Ở Lại Bên Anh

Quyển 2 - Chương 75: NGOẠI TRUYỆN 1: ANH TRAI VÀ CHỊ GÁI (1)

Khảo Đường

23/03/2024

Edit: Mel

Beta: Khang Vy

Chu Yến Hỗn đã kết hôn với Thẩm Nguyện Hề, vậy nên đối tượng tiếp theo bị nhà họ Chu giục cưới chính là Chu Yến Hoài.

Cốc Diễm Nhi không biết con trai cả đã có người mình thích, bà chỉ cho rằng những năm gần đây con trai bận bịu công việc, không có cơ hội quen biết các cô gái khác nên đã chu đáo tạo một cuộc hẹn để con trai và một cô gái xinh đẹp gặp nhau.

Cốc Diễm Nhi thừa biết tính con trai mình, bà không nói rõ đó là một cuộc hẹn hò mà nói với con trai qua điện thoại rằng: “Hoài Hoài à, mẹ bỏ quên một cái khăn lụa ở quán cà phê mất rồi. Tan tầm con tiện đường qua lấy giúp mẹ được không?”

Cốc Diễm Nhi hỏi lại lần nữa để đảm bảo thằng con trai mình tới đúng giờ: “Hoài Hoài, hôm nay con có phải tăng ca không thế?”

Chu Yến Hoài không nghe ra lời mẹ nói có gì đó sai sai, khi mẹ anh và Chu Yến Hỗn muốn nhờ vả ai việc gì đó thì miệng lưỡi như bôi mật vậy.

“Vâng, con không tăng ca ạ.” Chu Yến Hoài giơ tay ra hiệu dừng cuộc họp, cười khẽ đồng ý, “Tan làm sẽ qua đó lấy giúp mẹ.”

Mấy người trong phòng họp đều đưa mắt nhìn nhau, như đang hóng hớt chuyện yêu đương của Chu tổng.

Chu Yến Hoài cúp máy, dửng dưng quét mắt qua đám người, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thu lại vẻ mặt hóng hớt của các người đi, báo cáo lại cho tôi tỷ lệ tăng trưởng doanh thu của mỗi quý trong ba năm.”

“…” Mọi người nhanh chóng ổn định không ho he gì nữa.

Sau khi Chu Yến Hoài tan tầm, anh tiện đường ghé vào quán cà phê.

Anh nói với người phục vụ đến lấy khăn lụa, nhân viên phục vụ lại dẫn anh đến trước mặt một người phụ nữ.

Chu Yến Hoài nhìn người phụ nữ trạc tuổi mình mới nhận ra bà Cốc có ý gì.

Nếu đã tới đây rồi thì anh phải ngồi xuống nói rõ ràng với vị cô gái này.

Cố tình lúc này, anh ngước mắt lên thì trông thấy Thẩm Uyển Hề cũng ngồi trong quán cà phê.

Thẩm Uyển Hề mặc váy dài trắng lệch vai, mái tóc dài xoăn bồng bềnh xõa lên xương quai xanh tinh tế, gò má xinh đẹp, làn da trắng sáng, toàn thân toát lên khí chất thần tiên, đồng thời đôi môi đỏ mọng càng khiến vẻ tiên khí của cô lộng lẫy hơn.

Thẩm Uyển Hề cũng đang nhìn anh, cô chống tay nâng má, ngón út gõ nhẹ lên môi dưới rồi từ từ nhướng mày.

Chu Yến Hoài vừa tan làm đã qua đây, anh mặc tây trang đen, đeo cà vạt, vẻ ngoài vừa trầm ổn, tinh anh lại nho nhã.

Ngoại hình, dáng người và khí chất phi phàm của anh đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người ngay từ khi bước vào quán cà phê, đặc biệt, anh được bồi dưỡng như người thừa kế của nhà họ Chu ngay từ khi còn nhỏ nên toàn thân trên dưới tràn ngập vẻ kiêu ngạo quyến rũ.

Người phụ nữ đối diện Chu Yến Hoài cũng có khí chất thiên kim tiểu thư được bồi dưỡng từ nhỏ.

Thẩm Uyển Hề rất dễ đã đoán được Chu Yến Hoài đang hẹn hò.

Thẩm Uyển Hề chậm rãi cười ngả ngớn với anh.

Tiếp theo, cô giơ ngón giữa về phía anh.

Đồng thời, Thẩm Uyển Hề dùng khẩu hình chửi một từ tiếng Anh bắt đầu bằng chữ F.

Chu Yến Hoài: “…”

Cô ấy giận rồi.

Chu Yến Hoài nhanh chóng nói một câu “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi” với người phụ nữ đối diện, sau đó vội đi về phía Thẩm Uyển Hề.

Sau khi Chu thị hoàn toàn ổn định, anh bắt đầu theo đuổi cô một lần nữa. Nhưng Thẩm Uyển Hề vẫn luôn nhớ đến chuyện anh làm tổn thương đến trái tim cô lúc còn ở nước ngoài, vậy nên vẫn luôn tỏ ra thờ ơ với anh.

Thẩm Uyển Hề vốn đã bực mình, lúc này lửa giận càng bốc lên.

Chu Yến Hoài đến trước mặt Thẩm Uyển Hề ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cô, thấp giọng giải thích: “Uyển Uyển, trước khi đến đây anh không biết chuyện này, mẹ anh bảo anh đến lấy khăn lụa nên anh mới đến, chứ không phải đến để hẹn hò.”

“Uyển Uyển, em đừng giận mà.”

Thẩm Uyển Hề cúi đầu nhìn anh, trong mắt cô là sự khinh thường: “Với tâm tư kín đáo của Chu tổng, chẳng lẽ không đoán trước được tình huống bây giờ sao?”

“Vả lại, vốn dĩ Chu tổng là người giỏi tìm đối tượng liên hôn mà… Anh nói anh không biết chuyện á?”

Chu Yến Hoài bị lời của Thẩm Uyển Hề chọc cho đau đớn, đúng là lúc ở nước ngoài, anh đã từ chối cô để tìm đối tượng liên hôn.

Chu Yến Hoài hết đường chối cãi, bất chấp thân phận ngồi xổm trên đất, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Uyển Uyển, anh không hẹn hò, tương lai cũng không hẹn hò gì hết. Chuyện trước kia là anh sai rồi, về sau anh sẽ không tái phạm nữa.”

Thẩm Uyển Hề không muốn nhìn mặt anh thêm lần nào nữa, cô lạnh lùng đẩy anh ra: “Thật ra anh cũng không cần giải thích dài dòng với tôi đâu. Việc anh hẹn hò với ai đâu liên quan gì tới tôi.”

Nói xong, Thẩm Uyển Hề đứng dậy rời đi.

Làn váy trắng tung bay tạo ra độ cong vừa lạnh lùng vừa ưu nhã.

*



Sau khi Thẩm Nguyện Hề và Chu Yến Hỗn đi hưởng tuần trăng mật về thì quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà để chiêu đãi người thân bạn bè, đặc biệt là Thẩm Uyển Hề và Chu Yến Hoài.

Đây là ý của Chu Yến Hỗn, cậu muốn tạo cơ hội cho anh trai mình có thêm thời gian ở chung với chị gái dịu dàng.

Sáng sớm Thẩm Nguyện Hề ngủ dậy, cô không muốn nói chuyện với cậu cho lắm, quy củ của nhà họ Thẩm là không xen vào mối quan hệ của bất kỳ ai, hành vi can thiệp của Chu Yến Hỗn khiến cô khó xử.

Chu Yến Hỗn cũng biết nhận sai, mới sáng sớm đã biến thành cún con dính người, bám lấy Thẩm Nguyện Hề dỗ dành: “Vợ anh tức giận mà cũng xinh thế không biết.”

Thẩm Nguyện Hề giận quá hóa cười, đẩy tay cậu ra rồi liếc xéo: “Anh sờ soạng chỗ nào đấy hả?”

Chu thiếu gia vẫn là Chu thiếu gia, kiêu ngạo thích làm nũng: “Vợ ơi, Tiểu Hỗn sai rồi.”

Thẩm Nguyện Hề nghe thấy hai từ “Tiểu Hỗn” thì vừa mềm lòng vừa đau đầu với cậu, cô im lặng đá văng cậu ra nhưng Chu thiếu gia vẫn cố bám lấy cô: “Vợ yêu ngủ thêm một lúc nữa đi, trên người em thơm quá à.”

Thẩm Nguyện Hề: “…”

Tật dính người này của Chu Yến Hỗn sợ là cả đời này cũng không thể sửa nổi.

Thẩm Nguyện Hề bị hôn đến ná thở, đẩy cánh tay anh nhắc nhở: “Chị gái em còn dữ hơn em đó, anh Yến Hoài mà đến thì chỉ có bị ngược thôi.”

Hôm nay Chu Yến Hỗn không có ý định che chở anh trai: “Ngược đi, ngược anh ấy nhiều vào, ai bảo anh ấy khiến chị Uyển tức giận, anh ấy xứng đáng.”

Thẩm Nguyện Hề, “…”

Anh ấy có phải anh trai ruột của anh không vậy trời???

Buổi trưa, Chu Yến Hỗn sắp xếp Triệu Hiệu Phong đi đón anh trai và chị dâu, cố ý bảo Triệu Hiểu Phong đón anh trai trước rồi mới qua chỗ Thẩm Uyển Hề.

Triệu Hiểu Phong tới đón Chu Yến Hoài, cậu ta chào hỏi: “Buổi trưa vui vẻ nhé Hoài tổng, Hỗn tổng dặn tôi qua đón anh trước rồi mới đến chỗ chị Uyển.”

Chu Yến Hoài nhớ đến chuyện lần trước ở quán cà phê, anh day day huyệt thái dương đau nhức: “Hiểu Phong, cậu biết làm thế nào để dỗ con gái không?”

Bằng kinh nghiệm của mình, Triệu Hiểu Phong nói: “Khi bạn gái tôi giận thì tôi chỉ im lặng và dỗ cô ấy thôi. Càng nói nhiều thì cô ấy càng tức, càng tức thì càng khóc.”

Chu Yến Hoài: “…”

Vậy anh nên câm miệng thì hơn.

Sau khi Triệu Hiểu Phong tới đón Thẩm Uyển Hề, Thẩm Uyển Hề cao quý ưu nhã lên xe, thấy Chu Yến Hoài cũng ngồi trong xe thì như đã đoán trước được vậy. Cô liếc anh một cái rồi quay lại, thảnh thơi bắt chéo chân nghịch điện thoại.

Ngón tay Chu Yến Hoài gõ nhẹ lên đầu gối, vờ như lơ đãng nhưng lại liếc Thẩm Uyển Hề rất nhiều lần, cuối cùng không nhịn nổi nữa, dịu dàng hỏi cô: “Dạo này em thế nào?”

Động tác bắt chéo chân của Thẩm Uyển Hề không đổi, cô giả bộ không nghe thấy Chu Yến Hoài nói chuyện, nhiệt tình bắt chuyện với Triệu Hiểu Phong: “À đúng rồi Hiểu Phong, cách 2 km trước khi đến nơi thì anh nhớ bảo với tôi một tiếng nhé, cảm ơn nhiều ~”

Triệu Hiểu Phong vội đáp: “Không có gì, không có gì đâu, chị Uyển đừng khách sáo thế.”

Chu Yến Hoài lớn tiếng hỏi cô: “Có chuyện gì sao em?”

Thẩm Uyển Hề lại làm lơ anh lần nữa, không thèm trả lời.

Triệu Hiểu Phong là tài xế lâu năm bên Chu Yến Hoài, cũng biết chuyện yêu hận tình thù của anh và tiên nữ đây, đương nhiên, chủ yếu là Hoài tổng bị tiên nữ hành cho thảm hại.

Trong lòng Triệu Hiểu Phong thầm nghĩ, có lẽ là Hoài tổng phải chịu ngược tiếp rồi, cậu ta nhỏ giọng hỏi Thẩm Uyển Hề: “Chị Uyển, độ ấm điều hòa phù hợp chưa ạ? Có cần phải điều chỉnh gì không?”

Thẩm Uyển Hề cười khanh khách: “Được thôi, chỉnh cao lên đi, phía sau hơi lạnh đấy, lạnh như có người chết ngồi cạnh vậy.”

Triệu Hiểu Phong: “…”

Chu Yến Hoài cử động cổ tay, thấp giọng ho một tiếng.

Giống như đang tỏ vẻ mình không phải người chết vậy.

Thẩm Uyển Hề nhướng mày, yên lặng nheo mắt liếc anh một cái.

Chu Yến Hoài và Thẩm Uyển Hề đều ngồi ghế sau, trái phải ngăn cách thành hai khoảng không gian.

Bên trái thì lạnh lùng, trầm mặc; bên phải thì đắc ý, thảnh thơi.

Chu Yến Hoài âm thầm hít sâu, anh thử bắt chuyện với cô lần nữa bằng giọng nói nhẹ nhàng: “Dạo này em có bận gì không, viết kịch bản mới sao?”

Thẩm Uyển Hề cụp mắt nghịch điện thoại, vui sướng ngâm nga bản tình ca mà anh chưa từng nghe.

Cô còn cười nói với Triệu Hiểu Phong: “Hiểu Phong à, mở nhạc lên tí đi, âm thanh trong xe này khó nghe quá.”

Triệu Hiểu Phong thở dài, Hoài tổng thảm quá đi.

Cậu ta bật nhạc lên, cuối cùng không khí trong xe cũng hòa hoãn hơn đôi chút.



Chu Yến Hoài bị chê là giọng khó nghe cũng không nói gì nữa.

Nhưng quanh mũi đều là mùi hương của Thẩm Uyển Hề, mùi hương phụ nữ càng thêm nồng đậm khiến tim anh loạn nhịp.

Còn 2 km nữa là đến nơi, Triệu Hiểu Phong nhắc nhở: “Chị Uyển ơi, còn 2 km nữa là đến rồi, chị có chuyện gì ạ?”

Thẩm Uyển Hề tắt điện thoại, đưa mắt nhìn Chu Yến Hoài, chậm rãi nói: “Dừng xe đi, Chu tổng của cậu muốn tập thể dục rèn luyện cơ thể, anh ta muốn xuống xe đi bộ.”

Triệu Hiểu Phong: “…”

Hóa ra là chị Uyển muốn chơi khăm, vậy cậu ta có nên dừng xe không đây…

Thẩm Uyển Hề thấy Chu Yến Hoài không có ý muốn xuống xe, cô nhướng mày, đung đưa giày cao gót, nói: “Thôi vậy, nếu Chu tổng không muốn tập thể dục thì tôi phải xuống xe đi thôi. Tài xế, phiền anh dừng xe lại, tôi muốn xuống.”

Chu Yến Hoài đè cổ tay cô lại, đột nhiên anh mỉm cười, khẽ hỏi: “Anh đi xuống, em sẽ vui đúng chứ?”

Thẩm Uyển Hề lười biếng đáp, “Chu tổng nghĩ nhiều rồi, anh đâu thể điều khiển cảm xúc của tôi được, tôi cũng chẳng vui vẻ gì cả.”

Nói xong, Thẩm Uyển Hề từ từ giải thích nguyên nhân cô bảo Triệu Hiểu Phong dừng xe: “Chẳng qua là tôi không muốn ngồi cùng Chu tổng thôi, trên người Chu tổng có mùi khó chịu lắm.”

Triệu Hiểu Phong: “…”

Chị Uyển ơi là chị Uyển, ngồi cùng nhau cả một đoạn đường rồi, chẳng lẽ không thể nhịn thêm 2 km nữa sao, với lại, trên xe toàn mùi thơm mà.

Chu Yến Hoài biết cô đang trút giận, cố ý khiến anh khó xử và tức giận.

Anh cởi áo khoác ra, cởi cả cúc áo sơ mi, điện thoại để trên xe: “Hiểu Phong, cậu dừng xe đi, đúng như lời Uyển Uyển nói, tôi muốn tập thể dục, để tôi tự đi bộ đến đó.”

Triệu Hiểu Phong đỗ xe ven đường, Chu Yến Hoài xuống xe. Thẩm Uyển Hề nhìn dáng vẻ cam chịu của anh qua cửa sổ, vui sướng hất tóc: “Ừm, thơm hơn rồi đấy. Hiểu Phong, lái xe đi nào.”

Chu Yến Hoài trong gương chiếu hậu đi bộ trên con đường sạch sẽ, xung quanh không có bất kỳ hàng quán nào, đi được một lúc, Chu Yến Hoài bắt đầu chạy.

Thẩm Uyển Hề thu hồi tầm nhìn: “Ở đây không giới hạn tốc độ đâu, Hiểu Phong, cậu lái nhanh lên.”

Triệu Hiểu Phong: “… Vâng.”

Cuối cùng Chu Yến Hoài cũng đến nhà của em trai và em dâu ở vùng ngoại ô, trán anh đã lấm tấm mồ hôi. Thẩm Uyển Hề và mọi người đã bắt đầu mở tiệc, trò chuyện sôi nổi.

Thẩm Uyển Hề nhìn anh, cười hỏi Thẩm Nguyện Hề: “Nguyện Nguyên của chị ơi, văn phòng thiết kế của em hình như có mấy người khá được đúng không nhỉ? Giới thiệu cho chị một anh đi? Dạo này chị muốn hẹn hò với kết hôn rồi.”

Chu Yến Hoài cầm thuốc khử trùng và khăn ướt từ dì Tần, đồng thời nhìn bóng lưng của Thẩm Uyển Hề.

Thẩm Uyển Hề mặc áo sơmi và quần ống rộng. Chiếc áo sơ mi nhét vào cạp quần ngắn cũn cỡn để lộ vòng eo trắng nõn. Khi cô nói muốn hẹn hò rồi kết hôn, vòng eo hơi động, dường như tâm trạng rất tốt.

Chu Yến Hỗn nhân cơ hội tranh thủ slot cho anh trai, gắp cho Thẩm Uyển Hề một miếng cá, nhướng mày hỏi: “Chị Uyển ơi, anh trai em cũng cô đơn kìa, chị xem xét đi?”

Ngón tay Thẩm Uyển Hề nghịch mái tóc dài, cô cười, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Anh trai cậu già quá, nếp nhăn trên mặt nhiều thế kia thì làm sao lọt vào mắt tôi được, chị đây không hứng thú. Chị thích mấy em trai nhỏ trắng trẻo mềm mại cơ, vừa đẹp trai lại vừa trẻ tuổi, yêu đương như thế mới mãnh liệt và lãng mạn chứ.”

Thẩm Uyển Hề lớn tiếng nói, cố ý để Chu Yến Hoài đứng sau nghe được.

Chu Yến Hoài giật giật khóe miệng, chậm rãi nói: “Anh mới 30 tuổi thôi, không tính là già, cũng không có nếp nhăn.”

Thẩm Uyển Hề “xùy” một tiếng, nhấn mạnh với Thẩm Nguyện Hề: “Chị thích mấy em trai dưới 25 cơ, cái loại mà vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện ấy.”

Thẩm Uyển Hề lại châm chọc Chu Yến Hoài, nói anh không đáng yêu lại còn không hiểu chuyện.

Chu Yến Hoài hít sâu một hơi, đè nén sự khó chịu trước lời mỉa mai của cô, đi đến móc áo lấy một chiếc áo dệt kim hở cổ nữ, sau đó trở lại ghế dựa cạnh Thẩm Uyển Hề, anh khoác áo lên người cô, thấp giọng nói: “Em trai nhỏ không biết chăm sóc người khác đâu.”

Ánh mắt Thẩm Uyển Hề hiện rõ vẻ mỉa mai, cô vứt chiếc áo dệt kim trên người mình ra, bàn tay với ra sau lưng kéo áo sơ mi lên, cố ý để lộ một khoảng eo thon gọn.

“Vừa hay bổ sung cho nhau được đấy, tôi thích chăm sóc mấy em trai nhỏ.” Thẩm Uyển Hề cười nhìn Thẩm Nguyện Hề, “Nguyện Nguyện của chị, em nhớ chú ý giúp chị nha, mấy em trai tươi trẻ tràn đầy sức sống là tốt nhất, chị ghét nhất là mấy lão già nhàm chán.”

Thẩm Nguyện Hề và Chu Yến Hỗn liếc nhau, nhớ đến lần chị Uyển tát anh Hoài hai phát, hai người không nhiều lời nữa.

Hóng drama đi, ngồi hóng là được.

Chu Yến Hoài bị Thẩm Uyển Hề chọc đến đau đầu, anh cầm đũa lên định ăn cơm, lúc này Thẩm Uyển Hề lại chậm rãi nói, “Tôi muốn uống cà phê xay bằng tay, ai làm được không?”

Chu Yến Hoài mới vừa đi bộ 2 km đang đói rạc cả người, còn chưa kịp ăn miếng cơm nào đã đặt đũa xuống, đứng dậy, dịu dàng nói: “Để anh.”

Chu Yến Hỗn cũng muốn uống, gọi với ra sau: “Anh ơi, em cũng muốn uống một ly.”

Chu Yến Hoài lạnh lùng nói: “Câm miệng, không có phần của em đâu.”

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Lại Bên Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook