Ở Lại Bên Anh

Quyển 2 - Chương 83: NGOẠI TRUYỆN 9: ANH TRAI VÀ CHỊ GÁI (9)

Khảo Đường

23/03/2024

Edit: Nhỏ Lúi

Beta: Khang Vy

Chu Yến Hoài hứa hẹn với Thẩm Uyển Hề, về sau anh và cô sẽ ở bên nhau, sẽ không giấu giếm chuyện gì, cũng không buông tay cô nữa.

Nếu tương lai cô cảm thấy anh lạnh nhạt muốn từ bỏ mình thì cô có thể tùy lúc đưa ra đơn ly hôn, lúc nào cũng có thể vứt bỏ anh.

Hợp đồng hôn nhân có ghi rõ, tất cả của Chu Yến Hoài đều thuộc quyền sở hữu của Thẩm Uyển Hề, anh dùng tất cả mọi thứ của mình để đổi lấy niềm tin của cô.

Thẩm Uyển Hề không lạnh nhạt vì bất cứ lý do gì nữa, cô đứng ở phía mặt trời mọc, nơi này chỉ có hai người bọn họ, gật đầu đồng ý, “Vậy anh khóc đi thì em đồng ý.”

Chu Yến Hoài, “???”

Chu Yến Hoài tưởng mình sẽ có một màn cầu hôn lãng mạn, ai ngờ Thẩm Uyển Hề đột nhiên lại nói một câu làm anh dở khóc dở cười, “Cho anh \chút mặt mũi, để hôm nay ấm áp lãng mạn một tí được không?”

Thẩm Uyển Hề lắc đầu, “Không cho anh mặt mũi, anh từng làm em khóc nhiều đến như vậy, em muốn ngược anh khóc nhiều hơn nữa cơ…”

Thẩm Uyển Hề còn đau dạ dày, nhưng cũng không quên làm Chu Yến Hoài khó xử lúc cầu hôn.

Cảm xúc Chu Yến Hoài ấp ủ lúc lâu giờ đã tan hơn nửa.

Thẩm Uyển Hề có cách trị anh, hốc mắt đỏ bừng, “Em tự trả tiền thuê nhà, một mình mang ba con mèo chúng ta nuôi cho người khác, còn tự tìm công ty chuyển nhà mua giường mới dọn ra ngoài, em lại nghĩ đến lúc anh vứt bỏ em, em ngồi trước cửa nhà khóc, anh là đồ rùa rụt cổ, anh không biết một mình em đã khó chịu đến thế nào đâu, trước giờ em chưa từng chịu ấm ức lớn đến vậy. Hơn nữa, lúc ấy em còn chưa tìm lại được em gái, đến cả anh cũng không cần em…”

Hốc mắt Chu Yến Hoài đã ướt át, ôm lấy Thẩm Uyển Hề như hoà làm một, liên tục xin lỗi, dỗ dành cô.

Anh từng phạm sai lầm, sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nào nữa, sẽ không để cô chịu thêm chút ấm ức nào nữa.

Thẩm Uyển Hề khóc lóc kể lể, ngẩng đầu lên nhìn lén Chu Yến Hoài, nhìn giọt nước mắt trên mặt anh, cuối cùng cô cũng hài lòng.

Dựa vào ngực anh, cô khẽ nói, “Được rồi, tiên nữ đồng ý gả cho anh.”

Ánh mắt trời trên đỉnh núi dừng trên người bọn họ, tia nắng ban mai khiến khuôn mặt cả hai phiếm hồng, ánh sáng màu hồng của hạnh phúc.

Mặt trời lơ lửng trên bầu trời, kéo đi làn sương sớm trắng xóa, gió thổi trên những tán cây kêu xào xạc, hương lá bay vào mũi, gió cũng theo đó mở ra khung cảnh về tương lai anh và cô sẽ trải qua cùng nhau.

*

Thẩm Uyển Hề thức dậy trong ngực Chu Yến Hoài, trán cô áp vào cằm anh, mở mắt ra nhìn thấy yết hầu gợi cảm của anh.

Trên yết hầu có vết dâu tây do cô để lại, làn da trắng với vết dâu tây đối lập rõ ràng.

Thẩm Uyển Hề là như vậy, khi cô thức giấc thì nhất định cũng phải gọi người còn lại thức cùng.

Cô há miệng, cố ý thổi nhẹ lên yết hầu Chu Yến Hoài.

Lâu rồi Chu Yến Hoài không được ngủ một giấc sâu đến vậy, lúc Thẩm Uyển Hề tỉnh dậy, anh thật sự còn đang ngủ.

Cảm thấy yết hầu có khí nóng thổi qua nên mới bị đánh thức.

Chu Yến Hoài từ từ mở mắt ra, cảm nhận được cô gái trong ngực cựa quậy, đang rất hứng thú thổi lên yết hầu anh, anh cười nói, “Làm gì vậy?”

Thẩm Uyển Hề hỏi, “Muốn mưa hay muốn gió?”

Chu Yến Hoài không rõ cô nói cái gì, ” Hả?”

Thẩm Uyển Hề đẩy anh, “Hỏi anh đấy, muốn mưa hay muốn gió?”

Chu Yến Hoài chưa từng chơi trò này, ngập ngừng thử nói, “Muốn mưa?”

Lời vừa thốt ra, Thẩm Uyển Hề “phù” một tiếng phun nước bọt vào yết hầu của anh, cổ anh toàn là nước bọt của cô.

Chu Yến Hoài sửng sốt hai giây, sau đó cười thành tiếng, xoay người đè cô xuống, ấn vào lỗ tai hỏi cô, “Em muốn mưa hay muốn gió? Hả?”

Thẩm Uyển Hề vừa làm trò trẻ con xong, đến phiên cô bị trừng phạt, lấy tay che lỗ tai trốn anh, “Anh đã 30 tuổi rồi, đừng trẻ con thế nữa!”

Chu Yến Hoài suy nghĩ, có lẽ muốn gió là thổi, muốn mưa chính là phun, sức anh rất lớn, đè Thẩm Uyển Hề không buông tay, nhất định phải làm gì đó ở lỗ tai cô.

“Chỉ em mới có thể trẻ con, anh không thể trẻ con ư?”

Đều là bạn cùng lứa tuổi, tất nhiên Chu Yến Hoài muốn công bằng một chút.

Con ngươi Thẩm Uyển Hề linh động, bỗng bỏ đôi tay che tai ra, ôm lấy cổ anh, cười khanh khách hỏi, “Vậy thì, muốn hôn, được không?”

Khi hỏi câu này, cô còn nhướng mày với Chu Yến Hoài.

Cùng lúc đó, cánh tay cô ôm lấy anh, cười mê hoặc.

Chu Yến Hoài mỉm cười giơ hai tay lên, tình tứ nắm chặt mười ngón tay cô, ngẩng cao đầu, cúi người hôn cô.

*

Trước khi Chu Yến Hoài và Thẩm Uyển Hề hòa giải, là khoảng thời gian Chu Yến Hoài bị tra tấn.

Sau khi hai người hòa giải, Chu Yến Hoài thực sự không nghĩ rằng mình vẫn là người bị tra tấn.

Sau khi Thẩm Uyển Hề thức dậy vào buổi sáng, cô đột nhiên cầm kéo nhìn Chu Yến Hoài đang chống đẩy ngoài ban công, “Hoài Hoài, mọi chuyện lại bắt đầu từ đầu nên chúng ta cũng bắt đầu lại từ đầu nhé?”

Cô cười nói, cầm kéo cắt cắt hai cái, ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Yến Hoài, nóng lòng muốn thử.



Có lẽ Chu Yến Hoài thật sự yêu chiều Thẩm Uyển Hề, sủng đến tận xương cốt, động tác hít đất của anh không ngừng, dứt khoát nói hai từ, “Đi lên.”

Thẩm Uyển Hề vui đến điên mất, lập tức bò lên trên lưng, cắt tóc cho anh.

Thể lực của Chu Yến Hoài rất tốt, lúc này tập hít đất, trên người còn cõng một người, hơi thở vẫn không nặng.

Giọng anh dịu dàng thương lượng, “Đừng cắt quá xấu, hôm nay anh có cuộc họp đầu tuần, được không?”

Thẩm Uyển Hề rất tin tưởng tay nghề của mình, “Anh yên tâm, bổn tiên nữ đã ra tay, tay nghề chỉ có thiên đường mới có!”

Chu Yến Hoài cười hỏi, “Vậy thiên đường có quán bar không?”

Thẩm Uyển Hề dùng sức ôm cổ anh, “Là thiên đường của chúng ta!”

Chu Yến Hoài bị ôm đến mức thở không ra hơi, cưng chiều, “Được rồi, là thiên đường của em… cắt đẹp chút được không, hửm?”

Trước khi anh nói xong, Thẩm Uyển Hề không kiểm soát tốt, ngay khi anh vừa nói thì đã bị cắt khá ngắn, từ “hửm” của Chu Yến Hoài chuyển hướng sang phải.

Thẩm Uyển Hề bị đường kéo của mình làm cho sửng sốt, thật ra cô chỉ muốn cắt ngắn tầm cây bồ công anh thôi, không ngờ cây kéo này lại cắt một kẽ hở!

Thấy mình đã làm điều sai, Thẩm Uyển Hề nhanh chóng leo xuống chạy khỏi hiện trường vụ án như một tên trộm.

Chu Yến Hoài thấy hai sợi tóc rơi xuống, nhanh chóng kéo cô lại, “Em đi đâu vậy?”

Anh giữ cô lại, nghiến răng hỏi, “Em nói xem, lát anh đi làm thế nào đây? Hửm?”

Thẩm Uyển Hề nhìn khoảng trống gần trán của Chu Yến Hoài, không khỏi nở nụ cười, nhanh chóng giơ tay cầu xin sự thương xót, “Em xin lỗi, lần này sơ suất rồi, vốn dĩ em chỉ định cắt ngắn bằng cây bồ công anh để thổi thôi mà.”

Chu Yến Hoài nhướng mày, “Em nói, em xem anh là gì để thổi cơ?”

… Bồ công anh.

Chu Yến Hoài từ từ hỏi lại, ” Miệng em là máy sấy sao?”

Thẩm Uyển Hề, “…”

Phản ứng của Thẩm Uyển Hề cũng rất nhanh, lập tức bĩu môi nhìn anh, “Anh muốn hôn máy sấy sao?”

Hôn máy sấy, cô thật sự không dám tưởng tượng.

Thẩm Uyển Hề còn hăng hái, bĩu môi ghé sát vào anh, “Nhanh lên, muốn hôn môi máy sấy tóc không?”

Chu Yến Hoài bật cười, bị cô cắt một mớ tóc, còn được hôn máy sấy tóc nữa, quả thật không tệ.

Ngài Chu cười dựa sát vào cô, khẽ hôn lên môi cô Thẩm.

Những chú chim trên cành lá đung đưa, ríu rít trên nền trời trong lành và gió mát.

Đôi chim đậu trên cành như đôi tình nhân đang hôn nhau, quan sát khung hình qua cửa sổ, tung cánh bay đi rồi lại đậu xuống, mê mẩn không muốn rời đi.

Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra, hai má ửng hồng, Thẩm Uyển Hề nhìn mái tóc của Chu Yến Hoài rồi nói, “Em thấy khá đẹp đấy, anh thấy thế nào?”

Lúc này, Chu Yến Hoài mới vui vẻ dỗ dành cô, véo lòng bàn tay cô, hôn lên môi cô, “Ừ, rất đẹp. Uyển Uyển rất khéo tay, rất đẹp.”

Thẩm Uyển Hề vô cùng hài lòng.

Hai giờ sau, Chu Yến Hoài đến công ty mở cuộc họp với mái tóc đã cắt hỏng.

Ngay khi anh bước vào cửa công ty, lễ tân và bảo vệ, giám đốc điều hành, nhân viên công ty đều nhìn chằm chằm vào mái tóc của Chu tổng.

Hôm nay Chu Yến Hỗn đến trụ sở chính có việc, từ xa đã thấy một người có vẻ là anh trai mình bước vào, mái tóc lịch lãm dường như đã bị chó gặm mất.

Chu Yến Hỗn nhìn tóc anh, giơ tay chỉ một cách bất ngờ, “Chị Uyển thả chó cắn anh à?”

Tâm trạng Chu Yến Hoài tâm trạng rất tốt, xõa tóc mái ngố, cười tao nhã, “Chị dâu cắt đó, tay nghề không tốt sao?”

Chu Yến Hỗn, “?”

Chu Hến Hoài kiêu ngạo, “Anh cảm thấy, tay nghề rất tốt đó chứ.”

Chu Yến Hỗn, “…”

Chu Yến Hoài đang chìm trong bầu không khí yêu đương cuồng nhiệt. Thấy trợ lý và những người khác đang nhìn mình, anh quay đầu nhìn họ, bình tĩnh nói, “Phu nhân nhà tôi cắt đấy, khiến mọi người chê cười rồi.”

Nhóm trợ lý, “???”

Chê cười???

Không có vẻ gì là chê cười cả, chỉ là Chu tổng à, nụ cười của anh gần như là toe toét luôn đấy!

Mà “phu Nhân” nghĩa là gì ???

Còn nữa, “phu nhân” có ý gì đây???

Hôm nay Chu Yến Hoài chỉ muốn nghe mọi người nói hai từ “đẹp trai”, dừng trên đường còn cố ý hỏi, “Cắt tóc thế này có được không?”

Mọi người vội nói, “Vâng, vâng, vâng, vâng, rất đẹp”.



Chu Yến Hỗn lộ vẻ vui mừng, bước đến chỗ anh trai hỏi, “Bắt được chị dâu rồi sao?”

Chu Yến Hoài sảng khoái vui vẻ, nói với giọng điệu dễ chịu, “Ừ.”

*

Chu Yến Hoài và Thẩm Uyển Hề hòa giải. Dường như ngày nào Chu tổng đến Chu Thị làm việc cũng phát thưởng cuối năm, Chu tổng lịch lãm và nghiêm túc, bây giờ lại tao nhã như được tắm gió xuân.

Những ngày này, Chu tổng bắt đầu đến công ty vào buổi sáng, nhưng lại có cảm giác nôn nóng.

Trong lòng vui mừng khôn tả, nhưng lại kèm theo vẻ lo lắng và căng thẳng, trợ lý thư ký lén lút nhìn Chu tổng.

Thấy buổi trưa sắp tan làm, Chu tổng thu xếp chuyện công ty và tốc độ cuộc họp tiếp tục tăng nhanh lên.

Đến giờ tan trưa, Chu Yến Hoài lập tức cầm áo khoác sải bước ra ngoài, trợ lý đang định đuổi theo, sau đó kiểm tra sắp xếp lịch trình ngày mai thì điện thoại của Chu Yến Hoài vang lên, khoảnh khắc anh cầm điện thoại lại dịu dàng như nước, “Được rồi, đừng lo, anh đang ra ngoài rồi.”

Trợ lý vội phanh lại.

Người bên kia như không hài lòng, Chu tổng luôn dỗ dành như một đứa trẻ, “Uyển Uyển ngoan, anh hứa vào thang máy ngay, không chậm trễ. Đừng giận được không?”.

Anh không chỉ đang dỗ dành một đứa trẻ, ngay cả khóe miệng cũng cười như mật, có chút vị ngọt của kẹo bơ .

Không hiểu sao, trợ lý nghe giọng Chu tổng cũng phải đỏ mặt.

Có ai chịu được những lời nhẹ nhàng của người đàn ông lịch lãm, chín chắn và hấp dẫn đến vậy chứ!

Thẩm Uyển Hề đợi ở bãi đỗ xe, kem bên tay trái đã gần hết, kem bên phải sắp tan chảy, cô giục người bên kia điện thoại nhanh lên, tủ lạnh nhỏ trong xe cũng sử dụng không tốt, biết phải làm sao bây giờ, “Tủ lạnh không không hoạt động được, kem của anh sẽ bị chảy hết đó!”

Cô đang giục qua điện thoại thì thấy người đàn ông lịch sự bước ra từ cửa thang máy bãi đỗ xe.

Người đàn ông đẹp trai sải bước đến bên cô cực nhanh.

Thẩm Uyển Hề mở cửa sổ xe, khuôn mặt như thần tiên thăm dò ra ngoài.

Nụ cười quyến rũ với đôi môi đỏ mọng, tay đang cầm cây kem của anh.

Chu Yến Hoài bước đi càng nhanh, híp mắt cười, khom lưng nếm một miếng kem.

Thẩm Uyển Hề chờ mong hỏi, “Ngọt không?”

Chu Yến Hoài mỉm cười, “Ngọt.”

Thẩm Uyển Hề khen ngợi và nói, “Em lái xe nên không thể cầm kem bằng hai tay. Nên em chạy ra khỏi bãi đỗ xe để mua kem ở trung tâm thương mại gần đó, em sợ kem rơi tan chảy xuống người em, Hoài…”

Cô chưa kịp nói hết lời thì Chu Yến Hoài đã ấn sau đầu cô rồi hôn cô, vị kem ngọt ngào tràn ngập trong miệng, khoang miệng tràn ngập mùi thơm.

Chu Yến Hoài và Thẩm Uyển Hề yêu nhau, không phải một mình Chu Yến Hoài trả giá, hai người họ đã yêu nhau rất lâu rồi.

Thẩm Uyển Hề là cô gái kiên cường cá tính, cô giặt tất và mua kem cho anh, cũng khắc sâu tình yêu với anh vào trong lòng.

Như vậy bảo sao anh có thể không yêu chứ, Chu Yến Hoài hôn sâu hơn.

Như thể ngày tận thế đang ở ngay trước mặt, hôn đến mức không cho cô cơ hội để thở.

Đầu lưỡi Thẩm Uyển Hề tê rần vì cách hôn của anh, không thể thở nổi khiến cô muốn rút ra, ai biết Chu Yến Hoài đè sau đầu không cho cô đẩy ra, càng hôn càng mạnh qua cửa kính xe.

Có tiếng “xì” kéo dài từ cửa thang máy của đám nhân viên bên kia.

Gần đây, tâm trạng của Chu tổng rất tốt, họ không sợ bị Chu tổng mắng mỏ, nên lén đến coi thử người yêu của Chu tổng, nhưng không ngờ lại bị hành hạ bởi nụ hôn ngọt như kem kia.

Chắc chắn bề ngoài Chu tổng là quý ông lịch lãm nhưng trái tim rực lửa! Nụ hôn không thể tách rời, nụ hôn ướt át!!

Cuối cùng, Chu Yến Hoài buông Thẩm Uyển Hề ra, trên cằm cô còn có dính chút kem, anh mỉm cười lau kem cho cô rồi dựa vào cửa kính xe nhìn cô với vẻ thích thú.

Thẩm Uyển Hề đỏ mặt, “Còn nhìn cái gì nữa, mau lên xe đi, không muốn đi đăng ký kết hôn sao?”

Hai người hẹn nhau hôm nay đi đăng ký kết hôn.

Niềm vui và sự lo lắng của Chu Yến Hoài là đây, ngay sau khi nhận được giấy đăng ký, hai người sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp.

Chu Yến Hoài mong đợi không dứt ra được, lại khom lưng hôn cô.

Trước khi nụ hôn rơi xuống, anh nói, “Anh đang nhìn người anh yêu.”

Anh đang trả lời câu hỏi vừa rồi của cô — “Anh còn nhìn gì nữa?”

“Anh đang nhìn người mình yêu.”

Nụ hôn lần này giữa Chu Yến Hoài và Thẩm Uyển Hề dịu dàng hơn vừa nãy.

Từng nụ hôn sâu khiến trái tim hai người ngày càng đập nhanh.

Cây kem trong tay Thẩm Uyển Hề, với nụ hôn ướt át và sự dịu dàng của anh, đã lấp đầy bàn tay và trái tim cô.

Chu Yến Hoài —— đây là người cô yêu nhất.

Thẩm Uyển Hề —— đây cũng là người anh yêu nhất.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Lại Bên Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook