Quyển 2 - Chương 82: NGOẠI TRUYỆN 8: ANH TRAI VÀ CHỊ GÁI (8)
Khảo Đường
23/03/2024
Edit + Beta: Khang Vy
Những lời này của Thẩm Uyển Hề thật sự rất ấm ức, ấm ức đến mức tự cô cũng muốn khóc.
Chu Yến Hoài bị Thẩm Uyển Hề đẩy vào sát sofa, vài giây sau mới nhớ ra chuyện hôm trước.
Giữa trưa hôm đó cô gọi điện thoại tới muốn anh đón mình, nhưng không nói rằng cô bị đau dạ dày…
Chu Yến Hoài ôm Thẩm Uyển Hề trong ngực, khẽ thở dài nói, “Bây giờ dạ dày còn đau không?”
Thẩm Uyển Hề lạnh nhạt, “Cũng qua mấy ngày rồi, nếu giờ còn đau nữa thì chắc ung thư dạ dày mất.”
Nghe được bốn chữ “ung thư dạ dày’”, Chu Yến Hoài nhíu mày khẽ đánh cô một cái.
Động tác rất nhẹ, ý bảo cô không được nói những lời này, Thẩm Uyển Hề bĩu môi, không nói gì nữa.
Nhưng Thẩm Uyển Hề vẫn rất thích làm khó Chu Yến Hoài, lại nói, “Anh cởi tất giúp tôi đi.”
Chu Yến Hoài sủng nịch cười, đứng dậy muốn cởi tất cho cô, cô lại đè cánh tay không cho anh động, “Không đứng dậy, cứ vậy cởi thôi.”
Chu Yến Hoài, “…”
Anh nhìn tất trắng của Thẩm Uyển Hề, nghĩ tới hình ảnh gì đó, bỗng tự chọc cười mình.
Anh duỗi chân, dùng mũi chân móc lấy tất cô.
Nhưng vừa đụng tới, Thẩm Uyển Hề lại nhích chân lên trên.
Chân Thẩm Uyển Hề dài, vừa nhấc lên thoạt nhìn đã nâng rất cao.
Nhưng Chu Yến Hoài cao hơn cô, chân cũng dài hơn cô, anh cũng nâng chân theo.
Hai người kẻ tới kẻ lui, Thẩm Uyển Hề vui vẻ bật cười thành tiếng, mắt thấy sắp bại bởi Chu Yến Hoài, đột nhiên ngồi dậy tự cởi tất ném lên mặt anh.
Chu Yến Hoài cười một tiếng, nhặt tất lên ném lại.
Hai người ném tới ném lui, ôm ấp nhau cười thành tiếng.
Tiếng cười của người phụ nữ uyển chuyển êm tai, tiếng cười của người đàn ông trầm thấp quyến rũ.
Mãi cho đến khi Thẩm Uyển Hề chơi mệt, ôm lấy tay anh quay lại sofa, cô dụi mắt, “Mệt quá, anh đi giặt tất giúp tôi đi, trước kia tôi từng giặt đồ cho anh rồi, anh cũng chưa từng giặt tất giúp tôi đâu.”
Chu Yến Hoài cười khẽ, “Không phải anh từng đánh giày giúp em sao, anh không giúp em, có khi một tháng em cũng không đánh giày.”
Thẩm Uyển Hề nhớ tới lúc trước hai người ở cạnh nhau, Chu Yến Hoài ngồi xổm trên mặt đất giúp cô lau vết bẩn trên giày trắng, mím môi cười một cái.
Hiếm khi hai người mới lười biếng nằm trên sofa, Thẩm Uyển Hề cảm thấy an toàn ngáp hai cái, dần dần buồn ngủ.
Lúc cô sắp ngủ, cô bỗng nghe Chu Yến Hoài ghé sát tai cô nói, ‘Uyển Uyển, anh xin lỗi, anh không biết em đau dạ dày, nếu như anh biết, anh nhất định…”
Thẩm Uyển Hề thật sự mệt mỏi, dù vậy vẫn thuận miệng chọc anh, “Đừng nói nếu như, chẳng lẽ nếu anh sớm biết tôi sẽ không tha thứ cho anh, vậy lúc trước anh sẽ không vứt bỏ tôi sao?”
Lời xin lỗi của Chu Yến Hoài nghẹn ở cổ, cuối cùng cũng không nói nên lời.
Thẩm Uyển Hề am hiểu cái đánh cái xoa, sau khi dỗi Chu Yến Hoài lại trở mình nằm trong ngực anh, nói nhỏ, “Mệt quá, ru tôi ngủ đi.”
Cô không chỉ nằm trong ngực anh, còn cố ý rúc vào người anh như mèo nhỏ.
Tóc cô có hương thơm, sợi tóc mềm mại xẹt qua khuôn mặt Chu Yến Hoài.
Anh như dỗ dành mèo con, vỗ lên vai cô hết cái này lại cái khác.
Thẩm Uyển Hề rất ngoan, không đẩy anh ra, cơ thể cũng trở nên mềm mại, dịu dàng nằm trong ngực anh.
Chu Yến Hoài cảm giác được cô gái trong lòng ỷ lại vào mình, khẽ cười hỏi, “Muốn hát ru không?”
Thẩm Uyển Hề không đáp lại, hô hấp bình thản đều đều, đã ngủ say.
Chỉ có vô cùng tin tưởng một người đàn ông, phụ nữ mới có thể an ổn ngủ nhanh trong ngực người đàn ông này.
Chu Yến Hoài ôm chặt cô, dịu dàng nói, “Ngủ đi, bé ngoan.”
Đêm nay sóng yên biển lặng, không khí ấm áp.
Ban đêm, lúc Thẩm Uyển Hề xoay người suýt chút nữa ngã xuống sofa, Chu Yến Hoài theo phản xạ có điều kiện giữ lấy cô, sau đó ôm cô xoay người, để cô ngủ ở trong.
Thẩm Uyển Hề quen ngủ giường lớn, bất thình lình ngủ sofa không quen, nhiều lần đạp Chu Yến Hoài xuống đất.
Chu Yến Hoài mơ mơ màng màng bò dậy, giống như trừng phạt ôm cô thật chặt.
Sau nửa đêm, cuối cùng Thẩm Uyển Hề cũng không nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn để anh ôm.
Sáng sớm hôm sau —
Thẩm Uyển Hề
Tức chết rồi!!!
Thẩm Uyển Hề đứng trong phòng khách xoa cổ rồi lườm Chu Yến Hoài, “Vì sao anh không ôm tôi về giường ngủ chứ?!”
Chu Yến Hoài cũng đau cổ, dở khóc dở cười, “Là em nói muốn chen chúc ngủ cùng anh trên sofa mà, sao anh có thể lãng phí cơ hội được chứ?”
Thẩm Uyển Hề tức giận đá anh, “Nhất định là anh cố ý! Sáng nay tôi còn phải gặp mặt đạo diễn đấy!”
Chu Yến Hoài thuận thế bắt lấy cổ chân cô, đồng thời đưa tay ôm cô, “Sáng nay muốn ăn gì, anh làm bữa sáng chuộc tội với em nhé?”
Vẻ mặt Thẩm Uyển Hề lạnh nhạt, “Ăn món Chu Yến Hoài hấp.”
Anh suy tư gật đầu, “Màu sắc hương vị đều đủ cả, được đó.”
Thẩm Uyển Hề, “…” Ai màu sắc hương vị đều đủ cơ? Không cần mặt mũi nữa rồi.
*
Cuối cùng hai người cũng an ổn trôi qua một thời gian, nhưng không được bao lâu, một hôm ăn sáng lại gặp chuyện tương tự.
Gần đây tâm trạng Thẩm Uyển Hề không tệ lắm, mời Chu Yến Hoài, “Sau khi tan làm tôi rảnh lắm, anh mời tôi đi xem phim đi?”
Sáng nay Chu Yến Hoài làm sandwich, đang ăn bỗng nghe cô nói vậy, động tác dần trở nên thong thả.
Thẩm Uyển Hề nhìn dáng vẻ này của anh, cô lấy miếng thịt hun khói bên trong ra ăn trước, chờ anh trả lời.
Cuối cùng Chu ưu nhã đã nuốt miếng bánh xuống hết, dường như biết rõ sẽ chọc Thẩm Uyển Hề tức giận, khẽ thở dài, “Buổi tối anh có hẹn với luật sư, có khả năng không rảnh.”
Nếu anh nói vậy, không phải “khả năng” không rảnh mà là “chắc chắn” không rảnh.
Ngón tay Thẩm Uyển Hề gõ bàn suy tư, “Chuyện liên quan tới công ty sao, có thể nói cho tôi biết không?”
Chu Yến Hoài trả lời vấn đề phía trước của cô, “Không liên quan tới công ty, là chuyện riêng.”
Thẩm Uyển Hề hiểu rõ, đây là chuyện riêng không thể nói, hoặc là sẽ không nói với cô.
Vậy thì thôi, không sao, dù sao bọn họ không phải bạn bè, chẳng phải người yêu cũng không phải vợ chồng, đương nhiên anh không có trách nhiệm phải báo cáo toàn bộ mọi chuyện cho cô.
Thẩm Uyển Hề lại nhắc tới ngày đó anh không đi đón mình, làm bộ tùy ý hỏi, “Giữa trưa hôm tôi đau dạ dày, anh có chuyện gì mà không tới được vậy?”
Bằng sự hiểu biết của cô, nhắc tới chuyện này có lẽ anh sẽ không từ chối nói chuyện, ít nhiều gì cũng nói hai ba câu.
Mà Chu Yến Hoài lại trầm mặc một lúc mới nói nhỏ, “Uyển Uyển, chờ anh hai ngày, hai ngày sau sẽ nói cho em.”
Lửa giận trong lòng của Thẩm Uyển Hề bừng lên vì những lời này.
Rõ ràng anh biết cô ghét nhất là gì nhưng vẫn muốn gạt cô.
Cô ghét nhất là có chuyện nhưng không nói rõ, không hiểu nhau!
Thẩm Uyển Hề hít sâu, nửa cái bánh còn lại ăn cũng không nổi nữa, “Không xem phim nữa, anh cứ bận đi.”
Lúc cô rời khỏi bàn ăn, Chu Yến Hoài vội giữ lấy cô nhưng lại không giữ được chặt, sức lực rút tay của cô thể hiện sự bực bội trong lòng cô bây giờ.
Thẩm Uyển Hề đi rất nhanh, lấy chìa khóa xe ra ngoài, “Tôi đi tìm Dương Dương chơi đây, tạm biệt.”
Chu Yến Hoài ngồi ở bàn ăn, bữa sáng cũng không ăn nổi nữa, đau đầu đưa tay xoa giữa mày.
Anh là người cho rằng hành động quan trọng hơn lời nói, chỉ muốn chờ mọi việc tốt hơn mới nói cô biết.
Bây giờ xem ra, lại chọc phải vảy rồng của cô rồi.
*
Buổi tối Chu Yến Hoài nói chuyện với luật sư xong rồi trở về, Thẩm Uyển Hề vẫn chưa về nhà.
Thẩm Uyển Hề tới bar chơi, vẫn là một kịch bản, đi quán bar còn phải đăng ảnh lên vòng bạn bè, vẫn chơi cùng người tên Dương Dương kia.
Chu Yến Hoài quen đường quen nẻo tìm được quán bar, lúc tới nơi thì Thẩm Uyển Hề đã đi rồi.
Đây là lần thứ hai Thẩm Uyển Hề tức giận, lần đầu tiên anh không tìm được cô, lần thứ hai cũng vậy.
Chu Yến Hoài đứng ở cửa quán bar, lại lần nữa gọi cho Thẩm Uyển Hề, không dừng lại một chút.
Chỉ là cô không nghe máy, thỉnh thoảng còn tắt máy để nói cho anh biết mình không muốn nghe.
Cuối cùng Chu Yến Hoài thật sự không còn cách khác, chỉ đành tra camera an ninh của quán bar để tìm ra biển số, dùng phương thức riêng điều tra Thẩm Uyển Hề đang ở đâu.
Lúc này, cô đang đánh bài ở một hội quán.
Lúc Chu Yến Hoài đi vào đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ nhóm nam nữ bên trong.
Sau khi anh bước vào, chưa được hai bước đã thấy Thẩm Uyển Hề đang nhìn mình, không ngoài ý muốn, còn nhếch môi cười với anh.
Ba người chơi mạt chược cùng bàn Thẩm Uyển Hề đều là nam, một trong số đó là người tên Dương Dương kia.
Chu Yến Hoài dựa vào cây cột trang trí xa hoa, cũng không đi vào, tròng mắt đen kịt nhìn chằm chằm Thẩm Uyển Hề, cầm điện thoại lần nữa gọi cô.
Chuông điện thoại Thẩm Uyển Hề vang lên, cô làm như không nghe thấy, tiếp tục chơi bài.
Có người cười hỏi, “Chị Uyển, chị mau nghe máy đi, tối nay gọi nhiều thế rồi sao lại không nghe?”
Thẩm Uyển Hề cúi đầu xếp bài, tùy ý nói, “Không phải điện thoại quan trọng, không nghe.”
Dừng một chút, cô lại nói, “Cũng không phải điện thoại của người nào quan trọng.”
Trái tim Chu Yến Hoài đau xót vì hai câu nói này.
Bừng tỉnh nghĩ đến câu nói kia của Thẩm Uyển Hề — một ngày 24 giờ đau lòng, còn khó chịu hơn cả nỗi đau trên cơ thể.
Chu Yến Hoài vừa gọi cho Thẩm Uyển Hề, vừa đi tới phía cô, cuối cùng đứng sau cô chậm rãi cúi người.
Hai người dựa sát gần nhau, anh phát hiện, mùi rượu trên người Thẩm Uyển Hề rất nhạt, dường như chỉ uống có một ly rượu giao bôi kia thôi, không uống nhiều.
Thẩm Uyển Hề nghiêng người nhìn anh, anh lại duỗi tay ấn phím nghe trên điện thoại cô đặt trên bàn.
Thẩm Uyển Hề, “…”
Lúc này rồi mà còn cố chấp với chuyện nghe điện thoại.
Điện thoại được kết nối, Chu Yến Hoài cầm di động nói, “Uyển Uyển, về nhà được không?”
Trong nháy mắt Thẩm Uyển Hề có chút dở khóc dở cười.
Cô còn đang tiếp tục xếp bài chơi cùng ba người kia, cả ba người đều hào hứng xem trò vui.
Vạn Dương dùng ánh mắt bảo cô mau về đi, người cũng đã tới rồi còn chơi cái gì.
Nhiều lúc ở trước mặt người ngoài, Thẩm Uyển Hề sẽ cho Chu Yến Hoài mặt mũi, đặc biệt lúc này anh còn tới tìm cô.
Đương nhiên, trừ việc cô vừa nói anh không quan trọng.
“Giúp tôi thắng ván bài này.” Thẩm Uyển Hề cầm điện thoại, nói với đầu bên kia điện thoại.
Ba người đang xem trò vui, “…”
Mặt đối mặt còn phải nói chuyện điện thoại, đây là kiểu tình thú gì vậy…?
Cuối cùng Chu Yến Hoài cũng nhẹ nhàng thở ra, tắt máy nói nhỏ bên tai cô, “Người bên phải có ba sáu chín vạn.”
Thẩm Uyển Hề lộ ra dáng vẻ tươi cười, ngẩng đầu nháy mắt khen ngợi Chu Yến Hoài.
Anh xoa đầu cô, khom lưng tiếp tục làm quân sư cho cô.
Từ khi Chu Yến Hoài đi vào, Vạn Dương không nói chuyện nữa.
Chủ yếu là Thẩm Uyển Hề không cho cậu ta nói, cậu ta cũng không biết nói gì, chỉ có thể yên tĩnh đánh bài.
Qua hai ván, Thẩm Uyển Hề thắng không ít tiềm, ánh mắt Chu Yến Hoài tinh tế đánh giá trên hành vi cử chỉ của Dương Dương, cũng đoán ra người này là Thẩm Uyển Hề tìm tới đóng kịch.
Sự khó chịu tích tụ cũng tan bớt.
Mắt thấy mặt trời sắp mọc, Chu Yến Hoài muốn đưa Thẩm Uyển Hề đi ngắm mặt trời mọc, dịu dàng hỏi cô, “Uyển Uyển, không chơi nữa, về nhà thôi, được không?”
Thẩm Uyển Hề thức đêm đau dạ dày, không thoải mái nhưng cũng mệt mỏi, thuận thế đẩy mạt chược, “Không chơi nữa, tan thôi.”
Tuy nói không chơi nữa, tan, nhưng Thẩm Uyển Hề cũng không có ý định đứng dậy.
Mãi cho đến khi ba người kia đi, Thẩm Uyển Hề còn ghé vào mặt bàn nằm bất động.
Chu Yến Hoài chọc bả vai cô, sau đó ngồi xổm bên cô, nghiêng đầu hỏi, “Mệt không? Anh cõng em nhé?”
Dạ dày Thẩm Uyển Hề không thoải mái, lúc này khẽ cười một tiếng, nằm bò ra sau lưng anh, “Anh đã 30 tuổi rồi, còn có thể cõng tôi đi được bao xa?”
Chu Yến Hoài giả vờ đỡ đầu gối, gian nan đứng dậy, “Em 55 cân sao?”
Thẩm Uyển Hề tát anh một cái, “Mới có 47 thôi!”
Chu Yến Hoài cười khẽ, “Mặt trời sắp mọc rồi, cõng em đi xem mặt trời mọc vậy.”
Anh đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài không một bóng người, không khí mát lạnh.
Dạ dày Thẩm Uyển Hề trướng, muốn nằm trong chăn ngủ, nhưng nhìn dáng vẻ rất muốn đi ngắm mặt trời mọc của Chu Yến Hoài, anh đã tìm cô nguyên đêm…
Thẩm Uyển Hề tùy ý nói, “Hoài Hoài nói được thì được.”
Những lời này rất tùy ý nhưng lại gọi anh là “Hoài Hoài”, nghe vào tai mềm mại ấm áp.
Chu Yến Hoài đã tìm cô cả đêm, tâm trạng nở hoa vì hai chữ này.
Tới đỉnh núi, Chu Yến Hoài ôm Thẩm Nguyện Hề ngồi trên đỉnh xe ngắm mặt trời mọc, tay anh đặt trên bụng cô, xoa bụng khiến dạ dày cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô lười biếng dựa vào lòng anh, nhìn ánh mặt trời từ từ dâng lên, thấy hai mắt anh lộ ra vẻ thích thú mới hỏi, “Hoài Hoài, sao anh thích ngắm mặt trời mọc vậy chứ?”
Chu Yến Hoài ôm cô, cụp mắt lẳng lặng nhìn cô.
Thẩm Uyển Hề, “Hả? Nhìn em làm gì?”
Vài giây sau, tay Chu Yến Hoài dùng sức siết chặt, khẽ nói, “Bởi vì giờ phút này, thế giới chỉ có anh và em.”
Thẩm Uyển Hề vốn không phải người thiên về tình cảm, lúc này lại bởi một câu nói đơn giản của anh mà đỏ mắt.
Chu Yến Hoài nhìn về phía mặt trời, “Anh có rất nhiều thứ, nhưng mà Uyển Uyển, anh cảm thấy những thứ đó đều không thuộc về anh. Số mệnh của anh có lẽ phải gánh vác rất nhiều chuyện, đứng ở vị trí này không chỉ có Chu gia mà còn cả vô số gia đình công nhân khác. Anh luôn che chở Tiểu Hỗn, nhưng rồi nó cũng có gia đình của riêng mình. Cho nên, rất nhiều lúc, anh đều cảm thấy mình cô đơn lẻ loi… cho đến khi gặp được em.”
“Anh đã từng làm sai, thật sự sai lầm, đó là chuyện hối hận nhất trong cuộc đời anh, bởi vì khi đó anh cảm thấy… không nên để em chịu khổ cùng anh. Cái khổ này là về tinh thần, bốn phương tám hướng không ngừng gây áp lực, công việc cũng khiến anh không thể chăm sóc em mỗi phút mỗi giây.”
Thẩm Uyển Hề nghe đến đây thì không nhịn được nữa, cắt lời, “Đừng nói mình cao thượng như vậy, đừng tìm cớ nữa.”
“… Được.” Chu Yến Hoài nắm chặt tay.
Mãi cho đến khi mặt trời hoàn toàn mọc, Thẩm Uyển Hề gần như ngủ gục trong lòng Chu Yến Hoài, anh mới từ từ mở miệng, “Gần đây anh có việc, luôn thương lượng hợp đồng hôn nhân với luật sư. Anh từng khiến em tổn thương, nếu như anh còn hứa hẹn với em nữa, sợ rằng em sẽ không tin, vậy nên lần này anh muốn viết tất cả vào trong hợp đồng. Anh muốn dùng hành động thực tế để hứa hẹn với em –”
Lời của anh chân thành tha thiết, thành khẩn nói, “Uyển Uyển, anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa, dù Chu thị có phá sản, thậm chí gia đình em có gặp bất cứ vấn đề gì, anh sẽ không bỏ lại em. Về sau nếu có chuyện gì, anh sẽ nói hết cho em nghe, sẽ không lừa gạt em nữa.”
Anh cụp mắt nhìn về phía đôi mắt ướt át của cô, “Thẩm Uyển Hề, tha thứ cho anh, gả cho anh, được không?”
------oOo------
Những lời này của Thẩm Uyển Hề thật sự rất ấm ức, ấm ức đến mức tự cô cũng muốn khóc.
Chu Yến Hoài bị Thẩm Uyển Hề đẩy vào sát sofa, vài giây sau mới nhớ ra chuyện hôm trước.
Giữa trưa hôm đó cô gọi điện thoại tới muốn anh đón mình, nhưng không nói rằng cô bị đau dạ dày…
Chu Yến Hoài ôm Thẩm Uyển Hề trong ngực, khẽ thở dài nói, “Bây giờ dạ dày còn đau không?”
Thẩm Uyển Hề lạnh nhạt, “Cũng qua mấy ngày rồi, nếu giờ còn đau nữa thì chắc ung thư dạ dày mất.”
Nghe được bốn chữ “ung thư dạ dày’”, Chu Yến Hoài nhíu mày khẽ đánh cô một cái.
Động tác rất nhẹ, ý bảo cô không được nói những lời này, Thẩm Uyển Hề bĩu môi, không nói gì nữa.
Nhưng Thẩm Uyển Hề vẫn rất thích làm khó Chu Yến Hoài, lại nói, “Anh cởi tất giúp tôi đi.”
Chu Yến Hoài sủng nịch cười, đứng dậy muốn cởi tất cho cô, cô lại đè cánh tay không cho anh động, “Không đứng dậy, cứ vậy cởi thôi.”
Chu Yến Hoài, “…”
Anh nhìn tất trắng của Thẩm Uyển Hề, nghĩ tới hình ảnh gì đó, bỗng tự chọc cười mình.
Anh duỗi chân, dùng mũi chân móc lấy tất cô.
Nhưng vừa đụng tới, Thẩm Uyển Hề lại nhích chân lên trên.
Chân Thẩm Uyển Hề dài, vừa nhấc lên thoạt nhìn đã nâng rất cao.
Nhưng Chu Yến Hoài cao hơn cô, chân cũng dài hơn cô, anh cũng nâng chân theo.
Hai người kẻ tới kẻ lui, Thẩm Uyển Hề vui vẻ bật cười thành tiếng, mắt thấy sắp bại bởi Chu Yến Hoài, đột nhiên ngồi dậy tự cởi tất ném lên mặt anh.
Chu Yến Hoài cười một tiếng, nhặt tất lên ném lại.
Hai người ném tới ném lui, ôm ấp nhau cười thành tiếng.
Tiếng cười của người phụ nữ uyển chuyển êm tai, tiếng cười của người đàn ông trầm thấp quyến rũ.
Mãi cho đến khi Thẩm Uyển Hề chơi mệt, ôm lấy tay anh quay lại sofa, cô dụi mắt, “Mệt quá, anh đi giặt tất giúp tôi đi, trước kia tôi từng giặt đồ cho anh rồi, anh cũng chưa từng giặt tất giúp tôi đâu.”
Chu Yến Hoài cười khẽ, “Không phải anh từng đánh giày giúp em sao, anh không giúp em, có khi một tháng em cũng không đánh giày.”
Thẩm Uyển Hề nhớ tới lúc trước hai người ở cạnh nhau, Chu Yến Hoài ngồi xổm trên mặt đất giúp cô lau vết bẩn trên giày trắng, mím môi cười một cái.
Hiếm khi hai người mới lười biếng nằm trên sofa, Thẩm Uyển Hề cảm thấy an toàn ngáp hai cái, dần dần buồn ngủ.
Lúc cô sắp ngủ, cô bỗng nghe Chu Yến Hoài ghé sát tai cô nói, ‘Uyển Uyển, anh xin lỗi, anh không biết em đau dạ dày, nếu như anh biết, anh nhất định…”
Thẩm Uyển Hề thật sự mệt mỏi, dù vậy vẫn thuận miệng chọc anh, “Đừng nói nếu như, chẳng lẽ nếu anh sớm biết tôi sẽ không tha thứ cho anh, vậy lúc trước anh sẽ không vứt bỏ tôi sao?”
Lời xin lỗi của Chu Yến Hoài nghẹn ở cổ, cuối cùng cũng không nói nên lời.
Thẩm Uyển Hề am hiểu cái đánh cái xoa, sau khi dỗi Chu Yến Hoài lại trở mình nằm trong ngực anh, nói nhỏ, “Mệt quá, ru tôi ngủ đi.”
Cô không chỉ nằm trong ngực anh, còn cố ý rúc vào người anh như mèo nhỏ.
Tóc cô có hương thơm, sợi tóc mềm mại xẹt qua khuôn mặt Chu Yến Hoài.
Anh như dỗ dành mèo con, vỗ lên vai cô hết cái này lại cái khác.
Thẩm Uyển Hề rất ngoan, không đẩy anh ra, cơ thể cũng trở nên mềm mại, dịu dàng nằm trong ngực anh.
Chu Yến Hoài cảm giác được cô gái trong lòng ỷ lại vào mình, khẽ cười hỏi, “Muốn hát ru không?”
Thẩm Uyển Hề không đáp lại, hô hấp bình thản đều đều, đã ngủ say.
Chỉ có vô cùng tin tưởng một người đàn ông, phụ nữ mới có thể an ổn ngủ nhanh trong ngực người đàn ông này.
Chu Yến Hoài ôm chặt cô, dịu dàng nói, “Ngủ đi, bé ngoan.”
Đêm nay sóng yên biển lặng, không khí ấm áp.
Ban đêm, lúc Thẩm Uyển Hề xoay người suýt chút nữa ngã xuống sofa, Chu Yến Hoài theo phản xạ có điều kiện giữ lấy cô, sau đó ôm cô xoay người, để cô ngủ ở trong.
Thẩm Uyển Hề quen ngủ giường lớn, bất thình lình ngủ sofa không quen, nhiều lần đạp Chu Yến Hoài xuống đất.
Chu Yến Hoài mơ mơ màng màng bò dậy, giống như trừng phạt ôm cô thật chặt.
Sau nửa đêm, cuối cùng Thẩm Uyển Hề cũng không nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn để anh ôm.
Sáng sớm hôm sau —
Thẩm Uyển Hề
Tức chết rồi!!!
Thẩm Uyển Hề đứng trong phòng khách xoa cổ rồi lườm Chu Yến Hoài, “Vì sao anh không ôm tôi về giường ngủ chứ?!”
Chu Yến Hoài cũng đau cổ, dở khóc dở cười, “Là em nói muốn chen chúc ngủ cùng anh trên sofa mà, sao anh có thể lãng phí cơ hội được chứ?”
Thẩm Uyển Hề tức giận đá anh, “Nhất định là anh cố ý! Sáng nay tôi còn phải gặp mặt đạo diễn đấy!”
Chu Yến Hoài thuận thế bắt lấy cổ chân cô, đồng thời đưa tay ôm cô, “Sáng nay muốn ăn gì, anh làm bữa sáng chuộc tội với em nhé?”
Vẻ mặt Thẩm Uyển Hề lạnh nhạt, “Ăn món Chu Yến Hoài hấp.”
Anh suy tư gật đầu, “Màu sắc hương vị đều đủ cả, được đó.”
Thẩm Uyển Hề, “…” Ai màu sắc hương vị đều đủ cơ? Không cần mặt mũi nữa rồi.
*
Cuối cùng hai người cũng an ổn trôi qua một thời gian, nhưng không được bao lâu, một hôm ăn sáng lại gặp chuyện tương tự.
Gần đây tâm trạng Thẩm Uyển Hề không tệ lắm, mời Chu Yến Hoài, “Sau khi tan làm tôi rảnh lắm, anh mời tôi đi xem phim đi?”
Sáng nay Chu Yến Hoài làm sandwich, đang ăn bỗng nghe cô nói vậy, động tác dần trở nên thong thả.
Thẩm Uyển Hề nhìn dáng vẻ này của anh, cô lấy miếng thịt hun khói bên trong ra ăn trước, chờ anh trả lời.
Cuối cùng Chu ưu nhã đã nuốt miếng bánh xuống hết, dường như biết rõ sẽ chọc Thẩm Uyển Hề tức giận, khẽ thở dài, “Buổi tối anh có hẹn với luật sư, có khả năng không rảnh.”
Nếu anh nói vậy, không phải “khả năng” không rảnh mà là “chắc chắn” không rảnh.
Ngón tay Thẩm Uyển Hề gõ bàn suy tư, “Chuyện liên quan tới công ty sao, có thể nói cho tôi biết không?”
Chu Yến Hoài trả lời vấn đề phía trước của cô, “Không liên quan tới công ty, là chuyện riêng.”
Thẩm Uyển Hề hiểu rõ, đây là chuyện riêng không thể nói, hoặc là sẽ không nói với cô.
Vậy thì thôi, không sao, dù sao bọn họ không phải bạn bè, chẳng phải người yêu cũng không phải vợ chồng, đương nhiên anh không có trách nhiệm phải báo cáo toàn bộ mọi chuyện cho cô.
Thẩm Uyển Hề lại nhắc tới ngày đó anh không đi đón mình, làm bộ tùy ý hỏi, “Giữa trưa hôm tôi đau dạ dày, anh có chuyện gì mà không tới được vậy?”
Bằng sự hiểu biết của cô, nhắc tới chuyện này có lẽ anh sẽ không từ chối nói chuyện, ít nhiều gì cũng nói hai ba câu.
Mà Chu Yến Hoài lại trầm mặc một lúc mới nói nhỏ, “Uyển Uyển, chờ anh hai ngày, hai ngày sau sẽ nói cho em.”
Lửa giận trong lòng của Thẩm Uyển Hề bừng lên vì những lời này.
Rõ ràng anh biết cô ghét nhất là gì nhưng vẫn muốn gạt cô.
Cô ghét nhất là có chuyện nhưng không nói rõ, không hiểu nhau!
Thẩm Uyển Hề hít sâu, nửa cái bánh còn lại ăn cũng không nổi nữa, “Không xem phim nữa, anh cứ bận đi.”
Lúc cô rời khỏi bàn ăn, Chu Yến Hoài vội giữ lấy cô nhưng lại không giữ được chặt, sức lực rút tay của cô thể hiện sự bực bội trong lòng cô bây giờ.
Thẩm Uyển Hề đi rất nhanh, lấy chìa khóa xe ra ngoài, “Tôi đi tìm Dương Dương chơi đây, tạm biệt.”
Chu Yến Hoài ngồi ở bàn ăn, bữa sáng cũng không ăn nổi nữa, đau đầu đưa tay xoa giữa mày.
Anh là người cho rằng hành động quan trọng hơn lời nói, chỉ muốn chờ mọi việc tốt hơn mới nói cô biết.
Bây giờ xem ra, lại chọc phải vảy rồng của cô rồi.
*
Buổi tối Chu Yến Hoài nói chuyện với luật sư xong rồi trở về, Thẩm Uyển Hề vẫn chưa về nhà.
Thẩm Uyển Hề tới bar chơi, vẫn là một kịch bản, đi quán bar còn phải đăng ảnh lên vòng bạn bè, vẫn chơi cùng người tên Dương Dương kia.
Chu Yến Hoài quen đường quen nẻo tìm được quán bar, lúc tới nơi thì Thẩm Uyển Hề đã đi rồi.
Đây là lần thứ hai Thẩm Uyển Hề tức giận, lần đầu tiên anh không tìm được cô, lần thứ hai cũng vậy.
Chu Yến Hoài đứng ở cửa quán bar, lại lần nữa gọi cho Thẩm Uyển Hề, không dừng lại một chút.
Chỉ là cô không nghe máy, thỉnh thoảng còn tắt máy để nói cho anh biết mình không muốn nghe.
Cuối cùng Chu Yến Hoài thật sự không còn cách khác, chỉ đành tra camera an ninh của quán bar để tìm ra biển số, dùng phương thức riêng điều tra Thẩm Uyển Hề đang ở đâu.
Lúc này, cô đang đánh bài ở một hội quán.
Lúc Chu Yến Hoài đi vào đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ nhóm nam nữ bên trong.
Sau khi anh bước vào, chưa được hai bước đã thấy Thẩm Uyển Hề đang nhìn mình, không ngoài ý muốn, còn nhếch môi cười với anh.
Ba người chơi mạt chược cùng bàn Thẩm Uyển Hề đều là nam, một trong số đó là người tên Dương Dương kia.
Chu Yến Hoài dựa vào cây cột trang trí xa hoa, cũng không đi vào, tròng mắt đen kịt nhìn chằm chằm Thẩm Uyển Hề, cầm điện thoại lần nữa gọi cô.
Chuông điện thoại Thẩm Uyển Hề vang lên, cô làm như không nghe thấy, tiếp tục chơi bài.
Có người cười hỏi, “Chị Uyển, chị mau nghe máy đi, tối nay gọi nhiều thế rồi sao lại không nghe?”
Thẩm Uyển Hề cúi đầu xếp bài, tùy ý nói, “Không phải điện thoại quan trọng, không nghe.”
Dừng một chút, cô lại nói, “Cũng không phải điện thoại của người nào quan trọng.”
Trái tim Chu Yến Hoài đau xót vì hai câu nói này.
Bừng tỉnh nghĩ đến câu nói kia của Thẩm Uyển Hề — một ngày 24 giờ đau lòng, còn khó chịu hơn cả nỗi đau trên cơ thể.
Chu Yến Hoài vừa gọi cho Thẩm Uyển Hề, vừa đi tới phía cô, cuối cùng đứng sau cô chậm rãi cúi người.
Hai người dựa sát gần nhau, anh phát hiện, mùi rượu trên người Thẩm Uyển Hề rất nhạt, dường như chỉ uống có một ly rượu giao bôi kia thôi, không uống nhiều.
Thẩm Uyển Hề nghiêng người nhìn anh, anh lại duỗi tay ấn phím nghe trên điện thoại cô đặt trên bàn.
Thẩm Uyển Hề, “…”
Lúc này rồi mà còn cố chấp với chuyện nghe điện thoại.
Điện thoại được kết nối, Chu Yến Hoài cầm di động nói, “Uyển Uyển, về nhà được không?”
Trong nháy mắt Thẩm Uyển Hề có chút dở khóc dở cười.
Cô còn đang tiếp tục xếp bài chơi cùng ba người kia, cả ba người đều hào hứng xem trò vui.
Vạn Dương dùng ánh mắt bảo cô mau về đi, người cũng đã tới rồi còn chơi cái gì.
Nhiều lúc ở trước mặt người ngoài, Thẩm Uyển Hề sẽ cho Chu Yến Hoài mặt mũi, đặc biệt lúc này anh còn tới tìm cô.
Đương nhiên, trừ việc cô vừa nói anh không quan trọng.
“Giúp tôi thắng ván bài này.” Thẩm Uyển Hề cầm điện thoại, nói với đầu bên kia điện thoại.
Ba người đang xem trò vui, “…”
Mặt đối mặt còn phải nói chuyện điện thoại, đây là kiểu tình thú gì vậy…?
Cuối cùng Chu Yến Hoài cũng nhẹ nhàng thở ra, tắt máy nói nhỏ bên tai cô, “Người bên phải có ba sáu chín vạn.”
Thẩm Uyển Hề lộ ra dáng vẻ tươi cười, ngẩng đầu nháy mắt khen ngợi Chu Yến Hoài.
Anh xoa đầu cô, khom lưng tiếp tục làm quân sư cho cô.
Từ khi Chu Yến Hoài đi vào, Vạn Dương không nói chuyện nữa.
Chủ yếu là Thẩm Uyển Hề không cho cậu ta nói, cậu ta cũng không biết nói gì, chỉ có thể yên tĩnh đánh bài.
Qua hai ván, Thẩm Uyển Hề thắng không ít tiềm, ánh mắt Chu Yến Hoài tinh tế đánh giá trên hành vi cử chỉ của Dương Dương, cũng đoán ra người này là Thẩm Uyển Hề tìm tới đóng kịch.
Sự khó chịu tích tụ cũng tan bớt.
Mắt thấy mặt trời sắp mọc, Chu Yến Hoài muốn đưa Thẩm Uyển Hề đi ngắm mặt trời mọc, dịu dàng hỏi cô, “Uyển Uyển, không chơi nữa, về nhà thôi, được không?”
Thẩm Uyển Hề thức đêm đau dạ dày, không thoải mái nhưng cũng mệt mỏi, thuận thế đẩy mạt chược, “Không chơi nữa, tan thôi.”
Tuy nói không chơi nữa, tan, nhưng Thẩm Uyển Hề cũng không có ý định đứng dậy.
Mãi cho đến khi ba người kia đi, Thẩm Uyển Hề còn ghé vào mặt bàn nằm bất động.
Chu Yến Hoài chọc bả vai cô, sau đó ngồi xổm bên cô, nghiêng đầu hỏi, “Mệt không? Anh cõng em nhé?”
Dạ dày Thẩm Uyển Hề không thoải mái, lúc này khẽ cười một tiếng, nằm bò ra sau lưng anh, “Anh đã 30 tuổi rồi, còn có thể cõng tôi đi được bao xa?”
Chu Yến Hoài giả vờ đỡ đầu gối, gian nan đứng dậy, “Em 55 cân sao?”
Thẩm Uyển Hề tát anh một cái, “Mới có 47 thôi!”
Chu Yến Hoài cười khẽ, “Mặt trời sắp mọc rồi, cõng em đi xem mặt trời mọc vậy.”
Anh đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài không một bóng người, không khí mát lạnh.
Dạ dày Thẩm Uyển Hề trướng, muốn nằm trong chăn ngủ, nhưng nhìn dáng vẻ rất muốn đi ngắm mặt trời mọc của Chu Yến Hoài, anh đã tìm cô nguyên đêm…
Thẩm Uyển Hề tùy ý nói, “Hoài Hoài nói được thì được.”
Những lời này rất tùy ý nhưng lại gọi anh là “Hoài Hoài”, nghe vào tai mềm mại ấm áp.
Chu Yến Hoài đã tìm cô cả đêm, tâm trạng nở hoa vì hai chữ này.
Tới đỉnh núi, Chu Yến Hoài ôm Thẩm Nguyện Hề ngồi trên đỉnh xe ngắm mặt trời mọc, tay anh đặt trên bụng cô, xoa bụng khiến dạ dày cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô lười biếng dựa vào lòng anh, nhìn ánh mặt trời từ từ dâng lên, thấy hai mắt anh lộ ra vẻ thích thú mới hỏi, “Hoài Hoài, sao anh thích ngắm mặt trời mọc vậy chứ?”
Chu Yến Hoài ôm cô, cụp mắt lẳng lặng nhìn cô.
Thẩm Uyển Hề, “Hả? Nhìn em làm gì?”
Vài giây sau, tay Chu Yến Hoài dùng sức siết chặt, khẽ nói, “Bởi vì giờ phút này, thế giới chỉ có anh và em.”
Thẩm Uyển Hề vốn không phải người thiên về tình cảm, lúc này lại bởi một câu nói đơn giản của anh mà đỏ mắt.
Chu Yến Hoài nhìn về phía mặt trời, “Anh có rất nhiều thứ, nhưng mà Uyển Uyển, anh cảm thấy những thứ đó đều không thuộc về anh. Số mệnh của anh có lẽ phải gánh vác rất nhiều chuyện, đứng ở vị trí này không chỉ có Chu gia mà còn cả vô số gia đình công nhân khác. Anh luôn che chở Tiểu Hỗn, nhưng rồi nó cũng có gia đình của riêng mình. Cho nên, rất nhiều lúc, anh đều cảm thấy mình cô đơn lẻ loi… cho đến khi gặp được em.”
“Anh đã từng làm sai, thật sự sai lầm, đó là chuyện hối hận nhất trong cuộc đời anh, bởi vì khi đó anh cảm thấy… không nên để em chịu khổ cùng anh. Cái khổ này là về tinh thần, bốn phương tám hướng không ngừng gây áp lực, công việc cũng khiến anh không thể chăm sóc em mỗi phút mỗi giây.”
Thẩm Uyển Hề nghe đến đây thì không nhịn được nữa, cắt lời, “Đừng nói mình cao thượng như vậy, đừng tìm cớ nữa.”
“… Được.” Chu Yến Hoài nắm chặt tay.
Mãi cho đến khi mặt trời hoàn toàn mọc, Thẩm Uyển Hề gần như ngủ gục trong lòng Chu Yến Hoài, anh mới từ từ mở miệng, “Gần đây anh có việc, luôn thương lượng hợp đồng hôn nhân với luật sư. Anh từng khiến em tổn thương, nếu như anh còn hứa hẹn với em nữa, sợ rằng em sẽ không tin, vậy nên lần này anh muốn viết tất cả vào trong hợp đồng. Anh muốn dùng hành động thực tế để hứa hẹn với em –”
Lời của anh chân thành tha thiết, thành khẩn nói, “Uyển Uyển, anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa, dù Chu thị có phá sản, thậm chí gia đình em có gặp bất cứ vấn đề gì, anh sẽ không bỏ lại em. Về sau nếu có chuyện gì, anh sẽ nói hết cho em nghe, sẽ không lừa gạt em nữa.”
Anh cụp mắt nhìn về phía đôi mắt ướt át của cô, “Thẩm Uyển Hề, tha thứ cho anh, gả cho anh, được không?”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.