gặp Chung Kế Chi chưa đi, cũng càng sợ đối mặt với Triệu Tử Nam.
Lâm Dạng đến muộn Triệu Tử Nam cũng không giận, tốt tính xuống xe mở cửa cho cậu: “Đi ăn đồ Pháp nhé!”
Lâm Dạng lo lắng nắm chặt đai an toàn, thật ra cậu không cần ăn gì, nhưng không hiểu sao lại bật thốt lên: “Anh Triệu, thật ra tôi không thích đồ Pháp, đồ ăn nước ngoài tôi đều không thích, lúc trước mỗi lần anh đưa tôi đi ăn tôi đều bị đau bụng.”
Triệu Tử Nam khởi động xe: “Được rồi, vậy đi ăn đồ nước mình.”
Thật ra ý Lâm Dạng không phải là ăn cái gì, chỉ là Triệu Tử Nam tránh nặng tìm nhẹ bỏ qua ý tứ của cậu. Thôi thì sao cũng được, dù sao lúc đối diện với Triệu Tử Nam cũng không ăn nổi cái gì.
Chung Kế Chi ra khỏi trường xong lại quay ngược lại, lấy di động ra muốn gọi cho Lâm Dạng. Cho dù Lâm Dạng bận việc chưa về thì để anh cầm đồ về trước cũng được. Nhưng đứng ở cổng trường, điện thoại chưa thông Chung Kế Chi đã ngắt máy.
Lâm Dạng ra khỏi cổng liền đi thẳng tới một chiếc xe đậu ven đường, biển số xe là của tỉnh khác, trên xe có một người đàn ông, đối phương thân thiết trò chuyện với Lâm Dạng, còn giúp Lâm Dạng cài dây an toàn. Lâm Dạng có vẻ không yên lắm, vẫn luôn cúi đầu nên không phát hiện Chung Kế Chi đứng từ xa nhìn. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi, Chung Kế Chi còn đang sững người tại chỗ, nghĩ xem có nên gọi hỏi Lâm Dạng không.
Trong bữa cơm, Triệu Tử Nam không ngừng gắp đồ ăn cho Lâm Dạng, đồng thời thản nhiên trò chuyện mấy việc lặt vặt. Đồ ăn trong bát đều đã chất thành ngọn, Lâm Dạng cảm thấy thay vì lo lắng đề phòng chịu tra tấn thì không bằng nói rõ với Triệu Tử Nam đi.
“Anh Triệu, nhất định phải như vậy sao?” Lâm Dạng không động đũa, Triệu Tử Nam cũng buông bát đũa xuống.
“Lâm Dạng, mấy ngày rồi mà em chưa nghĩ kĩ à?”
“Tôi đã nghĩ kỹ từ lâu, cũng nói với anh rồi. Tôi rất yêu bạn trai mình, không muốn rời khỏi anh ấy.”
Triệu Tử Nam thở dài, ngồi thẳng lên, tây trang thẳng thớm, trong mắt là dáng vẻ quyết đoán trên thương trường, mỗi động tác đều phong độ lịch sự, hoàn toàn không giống Chung Kế Chi.
“Bạn trai em họ Chung, tên Chung Kế Chi, ba mươi lăm tuổi, sống độc thân, từng ly hôn, lúc trước là trai thẳng.” Triệu Tử Nam nói như vậy không phải vì muốn dọa Lâm Dạng, anh ta hất cằm về phía cậu: “Anh ta thậm chí còn hơn anh vài tuổi, cũng thành thục hơn anh nhiều, người như thế đều phải nghĩ nhiều chuyện.”
Thấy Lâm Dạng không ngắt lời, Triệu Tử Nam thong dong quấy cà phê: “Có lẽ vài năm nữa anh ta sẽ muốn có con, lúc ấy em có thể sinh con cho anh ta không? Lại lui một chút, cho dù anh ta thật sự không cần con cái thì em có thể nói quá khứ của mình cho anh ta không? Cho anh ta biết lúc trước em từng làm gì? Không dám đúng không?”
“Anh Triệu có ý gì?”
Triệu Tử Nam giẫm trúng chỗ đau của Lâm Dạng, tiếp tục thong thả nói: “Không phải anh uy hiếp em, đây vốn là chuyện hai bên tình nguyện. Anh chỉ muốn chỉ rõ cho em thấy cái gọi là tình yêu không chịu nổi mưa gió, nếu bạn trai em biết quá khứ của em còn có thể ở bên em nữa sao? Em không định giấu diếm cả đời đấy chứ? Nếu có ngày anh ta phát hiện ra, em có lường được hậu quả không?”
Lâm Dạng đứng phắt dậy, chật vật muốn chạy khỏi nơi này. Triệu Tử Nam cũng không ngăn cậu, chỉ chậm rãi nói: “Lâm Dạng, chúng ta làm một thử nghiệm đi, thử xem bạn trai em yêu em đến mức nào.”
Lâm Dạng cứng người, bàn tay bên sườn siết chặt, hít sâu một hơi: “Anh định làm gì? Xin anh đừng tìm anh ấy! Buông tha cho tôi đi được không?”
Triệu Tử Nam bước tới gần, ôm lấy cậu từ phía sau, giọng nói tao nhã vang bên tai đối phương: “Lâm Dạng, thật ra đàn ông đều như nhau, theo ai chẳng là theo? Sao em không chịu về với anh?”
Lâm Dạng giãy khỏi Triệu Tử Nam, chạy thẳng một mạch không dám ngoảnh lại, vừa chạy vừa thầm nghĩ, Chung Kế Chi không giống anh.
Chung Kế Chi cuối cùng vẫn không gọi cho Lâm Dạng, thái độ lo lắng gần đây của Lâm Dạng, lại thêm biển số xe kia, không hiểu thế nào mà Chung Kế Chi lại liên tưởng chủ chiếc xe đó với anh Triệu. Chung Kế Chi chỉ biết anh Triệu là bạn trai trước của Lâm Dạng. Thật ra trừ tên đối phương ra Lâm Dạng cũng không nhắc tới cuộc sống trước đây của mình, nghĩ tới thì anh hoàn toàn không biết gì về quá khứ của cậu cả.
Nếu thật là người họ Triệu kia, sao Lâm Dạng lại đi gặp anh ta. Có phải Lâm Dạng chưa quên được đối phương không? Cho dù anh đứng xa nhìn qua cũng biết người kia chính là người thành đạt, có tiền có của, dáng vẻ cũng tuấn tú, ngồi cùng Lâm Dạng có vẻ xứng đến khó chịu.
Chung Kế Chi vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của Lâm Dạng: “Chung Kế Chi, chú ở nhà à?”
“Ừ, xong việc rồi à?”
Lâm Dạng không đáp trực tiếp: “Cháu gọi xe về rồi.”
Chung Kế Chi mẫn cảm nhận ra Lâm Dạng đang trốn tránh câu hỏi của mình, xoa nhẹ thái dương, dặn cậu chú ý an toàn.
Về đến nhà đã hơn năm giờ chiều rồi, Chung Kế Chi vẫn như bình thường đang nấu cơm trong bếp. Lâm Dạng vào bếp, ôm lấy anh từ phía sau: “Bố ơi, đói bụng quá.”
Lúc cậu ở cạnh Triệu Tử Nam không ăn gì cả, lúc về lại ngồi xe xóc nảy, bây giờ bụng đã kêu ùng ục đòi biểu tình rồi.
Nhóc con vẫn mặt dày gọi anh là bố, Chung Kế Chi cảm thấy hỏi sững người, có phải anh suy nghĩ nhiều không? Có lẽ người kia không phải anh Triệu mà là người quen cũ của cậu thôi.
Ông chú già nắm bàn tay đối phương kéo sát lại: “Sắp xong rồi, đi rửa tay đi.”
Cậu nhóc còn dán lên muốn hôn anh, mềm giọng hỏi: “Ăn cơm xong ăn cháu không?”
Chung Kế Chi cười khẽ, đúng mực nhéo mông cậu một cái: “Đừng nghịch.”
Lúc ăn cơm, Chung Kế Chi vẫn rất để ý Lâm Dạng đi đâu làm gì, ra vẻ bâng quơ hỏi: “Không cho chú đi đón là muốn đi đâu?”
Động tác ăn cơm của Lâm Dạng khựng lại một nhịp, sau đó nhanh chóng bình thường trờ lại, thờ ơ đáp: “Theo bạn cùng phòng đi mua ít đồ ạ.”
Chung Kế Chi nghẹn lời. Lâm Dạng đang nói dối, đối phương không phải bạn cùng phòng của cậu. Sao Lâm Dạng không chịu nói thật? Người trong xe có phải là người mà anh không nên biết không? Hay là đúng như những gì anh suy đoán?
Lúc đi tắm, Lâm Dạng nằng nặc lôi kéo Chung Kế Chi tắm chung, hai người hôn nhau trong phòng tắm, tiếng hôn tấm tắc như muốn át cả tiếng nước chảy. Chung Kế Chi hôn rất cuồng nhiệt, kéo mạnh eo cậu hôn xuống như muốn ăn thịt người. Lâm Dạng dán sát lên Chung Kế Chi, sắp cọ ra lửa đến nơi rồi, Chung Kế Chi lại chỉ ôm sát cậu, để hai thứ bên dưới ma cọ với nhau. Lâm Dạng ghé lên vai anh gọi khẽ: “Bố ơi, mau tiến vào đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.