Ở Lại Bên Anh, Trọn Kiếp Vinh Hoa
Chương 5:
Xu hào 1 tệ
30/12/2021
Sau khi lên xe Trạch Dương ôm lấy Mộng Phạn vào lòng , an ủi ..
- Không muốn thì không cần đến trường nữa .
Đang định nói nếu cô thích học thứ gì anh sẽ thuê hẳn giáo sư riêng đến nhà nhưng lời chưa kịp nói ra anh đã phải đối diện với ánh mắt sáng ngời của cô , thế là bao nhiêu lời lẽ chuẩn bị để dỗ dành không cách nào thốt ra đành khó khăn nuốt xuống .
- Thật vậy chăng ?
Mộng Phạn vui vẻ , dù sao ở trường đông người thực sự cô không thấy thoải mái , vốn nghĩ Trạch Dương sẽ cảm thấy cô quá mức khó chiều lúc thì sống chết đòi đi học cho bằng được , đến lúc được đi lại muốn ở nhà . Nhưng những lời anh nói ra lại xua tan tất cả lo lắng của cô , bảo cô làm sao không vui vẻ cho được .
- Ừ , thật.
Trạch Dương thở ra một hơi dài nhẹ nhõm , nhìn biểu hiện của Mộng Phạn xem ra cô thực sự không muốn đi học , chứ không phải vì hành động lỗ mãng vừa rồi của anh mà giận lẫy.
Đang mải suy nghĩ thì Mộng Phạn nhào đến , hôn lên má anh ríu rít...
- Anh thật tốt , em yêu anh chết mất.
Sau đó hai tay cô áp má anh , hướng tầm nhìn của Trạch Dương lên đôi mắt lấp lánh của mình ..
- Là anh bảo em ở nhà , sau này em không có việc làm , nếu sinh em bé anh sẽ phải chịu trách nhiệm nuôi cả mấy mẹ con em .
Trạch Dương nắm lấy bàn tay đang quấy phá của cô giữ lại , cười khẽ , tiến lên ngậm lấy cánh môi cô gặm nhấm ..
- Được , anh sẽ chịu trách nhiệm.
Trước đây quan hệ của hai người tuyệt đại đa số là do anh chủ động , thời điểm cô từ chối các cử chỉ ân cần của anh nhiều hơn hẳn số lần thỏa hiệp , anh bá đạo cường thế cưỡng ép cô vốn dĩ là chuyện không có gì nhưng từ lần anh chặn cô ở sân bay thì cô với anh hòa hoãn không ít , Mộng Phạn chủ động đùa giỡn với anh , các phương diện khác có lúc trở nên vô cùng nhiệt tình , khi thoảng còn nói yêu thương nhung nhớ . Cô bé này lúc thì làm người ta đau đớn suy sụp đến tột cùng , lúc lại làm cho đối phương càng thêm yêu thương u mê không lối thoát , thật sự khó hiểu.
Trạch Dương hận bản thân khi trước còn có bao nhiêu e dè thiếu chủ động , để đến tận bay giờ hiểu mới hiểu cảm giác yêu đương mà được đối phương đáp lại kì diệu tới nhường nào .
Không phải Trạch Dương không tò mò , vì sự thay đổi này quá lớn tới mức khó lòng tin tưởng có lúc anh nghĩ có phải bản thân lạc vào một giấc mộng tuyệt vời nào đó để rồi mong muốn sẽ không cần tỉnh lại nữa .
Anh hỏi Mộng Phạn vì sao cô lại thay đổi cách đối diện với anh như vậy , đáp lại là một cái xiết tay thật chặt , ánh mắt lấp lánh như sao trời của cô dán chặt lên anh ..
- Anh có thể lựa chọn thử thách em đi hay ở lại , sao em không thể có suy nghĩ thử thách anh muốn giữ em lại hay mặc kệ em đi . Nếu ngày đó anh không điên cuồng níu kéo , thật sự em sẽ đi đến một đất nước nào đó , kiếm một ông chồng tây , sinh một em bé lai tóc vàng da trắng sau này về cho anh nhìn thấy tức chơi . Nhưng ván cược này em thắng , anh đã ở đó ....níu giữ cả con người, lẫn trái tim em ở lại bên anh . Em cũng không phải con người kẹt sỉ mấy lời nói ngọt ngào , ừ đấy em thừa nhận là em yêu anh , yêu rất nhiều , muốn ở cạnh anh hiện tại đến rất rất lâu sau này trong tương lai , mỗi ngày đều ôm ôm anh , hôn hôn anh , nói yêu anh như này ..
Vừa nói Mộng Phạn vừa vuốt ve như thể Trạch Dương là món đồ trân quý , mong manh dễ vỡ , hết sức trân trọng.
Trạch Dương bị những lời nói của cô làm cho ngỡ ngàng , sững sờ hồi lâu , không nói gì , cái ôm các lúc càng thêm xiết chặt . Ở cạnh anh cả đời ư ? Đây cũng là nguyện vọng duy nhất của anh lúc này .
Đoạn giải thích đương nhiên là Mộng Phạn tự biên ra lý giải cho sự thay đổi của mình . Cô không thể nói nếu cô tiếp tục căng thẳng với anh thì trong tương lai hai người sẽ không thể bên nhau , cả anh và cô đều sẽ chết trong tay Trạch Âu Thần được , anh không nghĩ cô bị điên mà nhốt cô lại đi tìm bác sĩ luôn ấy chứ . Cũng có thể anh sẽ tin những gì cô nói , điều này rất nhiều khả năng sẽ xảy ra nha , nhưng như vậy sẽ đem lại kết quả gì cho cả hai ngoài những đau thương và hoài niệm ? Quá khứ đau lòng như vậy chỉ cần một người nhớ đến , nhớ để biết bản thân nợ anh , để đối xử với anh một đời này thật tốt , bồi thường những mất mát vì cô mà anh gánh chịu.
- Anh cảm giác em không chỉ thay đổi như vậy , tính nết em ra sao anh là người rõ ràng nhất . Tuy không tính là hòa đồng nhưng gần đây em dường như bài xích với rất nhiều thứ , khoảng không trong mối quan hệ của em với những người xung quanh càng lúc càng thu hẹp . Nói anh nghe , từ bao giờ em lại khép mình như thế ..." Trạch Dương bất ngờ lên tiếng .
Thấy Mộng Phạn ậm ừ , không khí vui vẻ dường như bởi vì câu nói của anh mà trầm xuống , Trạch Dương do dự suy nghĩ nên phải mở lời như nào hay tìm kiếm chủ để khác để nói thì Mộng Phạn ánh mắt đáng thương ngước lên nhìn anh ...
Thật ra không phải cô vì bị anh xoáy đúng chỗ đau nên tỏ thái độ như vậy mà trong thâm tâm cô đang ngàn vạn lần xin lỗi người mẹ của mình vì sắp lôi bà ra làm lá chắn cho bản thân .
- Từ khi ...từ khi mẹ em qua đời , khoảng thời gian với em sau đó thực sự khó khăn , em không biết cách chấp nhận sự thật là người thân duy nhất của mình lại dễ dàng rời đi như vậy.
Cô sụt sịt ..
- Em đã rất sợ hãi , mỗi đêm những cơn ác mộng giày vò khiến em không cách nào yên giấc . Xung quanh là một khoảng không đen kịt , những ánh mắt đỏ ngầu nhìn em chằm chằm , cả thế giới trở nên hỗn loạn , tất cả đều là người xấu .
Vẻ mặt Trạch Dương thoáng chốc trở lên đau lòng , bàn tay run rẩy vuốt ve lưng cô an ủi ...
- Xin lỗi đã khiến em nhắc lại những chuyện không vui , em còn có anh , anh sẽ không bao giờ để em phải một mình.
Trạch Dương cũng là mẫu đàn ông nói được làm được . Minh chứng rõ ràng nhất làm kiếp trước khoảng thời gian sau khi mẹ Mộng Phạn qua đời anh vẫn luôn ở bên cạnh cô , dù tính tính Mộng Phạn cố chấp , hai người khó có khả năng tìm được tiếng nói chung , mặc kệ cô xua đuổi , đánh đập anh vẫn lặng lẽ chịu đựng . Cũng là con người, cũng là thân xác da thịt , cũng biết cảm nhận đau đớn nhưng nhìn cô sa vào vòng luẩn quẩn không lối thoát , cảm giác khi đó còn khiến Trạch Dương khó chịu hơn nhiều lần .
Chỉ là mặc kệ anh có bao nhiêu cố gắng muốn ở bên cô thì đáp án nhận lại chỉ là sự xa cách ngày càng thêm rõ rệt . Anh không phải người thân thực sự của cô , không thể thay thế sự tồn tại của mẹ cô trong khoảng trống của tâm hồn .
- Em biết anh đã vất vả ...
Mộng Phạn nhỏ giọng .
- Em biết anh luôn ở bên cạnh em , kéo em thoát ra khỏi bóng tối , đút cho em ăn , dỗ cho em ngủ ." Mộng Phạn dụi dụi vào ngực anh làm nũng , đoạn nói ." Nhưng , người khác không phải anh , em không cách nào tin tưởng họ , cũng không cách nào không chế được bản thân bài xích mà tránh tiếp xúc với bất kì ai . Ngoài anh , em không thể tin tưởng thêm bất kì một người nào .
Nguyên nhân thật sự cho sự biến đổi tính cách này của cô là do kiếp trước sau một thời gian dài bị anh giam cầm không tiếp xúc cùng ai , hệ quả để lại di chứng như vậy . Sau này cô bị Trạch Dương đưa ra nước ngoài , khi đó cô đã không thể giao tiếp bình thường cùng người khác . Thậm chí có lúc gặp người lạ , cô không thể khống chế nổi bản thân , vô thức muốn chạy trốn .
Tại sao cô không thể thẳng thắn với anh mọi chuyện ư ?
Trạch Dương là người yêu cô hơn bất kì ai , điều này Mộng Phạn hiểu rõ , tình cảm đôi lúc nên thẳng thắn nhưng đôi lúc cũng nên giữ lại cho riêng những bí mật nho nhỏ . Nếu biết mọi chuyện bắt đầu từ việc cô bị anh quản thúc , ít nhiều Trạch Dương cũng cảm thấy hổ thẹn , phần cảm xúc tiêu cực này cô không muốn ánh gánh chịu .
Khi cô được anh sắp xếp cho ra nước ngoài , nửa tháng sau đó cô sống một mình , anh cũng không đến tìm cô , chỉ đến khi luật sư lấy ra phần di chúc có dấu mộc đỏ cô mới biết tin Trạch Dương đã chết .
Thông tin đem đến khiến Mộng Phạn đi vào ngõ cụt của nhận thức , mọi hi vọng gần như sụp đổ hoàn toàn , áp lực nơi ngực cô chèn ép đến không thở nổi . Đến khi cô tỉnh táo lại sau cơn khủng hoảng về cái chết của Trạch Dương thì thế giới của cô đã bị một lớp màng vô hình bao bọc lấy , ngăn cách cô giao tiếp với mọi người .
Loại bài xích này theo cô đến tận kiếp này như một sự nhắc nhở cho cô nhớ về những gì khủng khiếp nhất đã xảy ra ở kiếp trước.
Người quý ở chỗ tự biết mình , trải qua sinh tử , dùng tính mạng một đời để nhận ra bản thân đúng sai ở những chuyện gì. Trùng sinh sống lại nếu cô còn tiếp tục cố chấp để tương lai đi đến một kết quả vạn kiếp bất phục vậy cô cũng sẽ tự khinh bỉ chính mình.
Mộng Phạn cho rằng vấn đề của cô cũng hết sức bình thường, không có gì đáng ngại . Chỉ cần có anh , những người khác như nào cô không cần quan tâm , hiện tại còn không cần phải đi học càng không cần phải giao tiếp với ai hết .
Cô cùng với Trạch Dương quấn quít nhau hai đời , yêu hận tình thù đủ cả , hỉ nộ ái ố chẳng thiếu điều gì . Bây giờ dính lấy anh một ngày 24 tiếng còn thấy ít , hơi sức đâu để ý người khác nghĩ gì .
Sự chiếm hữu của Trạch Dương với cô không hề là giả , nhưng sức khỏe của cô cũng là cực kì quan trọng nên khi nghe cô nói chỉ ở trước mặt anh cô mới bình thường được Trạch Dương quyết tâm đưa cô đến bệnh viện kiểm tra , mặc kệ cô giống lần trước trên người anh làm ra chuyện xấu để trốn tránh .
Màn giằng co từ nhà tới bệnh viện cứ vậy diễn ra , đám y tá bác sĩ cùng bệnh nhân trố mắt nhìn cảnh tượng một tiểu mĩ nhân nửa thân trên ngoài xe , nửa thân dưới trong xe , tay bấu víu sống chết không chịu ra ngoài , đạp người đang cố gắng kéo cô ra , miệng mắng chửi ...
- Trạch Dương khốn kiếp , thả em ra . Em biết ngay anh có được em là không biết trân trọng mà , nãy lừa người ta xuống được giường , lừa xuống được rồi liền trở mặt . Anh là loại đàn ông bạc tình , anh có tin còn kéo em , em cho cả thế giới này biết mông Trạch đại thiếu gia có bớt màu đỏ hay không?
Bị một đám người nhìn với ánh mắt người ngoài hành tinh , mặt Trạch Dương đen lại ...
- Xuống xe đã rồi nói ..
- Em không xuống ????
Trạch Dương hít một hơi sâu , quyết tâm xuống tay thật nhẫn tâm , cạy tay cô ra , bế vổng lên vai vác vào bệnh viện .
- Trạch Dương , anh làm thế này em đau .
Trạch Dương dừng lại , đặt cô xuống thì Mộng Phạn lập tức ôm lấy cổ nhảy lên quấn lấy hông anh như đứa trẻ , làm anh vội vã đỡ lấy mông cô vì sợ làm cô ngã .
- Anh hết thương em rồi.
Trạch Dương mặt lặng thinh , giờ này để ý tới vẻ kích động của mấy cô y tá cùng ánh nhìn không thiện cảm của những người đối diện xem ra không còn kịp nữa rồi , thanh danh của anh gìn giữ bấy lâu nay đã bị tiểu xấu xa này phá sạch.
Anh mặc kệ điệu bộ giả nghèo giả khổ của cô , thẳng bước bế cô lên đi vào trong , vài cô gái phía sau nhìn thấy đại soái ca bế tiểu mĩ nhân thì làm lơ biển báo giữ im lặng nơi công cộng thi nhau hò hét ầm ĩ .
- Anh là tên khốn kiếp thay lòng đổi dạ , em muốn kiện anh bạo hành trẻ nhỏ , tối nay em muốn chia giường , em muốn ăn bào ngư , mít sấy , em muốn bánh hoa quế , .....
Trạch Dương vừa đi vừa nghe cô mắng chửi mình nhưng chẳng biết từ lúc nào chuyển qua vấn đề ăn uống , rồi cô đòi anh đủ thứ linh tinh lắt nhắt , Trạch Dương cười đến mệt liên tục gật đầu đồng ý .
Bệnh viện này 60% cổ phần là của Trạch thị nên khối lãnh đạo vô cùng coi trọng vị đại cổ đông Trạch Dương này . Nghe anh nói cô không thích đông người, phó viện trưởng lập tức đuổi hết đám cấp dưới , đích thân mình tiếp đón hai người.
Có tổng cộng hơn 20 hạng mục cần kiểm tra , cả quá trình Mộng Phạn náo loạn không ít làm Trạch Dương liên tục phải ở bên cạnh dỗ dành. Thật may cuối cùng cũng xong , ngoài vấn đề thân thể có chút thiếu dinh dưỡng thì gần như không có gì đáng lo ngại .
Mộng Phạn một bên cầm ly trà sữa mới được Trạch Dương mua cho , cắm ống hút lầu bầu ...
- Đã bảo em không có bệnh , anh cứ muốn dày vò em .
Trạch Dương vai cõng cô gật đầu thành khẩn nhận sai ..
- Là lỗi của anh , là lỗi của anh . Để anh dẫn em đi ăn một bữa hải sản thật lớn coi như đền bù nha , chịu chưa ?
Mộng Phạn đang thỏa mãn với chiến thắng nhỏ nhoi của mình thì thấy biển hiệu trước mặt lại lắc người nguầy nguậy đến mức văng cả ly trà sữa trên tay .
- Khám tâm lý ? Anh coi em là bệnh nhân tâm thần à ?
Cô đẩy anh , nhảy xuống khỏi lưng ôm dép chạy nhưng chưa được hai bước đã bị một cánh tay lực lưỡng nhấc bổng lên ..
- Đừng nháo , bệnh nhân tâm thần cái gì chứ , đi kiểm tra một chút , anh phải biết vấn đề của em nằm ở đâu .
Dừng lại một chút , Trạch Dương dịu giọng dỗ dành ..
- Tiểu Phạn ngoan , nghe anh , anh yêu em nên đừng khiến anh phải lo lắng , được không?
Mộng Phạn không nói gì , cúi đầu nhưng ý phản đối vẫn không vơi . Cô sợ các liệu pháp điều trị sẽ dẫn đến những chuyện ngoài ý muốn , gở mồm anh lại nghĩ ra phương pháp dùng thôi miên hay gì gì quái gở cô sẽ buột miệng đem những chuyện vốn muốn chôn giấu trong lòng nói cả ra thì những cố gắng trong suốt thời gian vừa rồi đổ sông đổ bể cả .
Cuối cùng vẫn là Trạch Dương chịu thua trước , anh nhéo mặt cô thở dài ..
- Được rồi , theo ý em , nhưng nếu có vấn đề gì thì không thỏa hiệp nữa đâu nhé .
Mộng Phạn chỉ chờ có thế , nắm tay anh kéo đi . .
- Đi nào , đi nào ...em muốn ăn tiệc lớn .
Trạch Dương nhượng bộ như vậy một phần không cưỡng lại được vẻ bề ngoài đáng yêu của cô , nhưng một phần cũng vì anh đoán trước được chuyện sẽ lộn xộn cỡ nào nếu thúc ép cô đến mấy nơi như vậy . Từ đầu anh đã lén cho bác sĩ tâm lý xem qua video biểu hiện của cô thay đổi như thế nào khi gần anh cũng như khi tới chỗ đông người , cũng nhắc tới sự khác biệt trong cảm xúc một cách bất thường của cô thời gian qua .
Tuy không thăm khám thực tiễn , chỉ là nhờ có sự miêu tả có phần chi tiết thái quá của Trạch Dương mà vị bác sĩ kia đã chẩn đoán ra bệnh tình của Mộng Phạn.
- Dựa vào miêu tả của anh , khi gần anh thì cô ấy hoàn toàn bình thường nhưng đối mặt với người khác lại có những biểu hiện khác lạ , trường hợp này tuy có chút đặc biệt nhưng cũng chưa tới mức không thể điều trị . Phương pháp có hai loại , hoặc là dùng liệu pháp thôi miên , từ đó tìm ra khúc mắc dẫn đến tình trạng của cô ấy , giải quyết vấn đề từ đó hóa giải tình trạng hiện tại . Nhưng cô ấy lại có thái độ bài xích gần như với tất cả mọi người , điều này sẽ vô cùng bất lợi trong quá trình điều trị vì các bệnh liên quan đến tinh thần cần có sự phối hợp tuyệt đối của bệnh nhân , đại não của cô ấy trong trường hợp nhận thấy sự xâm nhập không hợp pháp từ bên ngoài sẽ tự đưa bản thân vào chế độ ngủ đông , không ít người vì điều này dẫn đến tình trạng hôn mê . Nhưng nếu có thể khiến cô ấy có cảm giác an toàn , phối hợp cùng chúng ta thì khả năng sau vài vòng điều trị sẽ có dấu hiệu khả quan .
Trạch Dương suy nghĩ , hết sức đắn đo vì tuy phương án này nhanh chóng nhưng mức độ rủi ro vẫn tồn tại , tuy cô ỷ lại vào anh nhưng không có nghĩa trong khoảnh khắc nào đó sẽ không có vấn đề phát sinh , liên quan đến Mộng Phạn thì 1% hay 99% đều có giá trị tương đương không thể mạo hiểm . Anh lắc đầu , hỏi ...
- Còn cách thứ 2 ...
- Như tôi đã nói bên trên liệu pháp thôi miên xử lý từ bên trong của vấn đề có tính khả quan về lâu dài nhất , thời gian điều trị ngắn , tính dứt điểm cũng cao nhưng đi cùng là rủi ro lớn . Cách thứ hai là tác động từ ngoài vào , mấu chốt là từ anh vì cô ấy có niềm tin tuyệt đối với anh , những gì anh nói hay làm đều sẽ có tác động cho bệnh trạng của cô ấy . Nói cho dễ hiểu thì giữa bệnh nhân dạng này với thế giới có một khoảng ngăn cách khiến bọn họ khó tiếp cận , giao tiếp . Anh chính là cầu nối để cô ấy có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Anh có thể dẫn cô ấy đi dạo , đến chỗ nhiều người , tiếp xúc nhiều hoàn cảnh khác nhau , dần dần có thể để cô ấy kết bạn với một vài người , ...
Trở về thực tại , Trạch Dương nhìn người đang nằm trên ghế sofa , lắc lắc chân xem gì trên máy tính cười ngặt nghẽo , anh lắc đầu , gặp người khác à ? Sao anh thấy tiểu nghịch ngợm này không cần chút nào nhỉ .
Đang nằm bỗng nhiên Mộng Phạn nhảy dựng dậy , chạy đến cửa phòng làm việc nhìn ra ngoài dáng vẻ xù lông , vô cùng ghét bỏ.
Cửa phòng làm việc của Trạch Dương được thiết kế đặc biệt có khả năng cách âm cũng như nhìn có tầm nhìn ra bên ngoài nên dù ở trong phòng cũng dễ dàng quan sát động tĩnh .
Mộng Phạn nghiến răng kèn kẹt thầm nguyền rủa cuộc sống thật biết cách trêu ngươi , đang vui vẻ hưởng thụ thì từ đâu ruồi muỗi rủ nhau đến , không chỉ một mà tận hai con . .
Trạch Dương thấy biểu hiện của cô khác lạ , vì chưa thấy cô quá nhạy cảm với ai khác ngoài anh , nhìn theo hướng mắt của cô ra ngoài , là Trạch Âu Thần cùng thư ký của anh đang thân thiết trò chuyện , quay qua hỏi .
- Nhìn gì chăm chú thế ?
Mộng Phạn không để ý , giật mình quay lại nhìn , tranh thủ lườm một cái , gắt nhẹ...
- Làm cái gì mà không phát ra tiếng vậy . Tay cô chỉ chỉ ...Em đang nhìn cậu em quý hóa của anh cùng thư ký thân quen như vậy từ khi nào .
Thật ra không cần cô nói thì anh cũng biết hai người này từ ngày đầu vào công ty đã mắt to mắt nhỏ với nhau , tuy vậy Trạch Dương cảm thấy không cần thiết phải quan tâm vì mọi chuyện đã nằm trong tầm khống chế , dù Trạch Âu Thần có làm ra chuyện gì cũng là trò hề mà thôi . Người mà từ bước đi đầu tiên đã đủ thứ sai sót , năng lực không có thì làm ra nổi sóng gió gì .
Trạch Dương vươn tay ôm cô vào lòng , cúi xuống hít hương thơm trên mái tóc không nói gì , nhưng hành động rất rõ ràng muốn giữ cô thật chặt làm Mộng Phạn cười ...
- Lại nghĩ đi đâu rồi , ghen à ?
Trạch Dương gật đầu , tuy trong thâm tâm anh biết rõ cô chẳng thể nào có cảm tình nổi với loại người này nhưng chút ghét bỏ được thêm vào làm dày thêm hận thù giữa anh cùng em trai mình là không thể tránh khỏi.
Trạch Âu Thần đúng là diễn xuất dở tệ , chẳng phải đến Mộng Phạn đơn thuần là thế vẫn có thể nhận ra bụng dạ tên này không tốt hay sao .
Dù cô biết anh không hề ghen , cũng giống như cô anh hiểu cảnh tượng đang diễn ra bên ngoài đại biểu cho điều gì nhưng mà lợi dụng điều này cùng anh làm ít hành động tình thú cũng không tệ . Mộng Phạn dán mặt lên người anh cọ cọ , thấp giọng .
- Ông xã , người ra biết lỗi rồi , anh đừng giận người ta nữa mà .
Trạch Dương luồn tay vào áo cô , vuốt ve khối tròn trước ngực , ...
- Tiểu xấu xa , học trò này ở đâu vậy ?
- Học trên ti vi , ông xã không thích à ? Mộng Phạn nghiêng đầu , ánh mắt ngây thơ lấp lánh nhìn anh ..
Trống ngực Trạch Dương lộp bộp đập , không kiềm chế được cảm xúc cúi xuống dán lên môi cô một nụ hôn thật dài ...
- Thích ...lần sau xem nhiều hơn một chút.
Mộng Phạn cũng nhiệt tình đáp trả , tay nhanh nhẹn ở trên nút áo sơ mi của anh cởi bỏ . Bầu không khí càng lúc càng nóng , những động tác vuốt ve càng thêm đều đặn , cả hai đều đã động tình.
- Không muốn thì không cần đến trường nữa .
Đang định nói nếu cô thích học thứ gì anh sẽ thuê hẳn giáo sư riêng đến nhà nhưng lời chưa kịp nói ra anh đã phải đối diện với ánh mắt sáng ngời của cô , thế là bao nhiêu lời lẽ chuẩn bị để dỗ dành không cách nào thốt ra đành khó khăn nuốt xuống .
- Thật vậy chăng ?
Mộng Phạn vui vẻ , dù sao ở trường đông người thực sự cô không thấy thoải mái , vốn nghĩ Trạch Dương sẽ cảm thấy cô quá mức khó chiều lúc thì sống chết đòi đi học cho bằng được , đến lúc được đi lại muốn ở nhà . Nhưng những lời anh nói ra lại xua tan tất cả lo lắng của cô , bảo cô làm sao không vui vẻ cho được .
- Ừ , thật.
Trạch Dương thở ra một hơi dài nhẹ nhõm , nhìn biểu hiện của Mộng Phạn xem ra cô thực sự không muốn đi học , chứ không phải vì hành động lỗ mãng vừa rồi của anh mà giận lẫy.
Đang mải suy nghĩ thì Mộng Phạn nhào đến , hôn lên má anh ríu rít...
- Anh thật tốt , em yêu anh chết mất.
Sau đó hai tay cô áp má anh , hướng tầm nhìn của Trạch Dương lên đôi mắt lấp lánh của mình ..
- Là anh bảo em ở nhà , sau này em không có việc làm , nếu sinh em bé anh sẽ phải chịu trách nhiệm nuôi cả mấy mẹ con em .
Trạch Dương nắm lấy bàn tay đang quấy phá của cô giữ lại , cười khẽ , tiến lên ngậm lấy cánh môi cô gặm nhấm ..
- Được , anh sẽ chịu trách nhiệm.
Trước đây quan hệ của hai người tuyệt đại đa số là do anh chủ động , thời điểm cô từ chối các cử chỉ ân cần của anh nhiều hơn hẳn số lần thỏa hiệp , anh bá đạo cường thế cưỡng ép cô vốn dĩ là chuyện không có gì nhưng từ lần anh chặn cô ở sân bay thì cô với anh hòa hoãn không ít , Mộng Phạn chủ động đùa giỡn với anh , các phương diện khác có lúc trở nên vô cùng nhiệt tình , khi thoảng còn nói yêu thương nhung nhớ . Cô bé này lúc thì làm người ta đau đớn suy sụp đến tột cùng , lúc lại làm cho đối phương càng thêm yêu thương u mê không lối thoát , thật sự khó hiểu.
Trạch Dương hận bản thân khi trước còn có bao nhiêu e dè thiếu chủ động , để đến tận bay giờ hiểu mới hiểu cảm giác yêu đương mà được đối phương đáp lại kì diệu tới nhường nào .
Không phải Trạch Dương không tò mò , vì sự thay đổi này quá lớn tới mức khó lòng tin tưởng có lúc anh nghĩ có phải bản thân lạc vào một giấc mộng tuyệt vời nào đó để rồi mong muốn sẽ không cần tỉnh lại nữa .
Anh hỏi Mộng Phạn vì sao cô lại thay đổi cách đối diện với anh như vậy , đáp lại là một cái xiết tay thật chặt , ánh mắt lấp lánh như sao trời của cô dán chặt lên anh ..
- Anh có thể lựa chọn thử thách em đi hay ở lại , sao em không thể có suy nghĩ thử thách anh muốn giữ em lại hay mặc kệ em đi . Nếu ngày đó anh không điên cuồng níu kéo , thật sự em sẽ đi đến một đất nước nào đó , kiếm một ông chồng tây , sinh một em bé lai tóc vàng da trắng sau này về cho anh nhìn thấy tức chơi . Nhưng ván cược này em thắng , anh đã ở đó ....níu giữ cả con người, lẫn trái tim em ở lại bên anh . Em cũng không phải con người kẹt sỉ mấy lời nói ngọt ngào , ừ đấy em thừa nhận là em yêu anh , yêu rất nhiều , muốn ở cạnh anh hiện tại đến rất rất lâu sau này trong tương lai , mỗi ngày đều ôm ôm anh , hôn hôn anh , nói yêu anh như này ..
Vừa nói Mộng Phạn vừa vuốt ve như thể Trạch Dương là món đồ trân quý , mong manh dễ vỡ , hết sức trân trọng.
Trạch Dương bị những lời nói của cô làm cho ngỡ ngàng , sững sờ hồi lâu , không nói gì , cái ôm các lúc càng thêm xiết chặt . Ở cạnh anh cả đời ư ? Đây cũng là nguyện vọng duy nhất của anh lúc này .
Đoạn giải thích đương nhiên là Mộng Phạn tự biên ra lý giải cho sự thay đổi của mình . Cô không thể nói nếu cô tiếp tục căng thẳng với anh thì trong tương lai hai người sẽ không thể bên nhau , cả anh và cô đều sẽ chết trong tay Trạch Âu Thần được , anh không nghĩ cô bị điên mà nhốt cô lại đi tìm bác sĩ luôn ấy chứ . Cũng có thể anh sẽ tin những gì cô nói , điều này rất nhiều khả năng sẽ xảy ra nha , nhưng như vậy sẽ đem lại kết quả gì cho cả hai ngoài những đau thương và hoài niệm ? Quá khứ đau lòng như vậy chỉ cần một người nhớ đến , nhớ để biết bản thân nợ anh , để đối xử với anh một đời này thật tốt , bồi thường những mất mát vì cô mà anh gánh chịu.
- Anh cảm giác em không chỉ thay đổi như vậy , tính nết em ra sao anh là người rõ ràng nhất . Tuy không tính là hòa đồng nhưng gần đây em dường như bài xích với rất nhiều thứ , khoảng không trong mối quan hệ của em với những người xung quanh càng lúc càng thu hẹp . Nói anh nghe , từ bao giờ em lại khép mình như thế ..." Trạch Dương bất ngờ lên tiếng .
Thấy Mộng Phạn ậm ừ , không khí vui vẻ dường như bởi vì câu nói của anh mà trầm xuống , Trạch Dương do dự suy nghĩ nên phải mở lời như nào hay tìm kiếm chủ để khác để nói thì Mộng Phạn ánh mắt đáng thương ngước lên nhìn anh ...
Thật ra không phải cô vì bị anh xoáy đúng chỗ đau nên tỏ thái độ như vậy mà trong thâm tâm cô đang ngàn vạn lần xin lỗi người mẹ của mình vì sắp lôi bà ra làm lá chắn cho bản thân .
- Từ khi ...từ khi mẹ em qua đời , khoảng thời gian với em sau đó thực sự khó khăn , em không biết cách chấp nhận sự thật là người thân duy nhất của mình lại dễ dàng rời đi như vậy.
Cô sụt sịt ..
- Em đã rất sợ hãi , mỗi đêm những cơn ác mộng giày vò khiến em không cách nào yên giấc . Xung quanh là một khoảng không đen kịt , những ánh mắt đỏ ngầu nhìn em chằm chằm , cả thế giới trở nên hỗn loạn , tất cả đều là người xấu .
Vẻ mặt Trạch Dương thoáng chốc trở lên đau lòng , bàn tay run rẩy vuốt ve lưng cô an ủi ...
- Xin lỗi đã khiến em nhắc lại những chuyện không vui , em còn có anh , anh sẽ không bao giờ để em phải một mình.
Trạch Dương cũng là mẫu đàn ông nói được làm được . Minh chứng rõ ràng nhất làm kiếp trước khoảng thời gian sau khi mẹ Mộng Phạn qua đời anh vẫn luôn ở bên cạnh cô , dù tính tính Mộng Phạn cố chấp , hai người khó có khả năng tìm được tiếng nói chung , mặc kệ cô xua đuổi , đánh đập anh vẫn lặng lẽ chịu đựng . Cũng là con người, cũng là thân xác da thịt , cũng biết cảm nhận đau đớn nhưng nhìn cô sa vào vòng luẩn quẩn không lối thoát , cảm giác khi đó còn khiến Trạch Dương khó chịu hơn nhiều lần .
Chỉ là mặc kệ anh có bao nhiêu cố gắng muốn ở bên cô thì đáp án nhận lại chỉ là sự xa cách ngày càng thêm rõ rệt . Anh không phải người thân thực sự của cô , không thể thay thế sự tồn tại của mẹ cô trong khoảng trống của tâm hồn .
- Em biết anh đã vất vả ...
Mộng Phạn nhỏ giọng .
- Em biết anh luôn ở bên cạnh em , kéo em thoát ra khỏi bóng tối , đút cho em ăn , dỗ cho em ngủ ." Mộng Phạn dụi dụi vào ngực anh làm nũng , đoạn nói ." Nhưng , người khác không phải anh , em không cách nào tin tưởng họ , cũng không cách nào không chế được bản thân bài xích mà tránh tiếp xúc với bất kì ai . Ngoài anh , em không thể tin tưởng thêm bất kì một người nào .
Nguyên nhân thật sự cho sự biến đổi tính cách này của cô là do kiếp trước sau một thời gian dài bị anh giam cầm không tiếp xúc cùng ai , hệ quả để lại di chứng như vậy . Sau này cô bị Trạch Dương đưa ra nước ngoài , khi đó cô đã không thể giao tiếp bình thường cùng người khác . Thậm chí có lúc gặp người lạ , cô không thể khống chế nổi bản thân , vô thức muốn chạy trốn .
Tại sao cô không thể thẳng thắn với anh mọi chuyện ư ?
Trạch Dương là người yêu cô hơn bất kì ai , điều này Mộng Phạn hiểu rõ , tình cảm đôi lúc nên thẳng thắn nhưng đôi lúc cũng nên giữ lại cho riêng những bí mật nho nhỏ . Nếu biết mọi chuyện bắt đầu từ việc cô bị anh quản thúc , ít nhiều Trạch Dương cũng cảm thấy hổ thẹn , phần cảm xúc tiêu cực này cô không muốn ánh gánh chịu .
Khi cô được anh sắp xếp cho ra nước ngoài , nửa tháng sau đó cô sống một mình , anh cũng không đến tìm cô , chỉ đến khi luật sư lấy ra phần di chúc có dấu mộc đỏ cô mới biết tin Trạch Dương đã chết .
Thông tin đem đến khiến Mộng Phạn đi vào ngõ cụt của nhận thức , mọi hi vọng gần như sụp đổ hoàn toàn , áp lực nơi ngực cô chèn ép đến không thở nổi . Đến khi cô tỉnh táo lại sau cơn khủng hoảng về cái chết của Trạch Dương thì thế giới của cô đã bị một lớp màng vô hình bao bọc lấy , ngăn cách cô giao tiếp với mọi người .
Loại bài xích này theo cô đến tận kiếp này như một sự nhắc nhở cho cô nhớ về những gì khủng khiếp nhất đã xảy ra ở kiếp trước.
Người quý ở chỗ tự biết mình , trải qua sinh tử , dùng tính mạng một đời để nhận ra bản thân đúng sai ở những chuyện gì. Trùng sinh sống lại nếu cô còn tiếp tục cố chấp để tương lai đi đến một kết quả vạn kiếp bất phục vậy cô cũng sẽ tự khinh bỉ chính mình.
Mộng Phạn cho rằng vấn đề của cô cũng hết sức bình thường, không có gì đáng ngại . Chỉ cần có anh , những người khác như nào cô không cần quan tâm , hiện tại còn không cần phải đi học càng không cần phải giao tiếp với ai hết .
Cô cùng với Trạch Dương quấn quít nhau hai đời , yêu hận tình thù đủ cả , hỉ nộ ái ố chẳng thiếu điều gì . Bây giờ dính lấy anh một ngày 24 tiếng còn thấy ít , hơi sức đâu để ý người khác nghĩ gì .
Sự chiếm hữu của Trạch Dương với cô không hề là giả , nhưng sức khỏe của cô cũng là cực kì quan trọng nên khi nghe cô nói chỉ ở trước mặt anh cô mới bình thường được Trạch Dương quyết tâm đưa cô đến bệnh viện kiểm tra , mặc kệ cô giống lần trước trên người anh làm ra chuyện xấu để trốn tránh .
Màn giằng co từ nhà tới bệnh viện cứ vậy diễn ra , đám y tá bác sĩ cùng bệnh nhân trố mắt nhìn cảnh tượng một tiểu mĩ nhân nửa thân trên ngoài xe , nửa thân dưới trong xe , tay bấu víu sống chết không chịu ra ngoài , đạp người đang cố gắng kéo cô ra , miệng mắng chửi ...
- Trạch Dương khốn kiếp , thả em ra . Em biết ngay anh có được em là không biết trân trọng mà , nãy lừa người ta xuống được giường , lừa xuống được rồi liền trở mặt . Anh là loại đàn ông bạc tình , anh có tin còn kéo em , em cho cả thế giới này biết mông Trạch đại thiếu gia có bớt màu đỏ hay không?
Bị một đám người nhìn với ánh mắt người ngoài hành tinh , mặt Trạch Dương đen lại ...
- Xuống xe đã rồi nói ..
- Em không xuống ????
Trạch Dương hít một hơi sâu , quyết tâm xuống tay thật nhẫn tâm , cạy tay cô ra , bế vổng lên vai vác vào bệnh viện .
- Trạch Dương , anh làm thế này em đau .
Trạch Dương dừng lại , đặt cô xuống thì Mộng Phạn lập tức ôm lấy cổ nhảy lên quấn lấy hông anh như đứa trẻ , làm anh vội vã đỡ lấy mông cô vì sợ làm cô ngã .
- Anh hết thương em rồi.
Trạch Dương mặt lặng thinh , giờ này để ý tới vẻ kích động của mấy cô y tá cùng ánh nhìn không thiện cảm của những người đối diện xem ra không còn kịp nữa rồi , thanh danh của anh gìn giữ bấy lâu nay đã bị tiểu xấu xa này phá sạch.
Anh mặc kệ điệu bộ giả nghèo giả khổ của cô , thẳng bước bế cô lên đi vào trong , vài cô gái phía sau nhìn thấy đại soái ca bế tiểu mĩ nhân thì làm lơ biển báo giữ im lặng nơi công cộng thi nhau hò hét ầm ĩ .
- Anh là tên khốn kiếp thay lòng đổi dạ , em muốn kiện anh bạo hành trẻ nhỏ , tối nay em muốn chia giường , em muốn ăn bào ngư , mít sấy , em muốn bánh hoa quế , .....
Trạch Dương vừa đi vừa nghe cô mắng chửi mình nhưng chẳng biết từ lúc nào chuyển qua vấn đề ăn uống , rồi cô đòi anh đủ thứ linh tinh lắt nhắt , Trạch Dương cười đến mệt liên tục gật đầu đồng ý .
Bệnh viện này 60% cổ phần là của Trạch thị nên khối lãnh đạo vô cùng coi trọng vị đại cổ đông Trạch Dương này . Nghe anh nói cô không thích đông người, phó viện trưởng lập tức đuổi hết đám cấp dưới , đích thân mình tiếp đón hai người.
Có tổng cộng hơn 20 hạng mục cần kiểm tra , cả quá trình Mộng Phạn náo loạn không ít làm Trạch Dương liên tục phải ở bên cạnh dỗ dành. Thật may cuối cùng cũng xong , ngoài vấn đề thân thể có chút thiếu dinh dưỡng thì gần như không có gì đáng lo ngại .
Mộng Phạn một bên cầm ly trà sữa mới được Trạch Dương mua cho , cắm ống hút lầu bầu ...
- Đã bảo em không có bệnh , anh cứ muốn dày vò em .
Trạch Dương vai cõng cô gật đầu thành khẩn nhận sai ..
- Là lỗi của anh , là lỗi của anh . Để anh dẫn em đi ăn một bữa hải sản thật lớn coi như đền bù nha , chịu chưa ?
Mộng Phạn đang thỏa mãn với chiến thắng nhỏ nhoi của mình thì thấy biển hiệu trước mặt lại lắc người nguầy nguậy đến mức văng cả ly trà sữa trên tay .
- Khám tâm lý ? Anh coi em là bệnh nhân tâm thần à ?
Cô đẩy anh , nhảy xuống khỏi lưng ôm dép chạy nhưng chưa được hai bước đã bị một cánh tay lực lưỡng nhấc bổng lên ..
- Đừng nháo , bệnh nhân tâm thần cái gì chứ , đi kiểm tra một chút , anh phải biết vấn đề của em nằm ở đâu .
Dừng lại một chút , Trạch Dương dịu giọng dỗ dành ..
- Tiểu Phạn ngoan , nghe anh , anh yêu em nên đừng khiến anh phải lo lắng , được không?
Mộng Phạn không nói gì , cúi đầu nhưng ý phản đối vẫn không vơi . Cô sợ các liệu pháp điều trị sẽ dẫn đến những chuyện ngoài ý muốn , gở mồm anh lại nghĩ ra phương pháp dùng thôi miên hay gì gì quái gở cô sẽ buột miệng đem những chuyện vốn muốn chôn giấu trong lòng nói cả ra thì những cố gắng trong suốt thời gian vừa rồi đổ sông đổ bể cả .
Cuối cùng vẫn là Trạch Dương chịu thua trước , anh nhéo mặt cô thở dài ..
- Được rồi , theo ý em , nhưng nếu có vấn đề gì thì không thỏa hiệp nữa đâu nhé .
Mộng Phạn chỉ chờ có thế , nắm tay anh kéo đi . .
- Đi nào , đi nào ...em muốn ăn tiệc lớn .
Trạch Dương nhượng bộ như vậy một phần không cưỡng lại được vẻ bề ngoài đáng yêu của cô , nhưng một phần cũng vì anh đoán trước được chuyện sẽ lộn xộn cỡ nào nếu thúc ép cô đến mấy nơi như vậy . Từ đầu anh đã lén cho bác sĩ tâm lý xem qua video biểu hiện của cô thay đổi như thế nào khi gần anh cũng như khi tới chỗ đông người , cũng nhắc tới sự khác biệt trong cảm xúc một cách bất thường của cô thời gian qua .
Tuy không thăm khám thực tiễn , chỉ là nhờ có sự miêu tả có phần chi tiết thái quá của Trạch Dương mà vị bác sĩ kia đã chẩn đoán ra bệnh tình của Mộng Phạn.
- Dựa vào miêu tả của anh , khi gần anh thì cô ấy hoàn toàn bình thường nhưng đối mặt với người khác lại có những biểu hiện khác lạ , trường hợp này tuy có chút đặc biệt nhưng cũng chưa tới mức không thể điều trị . Phương pháp có hai loại , hoặc là dùng liệu pháp thôi miên , từ đó tìm ra khúc mắc dẫn đến tình trạng của cô ấy , giải quyết vấn đề từ đó hóa giải tình trạng hiện tại . Nhưng cô ấy lại có thái độ bài xích gần như với tất cả mọi người , điều này sẽ vô cùng bất lợi trong quá trình điều trị vì các bệnh liên quan đến tinh thần cần có sự phối hợp tuyệt đối của bệnh nhân , đại não của cô ấy trong trường hợp nhận thấy sự xâm nhập không hợp pháp từ bên ngoài sẽ tự đưa bản thân vào chế độ ngủ đông , không ít người vì điều này dẫn đến tình trạng hôn mê . Nhưng nếu có thể khiến cô ấy có cảm giác an toàn , phối hợp cùng chúng ta thì khả năng sau vài vòng điều trị sẽ có dấu hiệu khả quan .
Trạch Dương suy nghĩ , hết sức đắn đo vì tuy phương án này nhanh chóng nhưng mức độ rủi ro vẫn tồn tại , tuy cô ỷ lại vào anh nhưng không có nghĩa trong khoảnh khắc nào đó sẽ không có vấn đề phát sinh , liên quan đến Mộng Phạn thì 1% hay 99% đều có giá trị tương đương không thể mạo hiểm . Anh lắc đầu , hỏi ...
- Còn cách thứ 2 ...
- Như tôi đã nói bên trên liệu pháp thôi miên xử lý từ bên trong của vấn đề có tính khả quan về lâu dài nhất , thời gian điều trị ngắn , tính dứt điểm cũng cao nhưng đi cùng là rủi ro lớn . Cách thứ hai là tác động từ ngoài vào , mấu chốt là từ anh vì cô ấy có niềm tin tuyệt đối với anh , những gì anh nói hay làm đều sẽ có tác động cho bệnh trạng của cô ấy . Nói cho dễ hiểu thì giữa bệnh nhân dạng này với thế giới có một khoảng ngăn cách khiến bọn họ khó tiếp cận , giao tiếp . Anh chính là cầu nối để cô ấy có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Anh có thể dẫn cô ấy đi dạo , đến chỗ nhiều người , tiếp xúc nhiều hoàn cảnh khác nhau , dần dần có thể để cô ấy kết bạn với một vài người , ...
Trở về thực tại , Trạch Dương nhìn người đang nằm trên ghế sofa , lắc lắc chân xem gì trên máy tính cười ngặt nghẽo , anh lắc đầu , gặp người khác à ? Sao anh thấy tiểu nghịch ngợm này không cần chút nào nhỉ .
Đang nằm bỗng nhiên Mộng Phạn nhảy dựng dậy , chạy đến cửa phòng làm việc nhìn ra ngoài dáng vẻ xù lông , vô cùng ghét bỏ.
Cửa phòng làm việc của Trạch Dương được thiết kế đặc biệt có khả năng cách âm cũng như nhìn có tầm nhìn ra bên ngoài nên dù ở trong phòng cũng dễ dàng quan sát động tĩnh .
Mộng Phạn nghiến răng kèn kẹt thầm nguyền rủa cuộc sống thật biết cách trêu ngươi , đang vui vẻ hưởng thụ thì từ đâu ruồi muỗi rủ nhau đến , không chỉ một mà tận hai con . .
Trạch Dương thấy biểu hiện của cô khác lạ , vì chưa thấy cô quá nhạy cảm với ai khác ngoài anh , nhìn theo hướng mắt của cô ra ngoài , là Trạch Âu Thần cùng thư ký của anh đang thân thiết trò chuyện , quay qua hỏi .
- Nhìn gì chăm chú thế ?
Mộng Phạn không để ý , giật mình quay lại nhìn , tranh thủ lườm một cái , gắt nhẹ...
- Làm cái gì mà không phát ra tiếng vậy . Tay cô chỉ chỉ ...Em đang nhìn cậu em quý hóa của anh cùng thư ký thân quen như vậy từ khi nào .
Thật ra không cần cô nói thì anh cũng biết hai người này từ ngày đầu vào công ty đã mắt to mắt nhỏ với nhau , tuy vậy Trạch Dương cảm thấy không cần thiết phải quan tâm vì mọi chuyện đã nằm trong tầm khống chế , dù Trạch Âu Thần có làm ra chuyện gì cũng là trò hề mà thôi . Người mà từ bước đi đầu tiên đã đủ thứ sai sót , năng lực không có thì làm ra nổi sóng gió gì .
Trạch Dương vươn tay ôm cô vào lòng , cúi xuống hít hương thơm trên mái tóc không nói gì , nhưng hành động rất rõ ràng muốn giữ cô thật chặt làm Mộng Phạn cười ...
- Lại nghĩ đi đâu rồi , ghen à ?
Trạch Dương gật đầu , tuy trong thâm tâm anh biết rõ cô chẳng thể nào có cảm tình nổi với loại người này nhưng chút ghét bỏ được thêm vào làm dày thêm hận thù giữa anh cùng em trai mình là không thể tránh khỏi.
Trạch Âu Thần đúng là diễn xuất dở tệ , chẳng phải đến Mộng Phạn đơn thuần là thế vẫn có thể nhận ra bụng dạ tên này không tốt hay sao .
Dù cô biết anh không hề ghen , cũng giống như cô anh hiểu cảnh tượng đang diễn ra bên ngoài đại biểu cho điều gì nhưng mà lợi dụng điều này cùng anh làm ít hành động tình thú cũng không tệ . Mộng Phạn dán mặt lên người anh cọ cọ , thấp giọng .
- Ông xã , người ra biết lỗi rồi , anh đừng giận người ta nữa mà .
Trạch Dương luồn tay vào áo cô , vuốt ve khối tròn trước ngực , ...
- Tiểu xấu xa , học trò này ở đâu vậy ?
- Học trên ti vi , ông xã không thích à ? Mộng Phạn nghiêng đầu , ánh mắt ngây thơ lấp lánh nhìn anh ..
Trống ngực Trạch Dương lộp bộp đập , không kiềm chế được cảm xúc cúi xuống dán lên môi cô một nụ hôn thật dài ...
- Thích ...lần sau xem nhiều hơn một chút.
Mộng Phạn cũng nhiệt tình đáp trả , tay nhanh nhẹn ở trên nút áo sơ mi của anh cởi bỏ . Bầu không khí càng lúc càng nóng , những động tác vuốt ve càng thêm đều đặn , cả hai đều đã động tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.