Chương 18: Đồ Vô Sỉ Như Anh
T Miu's K
20/07/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Cũng đã hơn một tháng kể từ ngày Tuyên Hiếu Phong rời khỏi, thời gian qua Tuyên Thy luôn chăm chỉ đến trường, Mạc Cảnh Thần ngược lại càng không quá giới hạn.
Thành tích học tập của Tuyên Thy dần cải thiện trở lại, Mạc Cảnh Thần trong phòng giáo viên quan sát bảng thống kê kết quả bất giác cười nham hiểm.
- Mạc Hy Thần, thời gian vừa qua anh nhân nhượng đủ rồi, đã đến lúc Mạc Cảnh Thần anh cần phải ra tay!
Ở một diễn biến khác tại lớp học.
- Tuyên Thy, giúp tao lần này có được không? Chỉ lần này thôi được không?
- Nhưng mà...
- Tuyên Thy, mày là hy vọng của tao, mày giúp tao có được không? Cho dù kết quả có thế nào cũng được, chỉ cần mày giúp tao đưa nó cho thầy ấy thôi, nha. Được không?
Đoạn Hạ Vy yêu thích Mạc Cảnh Thần, Tuyên Thy cảm thấy thế giới dường như sắp sụp đổ!
Nó nhìn cô, khóe môi bỗng co giật.
“Mạc Cảnh Thần là một con sói, mình không hy vọng Hạ Vy vướng vào anh ta một chút nào. Nhưng mà Hạ Vy là bạn mình, mình không thể làm ngơ được. Không thể suy nghĩ nữa, ra sao thì ra.”
Tuyên Thy suy nghĩ kỹ, nó gật đầu.
- Được rồi, nhưng tao không hứa sẽ có được kết quả tốt đâu đấy!
- Không sao, chỉ cần...
- Đã tan học lâu rồi sao hai đứa còn chưa chịu về nhà? Ở đây người nhà của hai đứa không lo lắng hay sao?
Hạ Vy còn chưa kịp nói hết, Mạc Cảnh Thần từ bên ngoài đi vào, nghiêm giọng hỏi.
Đoạn Hạ Vy nghe thấy giật bắn người, cô bối rối dúi cho Tuyên Thy một bức thư, sau đó bước đến cúi đầu chào Cảnh Thần.
- Thầy Mạc, em về ngay đây ạ!
Nói xong, cô ngại ngùng chạy đi.
Tuyên Thy đứng xoay lưng lại Cảnh Thần, nhìn xuống bức thư cầm trong tay, theo quán tính thở dài.
- Tuyên Thy ngu ngốc, tại sao mày lại hứa với Hạ Vy chứ!
Nó nhủ, thời điểm đó Mạc Cảnh Thần từ phía sau vừa vặn thu hẹp khoảng cách với Tuyên Thy, bất ngờ kéo nó vào trong ngực.
- Này, anh đang làm gì vậy? Thả ra!
Tuyên Thy càng cựa quậy, Mạc Cảnh Thần càng ra sức xiết chặt, thanh âm bật ra từ cổ họng đanh thép.
- Em gái ngoan của anh, thời hạn một tháng của em đã hết rồi, em có nên thực hiện giao ước giữa chúng ta rồi hay không? Hy Thần, anh không kiên nhẫn đâu, nếu em còn lưu luyến Tuyên Dịch Hy, anh nhất định sẽ khiến em hối hận.
***
- Mạc Cảnh Thần, hạ lưu, anh không phải là anh trai của tôi!
- Anh cũng hy vọng anh không phải anh trai của em, bởi vì chỉ có như vậy, em sẽ bên cạnh anh mãi mãi.
- Anh điên rồi Mạc Cảnh Thần, anh thật sự điên rồi!
- Không sai, anh từ khi gặp được em đã điên rồi. Mạc Hy Thần, anh yêu em, anh yêu em đến điên rồi. Tất cả những đau khổ ngày hôm nay của anh đều là do em hại, anh bắt em phải bồi thường cho anh.
- Gì chứ? Mạc Cảnh Thần, anh mau thả tôi ra! Anh là đồ khốn kiếp!
-...
- Mạc Cảnh Thần, tôi muốn về nhà, anh có giỏi thì đừng bắt nạt tôi.
Mạc Cảnh Thần không nghe thấy, anh trực tiếp bế Tuyên Thy đi một mạch ra xe, Tôn Triết Vũ đứng chờ ở bên ngoài nhìn thấy liền chủ động mở cửa.
Mạc Cảnh Thần nhét Tuyên Thy vào trong xe, sau đó chu đáo cài dây an toàn cho bảo bối, Tuyên Thy bắt gặp ánh mắt đỏ rực của anh sợ đến cả người run bần bật.
Mạc Cảnh Thần nhìn nó, lạnh lẽo nói:
- Hy Thần, em không thuộc về Tuyên Dịch Hy, anh hy vọng em nên hiểu điều này. Thời gian anh cho em đã hết, em không có quyền trách cứ anh, tất cả những gì anh làm với em, đều là trách nhiệm một người anh nên làm.
- Anh không phải, anh là vô cớ bắt người, tôi ghét anh.
- Nhưng anh thì yêu em Hy Thần, anh rất yêu em là đằng khác. Cho dù em ghét anh, anh vẫn rất yêu em.
Dứt lời, Mạc Cảnh Thần nghiêng đầu, lấp miệng Tuyên Thy lại.
Tôn Triết Vũ từ bên ngoài nhìn vào bắt gặp liền xoay người, trong lòng không tránh khỏi phức tạp, nhủ:
“Đại thiếu gia càng lúc càng không thể kiểm soát được hành vi của mình, mình lo nếu như cứ tiếp tục anh ấy sẽ làm chuyện không nên làm với con bé. Bọn họ đều là người một nhà, mình không hy vọng đại thiếu gia vì yêu mà mất hết nhân tính, chuyện này ngày càng khó có thể giải quyết rồi.”
Cũng đã hơn một tháng kể từ ngày Tuyên Hiếu Phong rời khỏi, thời gian qua Tuyên Thy luôn chăm chỉ đến trường, Mạc Cảnh Thần ngược lại càng không quá giới hạn.
Thành tích học tập của Tuyên Thy dần cải thiện trở lại, Mạc Cảnh Thần trong phòng giáo viên quan sát bảng thống kê kết quả bất giác cười nham hiểm.
- Mạc Hy Thần, thời gian vừa qua anh nhân nhượng đủ rồi, đã đến lúc Mạc Cảnh Thần anh cần phải ra tay!
Ở một diễn biến khác tại lớp học.
- Tuyên Thy, giúp tao lần này có được không? Chỉ lần này thôi được không?
- Nhưng mà...
- Tuyên Thy, mày là hy vọng của tao, mày giúp tao có được không? Cho dù kết quả có thế nào cũng được, chỉ cần mày giúp tao đưa nó cho thầy ấy thôi, nha. Được không?
Đoạn Hạ Vy yêu thích Mạc Cảnh Thần, Tuyên Thy cảm thấy thế giới dường như sắp sụp đổ!
Nó nhìn cô, khóe môi bỗng co giật.
“Mạc Cảnh Thần là một con sói, mình không hy vọng Hạ Vy vướng vào anh ta một chút nào. Nhưng mà Hạ Vy là bạn mình, mình không thể làm ngơ được. Không thể suy nghĩ nữa, ra sao thì ra.”
Tuyên Thy suy nghĩ kỹ, nó gật đầu.
- Được rồi, nhưng tao không hứa sẽ có được kết quả tốt đâu đấy!
- Không sao, chỉ cần...
- Đã tan học lâu rồi sao hai đứa còn chưa chịu về nhà? Ở đây người nhà của hai đứa không lo lắng hay sao?
Hạ Vy còn chưa kịp nói hết, Mạc Cảnh Thần từ bên ngoài đi vào, nghiêm giọng hỏi.
Đoạn Hạ Vy nghe thấy giật bắn người, cô bối rối dúi cho Tuyên Thy một bức thư, sau đó bước đến cúi đầu chào Cảnh Thần.
- Thầy Mạc, em về ngay đây ạ!
Nói xong, cô ngại ngùng chạy đi.
Tuyên Thy đứng xoay lưng lại Cảnh Thần, nhìn xuống bức thư cầm trong tay, theo quán tính thở dài.
- Tuyên Thy ngu ngốc, tại sao mày lại hứa với Hạ Vy chứ!
Nó nhủ, thời điểm đó Mạc Cảnh Thần từ phía sau vừa vặn thu hẹp khoảng cách với Tuyên Thy, bất ngờ kéo nó vào trong ngực.
- Này, anh đang làm gì vậy? Thả ra!
Tuyên Thy càng cựa quậy, Mạc Cảnh Thần càng ra sức xiết chặt, thanh âm bật ra từ cổ họng đanh thép.
- Em gái ngoan của anh, thời hạn một tháng của em đã hết rồi, em có nên thực hiện giao ước giữa chúng ta rồi hay không? Hy Thần, anh không kiên nhẫn đâu, nếu em còn lưu luyến Tuyên Dịch Hy, anh nhất định sẽ khiến em hối hận.
***
- Mạc Cảnh Thần, hạ lưu, anh không phải là anh trai của tôi!
- Anh cũng hy vọng anh không phải anh trai của em, bởi vì chỉ có như vậy, em sẽ bên cạnh anh mãi mãi.
- Anh điên rồi Mạc Cảnh Thần, anh thật sự điên rồi!
- Không sai, anh từ khi gặp được em đã điên rồi. Mạc Hy Thần, anh yêu em, anh yêu em đến điên rồi. Tất cả những đau khổ ngày hôm nay của anh đều là do em hại, anh bắt em phải bồi thường cho anh.
- Gì chứ? Mạc Cảnh Thần, anh mau thả tôi ra! Anh là đồ khốn kiếp!
-...
- Mạc Cảnh Thần, tôi muốn về nhà, anh có giỏi thì đừng bắt nạt tôi.
Mạc Cảnh Thần không nghe thấy, anh trực tiếp bế Tuyên Thy đi một mạch ra xe, Tôn Triết Vũ đứng chờ ở bên ngoài nhìn thấy liền chủ động mở cửa.
Mạc Cảnh Thần nhét Tuyên Thy vào trong xe, sau đó chu đáo cài dây an toàn cho bảo bối, Tuyên Thy bắt gặp ánh mắt đỏ rực của anh sợ đến cả người run bần bật.
Mạc Cảnh Thần nhìn nó, lạnh lẽo nói:
- Hy Thần, em không thuộc về Tuyên Dịch Hy, anh hy vọng em nên hiểu điều này. Thời gian anh cho em đã hết, em không có quyền trách cứ anh, tất cả những gì anh làm với em, đều là trách nhiệm một người anh nên làm.
- Anh không phải, anh là vô cớ bắt người, tôi ghét anh.
- Nhưng anh thì yêu em Hy Thần, anh rất yêu em là đằng khác. Cho dù em ghét anh, anh vẫn rất yêu em.
Dứt lời, Mạc Cảnh Thần nghiêng đầu, lấp miệng Tuyên Thy lại.
Tôn Triết Vũ từ bên ngoài nhìn vào bắt gặp liền xoay người, trong lòng không tránh khỏi phức tạp, nhủ:
“Đại thiếu gia càng lúc càng không thể kiểm soát được hành vi của mình, mình lo nếu như cứ tiếp tục anh ấy sẽ làm chuyện không nên làm với con bé. Bọn họ đều là người một nhà, mình không hy vọng đại thiếu gia vì yêu mà mất hết nhân tính, chuyện này ngày càng khó có thể giải quyết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.