Ở Nhà Trẻ Làm Đầu Bếp Nuôi Bé Cưng
Chương 50:
Tô Hương Lan Sắc
27/07/2023
Dĩ nhiên cũng có các bạn nhỏ đi nhà trẻ mà không khóc, như Húc Húc chẳng hạn, nhưng kiểu này thì ít đến đáng thương.
Đừng nói lớp mầm bọn họ, ngay cả các bạn nhỏ lớp chồi sau khi nghỉ hè quay lại nhà trẻ thì cũng không nhịn được mà khóc nhè.
Phòng bếp.
Cháo thịt nạc rau xanh được ninh kĩ đã được múc vào thùng đựng đồ ăn của từng lớp, đang được để nguội trong phòng lấy thức ăn, bánh trứng được chiên xong cũng được đặt lên khay thức ăn của các lớp.
“Mình nghe thấy tiếng khóc hay sao ấy nhỉ?”
Thật ra vừa rồi Liễu Nhất Nhất có mang máng nghe thấy tiếng khóc, nhưng không rõ như bây giờ.
“Bình thường thôi, khai giảng mọi năm đều thế này, nhất khi có học sinh mới nhập học.”
Mấy người chị Lý đã coi đó là chuyện bình thường như cân đường, hộp sữa mà thôi.
Theo như lời họ nói, tuần đầu tiên sau khi học sinh mới đến với nhà trẻ thì gần như ngày nào cũng nghe thấy tiếng khóc, có vài bạn nhỏ thích ứng chậm khéo còn kéo dài đến tận mấy tháng hoặc là khóc suốt cả một kỳ đi nhà trẻ, Liễu Nhất Nhất cảm thấy rằng làm giáo viên đúng là không dễ dàng gì.
Bên cạnh việc cảm thán cho các giáo viên, trong lòng cô cũng hơi không yên lòng về bé con nhà mình, sợ cậu bé thấy các bạn nhỏ khác khóc rồi lại khóc lây.
Nói thật thì cô lo lắng cũng phải, không ít bạn nhỏ lớp mầm tuy trước đó đã được giáo viên dỗ ngoan nhưng sau đấy lại bị mấy bạn khóc nhè vây quanh, thì lập tức khóc theo.
Tám giờ mười chín phút, giáo viên các lớp lá chồi bắt đầu đến phòng lấy thức ăn.
“Ôi thơm quá! Sáng nay có cái gì ngon thế?”
“Thơm thật, tôi ngửi thôi mà cũng thấy đói bụng.”
Các giáo viên ngửi thấy mùi trong phòng bếp, cảm giác thèm ăn bị gợi lên trong nháy mắt.
“Bánh trứng chiên đẹp thật đó, nhìn là thấy ngon mắt rồi!”
“Cháo này cũng thơm quá, tôi thấy là tôi có thể ăn vài bát liền!”
“Nhìn thôi mà đã thấy ngon miệng rồi, mấy đứa nhóc ở lớp chúng ta chắc chắn sẽ thích ăn!”
Các giáo viên nói chuyện thì nói chuyện nhưng cũng không làm lỡ việc lấy đồ ăn, lấy bữa sáng của lớp mình xong thì mau chóng ra ngoài, mau mau muốn về để ăn sáng.
Các cô ấy vừa rời đi thì mấy người chị Lý cũng chuẩn bị đưa bữa sáng sang cho các lớp mầm.
Vốn phải là giáo viên lớp mầm tự đi lấy thức ăn, nhưng vừa mới khai giảng nên tình hình đặc biệt hơn, các cô ấy còn đang bận ngược bận xuôi dỗ trẻ nên tất nhiên không rảnh tới lấy.
Liễu Nhất Nhất biết phải đi đưa cơm cho lớp mầm thì tức khắc nhận nhiệm vụ giao cho lớp mầm một.
Cô vừa bước ra khỏi phòng bếp thì chợt nghe thấy từng tràng tiếng khóc, đến lúc đi qua cửa lớp thì thấy trong lòng mỗi giáo viên đang bế một đứa bé mà dỗ dành, còn có đứa nhỏ ngồi trên ghế chơi đồ chơi rồi thi thoảng lại thút thít, chỉ nhìn thấy thôi mà cô cũng thấy nhức đầu.
Đừng nói lớp mầm bọn họ, ngay cả các bạn nhỏ lớp chồi sau khi nghỉ hè quay lại nhà trẻ thì cũng không nhịn được mà khóc nhè.
Phòng bếp.
Cháo thịt nạc rau xanh được ninh kĩ đã được múc vào thùng đựng đồ ăn của từng lớp, đang được để nguội trong phòng lấy thức ăn, bánh trứng được chiên xong cũng được đặt lên khay thức ăn của các lớp.
“Mình nghe thấy tiếng khóc hay sao ấy nhỉ?”
Thật ra vừa rồi Liễu Nhất Nhất có mang máng nghe thấy tiếng khóc, nhưng không rõ như bây giờ.
“Bình thường thôi, khai giảng mọi năm đều thế này, nhất khi có học sinh mới nhập học.”
Mấy người chị Lý đã coi đó là chuyện bình thường như cân đường, hộp sữa mà thôi.
Theo như lời họ nói, tuần đầu tiên sau khi học sinh mới đến với nhà trẻ thì gần như ngày nào cũng nghe thấy tiếng khóc, có vài bạn nhỏ thích ứng chậm khéo còn kéo dài đến tận mấy tháng hoặc là khóc suốt cả một kỳ đi nhà trẻ, Liễu Nhất Nhất cảm thấy rằng làm giáo viên đúng là không dễ dàng gì.
Bên cạnh việc cảm thán cho các giáo viên, trong lòng cô cũng hơi không yên lòng về bé con nhà mình, sợ cậu bé thấy các bạn nhỏ khác khóc rồi lại khóc lây.
Nói thật thì cô lo lắng cũng phải, không ít bạn nhỏ lớp mầm tuy trước đó đã được giáo viên dỗ ngoan nhưng sau đấy lại bị mấy bạn khóc nhè vây quanh, thì lập tức khóc theo.
Tám giờ mười chín phút, giáo viên các lớp lá chồi bắt đầu đến phòng lấy thức ăn.
“Ôi thơm quá! Sáng nay có cái gì ngon thế?”
“Thơm thật, tôi ngửi thôi mà cũng thấy đói bụng.”
Các giáo viên ngửi thấy mùi trong phòng bếp, cảm giác thèm ăn bị gợi lên trong nháy mắt.
“Bánh trứng chiên đẹp thật đó, nhìn là thấy ngon mắt rồi!”
“Cháo này cũng thơm quá, tôi thấy là tôi có thể ăn vài bát liền!”
“Nhìn thôi mà đã thấy ngon miệng rồi, mấy đứa nhóc ở lớp chúng ta chắc chắn sẽ thích ăn!”
Các giáo viên nói chuyện thì nói chuyện nhưng cũng không làm lỡ việc lấy đồ ăn, lấy bữa sáng của lớp mình xong thì mau chóng ra ngoài, mau mau muốn về để ăn sáng.
Các cô ấy vừa rời đi thì mấy người chị Lý cũng chuẩn bị đưa bữa sáng sang cho các lớp mầm.
Vốn phải là giáo viên lớp mầm tự đi lấy thức ăn, nhưng vừa mới khai giảng nên tình hình đặc biệt hơn, các cô ấy còn đang bận ngược bận xuôi dỗ trẻ nên tất nhiên không rảnh tới lấy.
Liễu Nhất Nhất biết phải đi đưa cơm cho lớp mầm thì tức khắc nhận nhiệm vụ giao cho lớp mầm một.
Cô vừa bước ra khỏi phòng bếp thì chợt nghe thấy từng tràng tiếng khóc, đến lúc đi qua cửa lớp thì thấy trong lòng mỗi giáo viên đang bế một đứa bé mà dỗ dành, còn có đứa nhỏ ngồi trên ghế chơi đồ chơi rồi thi thoảng lại thút thít, chỉ nhìn thấy thôi mà cô cũng thấy nhức đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.