Chương 30: Người của tao, mày cũng dám động?
Yên Tử
05/07/2023
Hắn lơ đễnh thả tay ra, nhưng Phó Kỳ Hâm chưa kịp chạy đã bắt lấy eo của cậu, lột nốt chiếc quần nhỏ.
"Có ai không... cứu với! Tên dê xồm mau tránh ra! Mau tránh ra!"
"Nhỏ tiếng một chút, lấy sức để rên đi cậu nhỏ."
Hắn ta cười khà khà, dùng tay tát thật mạnh vào trái đào kia khiến nó đỏ ửng lên. Phó Kỳ Hâm giật mình đau đớn đến nhăn mặt, cả cơ thể đều bị bàn tay bẩn thỉu ấy giữ chặt không thể nhúc nhích.
"Tên khốn..."
Hắn vội cởi chiếc thắt lưng, muốn giải phóng vật đang phồng lên kia. Thế mà thắt lưng vừa rời khỏi quần, đám đàn em từ đằng xa hét vọng lại. Một tên chạy đến, gương mặt không biết thế nào đã hằn đầy vết bầm tím.
"Cái mẹ gì thế? Tao còn chưa làm được gì hết chúng mày đã tranh giành đấu đá nhau à?"
"Đại... đại ca... có... có..."
Lời còn chưa kịp nói hết, tên đó liền bị một mũi giày sút vào ngay cạnh đầu, ngã rạp xuống nền đất bất tỉnh. Người đàn ông kia trợn tròn mắt kinh hãi, vội thả Phó Kỳ Hâm mà đứng dậy.
"Dư... Niên..."
Dư Niên đột nhiên xuất hiện như một vị đấng cứu thế, hắn trừng mắt nhìn gã đàn ông đang run cầm cập kia, cởi chiếc áo khoác trên người rồi tới chỗ của Phó Kỳ Hâm, quấn quanh thân dưới của cậu.
"Đứng phía sau tôi."
Phó Kỳ Hâm vừa lo vừa sợ, cậu nép chặt phía sau Dư Niên, cơ thể không ngừng run lên.
"Mày là thằng chó nào? Dám phá hoại chuyện tốt của tao?"
"Tao là người sẽ phanh thây mày thành trăm mảnh."
"Con nít ranh, biết điều thì mau tránh ra, đừng làm ông đây mất hứng!"
Gã đàn ông có vẻ không biết sợ khi nhìn thấy dáng vẻ trong bộ đồng phục của Dư Niên. Hắn tiến về phía của Phó Kỳ Hâm, bàn tay thô kệch muốn cướp cậu về phía của mình, nhưng còn chưa kịp chạm đến đã bị Dư Niên giữ chặt lại.
Ánh mắt hắn đằng đằng sát khí, lạnh lẽo mà sắc nhọn như con dao găm, giọng nói trầm xuống hệt như một con quỷ dữ.
"Người của tao, mày cũng dám động?"
Dư Niên siết chặt lấy bàn tay của hắn, dứt khoát bẻ thật mạnh. Tiếng răng rắc kêu lên cùng âm thanh gào thét đến thảm thương của gã đàn ông ấy.
"Á... A A A A..."
"Cánh tay dơ bẩn chạm vào Omega của tao, đừng hòng muốn dùng lại."
Gã đàn ông đau đến mức đỏ tía mặt, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Ngay khi ấy, theo sau hắn có thêm hai kẻ mới bị đánh ngã ở đầu hẻm vừa tỉnh, trên tay lăm lăm con dao sắc nhọn.
"Dư Niên... bọn chúng... có hung khí..."
Phó Kỳ Hâm sợ hãi ôm chặt lấy tay của Dư Niên, hắn lại không một chút biểu cảm nào, chỉ nói.
"Câm miệng lại và nhìn tôi đánh chết bọn chúng."
Hai kẻ hùng hổ tiến lên dùng vũ khí để đánh một thiếu niên tay không tấc sắt, gã đại ca cũng sôi máu, kết hợp với đàn em vây đánh Dư Niên. Khung cảnh hỗn loạn toàn mùi máu tanh, Phó Kỳ Hâm không dám nhìn mà ôm chặt lấy đầu, nhắm mắt lại.
Tiếng đánh nhau dần mất đi, cậu mới từ từ ngước mặt lên nhìn.
Cả bốn tên biến thái đều ngã sõng soài dưới đất, Dư Niên thở dốc nhìn cậu, trên mặt cũng chỉ có vài vết xước nhỏ. Phó Kỳ Hâm để ý xuống bàn tay đang rướm máu kia, hình như hắn ta bị cứa trúng một đường.
"Cậu..."
"Mau cút về, đồ ngu ngốc."
Dư Niên nói một tiếng, lại nhấc bổng cậu trên tay, tư thế bế kiểu công chúa thế này cũng là lần đầu tiên hắn làm. Phó Kỳ Hâm nhìn những vệt máu loang lổ trên nền đất không khỏi kinh hãi, lại bị gương mặt đầy vết thương kia dọa sợ khiến cậu khóc nấc lên.
Dư Niên bế cậu lên xe, lần này hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống. Quách Đình quay lại nhìn, ông lo lắng bảo.
"Thiếu gia, cậu Phó, hai người ổn chứ? Tôi đã gọi cảnh sát đến rồi, họ sẽ tới ngay."
Phó Kỳ Hâm ôm lấy mặt, cậu không muốn nhớ lại những gì mình vừa trải qua, cũng vì bộ dạng này mà không dám ngẩng mặt nhìn Quách Đình, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Có quần áo dự phòng không?"
"À, có, ở cốp xe."
"Chú xuống lấy giúp tôi, sau đó ở lại chờ cảnh sát. Tôi đưa cậu ta về trước."
"À, vâng..."
Quách Đình xuống xe, cũng nhanh chóng đem lên một bộ quần áo đồng phục sạch sẽ. Dư Niên đóng chặt các cánh cửa lại, hắn không làm phiền Phó Kỳ Hâm đang khóc lóc, thản nhiên cởi chiếc áo che chắn phần dưới ra.
"A... Dư Niên cậu làm cái gì vậy?"
Phó Kỳ Hâm nước mắt giàn dụa vừa bị bất ngờ vừa vội lấy tay che đi nơi tư mật, Dư Niên cười hắt, ném chiếc áo ấy qua một bên, nâng chân cậu rồi giúp cậu mặc quần.
"Tôi nói rồi, có thứ gì trên người cậu mà tôi chưa nhìn qua? Hoặc là cậu tiếp tục khóc, hoặc là nhấc cái mông lên, mặc quần vào."
Phó Kỳ Hâm ngượng đến đỏ cả mặt. Bằng từng này tuổi rồi còn có người giúp hắn mặc quần, đối phương lại là Dư Niên. Cậu thực sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống mà òa lên khóc!
"Muốn khóc thì khóc hết đi, chút nữa về nhà đừng để tôi thấy một giọt nước mắt nào hết, tránh việc ba tôi lại hỏi, phiền phức."
Lời nói của Dư Niên không một câu nào dễ nghe nhưng đều là những lời thật lòng quan tâm. Phó Kỳ Hâm cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm ấy, trái tim đang run sợ kia như được sưởi ấm mà nóng lên.
Cậu lau sạch đi nước mắt, yên phận ngồi phía sau xe.
"Cảm ơn cậu..."
"Có ai không... cứu với! Tên dê xồm mau tránh ra! Mau tránh ra!"
"Nhỏ tiếng một chút, lấy sức để rên đi cậu nhỏ."
Hắn ta cười khà khà, dùng tay tát thật mạnh vào trái đào kia khiến nó đỏ ửng lên. Phó Kỳ Hâm giật mình đau đớn đến nhăn mặt, cả cơ thể đều bị bàn tay bẩn thỉu ấy giữ chặt không thể nhúc nhích.
"Tên khốn..."
Hắn vội cởi chiếc thắt lưng, muốn giải phóng vật đang phồng lên kia. Thế mà thắt lưng vừa rời khỏi quần, đám đàn em từ đằng xa hét vọng lại. Một tên chạy đến, gương mặt không biết thế nào đã hằn đầy vết bầm tím.
"Cái mẹ gì thế? Tao còn chưa làm được gì hết chúng mày đã tranh giành đấu đá nhau à?"
"Đại... đại ca... có... có..."
Lời còn chưa kịp nói hết, tên đó liền bị một mũi giày sút vào ngay cạnh đầu, ngã rạp xuống nền đất bất tỉnh. Người đàn ông kia trợn tròn mắt kinh hãi, vội thả Phó Kỳ Hâm mà đứng dậy.
"Dư... Niên..."
Dư Niên đột nhiên xuất hiện như một vị đấng cứu thế, hắn trừng mắt nhìn gã đàn ông đang run cầm cập kia, cởi chiếc áo khoác trên người rồi tới chỗ của Phó Kỳ Hâm, quấn quanh thân dưới của cậu.
"Đứng phía sau tôi."
Phó Kỳ Hâm vừa lo vừa sợ, cậu nép chặt phía sau Dư Niên, cơ thể không ngừng run lên.
"Mày là thằng chó nào? Dám phá hoại chuyện tốt của tao?"
"Tao là người sẽ phanh thây mày thành trăm mảnh."
"Con nít ranh, biết điều thì mau tránh ra, đừng làm ông đây mất hứng!"
Gã đàn ông có vẻ không biết sợ khi nhìn thấy dáng vẻ trong bộ đồng phục của Dư Niên. Hắn tiến về phía của Phó Kỳ Hâm, bàn tay thô kệch muốn cướp cậu về phía của mình, nhưng còn chưa kịp chạm đến đã bị Dư Niên giữ chặt lại.
Ánh mắt hắn đằng đằng sát khí, lạnh lẽo mà sắc nhọn như con dao găm, giọng nói trầm xuống hệt như một con quỷ dữ.
"Người của tao, mày cũng dám động?"
Dư Niên siết chặt lấy bàn tay của hắn, dứt khoát bẻ thật mạnh. Tiếng răng rắc kêu lên cùng âm thanh gào thét đến thảm thương của gã đàn ông ấy.
"Á... A A A A..."
"Cánh tay dơ bẩn chạm vào Omega của tao, đừng hòng muốn dùng lại."
Gã đàn ông đau đến mức đỏ tía mặt, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Ngay khi ấy, theo sau hắn có thêm hai kẻ mới bị đánh ngã ở đầu hẻm vừa tỉnh, trên tay lăm lăm con dao sắc nhọn.
"Dư Niên... bọn chúng... có hung khí..."
Phó Kỳ Hâm sợ hãi ôm chặt lấy tay của Dư Niên, hắn lại không một chút biểu cảm nào, chỉ nói.
"Câm miệng lại và nhìn tôi đánh chết bọn chúng."
Hai kẻ hùng hổ tiến lên dùng vũ khí để đánh một thiếu niên tay không tấc sắt, gã đại ca cũng sôi máu, kết hợp với đàn em vây đánh Dư Niên. Khung cảnh hỗn loạn toàn mùi máu tanh, Phó Kỳ Hâm không dám nhìn mà ôm chặt lấy đầu, nhắm mắt lại.
Tiếng đánh nhau dần mất đi, cậu mới từ từ ngước mặt lên nhìn.
Cả bốn tên biến thái đều ngã sõng soài dưới đất, Dư Niên thở dốc nhìn cậu, trên mặt cũng chỉ có vài vết xước nhỏ. Phó Kỳ Hâm để ý xuống bàn tay đang rướm máu kia, hình như hắn ta bị cứa trúng một đường.
"Cậu..."
"Mau cút về, đồ ngu ngốc."
Dư Niên nói một tiếng, lại nhấc bổng cậu trên tay, tư thế bế kiểu công chúa thế này cũng là lần đầu tiên hắn làm. Phó Kỳ Hâm nhìn những vệt máu loang lổ trên nền đất không khỏi kinh hãi, lại bị gương mặt đầy vết thương kia dọa sợ khiến cậu khóc nấc lên.
Dư Niên bế cậu lên xe, lần này hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống. Quách Đình quay lại nhìn, ông lo lắng bảo.
"Thiếu gia, cậu Phó, hai người ổn chứ? Tôi đã gọi cảnh sát đến rồi, họ sẽ tới ngay."
Phó Kỳ Hâm ôm lấy mặt, cậu không muốn nhớ lại những gì mình vừa trải qua, cũng vì bộ dạng này mà không dám ngẩng mặt nhìn Quách Đình, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Có quần áo dự phòng không?"
"À, có, ở cốp xe."
"Chú xuống lấy giúp tôi, sau đó ở lại chờ cảnh sát. Tôi đưa cậu ta về trước."
"À, vâng..."
Quách Đình xuống xe, cũng nhanh chóng đem lên một bộ quần áo đồng phục sạch sẽ. Dư Niên đóng chặt các cánh cửa lại, hắn không làm phiền Phó Kỳ Hâm đang khóc lóc, thản nhiên cởi chiếc áo che chắn phần dưới ra.
"A... Dư Niên cậu làm cái gì vậy?"
Phó Kỳ Hâm nước mắt giàn dụa vừa bị bất ngờ vừa vội lấy tay che đi nơi tư mật, Dư Niên cười hắt, ném chiếc áo ấy qua một bên, nâng chân cậu rồi giúp cậu mặc quần.
"Tôi nói rồi, có thứ gì trên người cậu mà tôi chưa nhìn qua? Hoặc là cậu tiếp tục khóc, hoặc là nhấc cái mông lên, mặc quần vào."
Phó Kỳ Hâm ngượng đến đỏ cả mặt. Bằng từng này tuổi rồi còn có người giúp hắn mặc quần, đối phương lại là Dư Niên. Cậu thực sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống mà òa lên khóc!
"Muốn khóc thì khóc hết đi, chút nữa về nhà đừng để tôi thấy một giọt nước mắt nào hết, tránh việc ba tôi lại hỏi, phiền phức."
Lời nói của Dư Niên không một câu nào dễ nghe nhưng đều là những lời thật lòng quan tâm. Phó Kỳ Hâm cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm ấy, trái tim đang run sợ kia như được sưởi ấm mà nóng lên.
Cậu lau sạch đi nước mắt, yên phận ngồi phía sau xe.
"Cảm ơn cậu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.