Chương 17: Góc khuất của anh
T Miu's K
20/07/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
- Bây giờ không có Hạng Kỳ ở đây, ba hy vọng con nói ra sự thật. Nếu như con không có cách khiến con bé quay về nhận lại tổ tiên nhà họ Mạc, ba nhất định sẽ không nhượng bộ nữa.
- Ba, con biết trong lòng ba nôn nóng, nhưng mà chính con càng nôn nóng hơn ba. Hy Thần là em gái của con, có có thể cam tâm đứng nhìn con bé gọi người khác là anh trai hay sao?
- Được, vậy con cho ba một câu trả lời đi, tại sao cho đến thời điểm này con vẫn không thể thuyết phục được con bé? Cảnh Thần, lẽ nào giống như Hạng Kỳ nói, con với con bé không đơn thuần là tình cảm anh trai dành cho em gái sao? Cho nên, Hy Thần mới không theo con trở về?
Bị Mạc Thế Hào hỏi bất ngờ, Mạc Cảnh Thần cúi đầu.
- Xin lỗi, là con không tốt, làm ba đau lòng rồi.
Mạc Thế Hào gật gù, hơi thở nặng nề bao trùm cả căn phòng tráng lệ.
Hồi lâu, Mạc Thế Hào lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng Mạc Cảnh Thần.
- Cảnh Thần, ba thật sự không dám tin chuyện này là sự thật. Khi Hạng Kỳ nói với ba vì sao gần đây con trở nên hành động rất khác thường, ba còn cho rằng con vì không thể thuyết phục con bé cho nên tâm trạng không được tốt, không ngờ cho đến cuối cùng lại xảy ra vấn đề khó giải quyết này. Cảnh Thần, ngày xưa khi mẹ con mang con bé rời khỏi, nếu như ba tuyệt vọng 1000 lần, có lẽ điều này càng làm ba tuyệt vọng hơn. Bởi vì, thứ mà con đang phạm phải, ba thật sự không thể chấp nhận được.
- Con không hy vọng ba sẽ tha thứ, con chỉ hy vọng ba có thể đứng ở lập trường của con mà suy nghĩ cho con. Từ nhỏ con đã không có mẹ, đến khi hiểu chuyện con mới nhận ra người con yêu là ai, cho dù đó có là em gái con hay không, con vẫn sẽ không vì lời nói của ba hoặc là một ai khác mà từ bỏ.
Mạc Cảnh Thần ngẩng lên nói, nói xong anh đứng dậy, đồng tử từ sớm đã nhuộm một màu máu.
- Còn chuyện con đã hứa với ba sẽ mang huyết mạch nhà họ Mạc trở về, con nhất định sẽ làm được, hy vọng ba sẽ không vì nóng lòng mà làm tổn hại đến con bé. Bây giờ cũng khuya rồi, ba nên ngủ sớm đi.
Lần này Mạc Cảnh Thần nói xong liền đi ngay.
Mạc Thế Hào quay đầu nhìn theo Mạc Cảnh Thần, chua xót khép mắt lại.
Mạc Thế Hào tự trách:
- Cảnh Thần, ba thành thật xin lỗi, đều là ba không tốt.
***
Buổi tối Tuyên Dịch Hy ngủ lại phòng Tuyên Thy, hiện tại cũng đã hơn 10 giờ, thời điểm này cả hai vẫn hoàn toàn chưa ngủ.
Tuyên Thy gối đầu trên tay Tuyên Dịch Hy, ngẩng lên nhìn anh hỏi:
- Anh Dịch Hy, nếu như em không phải là em gái của anh, lúc đó chúng ta sẽ có thể được ở bên nhau rồi phải không?
Tuyên Dịch Hy cúi xuống nhìn Tuyên Thy trong ngực, tùy ý nhéo yêu chóp mũi nó một cái.
- Không sai, nhưng mà Tuyên Thy có hy vọng anh không phải anh trai em hay không?
- Em... em không biết!
Nó ngập ngừng trả lời, sau đó bất ngờ xị mặt xuống, nói:
- Anh Dịch Hy, em thật sự rất yêu anh Dịch Hy, nhưng mà chúng ta là anh em, em thật sự rất sợ. Nhưng nếu như chúng ta không phải là anh em, em cũng không biết nên vui hay buồn nữa. Anh Dịch Hy, em bây giờ rất rối.
- Vậy thì không cần phải nghĩ nữa, em chỉ cần biết anh Dịch Hy rất yêu, rất cần Tuyên Thy là được rồi.
- Nhưng mà anh Dịch Hy... Ưm... Ưm...
Thời điểm Tuyên Thy vừa ngẩng lên muốn nói rõ mọi chuyện, phía trên Tuyên Dịch Hy đã cúi đầu, lấp miệng Tuyên Thy lại, mạnh mẽ tách răng bảo bối ra...
Tuyên Thy không phản kháng, lưỡi nhỏ rụt rè đưa ra chạm đến lưỡi Dịch Hy, thuận theo đối phương khép chặt hai mắt lại.
“Anh Dịch Hy, em thật sự hy vọng chúng ta không phải là anh em, bởi vì như vậy, em nhất định sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi.”
“Tuyên Thy, không đúng, Mạc Hy Thần, hy vọng em vĩnh viễn là Tuyên Thy của anh. Ngộ nhỡ một ngày em biết được em không phải con gái nhà họ Tuyên, anh rất sợ khi đó em sẽ rời xa anh mãi mãi. Xin lỗi Hy Thần, tha thứ cho sự ích kỷ này của anh.”
- Bây giờ không có Hạng Kỳ ở đây, ba hy vọng con nói ra sự thật. Nếu như con không có cách khiến con bé quay về nhận lại tổ tiên nhà họ Mạc, ba nhất định sẽ không nhượng bộ nữa.
- Ba, con biết trong lòng ba nôn nóng, nhưng mà chính con càng nôn nóng hơn ba. Hy Thần là em gái của con, có có thể cam tâm đứng nhìn con bé gọi người khác là anh trai hay sao?
- Được, vậy con cho ba một câu trả lời đi, tại sao cho đến thời điểm này con vẫn không thể thuyết phục được con bé? Cảnh Thần, lẽ nào giống như Hạng Kỳ nói, con với con bé không đơn thuần là tình cảm anh trai dành cho em gái sao? Cho nên, Hy Thần mới không theo con trở về?
Bị Mạc Thế Hào hỏi bất ngờ, Mạc Cảnh Thần cúi đầu.
- Xin lỗi, là con không tốt, làm ba đau lòng rồi.
Mạc Thế Hào gật gù, hơi thở nặng nề bao trùm cả căn phòng tráng lệ.
Hồi lâu, Mạc Thế Hào lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng Mạc Cảnh Thần.
- Cảnh Thần, ba thật sự không dám tin chuyện này là sự thật. Khi Hạng Kỳ nói với ba vì sao gần đây con trở nên hành động rất khác thường, ba còn cho rằng con vì không thể thuyết phục con bé cho nên tâm trạng không được tốt, không ngờ cho đến cuối cùng lại xảy ra vấn đề khó giải quyết này. Cảnh Thần, ngày xưa khi mẹ con mang con bé rời khỏi, nếu như ba tuyệt vọng 1000 lần, có lẽ điều này càng làm ba tuyệt vọng hơn. Bởi vì, thứ mà con đang phạm phải, ba thật sự không thể chấp nhận được.
- Con không hy vọng ba sẽ tha thứ, con chỉ hy vọng ba có thể đứng ở lập trường của con mà suy nghĩ cho con. Từ nhỏ con đã không có mẹ, đến khi hiểu chuyện con mới nhận ra người con yêu là ai, cho dù đó có là em gái con hay không, con vẫn sẽ không vì lời nói của ba hoặc là một ai khác mà từ bỏ.
Mạc Cảnh Thần ngẩng lên nói, nói xong anh đứng dậy, đồng tử từ sớm đã nhuộm một màu máu.
- Còn chuyện con đã hứa với ba sẽ mang huyết mạch nhà họ Mạc trở về, con nhất định sẽ làm được, hy vọng ba sẽ không vì nóng lòng mà làm tổn hại đến con bé. Bây giờ cũng khuya rồi, ba nên ngủ sớm đi.
Lần này Mạc Cảnh Thần nói xong liền đi ngay.
Mạc Thế Hào quay đầu nhìn theo Mạc Cảnh Thần, chua xót khép mắt lại.
Mạc Thế Hào tự trách:
- Cảnh Thần, ba thành thật xin lỗi, đều là ba không tốt.
***
Buổi tối Tuyên Dịch Hy ngủ lại phòng Tuyên Thy, hiện tại cũng đã hơn 10 giờ, thời điểm này cả hai vẫn hoàn toàn chưa ngủ.
Tuyên Thy gối đầu trên tay Tuyên Dịch Hy, ngẩng lên nhìn anh hỏi:
- Anh Dịch Hy, nếu như em không phải là em gái của anh, lúc đó chúng ta sẽ có thể được ở bên nhau rồi phải không?
Tuyên Dịch Hy cúi xuống nhìn Tuyên Thy trong ngực, tùy ý nhéo yêu chóp mũi nó một cái.
- Không sai, nhưng mà Tuyên Thy có hy vọng anh không phải anh trai em hay không?
- Em... em không biết!
Nó ngập ngừng trả lời, sau đó bất ngờ xị mặt xuống, nói:
- Anh Dịch Hy, em thật sự rất yêu anh Dịch Hy, nhưng mà chúng ta là anh em, em thật sự rất sợ. Nhưng nếu như chúng ta không phải là anh em, em cũng không biết nên vui hay buồn nữa. Anh Dịch Hy, em bây giờ rất rối.
- Vậy thì không cần phải nghĩ nữa, em chỉ cần biết anh Dịch Hy rất yêu, rất cần Tuyên Thy là được rồi.
- Nhưng mà anh Dịch Hy... Ưm... Ưm...
Thời điểm Tuyên Thy vừa ngẩng lên muốn nói rõ mọi chuyện, phía trên Tuyên Dịch Hy đã cúi đầu, lấp miệng Tuyên Thy lại, mạnh mẽ tách răng bảo bối ra...
Tuyên Thy không phản kháng, lưỡi nhỏ rụt rè đưa ra chạm đến lưỡi Dịch Hy, thuận theo đối phương khép chặt hai mắt lại.
“Anh Dịch Hy, em thật sự hy vọng chúng ta không phải là anh em, bởi vì như vậy, em nhất định sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi.”
“Tuyên Thy, không đúng, Mạc Hy Thần, hy vọng em vĩnh viễn là Tuyên Thy của anh. Ngộ nhỡ một ngày em biết được em không phải con gái nhà họ Tuyên, anh rất sợ khi đó em sẽ rời xa anh mãi mãi. Xin lỗi Hy Thần, tha thứ cho sự ích kỷ này của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.