Ở Tận Thế Ta Xây Dựng Thị Trấn Nhỏ
Chương 5:
Nguyệt Bán Đinh
18/04/2023
Tô Thanh Thanh chuẩn bị đồ dùng cần thiết để đi ra ngoài vài ngày, lấy một viên tinh hạch cấp ba, một miếng lương khô và nửa bình nước bỏ vào trong cặp, sau đó bước ra khỏi túp lều mà mười mấy người ở cùng nhau.
“Thanh Thanh.”Phía sau, một cô gái sống trong lều ngăn cản nàng, “Cậu không nên đi, cậu thân là nữ sinh sống đến những ngày tận thế cũng không dễ dàng, huống chi lần này phải đi lấy được tê giác biến dị cấp 8, tớ sợ cậu sống không được.”
“Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này, tớ sẽ đổi được một tháng lương thực của một nhà bốn người, em gái cũng có thể uống được nước cơm mà con bé hằng đêm mong ước” Tô Thanh Thanh ngữ khí kiên định.
Ở cái căn cứ này, không cống hiến gì thì sẽ không có vật tư, muốn ăn cái gì, muốn ở trong lều trại, cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ của căn cứ, hoàn thành xong mới có thể đổi lấy chút ít vật tư.
Mà một nhà bốn người của Tô Thanh Thanh, chỉ một mình cô mới có sức chiến đấu, cha bị cụt một chân, mẹ sinh em gái xong thì bị tổn thương thân thể, không thể làm được công việc nặng nhọc.
Tô Thanh Thanh phải nỗ lực rất nhiều mới giữ được cho gia đình bốn người một chỗ an thân.
“Thật ra… Còn có một biện pháp khác.” Nữ sinh muốn nói lại thôi, “Cậu biết đó, Vương ca vẫn luôn thích cậu .”
Vương ca ca là phó cục trưởng của bộ hậu cần,lớn lên tai to mặt lớn, nhưng vì phụ trách việc quản lý vật tử của căn cứ, vì vậy anh Vương rất nổi tiếng trong căn cứ, anh ta bày tỏ rõ ràng sự hứng thú của mình đối với Tô Thanh Thanh, anh ta đã ám chỉ rất nhiều lần, nhưng Tô Thanh Thanh đều từ chối tất cả.
Tô Thanh Thanh quay đầu lại nhìn cô gái kia, ánh mắt rơi vào quần áo sạch sẽ hơn người khác cùng chiếc kẹp tóc pha lê trên đầu: “Tớ không muốn, có lẽ bám vào người khác có thể khiến cuộc sống tớ dễ chịu hơn, nhưng tớ không thể vượt qua rào cản trong lòng. Tiểu Lệ, dù sao cậu không thể dựa vào người khác, cuối cùng cậu vẫn phải dựa vào chính mình thôi."
Nói xong, cô ấy rời đi mà không quay đầu lại.
….
Ba ngày sau, Tô Thanh Thanh trốn trong góc của thùng rác, mùi rác rưởi thối rữa bao phủ cơ thể cô, che khuất hoàn toàn mùi cơ thể của cô, bên ngoài thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gầm rú của dị thú, cô nín thở và cau mày.
Ôi trời, quái thú biến dị cấp tám quả thực quá khó đối phó, bộ lông của nó cứng như sắt, vũ khí thông thường hoàn toàn không thể tạo thành thương tổn cho nó.
“Thanh Thanh.”Phía sau, một cô gái sống trong lều ngăn cản nàng, “Cậu không nên đi, cậu thân là nữ sinh sống đến những ngày tận thế cũng không dễ dàng, huống chi lần này phải đi lấy được tê giác biến dị cấp 8, tớ sợ cậu sống không được.”
“Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này, tớ sẽ đổi được một tháng lương thực của một nhà bốn người, em gái cũng có thể uống được nước cơm mà con bé hằng đêm mong ước” Tô Thanh Thanh ngữ khí kiên định.
Ở cái căn cứ này, không cống hiến gì thì sẽ không có vật tư, muốn ăn cái gì, muốn ở trong lều trại, cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ của căn cứ, hoàn thành xong mới có thể đổi lấy chút ít vật tư.
Mà một nhà bốn người của Tô Thanh Thanh, chỉ một mình cô mới có sức chiến đấu, cha bị cụt một chân, mẹ sinh em gái xong thì bị tổn thương thân thể, không thể làm được công việc nặng nhọc.
Tô Thanh Thanh phải nỗ lực rất nhiều mới giữ được cho gia đình bốn người một chỗ an thân.
“Thật ra… Còn có một biện pháp khác.” Nữ sinh muốn nói lại thôi, “Cậu biết đó, Vương ca vẫn luôn thích cậu .”
Vương ca ca là phó cục trưởng của bộ hậu cần,lớn lên tai to mặt lớn, nhưng vì phụ trách việc quản lý vật tử của căn cứ, vì vậy anh Vương rất nổi tiếng trong căn cứ, anh ta bày tỏ rõ ràng sự hứng thú của mình đối với Tô Thanh Thanh, anh ta đã ám chỉ rất nhiều lần, nhưng Tô Thanh Thanh đều từ chối tất cả.
Tô Thanh Thanh quay đầu lại nhìn cô gái kia, ánh mắt rơi vào quần áo sạch sẽ hơn người khác cùng chiếc kẹp tóc pha lê trên đầu: “Tớ không muốn, có lẽ bám vào người khác có thể khiến cuộc sống tớ dễ chịu hơn, nhưng tớ không thể vượt qua rào cản trong lòng. Tiểu Lệ, dù sao cậu không thể dựa vào người khác, cuối cùng cậu vẫn phải dựa vào chính mình thôi."
Nói xong, cô ấy rời đi mà không quay đầu lại.
….
Ba ngày sau, Tô Thanh Thanh trốn trong góc của thùng rác, mùi rác rưởi thối rữa bao phủ cơ thể cô, che khuất hoàn toàn mùi cơ thể của cô, bên ngoài thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gầm rú của dị thú, cô nín thở và cau mày.
Ôi trời, quái thú biến dị cấp tám quả thực quá khó đối phó, bộ lông của nó cứng như sắt, vũ khí thông thường hoàn toàn không thể tạo thành thương tổn cho nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.