Chương 10: Tháng Tám Trời Thu Gió Thét Gào (3)
Lục Tảo
13/04/2024
Cuộc sống ở rể khó khăn thế nào, ngay cả một cô bé mười tuổi còn hiểu, sao bà Tiêu lại không hiểu được?
Ánh mắt tha thiết của bà Tiêu càng khiến Tiêu Lâm quyết tâm thay đổi. Từ hôm nay trở đi, mẹ của Tiêu Hình sẽ là mẹ của mình, em gái của Tiêu Hình sẽ là em gái mình.
Hắn nhận lấy thịt khô, nói: “Mẹ yên tâm, nhớ đi khám bệnh, một tháng sau con sẽ về đón mẹ tới kinh thành”.
“Con nói cái gì?”, bà Tiêu không hiểu, sao Tần phủ có thể thu nhận hai mẹ con bà?
“Mẹ không cần lo, cứ đợi tin tốt là được, con đi trước đây”.
Nói xong, hắn vái chào mẹ mình, sau đó mang theo bút mực giấy nghiên vội vã quay về Tần phủ.
Ở Tần phủ, phòng bếp của hạ nhân lập lòe ánh nến u ám.
Một bóng người xinh đẹp cầm đèn lồ ng đứng ở phía xa phòng bếp, ánh đèn lồ ng lung lay phản chiếu trên gạch đá xanh.
“Tiểu thư, tối nay gió lớn, chúng ta đến nơi hẻo lánh trong phủ để làm gì?”.
Tần Phượng Uyển không lên tiếng, ánh mắt long lanh nhìn phòng bếp cũ nát, khẽ nhíu mày.
Ngày hôm qua, Tiêu Hình vừa vào phòng tân hôn đã bị đại ca đánh một trận, sau đó kéo ra ngoài. Vốn tưởng một thư sinh yếu ớt như Tiêu Hình sẽ không chịu nổi, ôm hận mà đi.
Không ngờ nàng đến đây lại nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh của hắn.
“Có phải tiểu thư nghe được bài thơ “Sàng tiền minh nguyệt quang” nên đến thăm cô gia không?”. Hóa ra hôm qua người đứng bên ngoài nghe lén Tiêu Lâm ngâm thơ là Tần Phượng Uyển.
“Cô gia?”, Tần Phượng Uyển không thích nghe tiếng xưng hô này, nói: “Hắn là cô gia của Tần phủ nhưng không phải phu quân của ta, sau này đừng nhắc tới hai chữ cô gia trước mặt ta”.
“Vâng, tiểu thư…”.
Những ngày qua, Tần Phượng Uyển trở thành trò cười của kinh thành. Mặc dù nàng chưa từng gặp mặt Tiêu Hình nhưng cũng đã thăm dò, Tiêu Hình tư chất tầm thường, còn thi rớt liên tục ba năm.
Tần Phượng Uyển gả cho kẻ vô dụng như vậy đúng là ấm ức, nhưng nàng không thể làm chủ hôn sự này.
Nàng không thích Tiêu Hình, nhưng cũng không muốn Tiêu Hình ở phòng bếp của hạ nhân.
Ánh mắt tha thiết của bà Tiêu càng khiến Tiêu Lâm quyết tâm thay đổi. Từ hôm nay trở đi, mẹ của Tiêu Hình sẽ là mẹ của mình, em gái của Tiêu Hình sẽ là em gái mình.
Hắn nhận lấy thịt khô, nói: “Mẹ yên tâm, nhớ đi khám bệnh, một tháng sau con sẽ về đón mẹ tới kinh thành”.
“Con nói cái gì?”, bà Tiêu không hiểu, sao Tần phủ có thể thu nhận hai mẹ con bà?
“Mẹ không cần lo, cứ đợi tin tốt là được, con đi trước đây”.
Nói xong, hắn vái chào mẹ mình, sau đó mang theo bút mực giấy nghiên vội vã quay về Tần phủ.
Ở Tần phủ, phòng bếp của hạ nhân lập lòe ánh nến u ám.
Một bóng người xinh đẹp cầm đèn lồ ng đứng ở phía xa phòng bếp, ánh đèn lồ ng lung lay phản chiếu trên gạch đá xanh.
“Tiểu thư, tối nay gió lớn, chúng ta đến nơi hẻo lánh trong phủ để làm gì?”.
Tần Phượng Uyển không lên tiếng, ánh mắt long lanh nhìn phòng bếp cũ nát, khẽ nhíu mày.
Ngày hôm qua, Tiêu Hình vừa vào phòng tân hôn đã bị đại ca đánh một trận, sau đó kéo ra ngoài. Vốn tưởng một thư sinh yếu ớt như Tiêu Hình sẽ không chịu nổi, ôm hận mà đi.
Không ngờ nàng đến đây lại nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh của hắn.
“Có phải tiểu thư nghe được bài thơ “Sàng tiền minh nguyệt quang” nên đến thăm cô gia không?”. Hóa ra hôm qua người đứng bên ngoài nghe lén Tiêu Lâm ngâm thơ là Tần Phượng Uyển.
“Cô gia?”, Tần Phượng Uyển không thích nghe tiếng xưng hô này, nói: “Hắn là cô gia của Tần phủ nhưng không phải phu quân của ta, sau này đừng nhắc tới hai chữ cô gia trước mặt ta”.
“Vâng, tiểu thư…”.
Những ngày qua, Tần Phượng Uyển trở thành trò cười của kinh thành. Mặc dù nàng chưa từng gặp mặt Tiêu Hình nhưng cũng đã thăm dò, Tiêu Hình tư chất tầm thường, còn thi rớt liên tục ba năm.
Tần Phượng Uyển gả cho kẻ vô dụng như vậy đúng là ấm ức, nhưng nàng không thể làm chủ hôn sự này.
Nàng không thích Tiêu Hình, nhưng cũng không muốn Tiêu Hình ở phòng bếp của hạ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.