Chương 9: Chưa một lần nào quên
LeeHannie
08/07/2016
Gấu vừa chơi ô tô vừa hát ... một bài hát hỗn hợp của các bài. Chiếc moto dừng lại cách đó một quãng
Tuấn tháo mũ bảo hiểm , Gấu thấy Tuấn đến thằng nhỏ cười tươi quên luôn cả cái ô tô đồ chơi mà nó thích nhất chạy đến đón Tuấn miệng đon đả
-Anh Tuấn. Sao hôm nay anh mới tới
Tuấn cười hiền xoa đầu thằng bé rồi đáp
-Anh bận. Có mua quà chuộc tội đây...
Tuấn mở cốp xe mang ra một bộ đồ chơi siêu anh hùng
-A.... bộ mới nhất... em cảm ơn anh Tuấn. Thằng bé reo lên phấn khích
-Dì Hi đi đâu rồi?
-Dì Hi đi siêu thị mua đồ về nấu cơm ẹ Anh Hi rồi ạ...
-...
-Chú Nhân, chú xem bộ đồ chơi mới của cháu này. Gấu quay lại tí tởn khoe với Nhân.
-Ừ... đẹp lắm.
Từ xa xa có dáng người nhỏ nhắn đang khệ nệ xách đủ loại đồ. Chẳng ai bảo ai cả Tuấn và Nhân cùng chạy lại xách phụ Hi...
Lại được mẻ trông hai hotboy đấu mắt
-Vào nhà thôi. Hai người còn định đứng nhìn nhau đến bao giờ? Nó nhíu mày
******
Người đàn ông trung niên đứng trước ngôi mộ của một cô gái trẻ, viền mắt ông những nét chân chim đã hiện rõ. Khuôn mặt khô cứng nhìn rất hung tợn của ông thoáng nét buồn rầu
Ông đặt một cúc trắng lên trên mộ phần
-Ba xin lỗi.
Mấy năm nay... ông đã nói cả ngàn vạn lần câu đó...
Ông căm hận chính bản thân mình... Tại sao ông lại ác độc như vậy...ông đã ép chết con gái mình. Khiến đứa con gái thứ hai căm hờn phẫn uất từ cả mặt ông.
Quả báo???? Là quả báo sao?
Là do ông tự tạo nghiệt?
Già rồi, cho đến bây giờ ông mới biết mình ngu si như thế nào. Để cái phần quỷ trong cơ thể điều khiển. Giá như có thể chết đi để chuộc lại tội lỗi ông cũng cam lòng
Nhưng không!
Số phận muốn ông phải sống phải chịu dằn vặt
Sống để chờ sự tha thứ của đứa con gái còn lại...
Sống để chuộc lại sai lầm đã làm với mẹ con cháu trai ông...
-Ông còn dám tới đây?
Một giọng nói cay nghiệt vang lên. Khóe mắt người đàn ông đẫm lệ
Nó nắm tay Gấu nhìn thẳng vào cha mình...
-Ở đây không hoan nghênh ông. Mời đi cho
Nó lạnh nhạt nói
Ông cũng không đáp chỉ lẳng lặng nhấc đôi chân già nua tiếp tục bước
Nó hận ông là đúng. Ông không trách nó... vì ông hiểu... tính nó cũng cố chấp giống hệt ông.
Gấu quay lại nhìn theo bóng ông ngoại miệng nó gào to tướng
-Ông ngoại về nhá... hôm nào ông sang nhà cháu chơi...
Nước mắt ông trào ra lăn dài trên gò má dám nắng.
Nếu nó biết chính ông bức chết mẹ nó liệu nó còn ngây thơ gọi ông như vậy không?
Xin lỗi cháu yêu... ông là kẻ mang tội ... ông không xứng đáng được làm ông của cháu...
Người đàn ông khốn khổ vội vã rời đi. Ngày ngày giờ giờ , từng phút từng giây chưa bao giờ ông quên mình là kẻ mang tội...
Bây giờ ông đang sống để trả nợ cuộc đời... trả cho đứa con xấu số mạng khổ của ông...
Ba...
....xin lỗi....
.................Anh Hi.............con gái ba...ngàn vạn lần xin con thứ tha cho tội ác của ba....
Ba xin lỗi con Băng Hi.... xin lỗi con rất nhiều.
Xin lỗi cháu yêu. Vì ta mà cháu mất mẹ...
.....
.........
Tuấn tháo mũ bảo hiểm , Gấu thấy Tuấn đến thằng nhỏ cười tươi quên luôn cả cái ô tô đồ chơi mà nó thích nhất chạy đến đón Tuấn miệng đon đả
-Anh Tuấn. Sao hôm nay anh mới tới
Tuấn cười hiền xoa đầu thằng bé rồi đáp
-Anh bận. Có mua quà chuộc tội đây...
Tuấn mở cốp xe mang ra một bộ đồ chơi siêu anh hùng
-A.... bộ mới nhất... em cảm ơn anh Tuấn. Thằng bé reo lên phấn khích
-Dì Hi đi đâu rồi?
-Dì Hi đi siêu thị mua đồ về nấu cơm ẹ Anh Hi rồi ạ...
-...
-Chú Nhân, chú xem bộ đồ chơi mới của cháu này. Gấu quay lại tí tởn khoe với Nhân.
-Ừ... đẹp lắm.
Từ xa xa có dáng người nhỏ nhắn đang khệ nệ xách đủ loại đồ. Chẳng ai bảo ai cả Tuấn và Nhân cùng chạy lại xách phụ Hi...
Lại được mẻ trông hai hotboy đấu mắt
-Vào nhà thôi. Hai người còn định đứng nhìn nhau đến bao giờ? Nó nhíu mày
******
Người đàn ông trung niên đứng trước ngôi mộ của một cô gái trẻ, viền mắt ông những nét chân chim đã hiện rõ. Khuôn mặt khô cứng nhìn rất hung tợn của ông thoáng nét buồn rầu
Ông đặt một cúc trắng lên trên mộ phần
-Ba xin lỗi.
Mấy năm nay... ông đã nói cả ngàn vạn lần câu đó...
Ông căm hận chính bản thân mình... Tại sao ông lại ác độc như vậy...ông đã ép chết con gái mình. Khiến đứa con gái thứ hai căm hờn phẫn uất từ cả mặt ông.
Quả báo???? Là quả báo sao?
Là do ông tự tạo nghiệt?
Già rồi, cho đến bây giờ ông mới biết mình ngu si như thế nào. Để cái phần quỷ trong cơ thể điều khiển. Giá như có thể chết đi để chuộc lại tội lỗi ông cũng cam lòng
Nhưng không!
Số phận muốn ông phải sống phải chịu dằn vặt
Sống để chờ sự tha thứ của đứa con gái còn lại...
Sống để chuộc lại sai lầm đã làm với mẹ con cháu trai ông...
-Ông còn dám tới đây?
Một giọng nói cay nghiệt vang lên. Khóe mắt người đàn ông đẫm lệ
Nó nắm tay Gấu nhìn thẳng vào cha mình...
-Ở đây không hoan nghênh ông. Mời đi cho
Nó lạnh nhạt nói
Ông cũng không đáp chỉ lẳng lặng nhấc đôi chân già nua tiếp tục bước
Nó hận ông là đúng. Ông không trách nó... vì ông hiểu... tính nó cũng cố chấp giống hệt ông.
Gấu quay lại nhìn theo bóng ông ngoại miệng nó gào to tướng
-Ông ngoại về nhá... hôm nào ông sang nhà cháu chơi...
Nước mắt ông trào ra lăn dài trên gò má dám nắng.
Nếu nó biết chính ông bức chết mẹ nó liệu nó còn ngây thơ gọi ông như vậy không?
Xin lỗi cháu yêu... ông là kẻ mang tội ... ông không xứng đáng được làm ông của cháu...
Người đàn ông khốn khổ vội vã rời đi. Ngày ngày giờ giờ , từng phút từng giây chưa bao giờ ông quên mình là kẻ mang tội...
Bây giờ ông đang sống để trả nợ cuộc đời... trả cho đứa con xấu số mạng khổ của ông...
Ba...
....xin lỗi....
.................Anh Hi.............con gái ba...ngàn vạn lần xin con thứ tha cho tội ác của ba....
Ba xin lỗi con Băng Hi.... xin lỗi con rất nhiều.
Xin lỗi cháu yêu. Vì ta mà cháu mất mẹ...
.....
.........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.