Chương 5:
Lưu Thủy Thủy
20/01/2022
Chung Kế Chi lại hỏi: “Vậy… sao hai người lại chia tay? Không phải đã ở bên nhau lâu vậy rồi à?”
Lâm Dạng lập tức ủ rũ: “Chúng cháu… ở bên nhau gần ba năm rồi. Anh ấy… kết hôn rồi, vợ anh ấy đến tìm cháu…”
Chuyện sau đó không cần nói nữa, Chung Kế Chi hiểu được. Bạn trai Lâm Dạng kết hôn, hai người không thể bên nhau nữa. Trông dáng vẻ Lâm Dạng có vẻ rất đau lòng, nhắc tới bạn trai cũ đều ngập ngừng muốn nói lại thôi, dường như rất khó mở miệng. Có lẽ là rất thích nên mới cẩn thận để ý đến vậy.
Hỏi Lâm Dạng có thích Triệu Tử Nam hay không chắc cậu cũng không trả lời được, Triệu Tử Nam đối xử với cậu không tệ, dù là mặt vật chất hay tình dục đều chưa từng làm khó. Lâm Dạng theo anh ta lâu như vậy, bất chợt bị buộc rời khỏi tất nhiên là luyến tiếc, cảm thấy không quen, còn thích hay không thì cậu thật sự không nghĩ tới. Dù sao hai người không phải quan hệ yêu đương mà là bao nuôi. Bản thân có tư cách thích hay không thích đối phương sao?
Chung Kế Chi nghĩ đến chuyện Lâm Dạng cũng bị người ta bỏ rơi như mình thì sự lúng túng trong lòng cũng phai đi rất nhiều. Dù Lâm Dạng có thích đàn ông đi chăng nữa, qua cuộc nói chuyện này không khí giữa hai người cũng buông lỏng, bắt đầu trò chuyện bình thường. Chờ tới khi đóng cửa tiệm buổi tối còn vừa đi về vừa bàn luận xem muốn ăn gì.
Lâm Dạng gần như luôn miệng kêu lạnh, vừa về đến nhà liền ngồi xổm trước máy sưởi, cuộn tròn run bần bật. Chung Kế Chi thúc giục cậu đi tắm rửa: “Tắm nước ấm xong sẽ không lạnh nữa.”
Phòng tắm đã mở nước ấm sẵn, bồn tắm và mành che bị hơi nước bốc lên làm cho ẩm ướt, Lâm Dạng chui vào phòng đi tắm.
Chung Kế Chi ném hết quần áo mới vào máy giặt một lần, lại nhớ tới Lâm Dạng sợ lạnh như thế bèn quay vào phòng bếp đun nước nóng. Trong nhà không có sữa bột, chỉ có thể đun cho Lâm Dạng một cốc trà sữa nóng. Thường xuyên uống trà sữa cũng không tốt lắm, Chung Kế Chi cảm thấy nên mua một hộp sữa bột về. Có máy sưởi mà Lâm Dạng vẫn sợ lạnh như vậy chắc nên đổi biện pháp làm ấm người.
Lâm Dạng nào biết Chung Kế Chi nghĩ nhiều như thế, vừa tắm xong có thể uống tới trà sữa nóng, toàn thân đều ấm lên rất nhiều. Trên bàn còn bày một bát mỳ, Chung Kế Chi nói một tiếng: “Chú ăn xong rồi, đi tắm đã.”
Chung Kế Chi nấu mỳ rất ngon, cũng không rõ anh thêm những gia vị gì, dù sao ăn ngon hơn chính Lâm Dạng nấu nhiều. Cậu ngồi xổm cạnh máy sưởi, tới khi chân bên phải bị nướng nóng lên mới có chút cảm giác, sau đó nhanh chóng quay sang mặt còn lại, tiếp tục sưởi. Căn hộ này không có hệ thống sưởi âm, Lâm Dạng cảm thấy nếu mùa đông không có chiếc máy sưởi này mình sẽ bị đông chết mất.
Đến giờ đi ngủ hai người lại bắt đầu xấu hổ. Lâm Dạng vẫn rất biết nhìn mặt đoán ý, không định làm Chung Kế Chi khó xử: “Cháu ra sofa ngủ nhé, dù sao cháu cũng không tốn chỗ.”
Chung Kế Chi lần này không ngăn cậu, gật đầu đáp: “Mấy ngày nữa chú đi mua một cái giường gấp về.”
Ngủ ở sofa cũng tốt, ít nhất tự do thoải mái. Nếu lại ngủ chung với Chung Kế Chi nữa Lâm Dạng sợ mình sẽ cứng đờ thành đá, cả hai đều không dễ chịu.
Nằm trên sofa lại bắt đầu suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì. Chung Kế Chi rất tốt, nếu không xảy ra chuyện mình khẩu giao cho người ta thì hay rồi, như thế có thể mặt dày ở đến khi nào Chung Kế Chi đuổi mình đi thì thôi. Nhưng lại chẳng may xảy ra chuyện này, nhỡ có ngày nào Chung Kế Chi không nhịn nổi thì chẳng phải mình lại một lần ăn ngủ đầu đường xó chợ à? Lâm Dạng làm chim hoàng yến quen rồi, cảm thấy bản thân không chịu được khổ, cũng không muốn tiếp tục làm thú cưng cho người ta nuôi, tư tưởng mâu thuẫn vô cùng, càng nghĩ càng thấy ở cùng Chung Kế Chi là tốt nhất.
Chung Kế Chi cũng đang suy tư xem nên mua thêm cái gì trong nhà không. Lúc trước vẫn luôn ở một mình không cảm thấy thiếu cái gì, qua loa đủ sống là tốt rồi. Bây giờ có Lâm Dạng ở chung lại ngại không muốn đối phương tạm bợ qua loa như vậy.
Mở di động lên tìm thử xem có cái gì có thể tăng độ ấm không? Quảng cáo máy sưởi, sàn sưởi, lò sưởi âm liên tiếp nhảy ra, cuối cùng Chung Kế Chi dừng ở hệ thống sưởi hơi. Mấy căn hộ kiểu cũ thế này không làm sàn sưởi được, chỉ có thể thêm hệ thống sưởi hơi, lại nhìn thử giá, khoảng từ một đến hai vạn. Hay là mua thêm cái máy sưởi cho Lâm Dạng dùng tạm vậy.
Nhưng ý tưởng này chỉ tới sáng hôm sau đã bị đích thân Chung Kế Chi gạt bỏ.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, Chung Kế Chi liền thấy Lâm Dạng còn đang cuộn trên sofa ngủ say, mà máy sưởi lại mở ở bên cạnh. Là do Lâm Dạng nửa đêm xoay người khỏi chăn bị lạnh tỉnh, cảm thấy lạnh không chịu nổi nên mới dậy mở máy sưởi ngủ.
Lâm Dạng còn chưa tỉnh, tay đã bắt đầu vô thức gãi đùi, lại cảm thấy gãi cách quần không bớt ngứa nên kéo quần ra thò tay gãi. Đùi bị nóng đỏ bừng, vài chỗ còn lấm tấm vết ban nóng. Có lẽ là cảm thấy đau nên Lâm Dạng vừa gãi vừa đau suýt xoa.
Chung Kế Chi nắm tay Lâm Dạng lại, thầm nghĩ thôi vậy, mua cái hệ thống sưởi hơi đi, chỗ này của bọn họ mua điều hòa rất không thực tế, mùa hè hoàn toàn dùng không được, một hai vạn thì một hai vạn, dù sao cũng phải dùng.
Chung Kế Chi đánh thức Lâm Dạng, thiếu niên chính là kiểu người khó rời giường, ngồi trên sofa ngẩn người một lúc lâu mới tỉnh táo lại. Chung Kế Chi đã bắt đầu bận rộn trong phòng bếp. Lâm Dạng chậm chạp đứng lên, vừa rời khỏi chăn bông ấm áp liền lạnh rùng mình, lập tức hoàn toàn tỉnh ngủ. Chào hỏi Chung Kế Chi một câu rồi lách vào nhà tắm rửa mặt.
Lúc ăn sáng, Chung Kế Chi nhắc nhở: “Đừng sưởi sát như thế, đùi bỏng đỏ cả rồi kia kìa.”
Lâm Dạng nhấc ống quần lên xem, nốt ban ngứa do bị sưởi càng nổi bật, có chỗ còn phiếm màu đen thẫm.
Tuy Lâm Dạng ngoài miệng đồng ý, nhưng đến buổi tối lại vẫn ngồi xổm cạnh máy sưởi không chịu di chuyển. Chung Kế Chi thở dài, mở điện thoại thúc giục bên cửa hàng nhanh chóng giao hàng, sớm cho người đến lắp đặt. Nếu cứ để Lâm Dạng sưởi như thế này thì cả chân đều bị nướng chín mất.
Bên lắp đặt cũng nhanh chóng giao hàng, trưa hôm sau liền tới nơi. Chung Kế Chi đóng cửa mang Lâm Dạng về nhà, thiếu niên còn không rõ hỏi: “Sao lại về nhà giờ này ạ?’
“Có hàng giao tới.”
Lâm Dạng nhìn thấy hệ thống sưởi khí liền cảm thấy sung sướng cực kì, đứng trước mặt thợ lắp đặt nhìn cả một buổi chiều, cảm thấy mình đã ấm áp lên rồi, ánh mắt nhìn sang Chung Kế Chi còn mang theo vài phần biết ơn.
Có thể sử dụng hệ thống sưởi đúng là khiến Lâm Dạng thoải mái hơn nhiều, nhưng như thế cũng chỉ có thể tạm gác việc mua giường lại. Dù sao cũng tiêu mất của Chung Kế Chi mấy vạn rồi, Chung Kế Chi lại không phải Triệu Tử Nam, tiền nhiều đến mức ném cho Lâm Dạng cũng không tiếc. Hống chi cậu với Chung Kế Chi cũng không phải quan hệ kia, cậu không dám thúc giục anh mua cái này cái nọ.
Buổi trưa cũng không có nhiều người mua đồ, có hai cô nữ sinh vội vàng đi vào gọi trà sữa và bánh ngọt, Lâm Dạng thuận miệng hỏi: “Hai cô đang vội sao?”
Một cô gái gật đầu: “Học sinh cấp ba ạ, cửa hàng khác đều phải xếp hàng đợi, bọn em tùy tiện mua mấy thứ còn về trường học tiếp.”
Cấp ba… hai năm trước Lâm Dạng cũng là học sinh cấp ba, nhưng lúc ấy cũng đã bắt đầu được Triệu Tử Nam nuôi, ăn ngon mặc đẹp, không có áp lực lớn như bọn họ.
Nữ sinh thuận miệng hỏi lại: “Anh vẫn đang đi học đúng không?”
Lâm Dạng rất dễ nhìn, nữ sinh cũng không nhịn được nói thêm vài câu.
“Ừ, năm hai.”
“Học đại học thật tốt, còn có thời gian làm thêm. Anh có bạn gái chưa?”
Lâm Dạng cười mà không đáp, vừa đúng lúc trà sữa đã pha xong, đưa cho cô gái ấy, cô gái cũng không hỏi thêm nữa, theo bạn học rời khỏi.
Chung Kế Chi đứng cạnh thấy toàn bộ: “Có phải cháu ở trong trường rất nổi tiếng không?”
Lâm Dạng ngước lên nhìn anh: “Không nổi tiếng… nhưng đúng là có nhiều người thích. Vừa thổ lộ xong lại phát hiện cháu không dễ ở chung, chỉ cảm thấy cháu giỏi giả bộ.”
Những người khác nói ra lời này nhiều ít có vẻ không biết xấu hổ, nhưng Lâm Dạng có tư cách này.
Chung Kế Chi không đi học đại học, cũng không đẹp như Lâm Dạng, hoàn toàn không hiểu cảm giác này. Chỉ nhìn thiếu niên thành thạo sửa lại máy tính tiền thì cảm thấy người này không nên sống giống mình. Tuổi này hẳn là nên ở trường đại học cùng bạn bè học tập, nên ma xui quỷ khiến mà hỏi: “Cháu còn muốn đến trường học không?”
“Sao ạ?” Thật ra Lâm Dạng có nghe rõ, chỉ là vô thức hỏi lại thôi.
“Bây giờ cháu không có cơ hội đến trường.”
“Nếu cháu muốn đi học thì chúng ta có thể hỏi thăm xem.”
Lâm Dạng nhìn Chung Kế Chi không dám tin, chú già này nghĩ cái gì thế? Đã không có tiền còn muốn cho mình đi học, người đâu mà ngu ngốc. Cậu không trực tiếp đồng ý, chỉ nói: “Chuyện này nói sau đi ạ, còn cần giúp chú trông hàng mà.”
Chuyện đi học tạm thời không nhắc nữa, nháy mắt đã tới năm mới, hai người cũng không cần về đoàn tụ gia đình, chỉ đóng cửa vài ngày trước Tết, sau đó bắt đầu đi mua sắm vài thứ mừng năm. Tối ba mươi cũng không ăn ở nhà, Lưu Vĩ gọi Chung Kế Chi đi tụ tập, Chung Kế Chi liền mang Lâm Dạng theo, nói là người làm thêm trong tiệm, năm mới không về nhà.
Người ăn tất niên cũng không ít, còn có vài anh em ở công trường cùng Lưu Vĩ, năm mới không về nhà được nên đến nhà Lưu Vĩ ăn mừng. Đây là lần đầu tiên Lâm Dạng đón năm mới với nhiều người như thế. Khi nhỏ ở với bà nội thì chỉ có hai bà cháu, bà nội mất rồi năm mới cũng chỉ có một mình, Triệu Tử Nam sẽ không tới đón năm mới cùng cậu.
Mọi người thấy Lâm Dạng nhỏ tuổi thì đều lao nhao đòi mừng tuổi cậu, tuy tiền mừng không nhiều, mỗi bao chỉ một hai trăm gì đó, nhưng hơn mười người đều mừng liền thành hơn một ngàn rồi. Trước đây Triệu Tử Nam cũng mừng tuổi cậu, nhưng thường đều là gửi thẳng tiền vào thẻ cho cậu, gửi bao nhiêu cậu đều không để ý, nhưng chắc chắn không ít hơn năm số không. Vậy mà cầm hơn một ngàn trong tay Lâm Dạng lại cảm thấy thật nặng.
“Tiểu Dạng cũng uống ít rượu đi!” Lưu Vĩ nói xong không chờ thiếu niên đồng ý liền rót cho cậu, Lâm Dạng không tiện từ chối nữa. Cậu biết bản thân, mỗi lần uống rượu đều sẽ xông hết lên mặt, nhưng chỗ này đông người, lại là rượu mừng năm mới, đều vui là chính.
Lâm Dạng “Vâng” một tiếng, Chung Kế Chi đang định ngăn nghe thế cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Rượu bọn họ uống là do nhà tự ủ, Lâm Dạng nhấp một ngụm, cảm thấy vị ngọt liền nhấp thêm mấy ngụm, sau đó vô thức uống liền mấy chén. Trong lòng thầm nghĩ, chắc loại rượu này cũng khá giống cocktail thôi, độ cồn không cao.
Mà trên đường về, Chung Kế Chi phát hiện Lâm Dạng không ổn lắm, ngồi trên xe taxi ngây ngô cười suốt. Anh gọi cậu, Lâm Dạng quay sang nhìn anh, làm nũng đòi Chung Kế Chi ôm, lái xe nhìn qua kính thấy thế thì cười: “Em trai anh uống say rồi.”
Chung Kế Chi xấu hổ ậm ừ đáp, Lâm Dạng nhỏ hơn anh nhiều, cũng chưa thấy người này gọi anh là anh bao giờ.
Lâm Dạng lập tức ủ rũ: “Chúng cháu… ở bên nhau gần ba năm rồi. Anh ấy… kết hôn rồi, vợ anh ấy đến tìm cháu…”
Chuyện sau đó không cần nói nữa, Chung Kế Chi hiểu được. Bạn trai Lâm Dạng kết hôn, hai người không thể bên nhau nữa. Trông dáng vẻ Lâm Dạng có vẻ rất đau lòng, nhắc tới bạn trai cũ đều ngập ngừng muốn nói lại thôi, dường như rất khó mở miệng. Có lẽ là rất thích nên mới cẩn thận để ý đến vậy.
Hỏi Lâm Dạng có thích Triệu Tử Nam hay không chắc cậu cũng không trả lời được, Triệu Tử Nam đối xử với cậu không tệ, dù là mặt vật chất hay tình dục đều chưa từng làm khó. Lâm Dạng theo anh ta lâu như vậy, bất chợt bị buộc rời khỏi tất nhiên là luyến tiếc, cảm thấy không quen, còn thích hay không thì cậu thật sự không nghĩ tới. Dù sao hai người không phải quan hệ yêu đương mà là bao nuôi. Bản thân có tư cách thích hay không thích đối phương sao?
Chung Kế Chi nghĩ đến chuyện Lâm Dạng cũng bị người ta bỏ rơi như mình thì sự lúng túng trong lòng cũng phai đi rất nhiều. Dù Lâm Dạng có thích đàn ông đi chăng nữa, qua cuộc nói chuyện này không khí giữa hai người cũng buông lỏng, bắt đầu trò chuyện bình thường. Chờ tới khi đóng cửa tiệm buổi tối còn vừa đi về vừa bàn luận xem muốn ăn gì.
Lâm Dạng gần như luôn miệng kêu lạnh, vừa về đến nhà liền ngồi xổm trước máy sưởi, cuộn tròn run bần bật. Chung Kế Chi thúc giục cậu đi tắm rửa: “Tắm nước ấm xong sẽ không lạnh nữa.”
Phòng tắm đã mở nước ấm sẵn, bồn tắm và mành che bị hơi nước bốc lên làm cho ẩm ướt, Lâm Dạng chui vào phòng đi tắm.
Chung Kế Chi ném hết quần áo mới vào máy giặt một lần, lại nhớ tới Lâm Dạng sợ lạnh như thế bèn quay vào phòng bếp đun nước nóng. Trong nhà không có sữa bột, chỉ có thể đun cho Lâm Dạng một cốc trà sữa nóng. Thường xuyên uống trà sữa cũng không tốt lắm, Chung Kế Chi cảm thấy nên mua một hộp sữa bột về. Có máy sưởi mà Lâm Dạng vẫn sợ lạnh như vậy chắc nên đổi biện pháp làm ấm người.
Lâm Dạng nào biết Chung Kế Chi nghĩ nhiều như thế, vừa tắm xong có thể uống tới trà sữa nóng, toàn thân đều ấm lên rất nhiều. Trên bàn còn bày một bát mỳ, Chung Kế Chi nói một tiếng: “Chú ăn xong rồi, đi tắm đã.”
Chung Kế Chi nấu mỳ rất ngon, cũng không rõ anh thêm những gia vị gì, dù sao ăn ngon hơn chính Lâm Dạng nấu nhiều. Cậu ngồi xổm cạnh máy sưởi, tới khi chân bên phải bị nướng nóng lên mới có chút cảm giác, sau đó nhanh chóng quay sang mặt còn lại, tiếp tục sưởi. Căn hộ này không có hệ thống sưởi âm, Lâm Dạng cảm thấy nếu mùa đông không có chiếc máy sưởi này mình sẽ bị đông chết mất.
Đến giờ đi ngủ hai người lại bắt đầu xấu hổ. Lâm Dạng vẫn rất biết nhìn mặt đoán ý, không định làm Chung Kế Chi khó xử: “Cháu ra sofa ngủ nhé, dù sao cháu cũng không tốn chỗ.”
Chung Kế Chi lần này không ngăn cậu, gật đầu đáp: “Mấy ngày nữa chú đi mua một cái giường gấp về.”
Ngủ ở sofa cũng tốt, ít nhất tự do thoải mái. Nếu lại ngủ chung với Chung Kế Chi nữa Lâm Dạng sợ mình sẽ cứng đờ thành đá, cả hai đều không dễ chịu.
Nằm trên sofa lại bắt đầu suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì. Chung Kế Chi rất tốt, nếu không xảy ra chuyện mình khẩu giao cho người ta thì hay rồi, như thế có thể mặt dày ở đến khi nào Chung Kế Chi đuổi mình đi thì thôi. Nhưng lại chẳng may xảy ra chuyện này, nhỡ có ngày nào Chung Kế Chi không nhịn nổi thì chẳng phải mình lại một lần ăn ngủ đầu đường xó chợ à? Lâm Dạng làm chim hoàng yến quen rồi, cảm thấy bản thân không chịu được khổ, cũng không muốn tiếp tục làm thú cưng cho người ta nuôi, tư tưởng mâu thuẫn vô cùng, càng nghĩ càng thấy ở cùng Chung Kế Chi là tốt nhất.
Chung Kế Chi cũng đang suy tư xem nên mua thêm cái gì trong nhà không. Lúc trước vẫn luôn ở một mình không cảm thấy thiếu cái gì, qua loa đủ sống là tốt rồi. Bây giờ có Lâm Dạng ở chung lại ngại không muốn đối phương tạm bợ qua loa như vậy.
Mở di động lên tìm thử xem có cái gì có thể tăng độ ấm không? Quảng cáo máy sưởi, sàn sưởi, lò sưởi âm liên tiếp nhảy ra, cuối cùng Chung Kế Chi dừng ở hệ thống sưởi hơi. Mấy căn hộ kiểu cũ thế này không làm sàn sưởi được, chỉ có thể thêm hệ thống sưởi hơi, lại nhìn thử giá, khoảng từ một đến hai vạn. Hay là mua thêm cái máy sưởi cho Lâm Dạng dùng tạm vậy.
Nhưng ý tưởng này chỉ tới sáng hôm sau đã bị đích thân Chung Kế Chi gạt bỏ.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, Chung Kế Chi liền thấy Lâm Dạng còn đang cuộn trên sofa ngủ say, mà máy sưởi lại mở ở bên cạnh. Là do Lâm Dạng nửa đêm xoay người khỏi chăn bị lạnh tỉnh, cảm thấy lạnh không chịu nổi nên mới dậy mở máy sưởi ngủ.
Lâm Dạng còn chưa tỉnh, tay đã bắt đầu vô thức gãi đùi, lại cảm thấy gãi cách quần không bớt ngứa nên kéo quần ra thò tay gãi. Đùi bị nóng đỏ bừng, vài chỗ còn lấm tấm vết ban nóng. Có lẽ là cảm thấy đau nên Lâm Dạng vừa gãi vừa đau suýt xoa.
Chung Kế Chi nắm tay Lâm Dạng lại, thầm nghĩ thôi vậy, mua cái hệ thống sưởi hơi đi, chỗ này của bọn họ mua điều hòa rất không thực tế, mùa hè hoàn toàn dùng không được, một hai vạn thì một hai vạn, dù sao cũng phải dùng.
Chung Kế Chi đánh thức Lâm Dạng, thiếu niên chính là kiểu người khó rời giường, ngồi trên sofa ngẩn người một lúc lâu mới tỉnh táo lại. Chung Kế Chi đã bắt đầu bận rộn trong phòng bếp. Lâm Dạng chậm chạp đứng lên, vừa rời khỏi chăn bông ấm áp liền lạnh rùng mình, lập tức hoàn toàn tỉnh ngủ. Chào hỏi Chung Kế Chi một câu rồi lách vào nhà tắm rửa mặt.
Lúc ăn sáng, Chung Kế Chi nhắc nhở: “Đừng sưởi sát như thế, đùi bỏng đỏ cả rồi kia kìa.”
Lâm Dạng nhấc ống quần lên xem, nốt ban ngứa do bị sưởi càng nổi bật, có chỗ còn phiếm màu đen thẫm.
Tuy Lâm Dạng ngoài miệng đồng ý, nhưng đến buổi tối lại vẫn ngồi xổm cạnh máy sưởi không chịu di chuyển. Chung Kế Chi thở dài, mở điện thoại thúc giục bên cửa hàng nhanh chóng giao hàng, sớm cho người đến lắp đặt. Nếu cứ để Lâm Dạng sưởi như thế này thì cả chân đều bị nướng chín mất.
Bên lắp đặt cũng nhanh chóng giao hàng, trưa hôm sau liền tới nơi. Chung Kế Chi đóng cửa mang Lâm Dạng về nhà, thiếu niên còn không rõ hỏi: “Sao lại về nhà giờ này ạ?’
“Có hàng giao tới.”
Lâm Dạng nhìn thấy hệ thống sưởi khí liền cảm thấy sung sướng cực kì, đứng trước mặt thợ lắp đặt nhìn cả một buổi chiều, cảm thấy mình đã ấm áp lên rồi, ánh mắt nhìn sang Chung Kế Chi còn mang theo vài phần biết ơn.
Có thể sử dụng hệ thống sưởi đúng là khiến Lâm Dạng thoải mái hơn nhiều, nhưng như thế cũng chỉ có thể tạm gác việc mua giường lại. Dù sao cũng tiêu mất của Chung Kế Chi mấy vạn rồi, Chung Kế Chi lại không phải Triệu Tử Nam, tiền nhiều đến mức ném cho Lâm Dạng cũng không tiếc. Hống chi cậu với Chung Kế Chi cũng không phải quan hệ kia, cậu không dám thúc giục anh mua cái này cái nọ.
Buổi trưa cũng không có nhiều người mua đồ, có hai cô nữ sinh vội vàng đi vào gọi trà sữa và bánh ngọt, Lâm Dạng thuận miệng hỏi: “Hai cô đang vội sao?”
Một cô gái gật đầu: “Học sinh cấp ba ạ, cửa hàng khác đều phải xếp hàng đợi, bọn em tùy tiện mua mấy thứ còn về trường học tiếp.”
Cấp ba… hai năm trước Lâm Dạng cũng là học sinh cấp ba, nhưng lúc ấy cũng đã bắt đầu được Triệu Tử Nam nuôi, ăn ngon mặc đẹp, không có áp lực lớn như bọn họ.
Nữ sinh thuận miệng hỏi lại: “Anh vẫn đang đi học đúng không?”
Lâm Dạng rất dễ nhìn, nữ sinh cũng không nhịn được nói thêm vài câu.
“Ừ, năm hai.”
“Học đại học thật tốt, còn có thời gian làm thêm. Anh có bạn gái chưa?”
Lâm Dạng cười mà không đáp, vừa đúng lúc trà sữa đã pha xong, đưa cho cô gái ấy, cô gái cũng không hỏi thêm nữa, theo bạn học rời khỏi.
Chung Kế Chi đứng cạnh thấy toàn bộ: “Có phải cháu ở trong trường rất nổi tiếng không?”
Lâm Dạng ngước lên nhìn anh: “Không nổi tiếng… nhưng đúng là có nhiều người thích. Vừa thổ lộ xong lại phát hiện cháu không dễ ở chung, chỉ cảm thấy cháu giỏi giả bộ.”
Những người khác nói ra lời này nhiều ít có vẻ không biết xấu hổ, nhưng Lâm Dạng có tư cách này.
Chung Kế Chi không đi học đại học, cũng không đẹp như Lâm Dạng, hoàn toàn không hiểu cảm giác này. Chỉ nhìn thiếu niên thành thạo sửa lại máy tính tiền thì cảm thấy người này không nên sống giống mình. Tuổi này hẳn là nên ở trường đại học cùng bạn bè học tập, nên ma xui quỷ khiến mà hỏi: “Cháu còn muốn đến trường học không?”
“Sao ạ?” Thật ra Lâm Dạng có nghe rõ, chỉ là vô thức hỏi lại thôi.
“Bây giờ cháu không có cơ hội đến trường.”
“Nếu cháu muốn đi học thì chúng ta có thể hỏi thăm xem.”
Lâm Dạng nhìn Chung Kế Chi không dám tin, chú già này nghĩ cái gì thế? Đã không có tiền còn muốn cho mình đi học, người đâu mà ngu ngốc. Cậu không trực tiếp đồng ý, chỉ nói: “Chuyện này nói sau đi ạ, còn cần giúp chú trông hàng mà.”
Chuyện đi học tạm thời không nhắc nữa, nháy mắt đã tới năm mới, hai người cũng không cần về đoàn tụ gia đình, chỉ đóng cửa vài ngày trước Tết, sau đó bắt đầu đi mua sắm vài thứ mừng năm. Tối ba mươi cũng không ăn ở nhà, Lưu Vĩ gọi Chung Kế Chi đi tụ tập, Chung Kế Chi liền mang Lâm Dạng theo, nói là người làm thêm trong tiệm, năm mới không về nhà.
Người ăn tất niên cũng không ít, còn có vài anh em ở công trường cùng Lưu Vĩ, năm mới không về nhà được nên đến nhà Lưu Vĩ ăn mừng. Đây là lần đầu tiên Lâm Dạng đón năm mới với nhiều người như thế. Khi nhỏ ở với bà nội thì chỉ có hai bà cháu, bà nội mất rồi năm mới cũng chỉ có một mình, Triệu Tử Nam sẽ không tới đón năm mới cùng cậu.
Mọi người thấy Lâm Dạng nhỏ tuổi thì đều lao nhao đòi mừng tuổi cậu, tuy tiền mừng không nhiều, mỗi bao chỉ một hai trăm gì đó, nhưng hơn mười người đều mừng liền thành hơn một ngàn rồi. Trước đây Triệu Tử Nam cũng mừng tuổi cậu, nhưng thường đều là gửi thẳng tiền vào thẻ cho cậu, gửi bao nhiêu cậu đều không để ý, nhưng chắc chắn không ít hơn năm số không. Vậy mà cầm hơn một ngàn trong tay Lâm Dạng lại cảm thấy thật nặng.
“Tiểu Dạng cũng uống ít rượu đi!” Lưu Vĩ nói xong không chờ thiếu niên đồng ý liền rót cho cậu, Lâm Dạng không tiện từ chối nữa. Cậu biết bản thân, mỗi lần uống rượu đều sẽ xông hết lên mặt, nhưng chỗ này đông người, lại là rượu mừng năm mới, đều vui là chính.
Lâm Dạng “Vâng” một tiếng, Chung Kế Chi đang định ngăn nghe thế cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Rượu bọn họ uống là do nhà tự ủ, Lâm Dạng nhấp một ngụm, cảm thấy vị ngọt liền nhấp thêm mấy ngụm, sau đó vô thức uống liền mấy chén. Trong lòng thầm nghĩ, chắc loại rượu này cũng khá giống cocktail thôi, độ cồn không cao.
Mà trên đường về, Chung Kế Chi phát hiện Lâm Dạng không ổn lắm, ngồi trên xe taxi ngây ngô cười suốt. Anh gọi cậu, Lâm Dạng quay sang nhìn anh, làm nũng đòi Chung Kế Chi ôm, lái xe nhìn qua kính thấy thế thì cười: “Em trai anh uống say rồi.”
Chung Kế Chi xấu hổ ậm ừ đáp, Lâm Dạng nhỏ hơn anh nhiều, cũng chưa thấy người này gọi anh là anh bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.