Chương 30: Người Quen (3)
Lục Tảo
14/04/2024
Đây là một chủ đề kinh điển của Tri Nghĩa Đường. Cùng chủ đề này, rất nhiều người đi trước đã đưa ra những lời bình tuyệt vời và những áng văn xuất chúng. Nếu đối đáp bây giờ, chắc chắn sẽ bị so sánh với những người đi trước.
Nhưng nếu không đáp được thì sẽ bị người đời chê cười là kém cỏi hơn kẻ khác, bị gọi là kẻ ít chữ.
Huống chi, Tri Nghĩa Đường này lại thuộc quyền quản lý của triều đình, một khi ra mặt, cấp trên sẽ biết chuyện, điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này.
Cho nên không ai dám khinh suất lên tiếng, có nhiều người xem như vậy, hoặc là một phút thành sao hoặc bị cười chê đến chết.
Nhìn thấy vẻ mặt cau có của mọi người, Tiêu Lâm suýt chút nữa cười chết.
Một đề bài mà học sinh cấp hai cũng có thể làm được lại khiến bọn họ lo lắng đến vậy.
"Nếu các vị vẫn còn đang suy nghĩ, vậy ta xin mạo muội đi trước".
Lúc này, một vị công tử tuấn tú đứng lên, phe phẩy chiếc quạt trong tay, ung dung đứng trên đài thơ như đang đi dạo trong sân.
Khi hắn dừng lại, một người phụ nữ xinh đẹp phụ trách chép thơ bên cạnh cầm bút lông chuẩn bị ghi những câu thơ hắn sắp đọc.
Lúc này mọi người bàn tán xôn xao: "Là hắn”.
"Ai?"
"Tài tử nổi tiếng nhất Giang Nam, Đào Văn Liễu!"
"Chính là hắn sao!"
Mọi người đều kinh ngạc, thơ của Đào Văn Liễu rất nổi tiếng vào thời nhà Ngụy.
Hắn xuất thân từ một gia đình học giả, trong nhà rất nhiều đời đều đọc sách. Giang Nam lại là thánh địa văn hóa, Đào Văn Liễu từ nhỏ đã tài hoa xuất chúng, nổi bật so với bạn cùng trang lứa.
Là tài năng trẻ nổi tiếng nhất Giang Nam, Đào Văn Liễu xứng đáng với danh hiệu này.
Danh tiếng của hắn được thể hiện rõ qua phản ứng của những cô gái có mặt, Những cô gái vốn dè dặt ban đầu giờ đều nhìn hắn không chớp mắt.
Chỉ thấy Đào Văn Liễu chắp một tay sau lưng, đầu hơi ngẩng lên nhìn trời. Đó là những động tác cần thiết của người xưa khi ngâm thơ, nếu không làm vậy thì sẽ không thể xuất khẩu thành thơ. Hắn khẽ cau mày và bắt đầu ngâm:
“Thơ tự sự”:
Độc luật khan thư thập tứ niên.
Nhưng nếu không đáp được thì sẽ bị người đời chê cười là kém cỏi hơn kẻ khác, bị gọi là kẻ ít chữ.
Huống chi, Tri Nghĩa Đường này lại thuộc quyền quản lý của triều đình, một khi ra mặt, cấp trên sẽ biết chuyện, điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này.
Cho nên không ai dám khinh suất lên tiếng, có nhiều người xem như vậy, hoặc là một phút thành sao hoặc bị cười chê đến chết.
Nhìn thấy vẻ mặt cau có của mọi người, Tiêu Lâm suýt chút nữa cười chết.
Một đề bài mà học sinh cấp hai cũng có thể làm được lại khiến bọn họ lo lắng đến vậy.
"Nếu các vị vẫn còn đang suy nghĩ, vậy ta xin mạo muội đi trước".
Lúc này, một vị công tử tuấn tú đứng lên, phe phẩy chiếc quạt trong tay, ung dung đứng trên đài thơ như đang đi dạo trong sân.
Khi hắn dừng lại, một người phụ nữ xinh đẹp phụ trách chép thơ bên cạnh cầm bút lông chuẩn bị ghi những câu thơ hắn sắp đọc.
Lúc này mọi người bàn tán xôn xao: "Là hắn”.
"Ai?"
"Tài tử nổi tiếng nhất Giang Nam, Đào Văn Liễu!"
"Chính là hắn sao!"
Mọi người đều kinh ngạc, thơ của Đào Văn Liễu rất nổi tiếng vào thời nhà Ngụy.
Hắn xuất thân từ một gia đình học giả, trong nhà rất nhiều đời đều đọc sách. Giang Nam lại là thánh địa văn hóa, Đào Văn Liễu từ nhỏ đã tài hoa xuất chúng, nổi bật so với bạn cùng trang lứa.
Là tài năng trẻ nổi tiếng nhất Giang Nam, Đào Văn Liễu xứng đáng với danh hiệu này.
Danh tiếng của hắn được thể hiện rõ qua phản ứng của những cô gái có mặt, Những cô gái vốn dè dặt ban đầu giờ đều nhìn hắn không chớp mắt.
Chỉ thấy Đào Văn Liễu chắp một tay sau lưng, đầu hơi ngẩng lên nhìn trời. Đó là những động tác cần thiết của người xưa khi ngâm thơ, nếu không làm vậy thì sẽ không thể xuất khẩu thành thơ. Hắn khẽ cau mày và bắt đầu ngâm:
“Thơ tự sự”:
Độc luật khan thư thập tứ niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.