Chương 14: Tư Cách Người Anh Trai
T Miu's K
18/07/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
“Mạc Hy Thần, em còn non kém lắm. Nếu như em quyết định chống đối anh đến cùng, cơ bản anh chỉ có thể nói xin lỗi, Mạc Cảnh Thần anh nhất định sẽ không để em đạt được như ý muốn. Hy Thần, cá nhân em cũng thừa biết anh tức giận thì sẽ làm gì mà phải không? Hy Thần, thứ đó của em vẫn còn ở chỗ anh, em có muốn chuyện này truyền đến tai của Tuyên Dịch Hy không?”
Mạc Cảnh Thần soạn xong tin nhắn liền chủ động ấn gửi, xác định Tuyên Thy hiện giờ cũng đã xem tin nhắn, Mạc Cảnh Thần vui vẻ cười một tiếng, tiếng cười giòn giã nhanh chóng truyền thẳng đến tai Mạc Hạng Kỳ.
Mạc Hạng Kỳ bên ngoài nghi hoặc đẩy cửa, đi vào phòng, đi đến sofa, hơi ghé mắt nhìn vào màn hình điện thoại Mạc Cảnh Thần.
Bắt gặp cái tên hiển thị được Mạc Cảnh Thần lưu lại là ‘Bảo bối’, Mạc Hạng Kỳ co mày:
- Bảo bối? Mạc Cảnh Thần, anh biết yêu rồi sao? Hay là người đó là em gái của anh?
Mạc Cảnh Thần thông qua màn hình điện thoại nhìn thấy Mạc Hạng Kỳ, nhanh thu lại sắc mặt.
Mạc Cảnh Thần tắt điện thoại, đứng dậy bỏ vào trong áo khoác, sau đó quay lại đối mặt Mạc Hạng Kỳ.
- Cho dù như vậy thì có liên quan gì đến cậu?
- Cũng phải, dù sao chúng ta cũng chỉ là anh em trên danh nghĩa, anh có yêu ai hay không cũng không hề liên quan đến tôi. Chỉ là tôi muốn nhắc nhở anh, anh làm chuyện gì cũng nên suy nghĩ đến hậu quả, tôi không muốn ba phải đau đầu vì anh đâu.
- Cảm ơn cậu quan tâm, nhưng thay vì khuyên tôi phải sống như thế nào mới tốt, cậu nên dành thời gian thể hiện cậu là một đứa con trai tốt thì hay hơn.
- Tất nhiên rồi. Nhưng mà Mạc Cảnh Thần, lẽ nào anh thật sự như những gì tôi nói, anh yêu em gái của anh sao?
Mạc Cảnh Thần bị Mạc Hạng Kỳ hỏi bất ngờ, anh sửng người một lúc.
Hồi lâu, Mạc Cảnh Thần cũng lấy lại bình tĩnh, lạnh lẽo nói:
- Không cần cậu bận tâm, nếu không còn gì khác, cậu ra ngoài được rồi.
- Ha, tốt thôi, dù sao cũng là chuyện của anh, tôi không muốn xen vào. Mạc Cảnh Thần, ngủ ngon!
Mạc Hạng Kỳ nói xong liền xoay người rời khỏi phòng Cảnh Thần, hắn bỏ đi không lâu thì Mạc Cảnh Thần nhận được một tin nhắn.
Mạc Cảnh Thần phỏng đoán là Tuyên Thy, nhanh như cắt lôi điện thoại từ trong áo khoác ra, bên trên màn hình hiển thị kỳ thật là số của bảo bối.
Mạc Cảnh Thần mở khóa điện thoại, anh tìm đến hộp thư.
“Mạc Cảnh Thần, anh là đồ xấu xa, anh rốt cuộc muốn gì ở tôi chứ? Lần trước anh hôn tôi, còn tùy tiện cợt nhả tôi anh vẫn chưa thỏa mãn hay sao? Anh nói anh là anh trai tôi, tôi thấy anh chỉ là cố ý nói như vậy. Mạc Cảnh Thần, anh là đồ khốn kiếp, anh chỉ biết ức hiếp tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Mạc Cảnh Thần đọc xong tin nhắn, đồng tử hằn lên vài tia máu rõ ràng.
Cuối cùng, anh bình tĩnh soạn tin nhắn gửi đi.
“Hy Thần, nếu như em ngoan ngoãn đến lớp như thường lệ, anh hứa anh sẽ không làm càn, cũng như anh sẽ không quá đà với em, em yên tâm rồi đúng không?”
Tuyên Thy ngồi trên giường nhìn tin nhắn do dự một lúc, rốt cuộc cũng đồng ý thỏa thuận.
“Mạc Cảnh Thần, tốt nhất anh nói được làm được. Nếu như anh còn giống như lúc đó không biết chừng mực làm hại tôi, cho dù là phải mất hết tất cả, tôi cũng sẽ liều với anh đến cùng.”
“Được, anh hứa với em. Bây giờ cũng khuya rồi, em mau ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ gặp lại trên lớp. Bảo bối của anh, ngủ ngon.”
“Đồ xấu xa, chúc anh khi ngủ sẽ gặp được ác mộng.”
Mạc Cảnh Thần nhìn tin nhắn kèm theo biểu cảm gửi đến từ phía của Tuyên Thy, không những không tức giận mà còn cười thành tiếng.
Mạc Hạng Kỳ thông qua khe cửa nhìn vào bắt gặp Mạc Cảnh Thần đang cười, diện vô biểu tình nói:
- Mạc Cảnh Thần, càng ngày hành động của anh càng trở nên khó hiểu, tôi kỳ thật không thể biết được, rốt cuộc trong hồ lô của anh là đang chứa thuốc gì.
“Mạc Hy Thần, em còn non kém lắm. Nếu như em quyết định chống đối anh đến cùng, cơ bản anh chỉ có thể nói xin lỗi, Mạc Cảnh Thần anh nhất định sẽ không để em đạt được như ý muốn. Hy Thần, cá nhân em cũng thừa biết anh tức giận thì sẽ làm gì mà phải không? Hy Thần, thứ đó của em vẫn còn ở chỗ anh, em có muốn chuyện này truyền đến tai của Tuyên Dịch Hy không?”
Mạc Cảnh Thần soạn xong tin nhắn liền chủ động ấn gửi, xác định Tuyên Thy hiện giờ cũng đã xem tin nhắn, Mạc Cảnh Thần vui vẻ cười một tiếng, tiếng cười giòn giã nhanh chóng truyền thẳng đến tai Mạc Hạng Kỳ.
Mạc Hạng Kỳ bên ngoài nghi hoặc đẩy cửa, đi vào phòng, đi đến sofa, hơi ghé mắt nhìn vào màn hình điện thoại Mạc Cảnh Thần.
Bắt gặp cái tên hiển thị được Mạc Cảnh Thần lưu lại là ‘Bảo bối’, Mạc Hạng Kỳ co mày:
- Bảo bối? Mạc Cảnh Thần, anh biết yêu rồi sao? Hay là người đó là em gái của anh?
Mạc Cảnh Thần thông qua màn hình điện thoại nhìn thấy Mạc Hạng Kỳ, nhanh thu lại sắc mặt.
Mạc Cảnh Thần tắt điện thoại, đứng dậy bỏ vào trong áo khoác, sau đó quay lại đối mặt Mạc Hạng Kỳ.
- Cho dù như vậy thì có liên quan gì đến cậu?
- Cũng phải, dù sao chúng ta cũng chỉ là anh em trên danh nghĩa, anh có yêu ai hay không cũng không hề liên quan đến tôi. Chỉ là tôi muốn nhắc nhở anh, anh làm chuyện gì cũng nên suy nghĩ đến hậu quả, tôi không muốn ba phải đau đầu vì anh đâu.
- Cảm ơn cậu quan tâm, nhưng thay vì khuyên tôi phải sống như thế nào mới tốt, cậu nên dành thời gian thể hiện cậu là một đứa con trai tốt thì hay hơn.
- Tất nhiên rồi. Nhưng mà Mạc Cảnh Thần, lẽ nào anh thật sự như những gì tôi nói, anh yêu em gái của anh sao?
Mạc Cảnh Thần bị Mạc Hạng Kỳ hỏi bất ngờ, anh sửng người một lúc.
Hồi lâu, Mạc Cảnh Thần cũng lấy lại bình tĩnh, lạnh lẽo nói:
- Không cần cậu bận tâm, nếu không còn gì khác, cậu ra ngoài được rồi.
- Ha, tốt thôi, dù sao cũng là chuyện của anh, tôi không muốn xen vào. Mạc Cảnh Thần, ngủ ngon!
Mạc Hạng Kỳ nói xong liền xoay người rời khỏi phòng Cảnh Thần, hắn bỏ đi không lâu thì Mạc Cảnh Thần nhận được một tin nhắn.
Mạc Cảnh Thần phỏng đoán là Tuyên Thy, nhanh như cắt lôi điện thoại từ trong áo khoác ra, bên trên màn hình hiển thị kỳ thật là số của bảo bối.
Mạc Cảnh Thần mở khóa điện thoại, anh tìm đến hộp thư.
“Mạc Cảnh Thần, anh là đồ xấu xa, anh rốt cuộc muốn gì ở tôi chứ? Lần trước anh hôn tôi, còn tùy tiện cợt nhả tôi anh vẫn chưa thỏa mãn hay sao? Anh nói anh là anh trai tôi, tôi thấy anh chỉ là cố ý nói như vậy. Mạc Cảnh Thần, anh là đồ khốn kiếp, anh chỉ biết ức hiếp tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Mạc Cảnh Thần đọc xong tin nhắn, đồng tử hằn lên vài tia máu rõ ràng.
Cuối cùng, anh bình tĩnh soạn tin nhắn gửi đi.
“Hy Thần, nếu như em ngoan ngoãn đến lớp như thường lệ, anh hứa anh sẽ không làm càn, cũng như anh sẽ không quá đà với em, em yên tâm rồi đúng không?”
Tuyên Thy ngồi trên giường nhìn tin nhắn do dự một lúc, rốt cuộc cũng đồng ý thỏa thuận.
“Mạc Cảnh Thần, tốt nhất anh nói được làm được. Nếu như anh còn giống như lúc đó không biết chừng mực làm hại tôi, cho dù là phải mất hết tất cả, tôi cũng sẽ liều với anh đến cùng.”
“Được, anh hứa với em. Bây giờ cũng khuya rồi, em mau ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ gặp lại trên lớp. Bảo bối của anh, ngủ ngon.”
“Đồ xấu xa, chúc anh khi ngủ sẽ gặp được ác mộng.”
Mạc Cảnh Thần nhìn tin nhắn kèm theo biểu cảm gửi đến từ phía của Tuyên Thy, không những không tức giận mà còn cười thành tiếng.
Mạc Hạng Kỳ thông qua khe cửa nhìn vào bắt gặp Mạc Cảnh Thần đang cười, diện vô biểu tình nói:
- Mạc Cảnh Thần, càng ngày hành động của anh càng trở nên khó hiểu, tôi kỳ thật không thể biết được, rốt cuộc trong hồ lô của anh là đang chứa thuốc gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.