Chương 24: Tiết tháo anh để đâu?
T Miu's K
20/07/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Mạc Hy Thần tỉnh lại trời cũng đã ngả chiều, toàn bộ căn phòng bề thế bao trùm một màu trắng đơn điệu, từ mùi hương cho đến nội thất trong phòng với nó đều vô cùng xa lạ.
Mạc Hy Thần ngước lên nhìn trần nhà, đột nhiên kích động ngồi bật dậy, quét mắt nhìn xung quanh lần nữa.
- Rốt cuộc nơi này là nơi nào kia chứ? Tại sao mình lại đến được đây?
Nó nhủ, lúc này cửa phòng tắm kêu lên cạch một tiếng, Mạc Cảnh Thần quần áo chỉnh tề từ trong đi ra ngoài, tùy ý đáp:
- Là anh mang em về nhà của chúng ta, anh nghĩ em nên thích ứng nó là vừa.
Mạc Hy Thần nghe thấy theo quán tính quay đầu, nó kinh hô một tiếng:
- Là anh?
Một lúc sau, tại phòng tắm.
- Mạc Cảnh Thần, tôi muốn về nhà, anh mau thả tôi ra! Đồ khốn kiếp!
- Hy Thần, anh không kiên nhẫn đâu, nếu em còn tiếp tục bướng bỉnh, anh chắc chắn sẽ giống như lần trước dạy dỗ em.
- Tôi tiếp tục bướng bỉnh đó thì sao? Dù sao anh cũng không phải anh trai tôi, bảng xét nghiệm là do anh làm giả, anh là đồ lừa gạt!
- Mạc Hy Thần, em đúng là quá cứng đầu, uổng công anh luôn tốt với em, em thật sự làm anh quá thất vọng, em đừng trách anh không khách sáo với em!
- Đừng, đồng phục của tôi, Mạc Cảnh Thần, anh đừng làm hỏng nó! Không! Mạc Cảnh Thần... Ưm... Ưm... Ưm...
Âm thanh quần áo bị xé hỏng nhanh chóng truyền đến tai Hạng Kỳ, hắn đứng bên ngoài phòng tắm nghe thấy liền cười khẩy một tiếng.
- Mạc Cảnh Thần, uổng công anh là một người luôn sống rất đạo đức, vậy mà không ngờ lại thô bạo như vậy, còn muốn làm ra chuyện không biết xấu hổ đó với con bé, thật sự khiến cho người khác đau lòng mà.
Dứt lời, Mạc Hạng Kỳ xoay người, đi đến sofa đặt tài liệu xuống bàn, sau đó ung dung bước ra khỏi phòng Mạc Cảnh Thần.
Ra đến cửa, Mạc Dịch Khiêm vừa vặn cũng đi đến.
Mạc Hạng Kỳ dừng lại, hắn co mày:
- Dịch Khiêm, em đến đây làm gì?
Mạc Dịch Khiêm đối mặt Mạc Hạng Kỳ, vui vẻ cười một tiếng.
- Ca, tất nhiên là đến tìm em gái của em rồi, em muốn cùng con bé tối nay ra ngoài đi xem phim. Mà nè, tại sao anh lại ở đây vậy? Anh hai và con bé đâu rồi?
Bị Mạc Dịch Khiêm hỏi bất ngờ, Mạc Hạng Kỳ đen mặt.
“Dịch Khiêm đơn thuần như vậy, mình không muốn thằng bé biết quá nhiều về chuyện này. Dù sao Mạc Cảnh Thần bây giờ chỉ quan tâm đến Mạc Hy Thần, cho dù anh ta có phạm tội cũng là chuyện của người nhà bọn họ, tốt hơn hết mình không nên để Dịch Khiêm phá hỏng mọi kế hoạch của mình.”
Mạc Hạng Kỳ lấy lại bình tĩnh, lạnh lẽo nói:
- Cả hai người bọn họ ra ngoài rồi, chúng ta khi khác đến cũng được.
- Vậy sao? Nhưng mà...
- Mạc Cảnh Thần, xin anh, mau dừng tay! Không! Anh Dịch Hy cứu em! Mau cứu em!
- Hy Thần, em phải là của anh, anh không cho phép em gọi tên của cậu ta.
- Không! Đừng chạm vào tôi... Ưm... Ưm... Ưm...
Đoạn đối thoại vọng ra từ phòng tắm, Mạc Dịch Khiêm nghe thấy liền co mày, anh nghiến chặt răng lợi.
- Mạc Hạng Kỳ, tại sao anh có thể làm như vậy kia chứ? Hy Thần là em gái của chúng ta, cho dù anh có không vừa lòng anh hai anh cũng không thể để cho anh ấy làm tổn thương con bé, anh và anh hai đúng là mất hết nhân tính rồi.
Dứt lời, Mạc Dịch Khiêm tức giận chạy vào phòng, tìm đến phòng tắm, vừa đập cửa vừa nói.
- Mạc Cảnh Thần, anh dừng lại cho em, con bé là em gái của anh, anh muốn ba tức chết anh mới vừa lòng sao? Mạc Cảnh Thần, mở cửa, nếu không đừng trách em không khách sáo với anh!
Mạc Hạng Kỳ đứng xoay lưng lại Dịch Khiêm, mặt mũi hắn phức tạp.
“Mạc Hạng Kỳ, lẽ nào mày làm vậy là sai rồi hay sao?”
Mạc Hy Thần tỉnh lại trời cũng đã ngả chiều, toàn bộ căn phòng bề thế bao trùm một màu trắng đơn điệu, từ mùi hương cho đến nội thất trong phòng với nó đều vô cùng xa lạ.
Mạc Hy Thần ngước lên nhìn trần nhà, đột nhiên kích động ngồi bật dậy, quét mắt nhìn xung quanh lần nữa.
- Rốt cuộc nơi này là nơi nào kia chứ? Tại sao mình lại đến được đây?
Nó nhủ, lúc này cửa phòng tắm kêu lên cạch một tiếng, Mạc Cảnh Thần quần áo chỉnh tề từ trong đi ra ngoài, tùy ý đáp:
- Là anh mang em về nhà của chúng ta, anh nghĩ em nên thích ứng nó là vừa.
Mạc Hy Thần nghe thấy theo quán tính quay đầu, nó kinh hô một tiếng:
- Là anh?
Một lúc sau, tại phòng tắm.
- Mạc Cảnh Thần, tôi muốn về nhà, anh mau thả tôi ra! Đồ khốn kiếp!
- Hy Thần, anh không kiên nhẫn đâu, nếu em còn tiếp tục bướng bỉnh, anh chắc chắn sẽ giống như lần trước dạy dỗ em.
- Tôi tiếp tục bướng bỉnh đó thì sao? Dù sao anh cũng không phải anh trai tôi, bảng xét nghiệm là do anh làm giả, anh là đồ lừa gạt!
- Mạc Hy Thần, em đúng là quá cứng đầu, uổng công anh luôn tốt với em, em thật sự làm anh quá thất vọng, em đừng trách anh không khách sáo với em!
- Đừng, đồng phục của tôi, Mạc Cảnh Thần, anh đừng làm hỏng nó! Không! Mạc Cảnh Thần... Ưm... Ưm... Ưm...
Âm thanh quần áo bị xé hỏng nhanh chóng truyền đến tai Hạng Kỳ, hắn đứng bên ngoài phòng tắm nghe thấy liền cười khẩy một tiếng.
- Mạc Cảnh Thần, uổng công anh là một người luôn sống rất đạo đức, vậy mà không ngờ lại thô bạo như vậy, còn muốn làm ra chuyện không biết xấu hổ đó với con bé, thật sự khiến cho người khác đau lòng mà.
Dứt lời, Mạc Hạng Kỳ xoay người, đi đến sofa đặt tài liệu xuống bàn, sau đó ung dung bước ra khỏi phòng Mạc Cảnh Thần.
Ra đến cửa, Mạc Dịch Khiêm vừa vặn cũng đi đến.
Mạc Hạng Kỳ dừng lại, hắn co mày:
- Dịch Khiêm, em đến đây làm gì?
Mạc Dịch Khiêm đối mặt Mạc Hạng Kỳ, vui vẻ cười một tiếng.
- Ca, tất nhiên là đến tìm em gái của em rồi, em muốn cùng con bé tối nay ra ngoài đi xem phim. Mà nè, tại sao anh lại ở đây vậy? Anh hai và con bé đâu rồi?
Bị Mạc Dịch Khiêm hỏi bất ngờ, Mạc Hạng Kỳ đen mặt.
“Dịch Khiêm đơn thuần như vậy, mình không muốn thằng bé biết quá nhiều về chuyện này. Dù sao Mạc Cảnh Thần bây giờ chỉ quan tâm đến Mạc Hy Thần, cho dù anh ta có phạm tội cũng là chuyện của người nhà bọn họ, tốt hơn hết mình không nên để Dịch Khiêm phá hỏng mọi kế hoạch của mình.”
Mạc Hạng Kỳ lấy lại bình tĩnh, lạnh lẽo nói:
- Cả hai người bọn họ ra ngoài rồi, chúng ta khi khác đến cũng được.
- Vậy sao? Nhưng mà...
- Mạc Cảnh Thần, xin anh, mau dừng tay! Không! Anh Dịch Hy cứu em! Mau cứu em!
- Hy Thần, em phải là của anh, anh không cho phép em gọi tên của cậu ta.
- Không! Đừng chạm vào tôi... Ưm... Ưm... Ưm...
Đoạn đối thoại vọng ra từ phòng tắm, Mạc Dịch Khiêm nghe thấy liền co mày, anh nghiến chặt răng lợi.
- Mạc Hạng Kỳ, tại sao anh có thể làm như vậy kia chứ? Hy Thần là em gái của chúng ta, cho dù anh có không vừa lòng anh hai anh cũng không thể để cho anh ấy làm tổn thương con bé, anh và anh hai đúng là mất hết nhân tính rồi.
Dứt lời, Mạc Dịch Khiêm tức giận chạy vào phòng, tìm đến phòng tắm, vừa đập cửa vừa nói.
- Mạc Cảnh Thần, anh dừng lại cho em, con bé là em gái của anh, anh muốn ba tức chết anh mới vừa lòng sao? Mạc Cảnh Thần, mở cửa, nếu không đừng trách em không khách sáo với anh!
Mạc Hạng Kỳ đứng xoay lưng lại Dịch Khiêm, mặt mũi hắn phức tạp.
“Mạc Hạng Kỳ, lẽ nào mày làm vậy là sai rồi hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.