Chương 8: chị...
LeeHannie
08/07/2016
"Người ta nói rằng...
... thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương...
Nhưng thật ra thì...
Thời gian vốn không phải vậy...
Nó chỉ có thể khiến chúng ta quen dần với những tổn thương mà thôi..
....Và...
Sự quen dần này khiến những vết thương trở thành.... Vết sẹo! "
____LeeHannie____
Một đứa con gái rất xinh đẹp bước đến ngồi đối diện với Băng Hi
-Phạm Bămg Hi... là cô?
-Đừng hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy? Nó khiến tôi cảm thấy rất nhạt
Nó nói
Giống như bị kim trâm vào mông, đứa con gái rít lên trong cổ họng.
-Đừng có khiêu khích tao... khôn hồn thì tránh xa Lãnh Nhân ra. Con rẻ rách như mày không xứng đứng cạnh anh ấy
-không đủ tư cách thì đừng bình phẩm tôi.
-Mày....
Con nhỏ định tát cho nó một cái vì tội hỗn náo.
Còn nó bình thản dựa lưng vào ghế thách thức. Chuyện rằn mặt là chuyện quác đỗi quen thuộc đối với nó bởi bên cạnh nó có một tên cũng được gọi là Hotboy đấy thôi...muốn làm nó sợ ư? Còn khuya.
-Chị ... bọn họ về. Rút thôi
-Mày cứ đợi đấy
Con nhóc lườm nó một cái muốn rách mặt xong ngúng nguẩy bỏ đi. Nó bật cười
-Trẻ con!
Tuấn đặt mấy chai nước nên bàn anh kéo ghế ngồi xuống, vừa đưa nước cam cho nó vừa hỏi với giọng điệu ân cần
-Chúng nó kiếm chuyện à?
-Không! Chào hỏi tý ý mà. Nó cười khiến Tuấn an tâm phần nào.
-Bim Bim của em đây nhóc.
-Cám ơn anh!
Buổi học đầu tiên sẽ hoàn hảo hơn nếu không có sự quấy quả của bà cô oan hồn Hà Ánh... nhưng như thế này cũng không tệ.
Nhân vui vẻ, anh đứng chờ con bé hồi lâu trước cổng
-Anh chưa về à?
Cái giọng êm ái ấy vang lên khiến tim Nhân đập rộn rã
-Anh chưa! Anh đợi em về cùng
Nhân đáp... chính anh còn không biết tại sao mình có thể nói ra một câu ngon ơ như thế
Nó mỉm cười
-Vậy thì còn chờ gì nữa. Về thôi
-Cậu bạn của em đâu rồi?
-Tuấn á? Cậu ấy về trước rồi. Chuyện gia đình ý mà
Cảm giác không mấy tốt đẹp khi có một lũ chuột chít cứ lằng nhằng bám theo...
-Anh có nhớ đường tới nhà trẻ của Gấu không?
-Có! Nhưng sao???
-À... em định nhờ anh đón Gấu...em đi siêu thị tối nấu cơm cho anh ăn trực
Nó cười rồi nháy mắt tinh nghịch
Nhân cũng bật cười thành tiêng...
Con bé dễ thương quá cơ...
-Được anh đi đón Gấu cho em cứ đi siêu thị đi
-Vậy chào anh. Nó vẫy tay chào anh .
Đợi Nhân đi khuất nó cũng rẽ vào một con ngõ sâu
Bọn con gái gần 30 đứa hùng hổ bước vào theo...
Nó đột nhiên quay lại
-Có mệt không? Theo tôi xa như vậy
Xong nhếch môi cười lạnh
-Con chó... mày hỗn nó vừa thôi. Chúng mày còn chờ gì nữa . Cho nó một trận
Lũ con gái vừa tiến lên thì từ trong bóng tối một cô gái đeo mặt nạ mặc đồ đen toàn tập bước ra...
Từ đầu con ngõ hơn 50 thằng con trai tuổi từ 18 đến 25 bước vào, trên người chúng toàn hình săm quái đản...
-Mày...
-Cô chủ mời đi. Mọi chuyện hãy giao cả cho tôi giải quyết
-Nói với ông ta. Dù ông ta có làm gì tôi cũng không đồng ý đâu
Nói xong...
Bóng nó mờ dần trong con hẻm tối...
Đằng sau... những tiếng la hét kinh hoàng
Đêm nay... một đêm trăng đầy máu...
....
.......
Quá khứ ùa về trong kí ức của cô gái nhỏ..
Hôm nay... ngày người thân yêu nhất của nó ra đi mãi mãi...
Anh Hi ... em nhớ chị nhiều
Đôi vai gầy run run , cổ họng nó khô khốc nghèn nghẹn...
....
Hoàng hôn tím ngắt vương trên vai cô bé nhỏ...
... thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương...
Nhưng thật ra thì...
Thời gian vốn không phải vậy...
Nó chỉ có thể khiến chúng ta quen dần với những tổn thương mà thôi..
....Và...
Sự quen dần này khiến những vết thương trở thành.... Vết sẹo! "
____LeeHannie____
Một đứa con gái rất xinh đẹp bước đến ngồi đối diện với Băng Hi
-Phạm Bămg Hi... là cô?
-Đừng hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy? Nó khiến tôi cảm thấy rất nhạt
Nó nói
Giống như bị kim trâm vào mông, đứa con gái rít lên trong cổ họng.
-Đừng có khiêu khích tao... khôn hồn thì tránh xa Lãnh Nhân ra. Con rẻ rách như mày không xứng đứng cạnh anh ấy
-không đủ tư cách thì đừng bình phẩm tôi.
-Mày....
Con nhỏ định tát cho nó một cái vì tội hỗn náo.
Còn nó bình thản dựa lưng vào ghế thách thức. Chuyện rằn mặt là chuyện quác đỗi quen thuộc đối với nó bởi bên cạnh nó có một tên cũng được gọi là Hotboy đấy thôi...muốn làm nó sợ ư? Còn khuya.
-Chị ... bọn họ về. Rút thôi
-Mày cứ đợi đấy
Con nhóc lườm nó một cái muốn rách mặt xong ngúng nguẩy bỏ đi. Nó bật cười
-Trẻ con!
Tuấn đặt mấy chai nước nên bàn anh kéo ghế ngồi xuống, vừa đưa nước cam cho nó vừa hỏi với giọng điệu ân cần
-Chúng nó kiếm chuyện à?
-Không! Chào hỏi tý ý mà. Nó cười khiến Tuấn an tâm phần nào.
-Bim Bim của em đây nhóc.
-Cám ơn anh!
Buổi học đầu tiên sẽ hoàn hảo hơn nếu không có sự quấy quả của bà cô oan hồn Hà Ánh... nhưng như thế này cũng không tệ.
Nhân vui vẻ, anh đứng chờ con bé hồi lâu trước cổng
-Anh chưa về à?
Cái giọng êm ái ấy vang lên khiến tim Nhân đập rộn rã
-Anh chưa! Anh đợi em về cùng
Nhân đáp... chính anh còn không biết tại sao mình có thể nói ra một câu ngon ơ như thế
Nó mỉm cười
-Vậy thì còn chờ gì nữa. Về thôi
-Cậu bạn của em đâu rồi?
-Tuấn á? Cậu ấy về trước rồi. Chuyện gia đình ý mà
Cảm giác không mấy tốt đẹp khi có một lũ chuột chít cứ lằng nhằng bám theo...
-Anh có nhớ đường tới nhà trẻ của Gấu không?
-Có! Nhưng sao???
-À... em định nhờ anh đón Gấu...em đi siêu thị tối nấu cơm cho anh ăn trực
Nó cười rồi nháy mắt tinh nghịch
Nhân cũng bật cười thành tiêng...
Con bé dễ thương quá cơ...
-Được anh đi đón Gấu cho em cứ đi siêu thị đi
-Vậy chào anh. Nó vẫy tay chào anh .
Đợi Nhân đi khuất nó cũng rẽ vào một con ngõ sâu
Bọn con gái gần 30 đứa hùng hổ bước vào theo...
Nó đột nhiên quay lại
-Có mệt không? Theo tôi xa như vậy
Xong nhếch môi cười lạnh
-Con chó... mày hỗn nó vừa thôi. Chúng mày còn chờ gì nữa . Cho nó một trận
Lũ con gái vừa tiến lên thì từ trong bóng tối một cô gái đeo mặt nạ mặc đồ đen toàn tập bước ra...
Từ đầu con ngõ hơn 50 thằng con trai tuổi từ 18 đến 25 bước vào, trên người chúng toàn hình săm quái đản...
-Mày...
-Cô chủ mời đi. Mọi chuyện hãy giao cả cho tôi giải quyết
-Nói với ông ta. Dù ông ta có làm gì tôi cũng không đồng ý đâu
Nói xong...
Bóng nó mờ dần trong con hẻm tối...
Đằng sau... những tiếng la hét kinh hoàng
Đêm nay... một đêm trăng đầy máu...
....
.......
Quá khứ ùa về trong kí ức của cô gái nhỏ..
Hôm nay... ngày người thân yêu nhất của nó ra đi mãi mãi...
Anh Hi ... em nhớ chị nhiều
Đôi vai gầy run run , cổ họng nó khô khốc nghèn nghẹn...
....
Hoàng hôn tím ngắt vương trên vai cô bé nhỏ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.