Chương 6:
Lưu Thủy Thủy
20/01/2022
Bước xuống khỏi taxi, gió lạnh hiu hiu, Lâm Dạng tỉnh táo hơn, “Đến nhà rồi ạ?” Lân Dạng ngước mắt nhìn bốn xung quanh, tay vẫn ôm riết lấy eo Chung Kế Chi không chịu buông, Chung Kế Chi đáp: “Ừ, có tự đi được không?” Lâm Dạng không đứng vững được, chẳng khác gì một kẻ không xương vắt trên người Chung Kế Chi, Lâm Dạng luống cuống đứng thẳng, “Được… được.”
Chung Kế Chi đi theo sau cậu, sợ lỡ như Lâm Dạng sơ sểnh là có thể lao tới đỡ kịp, cho đến khi về tới nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy Lâm Dạng say bí tỉ nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, cậu biết mình đã uống quá chén, thì ra loại rượu đó nặng đến thế.
Vốn dĩ, Chung Kế Chi định bảo Lâm Dạng cứ ngủ luôn đi, nhưng Lâm Dạng không chịu nổi mùi rượu nồng nặc như thế, nói thế nào cũng nhất quyết đòi đi tắm, Chung Kế Chi không chống lại được con ma men này nên đành để Lâm Dạng tự vào nhà vệ sinh tắm.
Vào đến phòng tắm, Lâm Dạng không buồn cởi quần áo mà trực tiếp mở vòi hoa sen. Dòng nước lạnh xả xuống, Lâm Dạng rùng mình, hơi rượu vơi bớt đi một nữa, đầu óc cũng bắt đầu suy nghĩ. Thời gian này Lâm Dạng đã nghĩ rất nhiều cách để mình có thể ở lại đây một cách hợp tình hợp lý. Và cách đơn giản nhất cũng như trực tiếp nhất là lên giường với Chung Kế Chi. Với tính cách của Chung Kế Chi thì chắc chắn sẽ không có suy nghĩ tống cổ cậu đi, xem như kiếm được cho mình một chốn ăn nhờ ở đậu lâu dài, tự chuốc say mình và trao cơ hội cho Chung Kế Chi, chủ động dâng đến tận miệng anh.
Đứng dưới vòi nước nghĩ ngợi một lúc, Lâm Dạng cũng thấy lạnh, lúc này mới bình tĩnh lại được. Sao nước vẫn lạnh thế nhỉ? Tắt rồi bật, bật rồi lại tắt mà nước vẫn chưa nóng. Nửa thân trên của Lâm Dạng ướt sũng, lớp áo đẫm nước lạnh dính chặt vào người, Lâm Dạng run lẩy bẩy, “Chung Kế Chi…”
Nghe thấy Lâm Dạng gọi mình, Chung Kế Chi vội vàng đi tới gõ cửa, “Sao thế?” Lâm Dạng chạm tay vào làn nước lạnh, đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, “Sao không có nước nóng thế?” Chung Kế Chi nghe thấy vậy thì lập tức mở cửa ra, đúng lúc Lâm Dạng vẫn còn đang mặc quần áo đứng trong đó, người cậu ướt sũng, nhìn hệt như một con cún con nhếch nhác.
Chung Kế Chi nhìn cần gạt vẫn đang chĩa về hướng nước lạnh thì thở dài, say thật rồi. Anh đổi hướng cần gạt, đang định bảo Lâm Dạng đã vặn nhầm bên rồi thì Lâm Dạng bất ngờ nhào vào lòng anh. Chung Kế Chi giật mình, theo bản năng định đẩy ra thì nghe thấy giọng Lâm Dạng run run, “Lạnh.”
Người Lâm Dạng ướt sũng nước lạnh thì sao mà không lạnh được đây? Chung Kế Chi không đẩy cậu ra ngay mà giúp cậu cởi áo khoác, “Cởi đồ ra rồi tắm thì sẽ không lạnh nữa, phần còn lại cháu tự cởi đi.”
Chung Kế Chi rất muốn ra ngoài thật nhanh. Đèn sưởi trong phòng tắm sáng rực, gò má Lâm Dạng ửng hồng, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng, nước nóng đã chảy ra, vừa ẩm vừa ướt. Lâm Dạng hậm hực, túm quần áo mình lôi kéo loạn xạ, chiếc áo len kẹt lại ở cổ, Lâm Dạng bực bội hét lên, “Ơ… ôi, không ra được…”
Đầu cậu bị chiếc áo len trùm kín, người loạng choạng. Chung Kế Chi thật sự sợ cậu sẽ ngã trong nhà tắm nên lại quay trở lại cởi chiếc áo len ra giúp Lâm Dạng. Thân hình gầy gò trắng nõn của cậu thiếu niên lộ ra, Chung Kế Chi chỉ thoáng liếc mắt qua rồi không dám nhìn tiếp, anh thấy bối rối. Nhưng Lâm Dạng đã tiện đà ôm chặt lấy cổ anh, “Quần.”
Lâm Dạng không hề có ý định tha cho Chung Kế Chi đi, nhìn thì có vẻ say khướt nhưng thực ra Lâm Dạng biết rất rõ mình đang làm gì. Lúc này đây là cơ hội tốt nhất. Đợi Chung Kế Chi lột sạch quần áo trên người cậu xuống, rồi sẽ thừa cơ say rượu lên giường cùng anh. Lâm Dạng liên tục lén để mắt quan sát phản ứng của Chung Kế Chi, ngoài sự kiềm chế và căng thẳng ra thì thực sự không thấy anh có biểu hiện bài xích đàn ông.
Ông chú cứng người bất động, Lâm Dạng nheo mắt sáp lại gần, chau mày, “Lạnh…” Giọng nói pha lẫn vẻ hờn trách. Nửa thân trên của cậu thiếu niên đã nổi hết da gà, Chung Kế Chi gồng mình cởi quần cho Lâm Dạng, đến cả quần lót cũng lột xuống. Trước mắt anh là một cậu thiếu niên trần trụi, lảo đảo run rẩy làm cho Chung Kế Chi hoa mày chóng mặt.
Chung Kế Chi đang nghĩ bụng cuối cùng mình cũng đã có thể ra ngoài rồi thì không ngờ Lâm Dạng vẫn ôm chặt lấy anh không chịu buông, kiễng đôi chân trần áp sát vào người anh. Chung Kế Chi không biết cậu muốn làm gì. Lâm Dạng nhún chân nhảy lên trên người Chung Kế Chi, hai chân kẹp chặt lấy eo anh, vùi đầu vào vai anh nũng nịu, “Muốn làm…”
Hơi thở của cậu thiếu niên phả lên cổ Chung Kế Chi. Hơi men trong người anh cũng bị khơi gợi lên, Chung Kế Chi cảm thấy có một luồng sức mạnh chạy dọc xương sống vọt lên đến đỉnh đầu khiến cả người anh nóng rực. Bám víu vào chút lí trí còn sót lại, anh muốn gỡ Lâm Dạng xuống, “Cháu nhận nhầm người rồi… Chú không phải là anh Triệu đâu.”
Dĩ nhiên Lâm Dạng biết anh không phải Triệu Từ Nam, nghĩ mà thấy tức cười, đúng là phải chủ động hơn thì ông chú này mới cắn câu. Lâm Dạng chủ động thè lưỡi liếm nhẹ lên cổ Chung Kế Chi. Chung Kế Chi rùng mình, tựa sát vào tường.
“Chung Kế Chi… muốn làm…” Lúc này, Lâm Dạng đã gọi thẳng tên của Chung Kế Chi. Cậu ngẩng đầu lên, mắt nhìn anh đắm duối. Chung Kế Chi hốt hoảng, cậu thiếu niên biết anh là ai, cái tên mà cậu gọi không phải anh Triệu.
Suốt những năm qua đã kìm nén quá lâu, màn khêu gợi của Lâm Dạng cộng thêm hơi men khiến cho Chung Kế Chi nổi hứng. Buổi sáng mà Lâm Dạng thổi kèn cho anh, kỹ thuật của Lâm Dạng rất tốt, miệng ướt át lại làm chủ được sức lực, càng nghĩ càng thấy nóng như thiêu như đốt, phía dưới đã bất giác ngỏng đầu lên.
Lâm Dạng ở ngay trên người của Chung Kế Chi, một phản ứng dù nhỏ của Chung Kế Chi cậu cũng có thể nhận ra ngay. Chung Kế Chi đã có phản ứng, không để cho Chung Kế Chi hối hận, Lâm Dạng đã nhảy xuống khóa trái cửa, lột sạch quần áo trên người Chung Kế Chi.
Đã mấy tháng nay Lâm Dạng không làm, cậu nhìn chăm chăm món hàng khủng dưới háng của Chung Kế Chi. Lâm Dạng không phải kiểu người bỏ cuộc giữa chừng. Chắc chắn Chung Kế Chi không biết cách quan hệ với đàn ông, nên cậu tự nhủ lòng phải chủ động, phải dạy cho Chung Kế Chi cách cưỡi trên người cậu.
Da thịt trần trụi của cậu thiếu niên nóng bỏng như nham thạch, Chung Kế Chi vừa cảm thấy bỏng tay định đẩy ra, lại vừa cảm thấy lạnh muốn ôm chặt. Lâm Dạng ôm cổ Chung Kế Chi, môi kề môi, gặm nhấm Chung Kế Chi, lưỡi luồn vào trong miệng, khuấy đảo điên cuồng. Mới đầu, Chung Kế Chi còn cứng đờ, đến khi ngọn lửa dục vọng hừng hực cháy, anh ngồi xuống ôm lấy chân của Lâm Dạng đẩy vào tường. Lâm Dạng cảm thấy lưng mình bị đập đến mức đau nhói.
Chung Kế Chi không biết cách hôn, nhưng rất thô bạo, như muốn nuốt trọn Lâm Dạng vào trong bụng. Kìm nén đã quá lâu rồi. Tiếng nước chảy xối xả từ vòi sen át đi tiếng hôn môi nồng nàn. Đây là lần đầu tiên Lâm Dạng bị hôn đến nghẹt thở, cậu đẩy đầu của Chung Kế Chi ra để có không gian hít thở, môi răng quyện vào nhau, Lâm Dạng ôm lấy đầu Chung Kế Chi, cúi nhìn anh, thở hổn hển.
Chung Kế Chi cũng không phải dạng vừa, đợi hơi thở của cậu thiếu niên đều đặn hơn lại rối rít gặm cắn, nước miếng chảy dài xuống đến ngực hai người, rồi nhỏ xuống phần thân dưới đang dính chặt lấy nhau.
Lâm Dạng sờ được chai dầu gội đầu bên cạnh, định bụng tránh né nụ hôn của Chung Kế Chi, bối rối lên tiếng, “Chú có biết làm như thế nào không?” Câu hỏi đánh trúng tim đen của Chung Kế Chi, miệng anh dán lên mặt cậu không nhúc nhích. Lâm Dạng bóp một đống dầu gội đầu ra tay, cậu không muốn Chung Kế Chi làm mình bị thương, “Để cháu dạy chú…”
Chung Kế Chi vẫn chưa biết Lâm Dạng muốn làm gì thì đã thấy Lâm Dạng luồn tay vào khe mông, Lâm Dạng ngửa cổ, dựa sát vào tường, động tác tay không dừng lại, Chung Kế Chi dời mắt ra chỗ khác, nhìn chằm chằm bàn tay của Lâm Dạng, ngay đến tiếng nước chảy róc rách cũng nghe thấy rõ mồn một, chỗ đó có thể làm được không, nhỏ như vậy, lại còn không phải là phụ nữ.
Lâm Dạng không tự thọc sâu được vào bên trong mà chỉ hé mở phần cửa hậu môn khép chặt. Cậu thở dốc, không dám bảo Chung Kế Chi đâm thẳng vào mà muốn tự mình làm một lúc. Chung Kế Chi bất thình lình túm lấy tay cậu. Lâm Dạng còn chưa kịp hiểu gì thì ngón tay của Chung Kế Chi đã mò vào trong.
Bên trong vừa chặt vừa nóng, sau khi được bôi dung dịch dầu gội đầu ướt đầm đề đã trở nên rất trơn, tay Chung Kế Chi thô hơn Lâm Dạng, từng ngón nhét vào trong, móng tay cọ sát vào nếp nhăn bên trong, những thớ thịt đẩy tay Chung Kế Chi ra, anh lật ngửa bàn tay và dùng ngón tay nắn bóp. Muốn Chung Kế Chi tiến vào sâu hơn nữa nên Lâm Dạng bất giác cong mông lên, ngón giữa sắp đâm vào đến tận cùng, nhưng vùng nhạy cảm mãi vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Lâm Dạng cảm thấy đã tạm ổn, “Cho vào đi…”
Lời vừa dứt, Lâm Dạng cảm thấy Chung Kế Chi đã đẩy vào đến sâu bên trong, lỗ niệu đạo đâm xuyên thấu phần thịt mềm bên trong lối thông, lỗ hổng được lấp đầy, cảm giác mềm mại nhức nhối lan từ trong ra ngoài, Lâm Dạng cảm thấy mình sắp tiểu ra đến nơi, thắt lưng mềm nhũn.
Lâm Dạng rên rỉ, “Ưm… di chuyển…” Chỉ ngậm lấy mà không chuyển động, chướng lên khó chịu như quả bóng bay sắp nổ tung, Lâm Dạng nhúc nhích chân, lấy gót chân cọ vào eo Chung Kế Chi. Như được giải huyệt, Chung Kế Chi di chuyển một cách bất chấp.
Cơ thể của cậu thiếu niên gân cốt rõ ràng, không mềm mại như phụ nữ nhưng lại săn chắc và đàn hồi hơn. Đã quá lâu rồi Chung Kế Chi không đụng chạm vào người khác, dù là đàn ông hay đàn bà cũng không. Chung Kế Chi tung hoành trong lỗ thông của Lâm Dạng. Hàng của Chung Kế Chi khủng hơn Triệu Từ Nam, lại không có kỹ thuật gì, Lâm Dạng không chịu nổi. Nếu như Triệu Từ Nam còn biết quan tâm hỏi han cảm xúc của cậu thì Chung Kế Chi trong lúc làm tình chỉ dựa hoàn toàn vào mỗi sự kích động của bản năng nguyên thủy.
“Chậm… chậm thôi…” Lâm Dạng chật vật lên tiếng, nghiêm túc quá cũng khổ, chẳng biết gì cả, hễ châm lửa là cháy bùng như pháo tét. “Chung Kế Chi… chậm thôi.” Đến lúc gọi tên ông chú già, Chung Kế Chi mới có chút phản ứng và giảm tốc độ độc tác phía thân dưới lại, nhưng vẫn ra vào một cách chậm rãi và đầy mạnh mẽ. Lần đầu tiên Chung Kế Chi được biết bộ phận này của đàn ông cũng có thể giống như của phụ nữ.
Chung Kế Chi vừa đưa đẩy ra vào vừa nghĩ ngợi mông lung, bộ phận này còn kín đáo hơn cả của phụ nữ nhưng lại có thể đón nhận mọi thứ của anh một cách êm ái. Mặt Lâm Dạng đỏ bừng, mỗi một lần bị xâm chiếm là cậu có thể cảm nhận được lỗ thông của mình đang hút chặt lấy anh bất chấp thể diện, miệng phát ra những tiếng ngâm nga không cách nào kìm nén được.
Chung Kế Chi đi theo sau cậu, sợ lỡ như Lâm Dạng sơ sểnh là có thể lao tới đỡ kịp, cho đến khi về tới nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy Lâm Dạng say bí tỉ nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, cậu biết mình đã uống quá chén, thì ra loại rượu đó nặng đến thế.
Vốn dĩ, Chung Kế Chi định bảo Lâm Dạng cứ ngủ luôn đi, nhưng Lâm Dạng không chịu nổi mùi rượu nồng nặc như thế, nói thế nào cũng nhất quyết đòi đi tắm, Chung Kế Chi không chống lại được con ma men này nên đành để Lâm Dạng tự vào nhà vệ sinh tắm.
Vào đến phòng tắm, Lâm Dạng không buồn cởi quần áo mà trực tiếp mở vòi hoa sen. Dòng nước lạnh xả xuống, Lâm Dạng rùng mình, hơi rượu vơi bớt đi một nữa, đầu óc cũng bắt đầu suy nghĩ. Thời gian này Lâm Dạng đã nghĩ rất nhiều cách để mình có thể ở lại đây một cách hợp tình hợp lý. Và cách đơn giản nhất cũng như trực tiếp nhất là lên giường với Chung Kế Chi. Với tính cách của Chung Kế Chi thì chắc chắn sẽ không có suy nghĩ tống cổ cậu đi, xem như kiếm được cho mình một chốn ăn nhờ ở đậu lâu dài, tự chuốc say mình và trao cơ hội cho Chung Kế Chi, chủ động dâng đến tận miệng anh.
Đứng dưới vòi nước nghĩ ngợi một lúc, Lâm Dạng cũng thấy lạnh, lúc này mới bình tĩnh lại được. Sao nước vẫn lạnh thế nhỉ? Tắt rồi bật, bật rồi lại tắt mà nước vẫn chưa nóng. Nửa thân trên của Lâm Dạng ướt sũng, lớp áo đẫm nước lạnh dính chặt vào người, Lâm Dạng run lẩy bẩy, “Chung Kế Chi…”
Nghe thấy Lâm Dạng gọi mình, Chung Kế Chi vội vàng đi tới gõ cửa, “Sao thế?” Lâm Dạng chạm tay vào làn nước lạnh, đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, “Sao không có nước nóng thế?” Chung Kế Chi nghe thấy vậy thì lập tức mở cửa ra, đúng lúc Lâm Dạng vẫn còn đang mặc quần áo đứng trong đó, người cậu ướt sũng, nhìn hệt như một con cún con nhếch nhác.
Chung Kế Chi nhìn cần gạt vẫn đang chĩa về hướng nước lạnh thì thở dài, say thật rồi. Anh đổi hướng cần gạt, đang định bảo Lâm Dạng đã vặn nhầm bên rồi thì Lâm Dạng bất ngờ nhào vào lòng anh. Chung Kế Chi giật mình, theo bản năng định đẩy ra thì nghe thấy giọng Lâm Dạng run run, “Lạnh.”
Người Lâm Dạng ướt sũng nước lạnh thì sao mà không lạnh được đây? Chung Kế Chi không đẩy cậu ra ngay mà giúp cậu cởi áo khoác, “Cởi đồ ra rồi tắm thì sẽ không lạnh nữa, phần còn lại cháu tự cởi đi.”
Chung Kế Chi rất muốn ra ngoài thật nhanh. Đèn sưởi trong phòng tắm sáng rực, gò má Lâm Dạng ửng hồng, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng, nước nóng đã chảy ra, vừa ẩm vừa ướt. Lâm Dạng hậm hực, túm quần áo mình lôi kéo loạn xạ, chiếc áo len kẹt lại ở cổ, Lâm Dạng bực bội hét lên, “Ơ… ôi, không ra được…”
Đầu cậu bị chiếc áo len trùm kín, người loạng choạng. Chung Kế Chi thật sự sợ cậu sẽ ngã trong nhà tắm nên lại quay trở lại cởi chiếc áo len ra giúp Lâm Dạng. Thân hình gầy gò trắng nõn của cậu thiếu niên lộ ra, Chung Kế Chi chỉ thoáng liếc mắt qua rồi không dám nhìn tiếp, anh thấy bối rối. Nhưng Lâm Dạng đã tiện đà ôm chặt lấy cổ anh, “Quần.”
Lâm Dạng không hề có ý định tha cho Chung Kế Chi đi, nhìn thì có vẻ say khướt nhưng thực ra Lâm Dạng biết rất rõ mình đang làm gì. Lúc này đây là cơ hội tốt nhất. Đợi Chung Kế Chi lột sạch quần áo trên người cậu xuống, rồi sẽ thừa cơ say rượu lên giường cùng anh. Lâm Dạng liên tục lén để mắt quan sát phản ứng của Chung Kế Chi, ngoài sự kiềm chế và căng thẳng ra thì thực sự không thấy anh có biểu hiện bài xích đàn ông.
Ông chú cứng người bất động, Lâm Dạng nheo mắt sáp lại gần, chau mày, “Lạnh…” Giọng nói pha lẫn vẻ hờn trách. Nửa thân trên của cậu thiếu niên đã nổi hết da gà, Chung Kế Chi gồng mình cởi quần cho Lâm Dạng, đến cả quần lót cũng lột xuống. Trước mắt anh là một cậu thiếu niên trần trụi, lảo đảo run rẩy làm cho Chung Kế Chi hoa mày chóng mặt.
Chung Kế Chi đang nghĩ bụng cuối cùng mình cũng đã có thể ra ngoài rồi thì không ngờ Lâm Dạng vẫn ôm chặt lấy anh không chịu buông, kiễng đôi chân trần áp sát vào người anh. Chung Kế Chi không biết cậu muốn làm gì. Lâm Dạng nhún chân nhảy lên trên người Chung Kế Chi, hai chân kẹp chặt lấy eo anh, vùi đầu vào vai anh nũng nịu, “Muốn làm…”
Hơi thở của cậu thiếu niên phả lên cổ Chung Kế Chi. Hơi men trong người anh cũng bị khơi gợi lên, Chung Kế Chi cảm thấy có một luồng sức mạnh chạy dọc xương sống vọt lên đến đỉnh đầu khiến cả người anh nóng rực. Bám víu vào chút lí trí còn sót lại, anh muốn gỡ Lâm Dạng xuống, “Cháu nhận nhầm người rồi… Chú không phải là anh Triệu đâu.”
Dĩ nhiên Lâm Dạng biết anh không phải Triệu Từ Nam, nghĩ mà thấy tức cười, đúng là phải chủ động hơn thì ông chú này mới cắn câu. Lâm Dạng chủ động thè lưỡi liếm nhẹ lên cổ Chung Kế Chi. Chung Kế Chi rùng mình, tựa sát vào tường.
“Chung Kế Chi… muốn làm…” Lúc này, Lâm Dạng đã gọi thẳng tên của Chung Kế Chi. Cậu ngẩng đầu lên, mắt nhìn anh đắm duối. Chung Kế Chi hốt hoảng, cậu thiếu niên biết anh là ai, cái tên mà cậu gọi không phải anh Triệu.
Suốt những năm qua đã kìm nén quá lâu, màn khêu gợi của Lâm Dạng cộng thêm hơi men khiến cho Chung Kế Chi nổi hứng. Buổi sáng mà Lâm Dạng thổi kèn cho anh, kỹ thuật của Lâm Dạng rất tốt, miệng ướt át lại làm chủ được sức lực, càng nghĩ càng thấy nóng như thiêu như đốt, phía dưới đã bất giác ngỏng đầu lên.
Lâm Dạng ở ngay trên người của Chung Kế Chi, một phản ứng dù nhỏ của Chung Kế Chi cậu cũng có thể nhận ra ngay. Chung Kế Chi đã có phản ứng, không để cho Chung Kế Chi hối hận, Lâm Dạng đã nhảy xuống khóa trái cửa, lột sạch quần áo trên người Chung Kế Chi.
Đã mấy tháng nay Lâm Dạng không làm, cậu nhìn chăm chăm món hàng khủng dưới háng của Chung Kế Chi. Lâm Dạng không phải kiểu người bỏ cuộc giữa chừng. Chắc chắn Chung Kế Chi không biết cách quan hệ với đàn ông, nên cậu tự nhủ lòng phải chủ động, phải dạy cho Chung Kế Chi cách cưỡi trên người cậu.
Da thịt trần trụi của cậu thiếu niên nóng bỏng như nham thạch, Chung Kế Chi vừa cảm thấy bỏng tay định đẩy ra, lại vừa cảm thấy lạnh muốn ôm chặt. Lâm Dạng ôm cổ Chung Kế Chi, môi kề môi, gặm nhấm Chung Kế Chi, lưỡi luồn vào trong miệng, khuấy đảo điên cuồng. Mới đầu, Chung Kế Chi còn cứng đờ, đến khi ngọn lửa dục vọng hừng hực cháy, anh ngồi xuống ôm lấy chân của Lâm Dạng đẩy vào tường. Lâm Dạng cảm thấy lưng mình bị đập đến mức đau nhói.
Chung Kế Chi không biết cách hôn, nhưng rất thô bạo, như muốn nuốt trọn Lâm Dạng vào trong bụng. Kìm nén đã quá lâu rồi. Tiếng nước chảy xối xả từ vòi sen át đi tiếng hôn môi nồng nàn. Đây là lần đầu tiên Lâm Dạng bị hôn đến nghẹt thở, cậu đẩy đầu của Chung Kế Chi ra để có không gian hít thở, môi răng quyện vào nhau, Lâm Dạng ôm lấy đầu Chung Kế Chi, cúi nhìn anh, thở hổn hển.
Chung Kế Chi cũng không phải dạng vừa, đợi hơi thở của cậu thiếu niên đều đặn hơn lại rối rít gặm cắn, nước miếng chảy dài xuống đến ngực hai người, rồi nhỏ xuống phần thân dưới đang dính chặt lấy nhau.
Lâm Dạng sờ được chai dầu gội đầu bên cạnh, định bụng tránh né nụ hôn của Chung Kế Chi, bối rối lên tiếng, “Chú có biết làm như thế nào không?” Câu hỏi đánh trúng tim đen của Chung Kế Chi, miệng anh dán lên mặt cậu không nhúc nhích. Lâm Dạng bóp một đống dầu gội đầu ra tay, cậu không muốn Chung Kế Chi làm mình bị thương, “Để cháu dạy chú…”
Chung Kế Chi vẫn chưa biết Lâm Dạng muốn làm gì thì đã thấy Lâm Dạng luồn tay vào khe mông, Lâm Dạng ngửa cổ, dựa sát vào tường, động tác tay không dừng lại, Chung Kế Chi dời mắt ra chỗ khác, nhìn chằm chằm bàn tay của Lâm Dạng, ngay đến tiếng nước chảy róc rách cũng nghe thấy rõ mồn một, chỗ đó có thể làm được không, nhỏ như vậy, lại còn không phải là phụ nữ.
Lâm Dạng không tự thọc sâu được vào bên trong mà chỉ hé mở phần cửa hậu môn khép chặt. Cậu thở dốc, không dám bảo Chung Kế Chi đâm thẳng vào mà muốn tự mình làm một lúc. Chung Kế Chi bất thình lình túm lấy tay cậu. Lâm Dạng còn chưa kịp hiểu gì thì ngón tay của Chung Kế Chi đã mò vào trong.
Bên trong vừa chặt vừa nóng, sau khi được bôi dung dịch dầu gội đầu ướt đầm đề đã trở nên rất trơn, tay Chung Kế Chi thô hơn Lâm Dạng, từng ngón nhét vào trong, móng tay cọ sát vào nếp nhăn bên trong, những thớ thịt đẩy tay Chung Kế Chi ra, anh lật ngửa bàn tay và dùng ngón tay nắn bóp. Muốn Chung Kế Chi tiến vào sâu hơn nữa nên Lâm Dạng bất giác cong mông lên, ngón giữa sắp đâm vào đến tận cùng, nhưng vùng nhạy cảm mãi vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Lâm Dạng cảm thấy đã tạm ổn, “Cho vào đi…”
Lời vừa dứt, Lâm Dạng cảm thấy Chung Kế Chi đã đẩy vào đến sâu bên trong, lỗ niệu đạo đâm xuyên thấu phần thịt mềm bên trong lối thông, lỗ hổng được lấp đầy, cảm giác mềm mại nhức nhối lan từ trong ra ngoài, Lâm Dạng cảm thấy mình sắp tiểu ra đến nơi, thắt lưng mềm nhũn.
Lâm Dạng rên rỉ, “Ưm… di chuyển…” Chỉ ngậm lấy mà không chuyển động, chướng lên khó chịu như quả bóng bay sắp nổ tung, Lâm Dạng nhúc nhích chân, lấy gót chân cọ vào eo Chung Kế Chi. Như được giải huyệt, Chung Kế Chi di chuyển một cách bất chấp.
Cơ thể của cậu thiếu niên gân cốt rõ ràng, không mềm mại như phụ nữ nhưng lại săn chắc và đàn hồi hơn. Đã quá lâu rồi Chung Kế Chi không đụng chạm vào người khác, dù là đàn ông hay đàn bà cũng không. Chung Kế Chi tung hoành trong lỗ thông của Lâm Dạng. Hàng của Chung Kế Chi khủng hơn Triệu Từ Nam, lại không có kỹ thuật gì, Lâm Dạng không chịu nổi. Nếu như Triệu Từ Nam còn biết quan tâm hỏi han cảm xúc của cậu thì Chung Kế Chi trong lúc làm tình chỉ dựa hoàn toàn vào mỗi sự kích động của bản năng nguyên thủy.
“Chậm… chậm thôi…” Lâm Dạng chật vật lên tiếng, nghiêm túc quá cũng khổ, chẳng biết gì cả, hễ châm lửa là cháy bùng như pháo tét. “Chung Kế Chi… chậm thôi.” Đến lúc gọi tên ông chú già, Chung Kế Chi mới có chút phản ứng và giảm tốc độ độc tác phía thân dưới lại, nhưng vẫn ra vào một cách chậm rãi và đầy mạnh mẽ. Lần đầu tiên Chung Kế Chi được biết bộ phận này của đàn ông cũng có thể giống như của phụ nữ.
Chung Kế Chi vừa đưa đẩy ra vào vừa nghĩ ngợi mông lung, bộ phận này còn kín đáo hơn cả của phụ nữ nhưng lại có thể đón nhận mọi thứ của anh một cách êm ái. Mặt Lâm Dạng đỏ bừng, mỗi một lần bị xâm chiếm là cậu có thể cảm nhận được lỗ thông của mình đang hút chặt lấy anh bất chấp thể diện, miệng phát ra những tiếng ngâm nga không cách nào kìm nén được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.