Ở Lại Bên Anh, Trọn Kiếp Vinh Hoa
Chương 6:
Xu hào 1 tệ
30/12/2021
Hai người đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu thì chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí ám muội .
Mộng Phạn dùng nách cũng biết là ai , ghét bỏ xì một tiếng . .
- Mặc kệ hắn đi , chúng ta chơi trò sinh em bé vui hơn .
Ánh mắt Trạch Dương liếc xuống nhìn ngực cô vô cùng căng thẳng , rồi lại quay qua nhìn điện thoại hết sức khó xử , cuối cùng cúi xuống ngậm hai hạt anh đào đỏ ửng kia mút một cái thật mạnh , hổn hển ...
- Trước có việc , để tối anh bù cho nhé ?
Mộng Phạn bất mãn , bĩu môi , cầm tay anh đặt vào nơi nhạy cảm kia lầu bầu ...
- Ướt như này rồi bảo đợi tối ????
Trạch Dương cũng rất tức giận , trong quần anh thằng nhỏ bất mãn cương thành một cục nãy giờ , chỉ chực chờ bung ra mà thỏa sức chinh chiến đến giờ phải nhịn , bảo sao không bực mình cho được . .
- Ngoan , không chừng thực sự có chuyện.
Mộng Phạn không chịu nghe lời , bấu víu lấy anh gừ gừ như mèo nhỏ , nhằm xương quai xanh của anh mà gặm.. , một chân muốn nhón tới đạp phăng cái điện thoại phiền phức kia đi để hai người rảnh rang chơi trò sinh em bé .
Điện thoại lại lần nữa vang lên ....
Trạch Dương mở miệng chửi bậy một tiếng , 1 tay xoa bóp ngực Mộng Phạn, tay kia với lấy điện thoại đưa lên tai nghe ...
- Chuyện gì ?
- Sếp , ngài Trạch tìm ngài nói có việc.
Trạch Dương sớm đã đoán được , không quá ngạc nhiên.
- Hừ hừ ..
Mộng Phạn bị anh trêu chọc , khẽ rên thành tiếng , hai mắt rưng rưng nhìn anh , miệng làm ra khẩu hình ..
- Trạch Dương , em muốn ...
Cô giơ tay lên miệng làm động tác như đang ve vuốt thứ gì đó ...
Trạch Dương thật sự muốn có thêm một tay nữa để day day thái dương của mình , cô nhóc này càng ngày càng biết châm hỏa , bây giờ tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm thế nào cho phải , chọn con ch** hay là nghe theo lý trí .
Thư ký đúng là biết cách xối cho anh một gáo nước lạnh ..
- A lô , Sếp ?
Trạch Dương mổ lên má cô một cái cười cười xin lỗi , đoạn nói vào điện thoại .
- Để nó vào đi .
- Trạch Dương chết tiệt .
Mộng Phạn trượt từ trên người anh xuống chui vào gầm bàn , ngước lên mắng .
- Khốn nạn , là anh cố tình có phải không ? Trêu hoa ghẹo nguyệt cho chán , hoa nở trăng tròn rồi thì bỏ bê không chịu trách nhiệm ????
Trạch Dương nháy mắt với cô , ngẩng đầu lên nhìn Trạch Âu Thần đang tiến vào , khuôn mặt thay đổi thái độ .
Trạch Âu Thần đi vào thấy chỉ mình Trạch Dương ngồi bên bàn làm việc , nhìn ngó xung quanh , ánh mắt chạm đến cánh cửa nối với phòng nghỉ thì ngừng lại ..
- Anh , công việc có bận rộn không ?
Trạch Âu Thần cố tỏ ra bộ dáng thân thiết như thể hai người thực sự là anh em ruột thịt chưa từng khúc mắc vậy , trái lại Trạch Dương có phần đạm mạc , lạnh nhạt.
- Bận , có chuyện gì không ?
Làm như không thấy vẻ không chào đón của anh , Trạch Âu Thần vẫn tươi cười sáng lạn ...
- Chẳng là lâu rồi anh chưa về nhà , ba nói nhớ anh , nói hai ngày tới anh có rảnh rỗi hay không thì về qua nhà gặp ông một chuyến.
Trạch Dương gật đầu một cái , coi như là đồng ý , cũng không nói gì thêm .
Mộng Phạn bên dưới bàn chuyển động , tách hai chân anh ra , kéo khóa quần lôi vật đang nóng hổi dùng tay ra sức vuốt ve , vô cùng đắc ý khi thấy hô hấp của anh bất chợt ngừng lại một nhịp .
Trạch Dương cúi xuống nhìn cô , rồi lại ngước lên nhìn Trạch Âu Thần..
- Còn gì nữa không ?
Trạch Âu Thần vẫn chưa chịu đi , nghe anh hỏi thì dừng lại vài giây mới nói .
- Ba nói anh đưa theo cô Mộng Phạn về cùng .
Ánh mắt Trạch Dương trầm xuống, có chút không vui , thấy vậy Trạch Âu Thần vội vàng nói .
- Chuyện của anh , cô ấy cũng không có ý định giấu diếm . Người trong công ty lời ra tiếng vào không ít , chú Từ nghe được nói lại cho ba biết , tuy ba có chút không vui nhưng ông là người làm nghệ thuật , tư tưởng hẳn không thể nào cổ hủ , anh cũng nên để hai người gặp mặt một chút chứ .
Trạch Dương cười nhẹ , cái quái gì mà phải chờ ông ta đồng ý hay phản đối cơ chứ . Anh không cần thiết phải có sự ủng hộ của Trạch Tử Thành để duy trì mối quan hệ này . Chẳng phải muốn gặp anh làm nhà nháo lên một trận rồi từ đấy mút mát tí lợi ích thôi hay sao . Chú Từ trong miệng Trạch Âu Thần là người cùng ông nội anh sáng lập ra Trạch thị , là người có địa vị cũng như có tiếng nói , sức ảnh hưởng cũng không phải không có , ý đe dọa trong lời nói của hắn đã quá rõ ràng , lão Từ cùng cha hắn quan hệ không tồi , nhóc con như mi có là lãnh đạo cũng chưa đủ cứng cáp mà đối đầu với những người hơn nửa đời người sống chết trên thương trường đâu , muốn yên ổn thì tốt nhất biết điều một chút .
- Ừ . Trạch Dương hời hợt đáp , ý của anh cũng rõ ràng không kém , đại khái là :
" BỐ MÀY ĐÉO QUAN TÂM ".
- Cậu vào công ty cũng đã hai tháng rồi , công việc thế nào ? " Trạch Dương hỏi .
Trạch Âu Thần thấy cơ hội đến bắt đầu kể khổ , lải nhải không ngừng .
Trạch Dương thực tế không có hứng để ý đến công việc của hắn , hỏi han như vậy nhằm mục đích trêu chọc Mộng Phạn lúc này bên dưới bàn bực dọc vì anh nãy giờ cứ câu kéo thời gian , không đuổi nhanh kẻ đáng ghét kia đi để hai người làm nốt những chuyện còn dang dở.
- Đủ rồi , cậu ra ngoài trước đi .
Bỗng nhiên Trạch Dương giơ tay ngắn Trạch Âu Thần nói tiếp , ra lệnh trục khách .
Sắc mặt Trạch Âu Thần nhăn nhó như ngậm phải ruồi nhưng vẫn đứng dậy :
- Em đi trước , anh nhớ phải đưa cô Mộng Phạn về nhà ăn cơm .
Khi đi tới cửa Trạch Âu Thần không kìm được, ngoảnh đầu nhìn lại cánh cửa dẫn đến phòng nghỉ thêm một lần , nhưng hắn không biết người bản thân muốn nhìn thấy cách đó không xa .
Chờ cánh cửa làm việc khép lại , Trạch Dương mới cúi xuống , nâng cằm cô lên ...
- Ngay trước mặt người khác mà làm ra mấy động tác quyến rũ mê người như vậy?
Mộng Phạn mặc kệ anh trách mắng , bên dưới vẫn cần mẫn ngậm mút côn ŧɦịŧ của Trạch Dương , dáng vẻ ngon lành như đang thưởng thức một cây kẹo vị trái cây vậy .
Trạch Dương nhịn không có thấu vì bàn tay cùng lưỡi của cô quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ , thiếu chút nữa bắn ra , anh lùi ghế cúi xuống bế cô đặt lên bàn , nhanh chóng cởi chiếc quần jean tụt phăng xuống , dùng tay thâm nhập vào nơi cô bé của Mộng Phạn ra vào tách dần nơi lỗ nhỏ lúc này còn hơi chật hẹp .
- Ưm , vào đi...
Trạch Dương hổn hển cúi xuống ngậm mút cánh môi cô , một tay cầm côn ŧɦịŧ nhằm vào nơi cửa động ấn vào , nghe ót một tiếng , thuận lợi tiến quân . .
- Di chuyển được rồi ...
- Được . Trạch Dương mỉm cười , theo tiếng rêи ɾỉ đều đều của cô vận động thân dưới ra vào mạnh mẽ , mỗi cú đâm đều thẳng đến điểm tận cùng mà va chạm .
_________________
Nếu nói Trạch Tử Thành nhớ anh thì thà rằng nói cá biết leo cây còn đáng tin hơn .
Còn lý do gọi anh về cũng không có gì là khó đoán , chẳng phải thằng con trai của lão vào công ty đã lâu mà chẳng nắm được vị trí gì quan trọng , với lòng " yêu thương " con cái vô bờ bến , lại thấy Trạch Âu Thần nhìn miếng bánh Trạch thị ngon lành là vậy nhưng chưa cắn được miếng nào , thân là phụ huynh có chút sốt sắng cũng không có gì là lạ .
Khi Trạch Dương đến nhà Trạch Tử Thành cũng là 8h tối , vốn dĩ anh không có ý định ăn tối hay ngủ qua đêm gì gì đó , chỉ cần xem mấy người này muốn diễn vở tuồng gì , cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
Mộng Phạn đương nhiên là đi theo nhưng cô không định theo anh vào . Cô không có hảo cảm với người nhà của Trạch Dương , thậm chí còn chán ghét , huống hồ ông nói tôi đến là tôi phải đến cho ông thấy à ? Ông nghĩ mình là ai ????
Trạch Dương nhìn lại phía cô ý nói có muốn theo anh không nhưng Mộng Phạn tay ôm laptop , miệng ngậm ống hút trà sữa lắc đầu tỏ ý không muốn . Anh bật cười , lại gần hôn cô một cái .
- Ngoan , ở đây đợi anh , không lâu đâu .
Mộng Phạn vẫn cắm cúi trên bàn phím gõ gõ , không nể mặt ngẩng đầu nhìn anh một cái ..
- Anh có thời gian 10 phút .
- Được . Trạch Dương với mệnh lệnh của bà xã tất nhiên sẽ vui vẻ đồng ý .
- Nhất thiết phải 10 phút sao ? Có thể về trước 10 phút hay không ? Mộng Phạn làm ra vẻ đáng thương.
- Em nói xem ? Trạch Dương phì cười .." Hay em theo anh lên đó .
Mộng Phạn nghe vậy , bĩu môi ..
- Không muốn ..." Ngón tay lướt trên bàn phím chợt ngừng lại , cúi đầu ủ rũ ." Anh chưa đi , em đã thấy nhớ anh rồi , phải làm sao đây .
Trạch Dương đối diện với đôi mắt sâu thẳm trong veo chỉ chất chứa hình bóng anh , thật sự không đành lòng rời xa cô bé này , ngồi lại vào xe ôm cô vào lòng . .
- Anh không đi nữa , được chưa .
Rồi anh rút điện thoại ra gọi cho Trạch Tử Thành.
Giọng của cha anh trong điện thoại rất không tốt , ông ta muốn quyền lợi ở công ty , chê vị trí của Trạch Âu Thần lúc này quá thấp không phù hợp với địa vị người nhà họ Trạch .
- Ông muốn nó ngồi ghế cao hơn ? Tổng giám đốc đủ chưa ?
Trạch Tử Thành nghe nói anh muốn điều con trai ông ta đến thành phố X thì không hài lòng , nơi đó xa xôi cách trở , so với ở nơi này thì thua thiệt nhiều lắm . Trạch Dương không rảnh đôi co , rất trực tiếp đi thẳng vào vấn đề .
- Đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi , thực tế mà nói tập đoàn là do ông nội xây dựng và phát triển , tôi là người duy trì nó được đến bộ dáng ngày hôm nay . Ông có góp chút công sức nào trong thời gian tập đoàn gặp khó khăn hay không ? Có chút trách nhiệm nào của một người cha hay không thì ông là người rõ nhất , thế nên không nhất thiết phải lôi bài tình cảm ra nói với tôi . Hoặc là nhận lấy 5 công ty ở thành phố X , tôi sẽ ly khai tập đoàn khỏi nơi đó , Trạch Âu Thần có thể tùy quyền quyết định mọi chuyện. Còn muốn ngồi ở vị trí cao ở nơi này thì đừng nói tôi không cho nó cơ hội , bảo nó kinh doanh tốt , đạt được mục tiêu tôi đưa ra từ kỳ họp trước thì ghế phó tổng tôi sẽ dành cho nó.
Trạch Tử Thành nghe vậy vô cùng vui vẻ , sảng khoái đồng ý , lập tức cúp điện thoại , một chút biểu hiện nhớ nhung Trạch Dương cũng không có .
Trạch Dương quá hiểu cha mình , nên việc ông ta có nhớ nhung gì tới anh thì anh cũng không quan tâm , chỉ là Mộng Phạn ngồi bên cạnh có chút không vui ..
Cùng là con trai , cùng là máu mủ ruột thịt sao ông ta lại có thể lạnh lùng như vậy , giả bộ một chút cũng không được hay sao , thế mà Trạch Dương vẫn đưa cho Trạch Âu Thần 5 công ty ?????
- Lỡ như Trạch Âu Thần thực sự quản lý tốt 5 công ty kia , anh sẽ cho hắn vị trí phó tổng ?
Trạch Dương dựa người ra sau ghế , tìm một vị trí thoải mái , kéo cô lại ôm vào lòng .
- Em nói xem ?
Mộng Phạn dường như nhận ra có điều không phải , Trạch Dương đâu có chút bộ dáng nào giống người sẽ dễ dàng chịu thiệt , cô nhìn anh ngơ ngác..
- Anh lừa hắn à ?
Trạch Dương lắc đầu , cười ..
- Bảo bối , không thể nói là lừa được , ông xã của em trước nay sống là người lương thiện , biết lừa lọc là gì đâu . Thật sự anh sẽ cho Trạch Âu Thần 5 công ty , điều này anh nói được làm được . Nếu nó biết thỏa mãn thì lợi nhuận cũng đủ để cả nhà bọn họ sống dư giả một đời , nhưng nếu có tư tưởng to lớn hơn , phải xem có đủ bản lĩnh hay không đã .
Mộng Phạn nghe đến đây chợt hiểu ra , đây không phải là anh muốn cho Trạch Âu Thần một cơ hội mà chỉ vì cô nói không muốn thấy Trạch Âu Thần nên anh mới làm như vậy . Nghĩ đến đây mắt Mộng Phạn rưng rưng, chớp mắt nhìn anh ...
- Ông xã à ....
Trạch Dương mổ lên trán cô một nụ hôn .
- Không phải bảo bối không muốn thấy mấy người này à ?
Mộng Phạn nhếch miệng , thoát khỏi vòng tay đang ôm của anh , nghiêm túc ngồi thẳng dậy , nhắm mắt ... Chủ động hiến thân ...
Đương nhiên Trạch Dương sẽ không từ chối , nơi này cạnh đường hoang vắng , trong xe cũng không bật đèn , chỉ còn sót lại chút ánh sáng từ mảnh trăng mờ chiếu rọi xuống nhân gian , thiên thời địa lợi nhân hòa đủ cả , không tham luyến hương vị da thịt thì chỉ có là kẻ ngốc , tất nhiên anh không phải kẻ ngốc đó rồi . Trong xe theo từng nhịp va chạm rung động mãnh liệt , tiếng hổn hển rêи ɾỉ phát ra tứ phía , khiến những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời cũng phải ngượng ngùng , nép sau những đám mây xám xịt , mờ dần mờ dần rồi tắt hẳn .
Rất lâu sau đó cuộc vui mới tàn , Mộng Phạn mệt mỏi nằm dựa vào ngực Trạch Dương , trong khoảng không gian chật chội, tăm tối một âm thanh hết sức dễ nghe nho nhỏ vang lên .
- Ông xã , em yêu anh.
- Anh cũng thế ????
Mộng Phạn lặp lại , cảm giác không hài lòng với câu trả lời hời hợt của anh .
- Anh cũng thế ????
Trạch Dương nhìn thân hình bé nhỏ như học sinh cấp 3 của cô , so sánh với tính cách kiên cường không khi nào chịu thiệt dường như không có điểm chung nào đáng kể .
- Là anh cũng yêu em , yêu em rất nhiều , rất rất nhiều ...nhiều hơn bất cứ ai trên thế giới này , yêu hơn chính bản thân anh ... Yêu em đến mức dù phải đánh đổi bằng tính mạng của mình anh cũng sẽ không đắn đo mà ngay lập tức đồng ý .
Mộng Phạn giật mình khi nghe những lời cuối anh nói , bàn tay nhỏ khẽ bịt miệng anh , giận dỗi .
- Em không cho anh nói bậy .... Nếu phải chết anh cũng phải cho em đi cùng , không được bỏ em một mình .
Trạch Dương ngạc nhiên với chấp niệm có phần thái quá của cô , tuy vậy cũng rất hào phóng liên tục gật đầu , cứ miễn cô cảm thấy vui vẻ là được ...còn chuyện khác đến lúc xảy ra rồi tính .
_______________________
Vài ngày sau Trạch Âu Thần lên đường tới thành phố X tiếp quản công ty , Trạch Tử Thành cùng mẹ hắn không đi theo .
Trạch Dương không hi vọng một lần có thể đuổi hết đám ruồi nhặng này đi khỏi , nhưng vẫn hi vọng chút tình nghĩa cuối cùng của anh mấy người này có thể hiểu rõ .
Một tuần sau giám đốc điều hành của Trạch thị là Dương Tiến Minh nhận được lệnh điều chuyển đến thành phố X với lý do hỗ trợ Tổng giám đốc chi nhánh mới Trạch Âu Thần.
Người này là bạn mà Trạch Dương kết thân khi ra nước ngoài du học , mười năm nay mối quan hệ của hai người vô cùng tốt , ngoài Mộng Phạn nếu hỏi ai.là người mà Trạch Dương tin tưởng nhất hẳn phải là Dương Tiến Minh .
Lúc này trong phòng làm việc Trạch Dương đang nghe điện thoại thì Dương Tiến Minh đẩy cửa đi vào , anh ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế đối diện , ý chờ một chút .
Dương Tiến Minh ngồi xuống , khuôn mặt vui vẻ tươi cười nhưng trong lòng lộp bộp đủ loại nghi vấn . Vừa lo sợ bản thân làm ra hành động gì khiến Trạch Dương nghi ngờ , vừa cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều vì hắn lâu nay ở tại nơi này dù là địa vị hay danh vọng lẫn sự tín nhiệm của đồng sự đều không thể bị lay chuyển , bản thân lại luôn hành sự cẩn trọng chưa từng để lại sơ hở dù là nhỏ nhất , không thể nào dễ dàng bị nắm thóp .
Không lâu sau Trạch Dương cúp điện thoại nhìn về phía Dương Tiến Minh, ánh mắt trong thoáng chốc lóe lên sự lạnh giá rồi nhanh chóng biến mất . .
- Tình hình vụ kiện như nào rồi ?
Trạch Dương cười hỏi , thái độ thân mật không có điểm khác thường .
- Vẫn thuận lợi , không tới hai ngày nữa sẽ xong ." Hắn dừng lại một chút , dè dặt hỏi ." Chuyện đi đến thành phố X sao tôi không thấy cậu nhắc đến ? Khi nhận được lệnh điều chuyển tôi còn nghĩ là cậu đang đùa đấy .
Trạch Dương tựa mình vào ghế xoay , vô cùng thoải mái , trả lời .
- Vừa ra quyết định mới đây thôi .
Anh luôn tự phụ là bản thân có ánh mắt nhìn người không tệ , không ngờ người mà anh tin tưởng tuyệt đối coi là bạn thân lại lén lút phía sau anh làm nhiều trò như vậy . Nếu tối hôm đó anh không đến nhà Trạch Tử Thành, nếu anh với Mộng Phạn không nổi hứng ở ngay cạnh đường làm trò người lớn để nán lại nơi đó đủ lâu nhìn ra cảnh tượng bạn thân cùng em trai mình đi cùng nhau thì anh vẫn không biết hai người đó có mối quan hệ gần gũi như vậy .
Tại sao chỉ mới nhìn hai người đó đi cùng nhau mà Trạch Dương đã chắc nịch Dương Tiến Minh chơi hai mang thì cũng dễ hiểu thôi . Người khác có thể không rõ mối quan hệ giữa anh cùng Trạch Âu Thần không tốt đẹp như bề ngoài , đứa em cùng cha khác mẹ này từ lâu đã muốn nhăm nhe nuốt chửng Trạch thị , Dương Tiến Minh là người duy nhất anh chia sẻ những suy tư của bản thân về chuyện này , ngay cả Mộng Phạn Trạch Dương cũng chưa một lần nhắc tới , hiện tại Trạch Âu Thần mới dùng cha anh gây áp lực đòi quyền lợi với anh thì bạn anh lại qua lại thân mật như vậy , nói không ở sau anh làm mấy chuyện buôn bè bán bạn cũng chẳng ai tin nổi .
- Quan hệ của tôi với Âu Thần như nào cậu cũng biết , để nó một mình đến tỉnh X tôi không yên tâm , nói là đi giúp đỡ lãnh đạo mới nhưng cậu cứ ngầm hiểu là tôi để cậu đến đó giám thị nó là được . Tuy để cậu đến nơi hẻo lánh như vậy là lãng phí nhân tài nhưng nơi này tôi không có mấy người có thể thực sự tin tưởng , Tiến Minh ý cậu như nào ?" Trạch Dương nhìn hắn cười ..
Trạch Dương đã nói đến vậy , Dương Tiến Minh còn có thể nói gì được , tuy nghe rất hợp lý nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút bất an , tìm cớ hoãn binh ..
- Cũng không phải không thể , nhưng công tác hiện tại của tôi vẫn còn dang dở , mấy vụ kiện chưa giải quyết xong , giám sát hắn cũng được , giúp đỡ hắn cũng được , nhưng không đến mức vội vã như vậy chứ ?
Trạch Dương lắc đầu không cho là phải ..
- Đi lúc này tôi thấy chính là thời điểm hợp lý nhất , Trạch Âu Thần vừa đến thành phố X chân ướt chân ráo , gốc rễ chưa sâu hẳn không thể làm ra động tác gì lớn , chúng ta nhờ vậy dễ dàng khống chế cục diện , nếu để nó có thời gian ổn định mọi chuyện e rằng ...
Tuy anh không nói hết nhưng Dương Tiến Minh thừa hiểu hắn thực sự hết đường lui rồi , nếu tiếp tục từ chối thì dù Trạch Dương có nghi ngờ hắn hay không thì động tác như vậy cũng khiến tình cảm hai người có vết rạn . Ở Trạch thị thứ mà Dương Tiến Minh có thể tự tin dựa vào chính là mối quan hệ khăng khít giữa hai người , dù nội tâm có muốn bóp chết người bạn này bao nhiêu lần thì hiện tại vẫn chưa là thời điểm hắn trở mặt .
Trạch Dương thấy hắn còn do dự , quyết định cho thêm một liều thuốc tinh thần ..
- Thời gian không lâu , chừng chưa tới nửa năm , vị trí của cậu trong công ty trước sau vẫn thế . Vụ kiện thì không có gì khó khăn , cho mấy người trẻ mới vào công ty tiếp quản , coi như thử thách , nếu chuyện nhỏ như vậy còn làm không xong cũng không cần thiết giữ lại .
Mộng Phạn dùng nách cũng biết là ai , ghét bỏ xì một tiếng . .
- Mặc kệ hắn đi , chúng ta chơi trò sinh em bé vui hơn .
Ánh mắt Trạch Dương liếc xuống nhìn ngực cô vô cùng căng thẳng , rồi lại quay qua nhìn điện thoại hết sức khó xử , cuối cùng cúi xuống ngậm hai hạt anh đào đỏ ửng kia mút một cái thật mạnh , hổn hển ...
- Trước có việc , để tối anh bù cho nhé ?
Mộng Phạn bất mãn , bĩu môi , cầm tay anh đặt vào nơi nhạy cảm kia lầu bầu ...
- Ướt như này rồi bảo đợi tối ????
Trạch Dương cũng rất tức giận , trong quần anh thằng nhỏ bất mãn cương thành một cục nãy giờ , chỉ chực chờ bung ra mà thỏa sức chinh chiến đến giờ phải nhịn , bảo sao không bực mình cho được . .
- Ngoan , không chừng thực sự có chuyện.
Mộng Phạn không chịu nghe lời , bấu víu lấy anh gừ gừ như mèo nhỏ , nhằm xương quai xanh của anh mà gặm.. , một chân muốn nhón tới đạp phăng cái điện thoại phiền phức kia đi để hai người rảnh rang chơi trò sinh em bé .
Điện thoại lại lần nữa vang lên ....
Trạch Dương mở miệng chửi bậy một tiếng , 1 tay xoa bóp ngực Mộng Phạn, tay kia với lấy điện thoại đưa lên tai nghe ...
- Chuyện gì ?
- Sếp , ngài Trạch tìm ngài nói có việc.
Trạch Dương sớm đã đoán được , không quá ngạc nhiên.
- Hừ hừ ..
Mộng Phạn bị anh trêu chọc , khẽ rên thành tiếng , hai mắt rưng rưng nhìn anh , miệng làm ra khẩu hình ..
- Trạch Dương , em muốn ...
Cô giơ tay lên miệng làm động tác như đang ve vuốt thứ gì đó ...
Trạch Dương thật sự muốn có thêm một tay nữa để day day thái dương của mình , cô nhóc này càng ngày càng biết châm hỏa , bây giờ tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm thế nào cho phải , chọn con ch** hay là nghe theo lý trí .
Thư ký đúng là biết cách xối cho anh một gáo nước lạnh ..
- A lô , Sếp ?
Trạch Dương mổ lên má cô một cái cười cười xin lỗi , đoạn nói vào điện thoại .
- Để nó vào đi .
- Trạch Dương chết tiệt .
Mộng Phạn trượt từ trên người anh xuống chui vào gầm bàn , ngước lên mắng .
- Khốn nạn , là anh cố tình có phải không ? Trêu hoa ghẹo nguyệt cho chán , hoa nở trăng tròn rồi thì bỏ bê không chịu trách nhiệm ????
Trạch Dương nháy mắt với cô , ngẩng đầu lên nhìn Trạch Âu Thần đang tiến vào , khuôn mặt thay đổi thái độ .
Trạch Âu Thần đi vào thấy chỉ mình Trạch Dương ngồi bên bàn làm việc , nhìn ngó xung quanh , ánh mắt chạm đến cánh cửa nối với phòng nghỉ thì ngừng lại ..
- Anh , công việc có bận rộn không ?
Trạch Âu Thần cố tỏ ra bộ dáng thân thiết như thể hai người thực sự là anh em ruột thịt chưa từng khúc mắc vậy , trái lại Trạch Dương có phần đạm mạc , lạnh nhạt.
- Bận , có chuyện gì không ?
Làm như không thấy vẻ không chào đón của anh , Trạch Âu Thần vẫn tươi cười sáng lạn ...
- Chẳng là lâu rồi anh chưa về nhà , ba nói nhớ anh , nói hai ngày tới anh có rảnh rỗi hay không thì về qua nhà gặp ông một chuyến.
Trạch Dương gật đầu một cái , coi như là đồng ý , cũng không nói gì thêm .
Mộng Phạn bên dưới bàn chuyển động , tách hai chân anh ra , kéo khóa quần lôi vật đang nóng hổi dùng tay ra sức vuốt ve , vô cùng đắc ý khi thấy hô hấp của anh bất chợt ngừng lại một nhịp .
Trạch Dương cúi xuống nhìn cô , rồi lại ngước lên nhìn Trạch Âu Thần..
- Còn gì nữa không ?
Trạch Âu Thần vẫn chưa chịu đi , nghe anh hỏi thì dừng lại vài giây mới nói .
- Ba nói anh đưa theo cô Mộng Phạn về cùng .
Ánh mắt Trạch Dương trầm xuống, có chút không vui , thấy vậy Trạch Âu Thần vội vàng nói .
- Chuyện của anh , cô ấy cũng không có ý định giấu diếm . Người trong công ty lời ra tiếng vào không ít , chú Từ nghe được nói lại cho ba biết , tuy ba có chút không vui nhưng ông là người làm nghệ thuật , tư tưởng hẳn không thể nào cổ hủ , anh cũng nên để hai người gặp mặt một chút chứ .
Trạch Dương cười nhẹ , cái quái gì mà phải chờ ông ta đồng ý hay phản đối cơ chứ . Anh không cần thiết phải có sự ủng hộ của Trạch Tử Thành để duy trì mối quan hệ này . Chẳng phải muốn gặp anh làm nhà nháo lên một trận rồi từ đấy mút mát tí lợi ích thôi hay sao . Chú Từ trong miệng Trạch Âu Thần là người cùng ông nội anh sáng lập ra Trạch thị , là người có địa vị cũng như có tiếng nói , sức ảnh hưởng cũng không phải không có , ý đe dọa trong lời nói của hắn đã quá rõ ràng , lão Từ cùng cha hắn quan hệ không tồi , nhóc con như mi có là lãnh đạo cũng chưa đủ cứng cáp mà đối đầu với những người hơn nửa đời người sống chết trên thương trường đâu , muốn yên ổn thì tốt nhất biết điều một chút .
- Ừ . Trạch Dương hời hợt đáp , ý của anh cũng rõ ràng không kém , đại khái là :
" BỐ MÀY ĐÉO QUAN TÂM ".
- Cậu vào công ty cũng đã hai tháng rồi , công việc thế nào ? " Trạch Dương hỏi .
Trạch Âu Thần thấy cơ hội đến bắt đầu kể khổ , lải nhải không ngừng .
Trạch Dương thực tế không có hứng để ý đến công việc của hắn , hỏi han như vậy nhằm mục đích trêu chọc Mộng Phạn lúc này bên dưới bàn bực dọc vì anh nãy giờ cứ câu kéo thời gian , không đuổi nhanh kẻ đáng ghét kia đi để hai người làm nốt những chuyện còn dang dở.
- Đủ rồi , cậu ra ngoài trước đi .
Bỗng nhiên Trạch Dương giơ tay ngắn Trạch Âu Thần nói tiếp , ra lệnh trục khách .
Sắc mặt Trạch Âu Thần nhăn nhó như ngậm phải ruồi nhưng vẫn đứng dậy :
- Em đi trước , anh nhớ phải đưa cô Mộng Phạn về nhà ăn cơm .
Khi đi tới cửa Trạch Âu Thần không kìm được, ngoảnh đầu nhìn lại cánh cửa dẫn đến phòng nghỉ thêm một lần , nhưng hắn không biết người bản thân muốn nhìn thấy cách đó không xa .
Chờ cánh cửa làm việc khép lại , Trạch Dương mới cúi xuống , nâng cằm cô lên ...
- Ngay trước mặt người khác mà làm ra mấy động tác quyến rũ mê người như vậy?
Mộng Phạn mặc kệ anh trách mắng , bên dưới vẫn cần mẫn ngậm mút côn ŧɦịŧ của Trạch Dương , dáng vẻ ngon lành như đang thưởng thức một cây kẹo vị trái cây vậy .
Trạch Dương nhịn không có thấu vì bàn tay cùng lưỡi của cô quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ , thiếu chút nữa bắn ra , anh lùi ghế cúi xuống bế cô đặt lên bàn , nhanh chóng cởi chiếc quần jean tụt phăng xuống , dùng tay thâm nhập vào nơi cô bé của Mộng Phạn ra vào tách dần nơi lỗ nhỏ lúc này còn hơi chật hẹp .
- Ưm , vào đi...
Trạch Dương hổn hển cúi xuống ngậm mút cánh môi cô , một tay cầm côn ŧɦịŧ nhằm vào nơi cửa động ấn vào , nghe ót một tiếng , thuận lợi tiến quân . .
- Di chuyển được rồi ...
- Được . Trạch Dương mỉm cười , theo tiếng rêи ɾỉ đều đều của cô vận động thân dưới ra vào mạnh mẽ , mỗi cú đâm đều thẳng đến điểm tận cùng mà va chạm .
_________________
Nếu nói Trạch Tử Thành nhớ anh thì thà rằng nói cá biết leo cây còn đáng tin hơn .
Còn lý do gọi anh về cũng không có gì là khó đoán , chẳng phải thằng con trai của lão vào công ty đã lâu mà chẳng nắm được vị trí gì quan trọng , với lòng " yêu thương " con cái vô bờ bến , lại thấy Trạch Âu Thần nhìn miếng bánh Trạch thị ngon lành là vậy nhưng chưa cắn được miếng nào , thân là phụ huynh có chút sốt sắng cũng không có gì là lạ .
Khi Trạch Dương đến nhà Trạch Tử Thành cũng là 8h tối , vốn dĩ anh không có ý định ăn tối hay ngủ qua đêm gì gì đó , chỉ cần xem mấy người này muốn diễn vở tuồng gì , cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
Mộng Phạn đương nhiên là đi theo nhưng cô không định theo anh vào . Cô không có hảo cảm với người nhà của Trạch Dương , thậm chí còn chán ghét , huống hồ ông nói tôi đến là tôi phải đến cho ông thấy à ? Ông nghĩ mình là ai ????
Trạch Dương nhìn lại phía cô ý nói có muốn theo anh không nhưng Mộng Phạn tay ôm laptop , miệng ngậm ống hút trà sữa lắc đầu tỏ ý không muốn . Anh bật cười , lại gần hôn cô một cái .
- Ngoan , ở đây đợi anh , không lâu đâu .
Mộng Phạn vẫn cắm cúi trên bàn phím gõ gõ , không nể mặt ngẩng đầu nhìn anh một cái ..
- Anh có thời gian 10 phút .
- Được . Trạch Dương với mệnh lệnh của bà xã tất nhiên sẽ vui vẻ đồng ý .
- Nhất thiết phải 10 phút sao ? Có thể về trước 10 phút hay không ? Mộng Phạn làm ra vẻ đáng thương.
- Em nói xem ? Trạch Dương phì cười .." Hay em theo anh lên đó .
Mộng Phạn nghe vậy , bĩu môi ..
- Không muốn ..." Ngón tay lướt trên bàn phím chợt ngừng lại , cúi đầu ủ rũ ." Anh chưa đi , em đã thấy nhớ anh rồi , phải làm sao đây .
Trạch Dương đối diện với đôi mắt sâu thẳm trong veo chỉ chất chứa hình bóng anh , thật sự không đành lòng rời xa cô bé này , ngồi lại vào xe ôm cô vào lòng . .
- Anh không đi nữa , được chưa .
Rồi anh rút điện thoại ra gọi cho Trạch Tử Thành.
Giọng của cha anh trong điện thoại rất không tốt , ông ta muốn quyền lợi ở công ty , chê vị trí của Trạch Âu Thần lúc này quá thấp không phù hợp với địa vị người nhà họ Trạch .
- Ông muốn nó ngồi ghế cao hơn ? Tổng giám đốc đủ chưa ?
Trạch Tử Thành nghe nói anh muốn điều con trai ông ta đến thành phố X thì không hài lòng , nơi đó xa xôi cách trở , so với ở nơi này thì thua thiệt nhiều lắm . Trạch Dương không rảnh đôi co , rất trực tiếp đi thẳng vào vấn đề .
- Đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi , thực tế mà nói tập đoàn là do ông nội xây dựng và phát triển , tôi là người duy trì nó được đến bộ dáng ngày hôm nay . Ông có góp chút công sức nào trong thời gian tập đoàn gặp khó khăn hay không ? Có chút trách nhiệm nào của một người cha hay không thì ông là người rõ nhất , thế nên không nhất thiết phải lôi bài tình cảm ra nói với tôi . Hoặc là nhận lấy 5 công ty ở thành phố X , tôi sẽ ly khai tập đoàn khỏi nơi đó , Trạch Âu Thần có thể tùy quyền quyết định mọi chuyện. Còn muốn ngồi ở vị trí cao ở nơi này thì đừng nói tôi không cho nó cơ hội , bảo nó kinh doanh tốt , đạt được mục tiêu tôi đưa ra từ kỳ họp trước thì ghế phó tổng tôi sẽ dành cho nó.
Trạch Tử Thành nghe vậy vô cùng vui vẻ , sảng khoái đồng ý , lập tức cúp điện thoại , một chút biểu hiện nhớ nhung Trạch Dương cũng không có .
Trạch Dương quá hiểu cha mình , nên việc ông ta có nhớ nhung gì tới anh thì anh cũng không quan tâm , chỉ là Mộng Phạn ngồi bên cạnh có chút không vui ..
Cùng là con trai , cùng là máu mủ ruột thịt sao ông ta lại có thể lạnh lùng như vậy , giả bộ một chút cũng không được hay sao , thế mà Trạch Dương vẫn đưa cho Trạch Âu Thần 5 công ty ?????
- Lỡ như Trạch Âu Thần thực sự quản lý tốt 5 công ty kia , anh sẽ cho hắn vị trí phó tổng ?
Trạch Dương dựa người ra sau ghế , tìm một vị trí thoải mái , kéo cô lại ôm vào lòng .
- Em nói xem ?
Mộng Phạn dường như nhận ra có điều không phải , Trạch Dương đâu có chút bộ dáng nào giống người sẽ dễ dàng chịu thiệt , cô nhìn anh ngơ ngác..
- Anh lừa hắn à ?
Trạch Dương lắc đầu , cười ..
- Bảo bối , không thể nói là lừa được , ông xã của em trước nay sống là người lương thiện , biết lừa lọc là gì đâu . Thật sự anh sẽ cho Trạch Âu Thần 5 công ty , điều này anh nói được làm được . Nếu nó biết thỏa mãn thì lợi nhuận cũng đủ để cả nhà bọn họ sống dư giả một đời , nhưng nếu có tư tưởng to lớn hơn , phải xem có đủ bản lĩnh hay không đã .
Mộng Phạn nghe đến đây chợt hiểu ra , đây không phải là anh muốn cho Trạch Âu Thần một cơ hội mà chỉ vì cô nói không muốn thấy Trạch Âu Thần nên anh mới làm như vậy . Nghĩ đến đây mắt Mộng Phạn rưng rưng, chớp mắt nhìn anh ...
- Ông xã à ....
Trạch Dương mổ lên trán cô một nụ hôn .
- Không phải bảo bối không muốn thấy mấy người này à ?
Mộng Phạn nhếch miệng , thoát khỏi vòng tay đang ôm của anh , nghiêm túc ngồi thẳng dậy , nhắm mắt ... Chủ động hiến thân ...
Đương nhiên Trạch Dương sẽ không từ chối , nơi này cạnh đường hoang vắng , trong xe cũng không bật đèn , chỉ còn sót lại chút ánh sáng từ mảnh trăng mờ chiếu rọi xuống nhân gian , thiên thời địa lợi nhân hòa đủ cả , không tham luyến hương vị da thịt thì chỉ có là kẻ ngốc , tất nhiên anh không phải kẻ ngốc đó rồi . Trong xe theo từng nhịp va chạm rung động mãnh liệt , tiếng hổn hển rêи ɾỉ phát ra tứ phía , khiến những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời cũng phải ngượng ngùng , nép sau những đám mây xám xịt , mờ dần mờ dần rồi tắt hẳn .
Rất lâu sau đó cuộc vui mới tàn , Mộng Phạn mệt mỏi nằm dựa vào ngực Trạch Dương , trong khoảng không gian chật chội, tăm tối một âm thanh hết sức dễ nghe nho nhỏ vang lên .
- Ông xã , em yêu anh.
- Anh cũng thế ????
Mộng Phạn lặp lại , cảm giác không hài lòng với câu trả lời hời hợt của anh .
- Anh cũng thế ????
Trạch Dương nhìn thân hình bé nhỏ như học sinh cấp 3 của cô , so sánh với tính cách kiên cường không khi nào chịu thiệt dường như không có điểm chung nào đáng kể .
- Là anh cũng yêu em , yêu em rất nhiều , rất rất nhiều ...nhiều hơn bất cứ ai trên thế giới này , yêu hơn chính bản thân anh ... Yêu em đến mức dù phải đánh đổi bằng tính mạng của mình anh cũng sẽ không đắn đo mà ngay lập tức đồng ý .
Mộng Phạn giật mình khi nghe những lời cuối anh nói , bàn tay nhỏ khẽ bịt miệng anh , giận dỗi .
- Em không cho anh nói bậy .... Nếu phải chết anh cũng phải cho em đi cùng , không được bỏ em một mình .
Trạch Dương ngạc nhiên với chấp niệm có phần thái quá của cô , tuy vậy cũng rất hào phóng liên tục gật đầu , cứ miễn cô cảm thấy vui vẻ là được ...còn chuyện khác đến lúc xảy ra rồi tính .
_______________________
Vài ngày sau Trạch Âu Thần lên đường tới thành phố X tiếp quản công ty , Trạch Tử Thành cùng mẹ hắn không đi theo .
Trạch Dương không hi vọng một lần có thể đuổi hết đám ruồi nhặng này đi khỏi , nhưng vẫn hi vọng chút tình nghĩa cuối cùng của anh mấy người này có thể hiểu rõ .
Một tuần sau giám đốc điều hành của Trạch thị là Dương Tiến Minh nhận được lệnh điều chuyển đến thành phố X với lý do hỗ trợ Tổng giám đốc chi nhánh mới Trạch Âu Thần.
Người này là bạn mà Trạch Dương kết thân khi ra nước ngoài du học , mười năm nay mối quan hệ của hai người vô cùng tốt , ngoài Mộng Phạn nếu hỏi ai.là người mà Trạch Dương tin tưởng nhất hẳn phải là Dương Tiến Minh .
Lúc này trong phòng làm việc Trạch Dương đang nghe điện thoại thì Dương Tiến Minh đẩy cửa đi vào , anh ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế đối diện , ý chờ một chút .
Dương Tiến Minh ngồi xuống , khuôn mặt vui vẻ tươi cười nhưng trong lòng lộp bộp đủ loại nghi vấn . Vừa lo sợ bản thân làm ra hành động gì khiến Trạch Dương nghi ngờ , vừa cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều vì hắn lâu nay ở tại nơi này dù là địa vị hay danh vọng lẫn sự tín nhiệm của đồng sự đều không thể bị lay chuyển , bản thân lại luôn hành sự cẩn trọng chưa từng để lại sơ hở dù là nhỏ nhất , không thể nào dễ dàng bị nắm thóp .
Không lâu sau Trạch Dương cúp điện thoại nhìn về phía Dương Tiến Minh, ánh mắt trong thoáng chốc lóe lên sự lạnh giá rồi nhanh chóng biến mất . .
- Tình hình vụ kiện như nào rồi ?
Trạch Dương cười hỏi , thái độ thân mật không có điểm khác thường .
- Vẫn thuận lợi , không tới hai ngày nữa sẽ xong ." Hắn dừng lại một chút , dè dặt hỏi ." Chuyện đi đến thành phố X sao tôi không thấy cậu nhắc đến ? Khi nhận được lệnh điều chuyển tôi còn nghĩ là cậu đang đùa đấy .
Trạch Dương tựa mình vào ghế xoay , vô cùng thoải mái , trả lời .
- Vừa ra quyết định mới đây thôi .
Anh luôn tự phụ là bản thân có ánh mắt nhìn người không tệ , không ngờ người mà anh tin tưởng tuyệt đối coi là bạn thân lại lén lút phía sau anh làm nhiều trò như vậy . Nếu tối hôm đó anh không đến nhà Trạch Tử Thành, nếu anh với Mộng Phạn không nổi hứng ở ngay cạnh đường làm trò người lớn để nán lại nơi đó đủ lâu nhìn ra cảnh tượng bạn thân cùng em trai mình đi cùng nhau thì anh vẫn không biết hai người đó có mối quan hệ gần gũi như vậy .
Tại sao chỉ mới nhìn hai người đó đi cùng nhau mà Trạch Dương đã chắc nịch Dương Tiến Minh chơi hai mang thì cũng dễ hiểu thôi . Người khác có thể không rõ mối quan hệ giữa anh cùng Trạch Âu Thần không tốt đẹp như bề ngoài , đứa em cùng cha khác mẹ này từ lâu đã muốn nhăm nhe nuốt chửng Trạch thị , Dương Tiến Minh là người duy nhất anh chia sẻ những suy tư của bản thân về chuyện này , ngay cả Mộng Phạn Trạch Dương cũng chưa một lần nhắc tới , hiện tại Trạch Âu Thần mới dùng cha anh gây áp lực đòi quyền lợi với anh thì bạn anh lại qua lại thân mật như vậy , nói không ở sau anh làm mấy chuyện buôn bè bán bạn cũng chẳng ai tin nổi .
- Quan hệ của tôi với Âu Thần như nào cậu cũng biết , để nó một mình đến tỉnh X tôi không yên tâm , nói là đi giúp đỡ lãnh đạo mới nhưng cậu cứ ngầm hiểu là tôi để cậu đến đó giám thị nó là được . Tuy để cậu đến nơi hẻo lánh như vậy là lãng phí nhân tài nhưng nơi này tôi không có mấy người có thể thực sự tin tưởng , Tiến Minh ý cậu như nào ?" Trạch Dương nhìn hắn cười ..
Trạch Dương đã nói đến vậy , Dương Tiến Minh còn có thể nói gì được , tuy nghe rất hợp lý nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút bất an , tìm cớ hoãn binh ..
- Cũng không phải không thể , nhưng công tác hiện tại của tôi vẫn còn dang dở , mấy vụ kiện chưa giải quyết xong , giám sát hắn cũng được , giúp đỡ hắn cũng được , nhưng không đến mức vội vã như vậy chứ ?
Trạch Dương lắc đầu không cho là phải ..
- Đi lúc này tôi thấy chính là thời điểm hợp lý nhất , Trạch Âu Thần vừa đến thành phố X chân ướt chân ráo , gốc rễ chưa sâu hẳn không thể làm ra động tác gì lớn , chúng ta nhờ vậy dễ dàng khống chế cục diện , nếu để nó có thời gian ổn định mọi chuyện e rằng ...
Tuy anh không nói hết nhưng Dương Tiến Minh thừa hiểu hắn thực sự hết đường lui rồi , nếu tiếp tục từ chối thì dù Trạch Dương có nghi ngờ hắn hay không thì động tác như vậy cũng khiến tình cảm hai người có vết rạn . Ở Trạch thị thứ mà Dương Tiến Minh có thể tự tin dựa vào chính là mối quan hệ khăng khít giữa hai người , dù nội tâm có muốn bóp chết người bạn này bao nhiêu lần thì hiện tại vẫn chưa là thời điểm hắn trở mặt .
Trạch Dương thấy hắn còn do dự , quyết định cho thêm một liều thuốc tinh thần ..
- Thời gian không lâu , chừng chưa tới nửa năm , vị trí của cậu trong công ty trước sau vẫn thế . Vụ kiện thì không có gì khó khăn , cho mấy người trẻ mới vào công ty tiếp quản , coi như thử thách , nếu chuyện nhỏ như vậy còn làm không xong cũng không cần thiết giữ lại .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.