Ở Nhà Trẻ Làm Đầu Bếp Nuôi Bé Cưng
Chương 49:
Tô Hương Lan Sắc
27/07/2023
“Oa... con không muốn đi nhà trẻ đâu... hu hu hu...”
Lúc đầu giáo viên và phụ huynh còn thay phiên dỗ dành nhưng đến khi không thể dỗ dành thêm nữa, các giáo viên cũng chỉ đành ôm thẳng đứa bé đi vào trong, để lại một giáo viên khác trấn an phụ huynh, nói với họ đây là hiện tượng thông thường, các em bé vào lớp sẽ được giáo viên chăm lo đầy đủ, không để các bé tiếp tục khóc quá lâu.
Học sinh nhỏ mới khóc không phải học sinh lớp mầm 1 nhưng cô giáo Vương và cô giáo Lữ liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài.
Sao mà các bé cưng lớp mầm mới đi nhà trẻ có thể không khóc được chứ, dù có thì cũng chỉ là số ít.
Nên khi trước cửa nhà trẻ bắt đầu có tiếng quấy khóc, các giáo viên sẽ vội vã vây đến, vừa phải dỗ đứa trẻ vừa phải trấn an phụ huynh, quả thật là chỉ ước mình có thể phân thân ra.
Lớp mầm một.
Rất nhanh Húc Húc đã chào đón người bạn cùng lớp đầu tiên của mình, là một bé con đang khóc oa oa được cô Vương bế vào.
“Hu hu hu mẹ cơ… không đi nhà trẻ đâu hu hu hu…”
“Tinh Tinh ngoan, tan học là mẹ đến đón con mà, không khóc nữa nè, chơi đồ chơi với anh trai được không nào?”
Cô giáo Vương cũng không biết cậu bé hay Húc Húc lớn hơn, thuận miệng dỗ xong thì đặt cậu nhóc ngồi xuống cạnh đó, ra hiệu cho cô Ngô dỗ tiếp còn mình thì nhanh chóng ra ngoài đón bạn nhỏ khác.
Tinh Tinh được đặt lên ghế thì vẫn còn khóc, nhưng lại không có ý định chạy ra ngoài.
Cô giáo Ngô dùng khăn tay lau nước mắt cho cậu nhóc, cầm đồ chơi vừa dỗ dành vừa chơi cùng nhóc, cuối cùng tiếng khóc của cậu bé cũng dịu đi.
Húc Húc nghe thấy tiếng bạn nhỏ đang khóc, vừa chơi đồ chơi vừa thi thoảng quay lại nhìn cậu bé, dường như là đang thấy khó hiểu rằng vì sao cậu nhóc lại khóc.
Không lâu sau lại có vài bạn nhỏ được cô giáo Vương đón vào, hầu hết là bị cô ấy bế thẳng vào lớp, các bé khá hơn nhìn thấy đồ chơi thì nhanh chóng nín khóc, một vài bé thì vẫn khóc hoài không dứt.
Trẻ con trong lớp ngày càng nhiều, Húc Húc không khỏi nhíu mày, cảm thấy các bạn khóc ồn thật đấy.
Mà đâu chỉ cậu bé thấy ồn, một mình cô Ngô phải dỗ mấy đứa nhỏ liền, lại càng nhức đầu hơn.
Rõ là mới vào lớp được nửa tiếng, nhưng cô ấy lại thấy nửa tiếng này cực kỳ dài.
Cũng may là sau khi đón trẻ xong cô giáo Vương không có đi mất mà ở lại lớp dỗ trẻ cùng cô ấy, không thì sẽ bận đến mức quá tải mất.
Đau đầu…
Cô Vương chắn trước cửa lớp ngăn các bạn nhỏ đang hòng chạy ra ngoài, chẳng còn thời gian để nghĩ xem sáng nay ăn gì.
Học sinh mới đi nhà trẻ có thể chia ra thành vài kiểu, một kiểu là vừa đến cửa nhà trẻ đã bắt đầu khóc, một kiểu là lúc đầu vẫn còn ổn nhưng sau khi vào lớp không lâu thì bỗng đòi chạy ra ngoài tìm mẹ, bị ngăn lại mới khóc; còn một kiểu khác là hiện tại thì không khóc nhưng vào một thời điểm bất kì sau đó có thể bật khóc bất thình lình.
Lúc đầu giáo viên và phụ huynh còn thay phiên dỗ dành nhưng đến khi không thể dỗ dành thêm nữa, các giáo viên cũng chỉ đành ôm thẳng đứa bé đi vào trong, để lại một giáo viên khác trấn an phụ huynh, nói với họ đây là hiện tượng thông thường, các em bé vào lớp sẽ được giáo viên chăm lo đầy đủ, không để các bé tiếp tục khóc quá lâu.
Học sinh nhỏ mới khóc không phải học sinh lớp mầm 1 nhưng cô giáo Vương và cô giáo Lữ liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài.
Sao mà các bé cưng lớp mầm mới đi nhà trẻ có thể không khóc được chứ, dù có thì cũng chỉ là số ít.
Nên khi trước cửa nhà trẻ bắt đầu có tiếng quấy khóc, các giáo viên sẽ vội vã vây đến, vừa phải dỗ đứa trẻ vừa phải trấn an phụ huynh, quả thật là chỉ ước mình có thể phân thân ra.
Lớp mầm một.
Rất nhanh Húc Húc đã chào đón người bạn cùng lớp đầu tiên của mình, là một bé con đang khóc oa oa được cô Vương bế vào.
“Hu hu hu mẹ cơ… không đi nhà trẻ đâu hu hu hu…”
“Tinh Tinh ngoan, tan học là mẹ đến đón con mà, không khóc nữa nè, chơi đồ chơi với anh trai được không nào?”
Cô giáo Vương cũng không biết cậu bé hay Húc Húc lớn hơn, thuận miệng dỗ xong thì đặt cậu nhóc ngồi xuống cạnh đó, ra hiệu cho cô Ngô dỗ tiếp còn mình thì nhanh chóng ra ngoài đón bạn nhỏ khác.
Tinh Tinh được đặt lên ghế thì vẫn còn khóc, nhưng lại không có ý định chạy ra ngoài.
Cô giáo Ngô dùng khăn tay lau nước mắt cho cậu nhóc, cầm đồ chơi vừa dỗ dành vừa chơi cùng nhóc, cuối cùng tiếng khóc của cậu bé cũng dịu đi.
Húc Húc nghe thấy tiếng bạn nhỏ đang khóc, vừa chơi đồ chơi vừa thi thoảng quay lại nhìn cậu bé, dường như là đang thấy khó hiểu rằng vì sao cậu nhóc lại khóc.
Không lâu sau lại có vài bạn nhỏ được cô giáo Vương đón vào, hầu hết là bị cô ấy bế thẳng vào lớp, các bé khá hơn nhìn thấy đồ chơi thì nhanh chóng nín khóc, một vài bé thì vẫn khóc hoài không dứt.
Trẻ con trong lớp ngày càng nhiều, Húc Húc không khỏi nhíu mày, cảm thấy các bạn khóc ồn thật đấy.
Mà đâu chỉ cậu bé thấy ồn, một mình cô Ngô phải dỗ mấy đứa nhỏ liền, lại càng nhức đầu hơn.
Rõ là mới vào lớp được nửa tiếng, nhưng cô ấy lại thấy nửa tiếng này cực kỳ dài.
Cũng may là sau khi đón trẻ xong cô giáo Vương không có đi mất mà ở lại lớp dỗ trẻ cùng cô ấy, không thì sẽ bận đến mức quá tải mất.
Đau đầu…
Cô Vương chắn trước cửa lớp ngăn các bạn nhỏ đang hòng chạy ra ngoài, chẳng còn thời gian để nghĩ xem sáng nay ăn gì.
Học sinh mới đi nhà trẻ có thể chia ra thành vài kiểu, một kiểu là vừa đến cửa nhà trẻ đã bắt đầu khóc, một kiểu là lúc đầu vẫn còn ổn nhưng sau khi vào lớp không lâu thì bỗng đòi chạy ra ngoài tìm mẹ, bị ngăn lại mới khóc; còn một kiểu khác là hiện tại thì không khóc nhưng vào một thời điểm bất kì sau đó có thể bật khóc bất thình lình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.