Chương 4:
Lưu Thủy Thủy
20/01/2022
Cô ta luôn nói với Chung Kế Chi rằng muốn thử ra ngoài kinh doanh một phen. Hai người tiết kiệm được ít tiền thì cứ cất giữ mãi, cũng chẳng thể đẻ thêm ra tiền, nếu có con thì chắc chắn sẽ không đủ tiêu xài. Chung Kế Chi cũng luôn nói rằng số tiền này muốn kinh doanh thì còn chưa đủ.
Tiết kiệm được một vạn hai, Chung Kế Chi cảm thấy sắp mở được cửa tiệm kinh doanh rồi thì Lý Tuệ lại ôm tiền gửi ngân hàng chạy mất. Âm thầm lặng lẽ không nói một tiếng. Ban dầu Chung Kế Chi còn nghĩ cô ta có việc phải ra ngoài gấp, không kịp nói với mình. Nhưng gọi điện thoại đối phương cũng không tiếp, vài ngày sau lại không thấy về nhà. Chung Kế Chi cũng không muốn tự lừa bản thân nữa, vợ anh chạy mất rồi.
Chung Kế Chi trả lại phòng thuê, tiếp tục làm công cho người ta. Ban ngày làm ở tiệm bánh ngọt, tối lại ra ngoài ship đồ, liên tục tới cuối năm thứ ba liền tích cóp đủ tiền, sau đó mở cửa hàng, hơn nữa buôn bán cũng không tồi. Dù sao đây là tiệm bánh ngọt duy nhất ở con đường này, không có cạnh tranh. Lại qua thêm một năm rưỡi liền mua được căn hộ dành cho dân FA như bây giờ, thời gian trôi qua rất bình thản, nhưng lại như thiếu sót thứ gì không nói rõ được.
Người trong lòng chợt cựa mình, cắt ngang suy nghĩ vu vơ của Chung Kế Chi.
“Ưm…” Lâm Dạng cọ cọ đầu nhỏ trên ngực Chung Kế Chi, hừ nhẹ một tiếng.
Chung Kế Chi nhìn đồng hồ trên tường, sắp bảy giờ rồi, không ngờ anh lại nghĩ miên man lâu như vậy.
“Dậy rồi à?” Chung Kế Chi nhỏ giọng hỏi, Lâm Dạng còn đang mơ màng, nắm áo của Chung Kế Chi, giọng nói trẻ con nũng nịu mà đáp: “Anh Triệu, anh đến rồi à?”
Chung Kế Chi ngây người. Anh Triệu nào?
Không đợi anh hỏi cái gì, một tay Lâm Dạng đã lần vào trong quần Chung Kế Chi. Chung Kế Chi giật mình, bé con này nhận lầm người à? Nhưng cho dù nhận sai anh thành anh Triệu nào đấy thì cũng không nên thò tay vào quần người ta thế chứ?
Chung Kế Chi đang định ghì cái tay kia lại thì lại nghe Lâm Dạng mơ hồ hỏi: “Làm không?”
Làm cái gì?
Chung Kế Chi còn chưa kịp tự hỏi, Lâm Dạng đã chui thẳng vào chăn, thành thạo cởi quần lót của anh, há miệng ngậm thứ còn đang mềm kia vào miệng, hoàn toàn không cho Chung Kế Chi thời gian phản ứng.
Rõ ràng Lâm Dạng còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng cả miệng lẫn tay đều thành thạo đúng mực, Chung Kế Chi ngay lập tức cứng lên. Sống chay tịnh nhiều năm như thế, bỗng nhiên được người ta ngậm nuốt, Chung Kế Chi không khống chế được hưng phấn mà lập tức dựng đứng chào cờ. Lần gần nhất Chung Kế Chi làm tình là với vợ cũ, cũng là chuyện hơn năm năm trước rồi. Cho dù vậy cũng trước giờ chưa được khẩu giao bao giờ, đây là lần đầu Chung Kế Chi trải nghiệm chuyện kích thích như vậy.
Trong cổ họng như có thứ gì đó nghẹn cứng, lấp kín dục vọng chồng chất mấy năm nay của anh, chặn không cho anh hô lên tiếng. Thiếu niên trong chăn làm rất chuyên chú, đầu lưỡi liếm cẩn thận từ gốc tới mã mắt, sau đó há miệng ngậm lấy đầu khấc, đè lưỡi nuốt sâu xuống. Mã mắt bị cổ họng của thiếu niên đè ép, khoang miệng mềm mại bao vây toàn bộ thứ kia của Chung Kế Chi. Thiếu niên nhanh chóng nuốt liên tiếp, chăn cũng phập phồng từng nhịp theo tần suất cậu phun nuốt, mỗi lần đều ngậm trọn toàn bộ Chung Kế Chi, khoái cảm dồn dập đổ ập tới Chung Kế Chi, tựa như sóng biển đánh lên bờ cát, từng trận ầm ầm. Cuối cùng, Lâm Dạng mút thật mạnh, hút Chung Kế Chi vào thật sâu, mã mắt gần như chạm tới yết hầu thiếu niên, Chung Kế Chi không khống chế được bắn thẳng trong miệng đối phương.
Chung Kế Chi không dám tin chuyện mình vừa bắn trong miệng Lâm Dạng, chờ tới lúc cao trào dần lắng xuống mới tìm được giọng nói của mình, mà nghe lại như bị giấy ráp mài qua, khàn khàn kêu: “Lâm Dạng.”
Lâm Dạng trong chăn trực tiếp nuốt tinh dịch xuống, lại nghe thấy Triệu Tử Nam gọi mình thì liếm liếm môi, lầm bầm hai tiếng.
Nhưng rồi như bỗng nhớ ra cái gì, Lâm Dạng giật thót. Đâu ra Triệu Tử Nam nữa? Không phải cậu bị anh ta đuổi ra ngoài rồi à? Cậu chợt tỉnh táo lại, xốc chăn lên đối diện với vẻ mặt khiếp sợ của Chung Kế Chi.
Môi Lâm Dạng bị chất lỏng làm cho lấp lánh tỏa sáng, chăn vừa lật lên liền tản mát ra mùi hương tình dục nồng đậm. Lâm Dạng vô thức liếm liếm môi, Chung Kế Chi tận mắt thấy cậu liếm thứ màu trắng bên môi vào.
Lâm Dạng vốn dĩ không chú ý thứ gì dính bên miệng, trong đầu chỉ bận nghĩ xem nên giải thích cho Chung Kế Chi nghe thế nào. Là tự mình chui vào chăn của người ta, còn mơ màng khẩu giao cho đối phương nữa.
Chung Kế Chi cũng bị dọa sợ không nhẹ, sau khi gọi tên thiếu niên cũng không nói thêm được cái gì nữa, chỉ thở hổn hển nhìn cậu.
Lâm Dạng nhìn vị trí đũng quần của Chung Kế Chi, mềm nhũn nằm bẹp vô cùng chói mắt, căn bản không thể bỏ qua, cần giải thích hợp lý mới được.
“Cháu… cháu nhận lầm người…” Lâm Dạng nói xong liền hối hận, nhận nhầm người thì mình vừa rồi nhận thành ai chứ? Nói chung chắc chắn phải là một người đàn ông, nếu không sao có thể mút hăng say thế được.
Chung Kế Chi hơi bình tĩnh lại: “Anh Triệu đúng không?”
Lâm Dạng dở khóc dở cười. Thật là ngủ tới mức ngu người luôn rồi, ôm đàn ông lại tưởng là Triệu Tử Nam, còn vô duyên vô cớ gọi người ta là anh Triệu, Lâm Dạng tự hỏi nên nói dối hay thật đây.
Chung Kế Chi bị dọa sợ tới mức đứng hình rồi, chắc cũng mơ màng chưa tỉnh nên mới không đẩy cậu ra. Nói dối rất dễ bị phát hiện, nhưng nói thật… thì lại không dám, Lâm Dạng đành tuân thủ nguyên tắc nói chuyện ba phần thật bảy phần giả, ngập ngừng đáp:
“Cháu nhầm chú thành… bạn trai cũ của cháu…”
Nghe được ba chữ “bạn trai cũ”, Chung Kế Chi còn không phản ứng lại: “Là anh Triệu à?”
Lâm Dạng hít sâu một hơi: “Vâng.”
Một khi đã bắt đầu nói dối thì chỉ có thể cố mà khớp thôi.
Chỉ là “bạn trai cũ” có vẻ chưa đủ để Chung Kế Chi chấp nhận. Lâm Dạng quyết tâm: “Cháu chia tay với anh ấy, bị đuổi khỏi nhà, cả hành lý cũng không cho cháu lấy… Còn ầm ĩ tới trường học của cháu… nên cháu nghỉ học.”
Trừ việc “bạn trai cũ” là giả ra thì những lời khác đều là thật. Lâm Dạng thật sự không dám nói anh Triệu là kim chủ bao nuôi mình.
May là Chung Kế Chi tin, thân hình cương cứng dần thả lỏng, thứ bên dưới cũng lệch đầu theo sang một bên. Chung Kế Chi thấy thế thì mắt trợn to, hết nhìn Lâm Dạng rồi lại nhìn về phía đũng quần mình. Bản thân mình không mặc quần, sáng sớm đã mang chim đi dạo, Lâm Dạng thì lại ngoan ngoãn ngồi đối diện, môi mím chặt, không lúc nào không nhắc nhở cái miệng nhỏ ấy vừa mới ngậm cái gì của mình.
Lâm Dạng lo Chung Kế Chi đuổi mình đi, vội vã cướp lời nói trước: “Chú muốn đuổi cháu đi à? Cháu thật sự không cố ý đâu, cháu… cháu không còn chỗ nào để đi nữa.”
Dứt lời vẫn là tỏ ra đáng thương nhìn Chung Kế Chi, Chung Kế Chi giật mình tỉnh táo lại, nghĩ tới việc Lâm Dạng thật sự không nhà để về, công việc bây giờ cũng không dễ tìm.
Khi tỉnh dậy thấy Lâm Dạng trong lòng mình, anh cũng không đẩy cậu ra, lúc cậu chui vào chăn lại càng không chủ động ngăn lại. Chuyện này không thể hoàn toàn trách mỗi Lâm Dạng được, rõ ràng là hai người đều ngái ngủ, toàn bộ đều là hiểu lầm. Chung Kế Chi không ngừng tự an ủi, anh thật sự không có cách nào đuổi Lâm Dạng đi, chỉ có thể phất tay uể oải nói: “Không… không sao đâu. Mau dậy đi! Không phải đã nói ra ngoài mua quần áo cho cháu à?”
Hai người đều hoảng hốt, nhắc tới việc đi mua quần áo mới có thể làm lơ không khí lúng túng này. Lâm Dạng nhanh nhẹn rời giường, vội vàng chỉnh lại quần áo rồi lao vào nhà tắm rửa mặt.
Lâm Dạng đi rồi Chung Kế Chi mới cảm thấy càng không ổn. Chú chim kia vẫn đang tung tăng hít thở không khí bên ngoài, anh cầm nó nhét vào trong quần, nước miếng trong suốt của Lâm Dạng và ít tinh dịch trắng đục của anh bên trên dính hết lên tay, mặt Chung Kế Chi đỏ bừng. Rốt cuộc là chuyện gì thế không biết.
Đến tận lúc ăn sáng không khí vẫn tràn ngập xấu hổ, hai người không ai lên tiếng, lúc này nói gì cũng có vẻ dư thừa, thôi thì cứ vậy mà vờ câm điếc đi. Sau đó một người thu dọn bàn ăn, một người nướng bánh.
Đến cổng chợ, Chung Kế Chi lên tiếng trước: “Lên tầng trên xem nhé, tầng dưới chỉ có đồ trẻ con thôi.”
Đã rất lâu rồi Lâm Dạng mới lại tới mấy chợ đồ sỉ thế này, khi còn nhỏ bà nội cũng thường dẫn cậu đi mua đồ, nhưng từ khi gặp Triệu Tử Nam, người kia cũng không cho cậu mặc quần áo rẻ tiền như vậy nữa, mỗi lần lượn khu mua sắm xong đều tiêu phí lên tới hàng vạn.
Khu bán sỉ thì chỉ một món cũng giá sỉ, quảng cáo cũng không lừa người. Một bộ quần áo ở đây chỉ cần một, hai trăm. Dáng người Lâm Dạng hơi gầy, mặt lại đẹp, chính là cái giá áo điển hình, cho dù mặc loại quần áo nghiêm trang cũ kĩ của Chung Kế Chi cũng không xấu chứ đừng có nói là quần áo mới.
Bắt đầu mua đồ, hai người liền quên mất chuyện lúng túng ban sáng, Chung Kế Chi gọi Lâm Dạng thử đồ, càng thử càng cảm thấy thiếu niên này mặc gì cũng đẹp, chờ hai người bước khỏi tầng hai đã xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ.
“Còn muốn mua gì không? Quần lót chưa có đúng không? Có cần áo ngủ không?” Chung Kế Chi hỏi.
Lâm Dạng theo sát sau anh đáp: “Mua quần lót thôi ạ, đồ ngủ thì mặc bộ thể thao lúc trước là được, rộng rãi thoải mái.”
Mua xong đồ cũng không còn sớm nữa, cửa hàng đã đóng cửa buổi sáng, đến chiều cũng nên mở cửa rồi. Hai người xách đồ vào trong tiệm, vừa rời khỏi nơi đông người, chỉ có hai người ở cùng nhau rất lúng túng, bầu không khí lại chìm vào yên lặng. Mà trong tiệm cũng ít khách, buổi chiều mới có bốn vị khách, Lâm Dạng đếm đếm, hai người mua trà sữa, hai người mua bánh mì.
Lâm Dạng đứng ở quầy, Chung Kế Chi lại tránh ở sau tủ thủy tinh, hai người hoàn toàn không trao đổi chút nào. Mãi tới khi vị khách thử năm đi vào muốn mua đặt bánh ngọt chờ tối lấy, Chung Kế Chi cuối cùng mới có cớ không cần đứng như thế nữa.
Lâm Dạng vẫn luôn tò mò không biết bánh gato làm thế nào, đứng cách chiếc tủ thủy tinh mà nhìn Chung Kế Chi ở bên trong. Chung Kế Chi không có vẻ bồn chồn nữa, chỉ lặng yên tập trung nhìn bánh ngọt, bình tĩnh tự tin, ngay cả Lâm Dạng cũng bị anh thu hút, hoàn toàn tập trung nhìn đôi tay Chung Kế Chi bay múa, vừa quay đĩa bánh vừa nặn kem thành hoa.
Chung Kế Chi làm xong đóa hoa kem cuối cùng liền nhẹ nhàng thở phào: “Xong rồi.”
Vừa ngước lên lại bắt gặp ánh mắt của Lâm Dạng, bốn mắt nhìn nhau tránh cũng không được, trốn cũng không xong. Chung Kế Chi cảm thấy cứ như thế này thật không hay, hai người còn cần cùng trông coi cửa hàng, sống cùng nhau, nếu cứ lúng túng mãi thì sao có thể ở chung được. Anh lên tiếng:
“Cháu thích… đàn ông à?”
Chung Kế Chi hỏi làm Lâm Dạng bất ngờ không kịp phòng, bản thân cậu cũng chưa từng ngẫm nghĩ kĩ. Trước khi gặp Triệu Tử Nam, Lâm Dạng chưa thích ai bao giờ nên không rõ mình thích nam hay nữ, chẳng qua Triệu Tử Nam vừa hay là nam mà thôi, mấy năm nay lại bị đàn ông đè thành thói quen, cho nên Lâm Dạng gật đầu, coi như là thích đàn ông đi.
Tiết kiệm được một vạn hai, Chung Kế Chi cảm thấy sắp mở được cửa tiệm kinh doanh rồi thì Lý Tuệ lại ôm tiền gửi ngân hàng chạy mất. Âm thầm lặng lẽ không nói một tiếng. Ban dầu Chung Kế Chi còn nghĩ cô ta có việc phải ra ngoài gấp, không kịp nói với mình. Nhưng gọi điện thoại đối phương cũng không tiếp, vài ngày sau lại không thấy về nhà. Chung Kế Chi cũng không muốn tự lừa bản thân nữa, vợ anh chạy mất rồi.
Chung Kế Chi trả lại phòng thuê, tiếp tục làm công cho người ta. Ban ngày làm ở tiệm bánh ngọt, tối lại ra ngoài ship đồ, liên tục tới cuối năm thứ ba liền tích cóp đủ tiền, sau đó mở cửa hàng, hơn nữa buôn bán cũng không tồi. Dù sao đây là tiệm bánh ngọt duy nhất ở con đường này, không có cạnh tranh. Lại qua thêm một năm rưỡi liền mua được căn hộ dành cho dân FA như bây giờ, thời gian trôi qua rất bình thản, nhưng lại như thiếu sót thứ gì không nói rõ được.
Người trong lòng chợt cựa mình, cắt ngang suy nghĩ vu vơ của Chung Kế Chi.
“Ưm…” Lâm Dạng cọ cọ đầu nhỏ trên ngực Chung Kế Chi, hừ nhẹ một tiếng.
Chung Kế Chi nhìn đồng hồ trên tường, sắp bảy giờ rồi, không ngờ anh lại nghĩ miên man lâu như vậy.
“Dậy rồi à?” Chung Kế Chi nhỏ giọng hỏi, Lâm Dạng còn đang mơ màng, nắm áo của Chung Kế Chi, giọng nói trẻ con nũng nịu mà đáp: “Anh Triệu, anh đến rồi à?”
Chung Kế Chi ngây người. Anh Triệu nào?
Không đợi anh hỏi cái gì, một tay Lâm Dạng đã lần vào trong quần Chung Kế Chi. Chung Kế Chi giật mình, bé con này nhận lầm người à? Nhưng cho dù nhận sai anh thành anh Triệu nào đấy thì cũng không nên thò tay vào quần người ta thế chứ?
Chung Kế Chi đang định ghì cái tay kia lại thì lại nghe Lâm Dạng mơ hồ hỏi: “Làm không?”
Làm cái gì?
Chung Kế Chi còn chưa kịp tự hỏi, Lâm Dạng đã chui thẳng vào chăn, thành thạo cởi quần lót của anh, há miệng ngậm thứ còn đang mềm kia vào miệng, hoàn toàn không cho Chung Kế Chi thời gian phản ứng.
Rõ ràng Lâm Dạng còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng cả miệng lẫn tay đều thành thạo đúng mực, Chung Kế Chi ngay lập tức cứng lên. Sống chay tịnh nhiều năm như thế, bỗng nhiên được người ta ngậm nuốt, Chung Kế Chi không khống chế được hưng phấn mà lập tức dựng đứng chào cờ. Lần gần nhất Chung Kế Chi làm tình là với vợ cũ, cũng là chuyện hơn năm năm trước rồi. Cho dù vậy cũng trước giờ chưa được khẩu giao bao giờ, đây là lần đầu Chung Kế Chi trải nghiệm chuyện kích thích như vậy.
Trong cổ họng như có thứ gì đó nghẹn cứng, lấp kín dục vọng chồng chất mấy năm nay của anh, chặn không cho anh hô lên tiếng. Thiếu niên trong chăn làm rất chuyên chú, đầu lưỡi liếm cẩn thận từ gốc tới mã mắt, sau đó há miệng ngậm lấy đầu khấc, đè lưỡi nuốt sâu xuống. Mã mắt bị cổ họng của thiếu niên đè ép, khoang miệng mềm mại bao vây toàn bộ thứ kia của Chung Kế Chi. Thiếu niên nhanh chóng nuốt liên tiếp, chăn cũng phập phồng từng nhịp theo tần suất cậu phun nuốt, mỗi lần đều ngậm trọn toàn bộ Chung Kế Chi, khoái cảm dồn dập đổ ập tới Chung Kế Chi, tựa như sóng biển đánh lên bờ cát, từng trận ầm ầm. Cuối cùng, Lâm Dạng mút thật mạnh, hút Chung Kế Chi vào thật sâu, mã mắt gần như chạm tới yết hầu thiếu niên, Chung Kế Chi không khống chế được bắn thẳng trong miệng đối phương.
Chung Kế Chi không dám tin chuyện mình vừa bắn trong miệng Lâm Dạng, chờ tới lúc cao trào dần lắng xuống mới tìm được giọng nói của mình, mà nghe lại như bị giấy ráp mài qua, khàn khàn kêu: “Lâm Dạng.”
Lâm Dạng trong chăn trực tiếp nuốt tinh dịch xuống, lại nghe thấy Triệu Tử Nam gọi mình thì liếm liếm môi, lầm bầm hai tiếng.
Nhưng rồi như bỗng nhớ ra cái gì, Lâm Dạng giật thót. Đâu ra Triệu Tử Nam nữa? Không phải cậu bị anh ta đuổi ra ngoài rồi à? Cậu chợt tỉnh táo lại, xốc chăn lên đối diện với vẻ mặt khiếp sợ của Chung Kế Chi.
Môi Lâm Dạng bị chất lỏng làm cho lấp lánh tỏa sáng, chăn vừa lật lên liền tản mát ra mùi hương tình dục nồng đậm. Lâm Dạng vô thức liếm liếm môi, Chung Kế Chi tận mắt thấy cậu liếm thứ màu trắng bên môi vào.
Lâm Dạng vốn dĩ không chú ý thứ gì dính bên miệng, trong đầu chỉ bận nghĩ xem nên giải thích cho Chung Kế Chi nghe thế nào. Là tự mình chui vào chăn của người ta, còn mơ màng khẩu giao cho đối phương nữa.
Chung Kế Chi cũng bị dọa sợ không nhẹ, sau khi gọi tên thiếu niên cũng không nói thêm được cái gì nữa, chỉ thở hổn hển nhìn cậu.
Lâm Dạng nhìn vị trí đũng quần của Chung Kế Chi, mềm nhũn nằm bẹp vô cùng chói mắt, căn bản không thể bỏ qua, cần giải thích hợp lý mới được.
“Cháu… cháu nhận lầm người…” Lâm Dạng nói xong liền hối hận, nhận nhầm người thì mình vừa rồi nhận thành ai chứ? Nói chung chắc chắn phải là một người đàn ông, nếu không sao có thể mút hăng say thế được.
Chung Kế Chi hơi bình tĩnh lại: “Anh Triệu đúng không?”
Lâm Dạng dở khóc dở cười. Thật là ngủ tới mức ngu người luôn rồi, ôm đàn ông lại tưởng là Triệu Tử Nam, còn vô duyên vô cớ gọi người ta là anh Triệu, Lâm Dạng tự hỏi nên nói dối hay thật đây.
Chung Kế Chi bị dọa sợ tới mức đứng hình rồi, chắc cũng mơ màng chưa tỉnh nên mới không đẩy cậu ra. Nói dối rất dễ bị phát hiện, nhưng nói thật… thì lại không dám, Lâm Dạng đành tuân thủ nguyên tắc nói chuyện ba phần thật bảy phần giả, ngập ngừng đáp:
“Cháu nhầm chú thành… bạn trai cũ của cháu…”
Nghe được ba chữ “bạn trai cũ”, Chung Kế Chi còn không phản ứng lại: “Là anh Triệu à?”
Lâm Dạng hít sâu một hơi: “Vâng.”
Một khi đã bắt đầu nói dối thì chỉ có thể cố mà khớp thôi.
Chỉ là “bạn trai cũ” có vẻ chưa đủ để Chung Kế Chi chấp nhận. Lâm Dạng quyết tâm: “Cháu chia tay với anh ấy, bị đuổi khỏi nhà, cả hành lý cũng không cho cháu lấy… Còn ầm ĩ tới trường học của cháu… nên cháu nghỉ học.”
Trừ việc “bạn trai cũ” là giả ra thì những lời khác đều là thật. Lâm Dạng thật sự không dám nói anh Triệu là kim chủ bao nuôi mình.
May là Chung Kế Chi tin, thân hình cương cứng dần thả lỏng, thứ bên dưới cũng lệch đầu theo sang một bên. Chung Kế Chi thấy thế thì mắt trợn to, hết nhìn Lâm Dạng rồi lại nhìn về phía đũng quần mình. Bản thân mình không mặc quần, sáng sớm đã mang chim đi dạo, Lâm Dạng thì lại ngoan ngoãn ngồi đối diện, môi mím chặt, không lúc nào không nhắc nhở cái miệng nhỏ ấy vừa mới ngậm cái gì của mình.
Lâm Dạng lo Chung Kế Chi đuổi mình đi, vội vã cướp lời nói trước: “Chú muốn đuổi cháu đi à? Cháu thật sự không cố ý đâu, cháu… cháu không còn chỗ nào để đi nữa.”
Dứt lời vẫn là tỏ ra đáng thương nhìn Chung Kế Chi, Chung Kế Chi giật mình tỉnh táo lại, nghĩ tới việc Lâm Dạng thật sự không nhà để về, công việc bây giờ cũng không dễ tìm.
Khi tỉnh dậy thấy Lâm Dạng trong lòng mình, anh cũng không đẩy cậu ra, lúc cậu chui vào chăn lại càng không chủ động ngăn lại. Chuyện này không thể hoàn toàn trách mỗi Lâm Dạng được, rõ ràng là hai người đều ngái ngủ, toàn bộ đều là hiểu lầm. Chung Kế Chi không ngừng tự an ủi, anh thật sự không có cách nào đuổi Lâm Dạng đi, chỉ có thể phất tay uể oải nói: “Không… không sao đâu. Mau dậy đi! Không phải đã nói ra ngoài mua quần áo cho cháu à?”
Hai người đều hoảng hốt, nhắc tới việc đi mua quần áo mới có thể làm lơ không khí lúng túng này. Lâm Dạng nhanh nhẹn rời giường, vội vàng chỉnh lại quần áo rồi lao vào nhà tắm rửa mặt.
Lâm Dạng đi rồi Chung Kế Chi mới cảm thấy càng không ổn. Chú chim kia vẫn đang tung tăng hít thở không khí bên ngoài, anh cầm nó nhét vào trong quần, nước miếng trong suốt của Lâm Dạng và ít tinh dịch trắng đục của anh bên trên dính hết lên tay, mặt Chung Kế Chi đỏ bừng. Rốt cuộc là chuyện gì thế không biết.
Đến tận lúc ăn sáng không khí vẫn tràn ngập xấu hổ, hai người không ai lên tiếng, lúc này nói gì cũng có vẻ dư thừa, thôi thì cứ vậy mà vờ câm điếc đi. Sau đó một người thu dọn bàn ăn, một người nướng bánh.
Đến cổng chợ, Chung Kế Chi lên tiếng trước: “Lên tầng trên xem nhé, tầng dưới chỉ có đồ trẻ con thôi.”
Đã rất lâu rồi Lâm Dạng mới lại tới mấy chợ đồ sỉ thế này, khi còn nhỏ bà nội cũng thường dẫn cậu đi mua đồ, nhưng từ khi gặp Triệu Tử Nam, người kia cũng không cho cậu mặc quần áo rẻ tiền như vậy nữa, mỗi lần lượn khu mua sắm xong đều tiêu phí lên tới hàng vạn.
Khu bán sỉ thì chỉ một món cũng giá sỉ, quảng cáo cũng không lừa người. Một bộ quần áo ở đây chỉ cần một, hai trăm. Dáng người Lâm Dạng hơi gầy, mặt lại đẹp, chính là cái giá áo điển hình, cho dù mặc loại quần áo nghiêm trang cũ kĩ của Chung Kế Chi cũng không xấu chứ đừng có nói là quần áo mới.
Bắt đầu mua đồ, hai người liền quên mất chuyện lúng túng ban sáng, Chung Kế Chi gọi Lâm Dạng thử đồ, càng thử càng cảm thấy thiếu niên này mặc gì cũng đẹp, chờ hai người bước khỏi tầng hai đã xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ.
“Còn muốn mua gì không? Quần lót chưa có đúng không? Có cần áo ngủ không?” Chung Kế Chi hỏi.
Lâm Dạng theo sát sau anh đáp: “Mua quần lót thôi ạ, đồ ngủ thì mặc bộ thể thao lúc trước là được, rộng rãi thoải mái.”
Mua xong đồ cũng không còn sớm nữa, cửa hàng đã đóng cửa buổi sáng, đến chiều cũng nên mở cửa rồi. Hai người xách đồ vào trong tiệm, vừa rời khỏi nơi đông người, chỉ có hai người ở cùng nhau rất lúng túng, bầu không khí lại chìm vào yên lặng. Mà trong tiệm cũng ít khách, buổi chiều mới có bốn vị khách, Lâm Dạng đếm đếm, hai người mua trà sữa, hai người mua bánh mì.
Lâm Dạng đứng ở quầy, Chung Kế Chi lại tránh ở sau tủ thủy tinh, hai người hoàn toàn không trao đổi chút nào. Mãi tới khi vị khách thử năm đi vào muốn mua đặt bánh ngọt chờ tối lấy, Chung Kế Chi cuối cùng mới có cớ không cần đứng như thế nữa.
Lâm Dạng vẫn luôn tò mò không biết bánh gato làm thế nào, đứng cách chiếc tủ thủy tinh mà nhìn Chung Kế Chi ở bên trong. Chung Kế Chi không có vẻ bồn chồn nữa, chỉ lặng yên tập trung nhìn bánh ngọt, bình tĩnh tự tin, ngay cả Lâm Dạng cũng bị anh thu hút, hoàn toàn tập trung nhìn đôi tay Chung Kế Chi bay múa, vừa quay đĩa bánh vừa nặn kem thành hoa.
Chung Kế Chi làm xong đóa hoa kem cuối cùng liền nhẹ nhàng thở phào: “Xong rồi.”
Vừa ngước lên lại bắt gặp ánh mắt của Lâm Dạng, bốn mắt nhìn nhau tránh cũng không được, trốn cũng không xong. Chung Kế Chi cảm thấy cứ như thế này thật không hay, hai người còn cần cùng trông coi cửa hàng, sống cùng nhau, nếu cứ lúng túng mãi thì sao có thể ở chung được. Anh lên tiếng:
“Cháu thích… đàn ông à?”
Chung Kế Chi hỏi làm Lâm Dạng bất ngờ không kịp phòng, bản thân cậu cũng chưa từng ngẫm nghĩ kĩ. Trước khi gặp Triệu Tử Nam, Lâm Dạng chưa thích ai bao giờ nên không rõ mình thích nam hay nữ, chẳng qua Triệu Tử Nam vừa hay là nam mà thôi, mấy năm nay lại bị đàn ông đè thành thói quen, cho nên Lâm Dạng gật đầu, coi như là thích đàn ông đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.