Chương 19: Kết Thúc Mở [ End ]
T Miu's K
20/07/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
- Mạc Cảnh Thần thật ra tay rồi, Tuyên tổng, bây giờ anh định giải quyết chuyện này như thế nào? Tuy nói Mạc Cảnh Thần là anh trai con bé, nhưng mà anh ta không phải người đơn thuần, chỉ e con bé sẽ bị anh ta bắt nạt. Về sau, tôi thật sự không dám nghĩ anh ta sẽ làm ra chuyện gì.
Tuyên Dịch Hy rời khỏi bàn làm việc, đi đến đối mặt Lãnh Triết Quần, bất ngờ vỗ vai Lãnh Triết Quần một cái.
- Triết Quần, tôi biết cậu lo lắng cho tôi sẽ đánh mất con bé, nhưng mà tôi tin tưởng Tuyên Thy, cậu đừng suy nghĩ nhiều.
Nói xong, Tuyên Dịch Hy thu tay về, xoay lưng lại Triết Quần.
Tuyên Dịch Hy vươn tay cầm lấy bức ảnh đặt trên bàn làm việc, lơ đãng lộ ra một nụ cười ấm áp.
- Không sai, từ đầu đến cuối Tuyên Thy căn bản có thời gian để nói rõ mọi chuyện với tôi, nhưng mà con bé không làm vậy, bởi vì với Tuyên Thy mà nói, con bé không muốn rời xa nhà họ Tuyên, cá nhân tôi cũng không muốn mất con bé. Bây giờ Mạc Cảnh Thần đã mất hết kiên nhẫn mang con bé trở về, nhất định hình ảnh anh ta trong lòng Tuyên Thy sẽ ngày càng xấu hơn, tôi nghĩ con bé sẽ không bao giờ khuất phục chuyện anh ta chính là anh trai của nó đâu.
Tuyên Dịch Hy cho hay, Lãnh Triết Quần phía sau hiểu ý liền mỉm cười.
- Tuyên tổng, tôi hiểu ý của anh rồi!
***
Tôn Triết Vũ lái xe về dinh thự, đỗ xe ở gara, thời điểm này đã hơn 12 giờ, Tuyên Thy trong ngực Mạc Cảnh Thần thấm mệt rốt cuộc cũng chịu ngủ.
Mạc Cảnh Thần trong xe nhìn xuống bảo bối nhỏ trong ngực, tùy ý nâng cằm Tuyên Thy lên, sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi môi nhỏ một lúc.
Tôn Triết Vũ phía trên nhìn qua gương chiếu hậu, không khỏi đen mặt nói:
- Đại thiếu gia, con bé là em gái của anh, anh thật sự muốn như vậy không danh phận ở bên con bé sao?
Mạc Cảnh Thần rời khỏi môi Tuyên Thy, ngẩng lên nhìn Triết Vũ.
- Triết Vũ, tôi không biết phải trả lời câu hỏi của cậu như thế nào, bởi vì cá nhân của tôi hiện rất rối. Tôi yêu con bé, tôi hy vọng có thể đường đường chính chính ở bên cạnh Hy Thần, khiến cho con bé trở thành người của tôi. Nhưng mà tôi thật sự rất do dự, lương tâm của tôi không cho phép tôi làm ra chuyện mất hết nhân tính đó. Tuy nhiên mỗi lần tôi bên cạnh Hy Thần, tôi lại không thể kiềm chế được chính mình, cậu nói tôi phải làm sao đây?
Tôn Triết Vũ không trả lời, tay anh xiết chặt lấy vô lăng.
Mạc Cảnh Thần dù sao cũng là trai tân, Mạc Hy Thần với anh ta lại là mối tình đầu, suy cho cùng người độc thân giống anh càng không thể hiểu được.
Cá nhân Tôn Triết Vũ lại không có em gái, anh căn bản chưa từng suy nghĩ bản thân sẽ có một ngày giống như Mạc Cảnh Thần.
Tuy nhiên, anh vẫn biết thế nào là đúng đắn!
Tôn Triết Vũ lấy lại bình tĩnh, nhìn qua gương chiếu hậu nói:
- Đại thiếu gia, tôi không dám chắc tôi có thể giúp cho anh phân ưu. Nhưng mà tôi có điều này muốn khuyên anh, hai người là anh em, hơn hết lại cùng chung một dòng máu, nếu như anh cứ tiếp tục không tỉnh ngộ, e là người đau lòng nhất hôm nay không phải anh, mà là ba của anh.
Dứt lời, Tôn Triết Vũ tháo bỏ dây an toàn, đẩy cửa, bước xuống xe.
- Mạc Cảnh Thần thật ra tay rồi, Tuyên tổng, bây giờ anh định giải quyết chuyện này như thế nào? Tuy nói Mạc Cảnh Thần là anh trai con bé, nhưng mà anh ta không phải người đơn thuần, chỉ e con bé sẽ bị anh ta bắt nạt. Về sau, tôi thật sự không dám nghĩ anh ta sẽ làm ra chuyện gì.
Tuyên Dịch Hy rời khỏi bàn làm việc, đi đến đối mặt Lãnh Triết Quần, bất ngờ vỗ vai Lãnh Triết Quần một cái.
- Triết Quần, tôi biết cậu lo lắng cho tôi sẽ đánh mất con bé, nhưng mà tôi tin tưởng Tuyên Thy, cậu đừng suy nghĩ nhiều.
Nói xong, Tuyên Dịch Hy thu tay về, xoay lưng lại Triết Quần.
Tuyên Dịch Hy vươn tay cầm lấy bức ảnh đặt trên bàn làm việc, lơ đãng lộ ra một nụ cười ấm áp.
- Không sai, từ đầu đến cuối Tuyên Thy căn bản có thời gian để nói rõ mọi chuyện với tôi, nhưng mà con bé không làm vậy, bởi vì với Tuyên Thy mà nói, con bé không muốn rời xa nhà họ Tuyên, cá nhân tôi cũng không muốn mất con bé. Bây giờ Mạc Cảnh Thần đã mất hết kiên nhẫn mang con bé trở về, nhất định hình ảnh anh ta trong lòng Tuyên Thy sẽ ngày càng xấu hơn, tôi nghĩ con bé sẽ không bao giờ khuất phục chuyện anh ta chính là anh trai của nó đâu.
Tuyên Dịch Hy cho hay, Lãnh Triết Quần phía sau hiểu ý liền mỉm cười.
- Tuyên tổng, tôi hiểu ý của anh rồi!
***
Tôn Triết Vũ lái xe về dinh thự, đỗ xe ở gara, thời điểm này đã hơn 12 giờ, Tuyên Thy trong ngực Mạc Cảnh Thần thấm mệt rốt cuộc cũng chịu ngủ.
Mạc Cảnh Thần trong xe nhìn xuống bảo bối nhỏ trong ngực, tùy ý nâng cằm Tuyên Thy lên, sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi môi nhỏ một lúc.
Tôn Triết Vũ phía trên nhìn qua gương chiếu hậu, không khỏi đen mặt nói:
- Đại thiếu gia, con bé là em gái của anh, anh thật sự muốn như vậy không danh phận ở bên con bé sao?
Mạc Cảnh Thần rời khỏi môi Tuyên Thy, ngẩng lên nhìn Triết Vũ.
- Triết Vũ, tôi không biết phải trả lời câu hỏi của cậu như thế nào, bởi vì cá nhân của tôi hiện rất rối. Tôi yêu con bé, tôi hy vọng có thể đường đường chính chính ở bên cạnh Hy Thần, khiến cho con bé trở thành người của tôi. Nhưng mà tôi thật sự rất do dự, lương tâm của tôi không cho phép tôi làm ra chuyện mất hết nhân tính đó. Tuy nhiên mỗi lần tôi bên cạnh Hy Thần, tôi lại không thể kiềm chế được chính mình, cậu nói tôi phải làm sao đây?
Tôn Triết Vũ không trả lời, tay anh xiết chặt lấy vô lăng.
Mạc Cảnh Thần dù sao cũng là trai tân, Mạc Hy Thần với anh ta lại là mối tình đầu, suy cho cùng người độc thân giống anh càng không thể hiểu được.
Cá nhân Tôn Triết Vũ lại không có em gái, anh căn bản chưa từng suy nghĩ bản thân sẽ có một ngày giống như Mạc Cảnh Thần.
Tuy nhiên, anh vẫn biết thế nào là đúng đắn!
Tôn Triết Vũ lấy lại bình tĩnh, nhìn qua gương chiếu hậu nói:
- Đại thiếu gia, tôi không dám chắc tôi có thể giúp cho anh phân ưu. Nhưng mà tôi có điều này muốn khuyên anh, hai người là anh em, hơn hết lại cùng chung một dòng máu, nếu như anh cứ tiếp tục không tỉnh ngộ, e là người đau lòng nhất hôm nay không phải anh, mà là ba của anh.
Dứt lời, Tôn Triết Vũ tháo bỏ dây an toàn, đẩy cửa, bước xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.