Chương 32: Nhưng Đợi Người Đó Làm Xong Đã (2)
Lục Tảo
14/04/2024
Chỉ là Ngụy Thanh là người có nội hàm nên không để cảm xúc lộ ra trên mặt, nói: “Hình như Tiêu Lâm huynh rất tự tin, huynh cũng có thể thử lên đài một lần cho các cô nương cổ vũ”.
"Lên thì đương nhiên phải lên rồi. Nhưng đợi người đó làm xong đã”.
Người mà Tiêu Lâm nhắc đến chính là chàng trai trẻ trông vô cùng cao quý bên cạnh Tần Phượng Uyển.
Người đàn ông này và Tần Phượng Uyển rất hợp nhau, hắn ta nói gì đó khiến Tần Phượng Uyển vốn kiêu ngạo và lạnh lùng bình thường phải che miệng cười không ngừng.
Khi vị quý công tử này bước lên sân khấu, Tiêu Lâm nhận thấy Đào Văn Liễu vừa rồi rất cao hứng giờ đột nhiên sắc mặt hơi thay đổi.
Người đàn ông bước tới, nhẹ cúi đầu: "Đào huynh, rất vui được gặp huynh”.
"Hân hạnh được gặp Chu Hành huynh" Đào Văn Liễu mặc dù đáp lại lời chào, nhưng thái độ lại có chút lạnh lùng, động tác có chút coi thường.
Mọi người đều có chút kinh ngạc khi thấy thái độ của Đào Văn Liễu. Dù sao Đào Văn Liễu vốn là người ôn hòa lễ phép, tại sao nhìn thấy Chu Hành sắc mặt lại thay đổi?
Mọi người trong đám đông nghe đến tên Chu Hành đều thay đổi sắc mặt.
Chu Hành là tài tử nổi tiếng chốn kinh thành và là nhân tài bậc nhất thời Đại Ngụy. Hắn không viết nhiều thơ như Đào Văn Liễu, nhưng độ nổi tiếng của hắn gần như ngang bằng với Đào Văn Liễu.
Chu Hành họ Chu, nghe họ này liền biết hắn là họ hàng với Chu vương phi.
Bây giờ nhà họ Chu là thân thích của Nguỵ Giam Quốc nên rất có danh tiếng trong triều, Chu Hành cũng tham gia kỳ thi Hương năm nay, sau này sẽ vào triều làm quan, vì vậy địa vị của Chu Hành càng cao quý.
Chẳng trách Tần Phượng Uyển mặc kệ nguy cơ bị thiên hạ chỉ trỏ để ra ngoài đi dạo với hắn. Hắn ta là một người tài giỏi, địa vị nổi bật, đây là loại tài tử được các cô gái ngu dốt ưa chuộng nhất.
Trước đây, Tiêu Hình có thể rụt rè, nhưng Tiêu Lâm thì không.
Chu Hành bước lên đài ngâm thơ, nói: “Tại hạ bất tài, mong mọi người bỏ quá cho”.
"Lên thì đương nhiên phải lên rồi. Nhưng đợi người đó làm xong đã”.
Người mà Tiêu Lâm nhắc đến chính là chàng trai trẻ trông vô cùng cao quý bên cạnh Tần Phượng Uyển.
Người đàn ông này và Tần Phượng Uyển rất hợp nhau, hắn ta nói gì đó khiến Tần Phượng Uyển vốn kiêu ngạo và lạnh lùng bình thường phải che miệng cười không ngừng.
Khi vị quý công tử này bước lên sân khấu, Tiêu Lâm nhận thấy Đào Văn Liễu vừa rồi rất cao hứng giờ đột nhiên sắc mặt hơi thay đổi.
Người đàn ông bước tới, nhẹ cúi đầu: "Đào huynh, rất vui được gặp huynh”.
"Hân hạnh được gặp Chu Hành huynh" Đào Văn Liễu mặc dù đáp lại lời chào, nhưng thái độ lại có chút lạnh lùng, động tác có chút coi thường.
Mọi người đều có chút kinh ngạc khi thấy thái độ của Đào Văn Liễu. Dù sao Đào Văn Liễu vốn là người ôn hòa lễ phép, tại sao nhìn thấy Chu Hành sắc mặt lại thay đổi?
Mọi người trong đám đông nghe đến tên Chu Hành đều thay đổi sắc mặt.
Chu Hành là tài tử nổi tiếng chốn kinh thành và là nhân tài bậc nhất thời Đại Ngụy. Hắn không viết nhiều thơ như Đào Văn Liễu, nhưng độ nổi tiếng của hắn gần như ngang bằng với Đào Văn Liễu.
Chu Hành họ Chu, nghe họ này liền biết hắn là họ hàng với Chu vương phi.
Bây giờ nhà họ Chu là thân thích của Nguỵ Giam Quốc nên rất có danh tiếng trong triều, Chu Hành cũng tham gia kỳ thi Hương năm nay, sau này sẽ vào triều làm quan, vì vậy địa vị của Chu Hành càng cao quý.
Chẳng trách Tần Phượng Uyển mặc kệ nguy cơ bị thiên hạ chỉ trỏ để ra ngoài đi dạo với hắn. Hắn ta là một người tài giỏi, địa vị nổi bật, đây là loại tài tử được các cô gái ngu dốt ưa chuộng nhất.
Trước đây, Tiêu Hình có thể rụt rè, nhưng Tiêu Lâm thì không.
Chu Hành bước lên đài ngâm thơ, nói: “Tại hạ bất tài, mong mọi người bỏ quá cho”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.