Chương 31: Muốn tổ chức lễ đính hôn
Yên Tử
05/07/2023
Về đến Dư gia, Phó Kỳ Hâm biết ý mà lau sạch hết nước mắt, chấn chỉnh lại
cảm xúc của mình, theo sau Dư Niên vào trong nhà. Dư gia trước giờ chỉ
có lác đác vài người làm nên khá vắng vẻ trong căn biệt thự lớn, mỗi lần đến đây, Dư Niên đều có cảm giác không được ấm cúng.
"Về rồi à?"
Dư Trang Vũ ngồi sẵn trên bàn ăn, thấy hai người về đã vui vẻ gọi tới. Hôm nay là một ngày đặc biệt, đánh là ngày đánh dấu sự trưởng thành của hai người. Dư Trang Vũ vô cùng hào hứng, sự vui vẻ đều biểu lộ hết trên mặt.
"Cháu chào chú ạ."
"Ừ, sao hôm nay hai đứa về muộn vậy? Quách Đình đâu?"
Phó Kỳ Hâm còn đang ấp úng, Dư Niên đã bình thản trả lời.
"Chú ấy gặp lại mấy cô trẻ trẻ rồi dừng lại nói chuyện, con đưa Kỳ Hâm về trước."
"Hả... lão Quách..."
Phó Kỳ Hâm cũng muốn bật cười trước cái lý do bừa bãi của Dư Niên. Cậu bụm miệng sau đó ngồi xuống bàn, quan sát sắc mặt của Dư Trang Vũ mà ngồi gần Dư Niên hơn một chút.
"Dư Niên, mặt con làm sao vậy, đánh nhau với ai à?"
"Với..."
"Cậu ấy không cẩn thận vấp té thôi..."
Những vết máu trên tay Dư Niên đều đã rửa sạch, chỉ có những vết thương trên mặt không thể che giấu. Có lời nói của Phó Kỳ Hâm, Dư Trang Vũ cũng yên tâm phần nào. Ông lại vui vẻ.
"Hôm nay là ngày hai đứa hoàn toàn đã trưởng thành, ta định mời cả lão Phó đến nhưng ông ấy bận mất rồi, chỉ đành để hai đứa thiệt thòi ngồi với ba thôi."
"Ba có thể không cần làm mấy cái tiệc này. Nhạt nhẽo."
"Lễ trưởng thành là một cột mốc quan trọng, sao lại nhạt nhẽo? Thằng nhóc này, mau ăn đi."
Cũng bởi vì chỉ có một vị tiền bối là Dư Trang Vũ cho nên buổi lễ trưởng thành cũng chỉ là một bữa ăn hoành tráng, cũng không có thêm người tham gia. Dư Trang Vũ muốn nhân dịp này nói đến quan hệ của hai người.
"Ừm... Kỳ Hâm, con với Dư Niên cũng đã đến tuổi trưởng thành, ba sức khỏe cũng ngày một yếu đi..."
"Ba, đừng cứ nói đến chuyện đó, ba không phải rất khỏe đấy sao?"
Dư Niên dừng đũa khi nghe mấy lời nói đấy, hắn rất thương Dư Trang Vũ, không muốn ông nói mấy lời gở đó. Ông ấy cũng chỉ xua tay, thở hắt.
"Nghe ba nói hết. Hai đứa đều trưởng thành, đều đủ tuổi rồi, ta muốn lúc còn khỏe mạnh, hai đứa sớm đính hôn..."
Khụ... khụ...
Phó Kỳ Hâm giật mình đến mức sặc cả cơm khi nghe được lời nói kia. Dư Niên liếc mắt nhìn cậu, lông mày khẽ nhíu lại. Có cần tỏ thái độ quá đáng vậy không?
"Kỳ Hâm, cháu có sao không?"
"Dạ không... cháu bị sặc chút thôi. Bác nói tiếp đi..."
"Ừm, bác tính vài ngày nữa sẽ tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa, hai đứa thấy sao? Bác sẽ nói lại với ba mẹ cháu nữa."
Phó Kỳ Hâm quay qua nhìn Dư Niên, hắn ta im lặng không nói gì, nhưng cậu biết rõ hắn không hề muốn chuyện này xảy ra.
"Chú Dư, cháu thấy... hình như có hơi sớm."
"Không sớm, hai đứa không nhanh chóng đính hôn, tương lai bị ai đó cướp đi thì sao?"
Phó Kỳ Hâm mỉm cười.
"Thực ra... cháu với Dư Niên vẫn còn trong độ tuổi học tập, chuyện đính hôn này có thể ảnh hưởng đến việc học khá nhiều. Hơn nữa, bác yên tâm..."
Vừa nói, Phó Kỳ Hâm vừa ôm lấy cánh tay của Dư Niên: "Cháu với Dư Niên bây giờ ngày ngày dính lấy nhau, sẽ không ai tách chúng cháu ra được đâu."
Dư Niên cúi xuống nhìn cậu, Phó Kỳ Hâm nháy mắt như ra hiệu, hắn chỉ có thể gật đầu lấy lệ. Dư Trang Vũ thấy được hai người vui vẻ thế này cũng yên tâm, trong lòng không tránh khỏi tiếc nuối.
"Nếu hai đứa đã nghĩ như vậy... được rồi, ta sẽ không ép buộc. Nhưng sau này, nhất định không được rời xa nhau, được chứ?"
"Đương nhiên rồi."
Phó Kỳ Hâm vui vẻ trả lời, bữa cơm khi này mới được ngon miệng. Sau khi giữa cơm kết thúc, Dư Niên đã bỏ về phòng, cũng không nói chuyện gì với Phó Kỳ Hâm. Sợ Dư Trang Vũ thấy tình cảnh này, cậu đành lấy lý do đi xử lý vết thương cho hắn mà mạnh dạn tìm đến phòng riêng.
Ngọc Cẩm Ninh nói cần phải chủ động, vậy cậu sẽ chủ động tấn công Alpha này từ hôm nay.
Phó Kỳ Hâm bước vào trong phòng liền thấy Dư Niên đang tự mình quấn một miếng băng gạc đơn giản vào vết thương trên tay. Cậu ho khẽ ho một tiếng, Dư Niên vội vã che đi vết thương đó, gắt gỏng hỏi.
"Ai cho cậu vào trong đây? Không ai dậy cậu vào phòng người khác phải gõ cửa à?"
Dư Niên đột nhiên tức giận khiến Phó Kỳ Hâm cũng có chút sợ hãi, cậu chầm chậm đi tới, giải thích.
"Tôi thấy cửa mở nên cũng không có gõ, xin lỗi..."
Hắn thở hắt, quay mặt đi, vẫn cố giấu vết thương của mình.
Phó Kỳ Hâm từ đằng sau lấy ra một hộp y tế đặt xuống giường, cậu khẽ kéo lấy tay áo của Dư Niên.
"Vết thương của cậu... băng bó không như vậy sẽ nhiễm trùng đấy."
Bị Phó Kỳ Hâm phát hiện, hắn tặc lưỡi.
"Không liên quan đến cậu."
"Về rồi à?"
Dư Trang Vũ ngồi sẵn trên bàn ăn, thấy hai người về đã vui vẻ gọi tới. Hôm nay là một ngày đặc biệt, đánh là ngày đánh dấu sự trưởng thành của hai người. Dư Trang Vũ vô cùng hào hứng, sự vui vẻ đều biểu lộ hết trên mặt.
"Cháu chào chú ạ."
"Ừ, sao hôm nay hai đứa về muộn vậy? Quách Đình đâu?"
Phó Kỳ Hâm còn đang ấp úng, Dư Niên đã bình thản trả lời.
"Chú ấy gặp lại mấy cô trẻ trẻ rồi dừng lại nói chuyện, con đưa Kỳ Hâm về trước."
"Hả... lão Quách..."
Phó Kỳ Hâm cũng muốn bật cười trước cái lý do bừa bãi của Dư Niên. Cậu bụm miệng sau đó ngồi xuống bàn, quan sát sắc mặt của Dư Trang Vũ mà ngồi gần Dư Niên hơn một chút.
"Dư Niên, mặt con làm sao vậy, đánh nhau với ai à?"
"Với..."
"Cậu ấy không cẩn thận vấp té thôi..."
Những vết máu trên tay Dư Niên đều đã rửa sạch, chỉ có những vết thương trên mặt không thể che giấu. Có lời nói của Phó Kỳ Hâm, Dư Trang Vũ cũng yên tâm phần nào. Ông lại vui vẻ.
"Hôm nay là ngày hai đứa hoàn toàn đã trưởng thành, ta định mời cả lão Phó đến nhưng ông ấy bận mất rồi, chỉ đành để hai đứa thiệt thòi ngồi với ba thôi."
"Ba có thể không cần làm mấy cái tiệc này. Nhạt nhẽo."
"Lễ trưởng thành là một cột mốc quan trọng, sao lại nhạt nhẽo? Thằng nhóc này, mau ăn đi."
Cũng bởi vì chỉ có một vị tiền bối là Dư Trang Vũ cho nên buổi lễ trưởng thành cũng chỉ là một bữa ăn hoành tráng, cũng không có thêm người tham gia. Dư Trang Vũ muốn nhân dịp này nói đến quan hệ của hai người.
"Ừm... Kỳ Hâm, con với Dư Niên cũng đã đến tuổi trưởng thành, ba sức khỏe cũng ngày một yếu đi..."
"Ba, đừng cứ nói đến chuyện đó, ba không phải rất khỏe đấy sao?"
Dư Niên dừng đũa khi nghe mấy lời nói đấy, hắn rất thương Dư Trang Vũ, không muốn ông nói mấy lời gở đó. Ông ấy cũng chỉ xua tay, thở hắt.
"Nghe ba nói hết. Hai đứa đều trưởng thành, đều đủ tuổi rồi, ta muốn lúc còn khỏe mạnh, hai đứa sớm đính hôn..."
Khụ... khụ...
Phó Kỳ Hâm giật mình đến mức sặc cả cơm khi nghe được lời nói kia. Dư Niên liếc mắt nhìn cậu, lông mày khẽ nhíu lại. Có cần tỏ thái độ quá đáng vậy không?
"Kỳ Hâm, cháu có sao không?"
"Dạ không... cháu bị sặc chút thôi. Bác nói tiếp đi..."
"Ừm, bác tính vài ngày nữa sẽ tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa, hai đứa thấy sao? Bác sẽ nói lại với ba mẹ cháu nữa."
Phó Kỳ Hâm quay qua nhìn Dư Niên, hắn ta im lặng không nói gì, nhưng cậu biết rõ hắn không hề muốn chuyện này xảy ra.
"Chú Dư, cháu thấy... hình như có hơi sớm."
"Không sớm, hai đứa không nhanh chóng đính hôn, tương lai bị ai đó cướp đi thì sao?"
Phó Kỳ Hâm mỉm cười.
"Thực ra... cháu với Dư Niên vẫn còn trong độ tuổi học tập, chuyện đính hôn này có thể ảnh hưởng đến việc học khá nhiều. Hơn nữa, bác yên tâm..."
Vừa nói, Phó Kỳ Hâm vừa ôm lấy cánh tay của Dư Niên: "Cháu với Dư Niên bây giờ ngày ngày dính lấy nhau, sẽ không ai tách chúng cháu ra được đâu."
Dư Niên cúi xuống nhìn cậu, Phó Kỳ Hâm nháy mắt như ra hiệu, hắn chỉ có thể gật đầu lấy lệ. Dư Trang Vũ thấy được hai người vui vẻ thế này cũng yên tâm, trong lòng không tránh khỏi tiếc nuối.
"Nếu hai đứa đã nghĩ như vậy... được rồi, ta sẽ không ép buộc. Nhưng sau này, nhất định không được rời xa nhau, được chứ?"
"Đương nhiên rồi."
Phó Kỳ Hâm vui vẻ trả lời, bữa cơm khi này mới được ngon miệng. Sau khi giữa cơm kết thúc, Dư Niên đã bỏ về phòng, cũng không nói chuyện gì với Phó Kỳ Hâm. Sợ Dư Trang Vũ thấy tình cảnh này, cậu đành lấy lý do đi xử lý vết thương cho hắn mà mạnh dạn tìm đến phòng riêng.
Ngọc Cẩm Ninh nói cần phải chủ động, vậy cậu sẽ chủ động tấn công Alpha này từ hôm nay.
Phó Kỳ Hâm bước vào trong phòng liền thấy Dư Niên đang tự mình quấn một miếng băng gạc đơn giản vào vết thương trên tay. Cậu ho khẽ ho một tiếng, Dư Niên vội vã che đi vết thương đó, gắt gỏng hỏi.
"Ai cho cậu vào trong đây? Không ai dậy cậu vào phòng người khác phải gõ cửa à?"
Dư Niên đột nhiên tức giận khiến Phó Kỳ Hâm cũng có chút sợ hãi, cậu chầm chậm đi tới, giải thích.
"Tôi thấy cửa mở nên cũng không có gõ, xin lỗi..."
Hắn thở hắt, quay mặt đi, vẫn cố giấu vết thương của mình.
Phó Kỳ Hâm từ đằng sau lấy ra một hộp y tế đặt xuống giường, cậu khẽ kéo lấy tay áo của Dư Niên.
"Vết thương của cậu... băng bó không như vậy sẽ nhiễm trùng đấy."
Bị Phó Kỳ Hâm phát hiện, hắn tặc lưỡi.
"Không liên quan đến cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.