Chương 21: Tùng Tửng
LeeHannie
09/07/2016
Nó đặt tách trà xuống bàn , đôi mắt mơ hồ bình thản lạ lùng
Dường như nó đã đoán trước được điều gì đó. Trước thái độ lo lắng của ba Phạm nó chỉ cười...
-Không phải ba có người sao? Chẳng lẽ bấy nhiêu đó hạ gục được ba?
Mặt mày Phạm lão tử đang xám xịt bỗng tươi như hoa
Phải ha! Lũ chuột đó làm sao đấu lại người của ông...cho người âm thầm bảo vệ cháu trai là ok... đúng là...
Đơn giản thế mà ông không nghĩ ra ...
-Tuấn. Nếu họ gây áp lực cho hiệu trưởng để uy hiếp tớ....Để phòng chuyện không hay xảy ra vụ này nhờ cậu
Nó nói.
Tuấn gật đầu như bổ củi
Ai chứ Băng Hi yêu dấu mà nhờ thì có tan xương ná thịt Đức Tuấn này cũng nguyện làm
-Ok. Giao cho tớ
-Anh có thể vận dụng hết tài ăn nói của mình để đàm phán với họ. Nếu cha mẹ anh không nghe. Buộc lòng tôi phải xử dụng biện pháp mạnh
Nó nói
-Anh hiểu
Khải gật đầu.
Anh thở dài. Rốt cuộc trận chiến này ba mẹ anh muốn gì cơ chứ....
2 năm trước tước đi người anh yêu thương nhất
2 năm sau còn định làm tổn thương anh nữa sao?
Thật không thể hiểu nổi họ nghĩ cái gì trong đầu
*********
****** *******
Đêm trăng sáng
Ánh trăng vàng ống ánh chiếu xuống thứ chất lỏng kích thích vị giác
Mùi thơm thoang thoảng của rượu ngấm trong dư vị của sự thỏa mãn
Vương Lãnh Nhân đứng trong căn phòng xa hoa của mình chiếu cái nhìn lạnh giá ra xung quanh
-Dị Nhân.
Tiếng gọi của thằng bạn chí cốt oang oảng ngoài cửa
-Dị Nhân. Ơn trời mày đây rồi
Tùng - bạn thân từ thời cởi truồng tắm mưa của Nhân. Tên tửng này không coi phép tắc ra gì... không luật lệ
Không giàng buộc
Thích là làm .... đã làm phải làm cho được
-Gì Tửng?
Nhân hất cằm
Tùng cướp ngay ly rượu trên tay Nhân uống một hơi hết sạch xong cười hề hề
-Chà... đã quá
-Có chuyện gì? Sao mày lại về
Nhân hỏi, tên tưng tửng này sẽ không về nếu không có chuyện gấp
Tùng tửng cười nhe lợi
-Anh về thăm chú .... Tiện xem kịch luôn. Nghe thiên hạ đồn rằng em Hà Ánh xinh như chằn tinh và chú đang học cùng lớp... hot hơn là chú thì lại đamg pôn linh in lớp ẻm nào đó lớp dưới
Tùng tửng hí hửng nói
Giỏi lắm cherry... chị dám bán đứng tôi cho thằng quỷ này...
Thù này ghi nhớ. Sau này tính một lượt với bà chị
-Nào người anh em. Mày bồ kết ẻm nào? Tao thực sự tò mò ai mà có sức tấn công...làm tên dị nhân như mày ngày đêm thẫ thờ thương thầm nhớ trộm... nói... nói đi...
Tùng hỏi dồn... anh thực rất tò mò nha.
-Rồi sẽ ày biết
-A... không được nóng ruột nha
Tùng lắc đầu nguây nguẩy
-Kệ mày
Nhân đáp
-Dị Nhân. Nói đi... nói đi mà...
-Im đi.
-Dị Nhân
-Mày có im không?
-Dị... Nhân.... tao năn nỉ mà... nói đi nha
-Câm ngay
-Nhân đẹp trai hai phai , dễ thương như cái mương... đáng yêu như canh riêu, phong độ hơn cặp nhiệt độ , tài ba như ví da.... nói cho bạn bổn thiếu gia nghe đi. Tò mò chết tao... ngứa ngáy không ngủ được ...
Vương Lãnh Nhân mặt đen như đít nồi cháy
-Chó tửng câm mồm cho bố
Anh hét lên
-Không nói thì thôi.... đừng có quát tao sợ
Tùng mếu máo
-Thằng điên. Im đi nghỉ ngơi mai tao đưa mày đi gặp bảo bối
-Trồi ôi... bảo bối cơ đấy . Hám gái
Tùng trêu
Xong chạy mất tông...
Nhân lắc đầu. Mẹ thằng cha này... phá như quỷ
Tâm tình Nhân vui vẻ anh lại nhớ con bé...
Giờ này con bé làm gì nhỉ?
Chắc đang vẽ tranh rồi.
-Dị Nhân ba hồn bảy vía vu vơ ngu ngơ đang ở đâu thì hoàn chủ hoàn chủ..... tương tư nhìn mặt mày ngu lắm con ạ
Tùng tửng vỗ vai...
-Cái thằng này...
Nhân tức mình
-Làng nước ơi bạo lực gia đình... nó muốn giết tôi...
Tùng vừa chạy vừa la...
Khiến trên dưới người của biệt thự nhà họ Vương kẻ trên người dưới cười bò ra đất
Dường như nó đã đoán trước được điều gì đó. Trước thái độ lo lắng của ba Phạm nó chỉ cười...
-Không phải ba có người sao? Chẳng lẽ bấy nhiêu đó hạ gục được ba?
Mặt mày Phạm lão tử đang xám xịt bỗng tươi như hoa
Phải ha! Lũ chuột đó làm sao đấu lại người của ông...cho người âm thầm bảo vệ cháu trai là ok... đúng là...
Đơn giản thế mà ông không nghĩ ra ...
-Tuấn. Nếu họ gây áp lực cho hiệu trưởng để uy hiếp tớ....Để phòng chuyện không hay xảy ra vụ này nhờ cậu
Nó nói.
Tuấn gật đầu như bổ củi
Ai chứ Băng Hi yêu dấu mà nhờ thì có tan xương ná thịt Đức Tuấn này cũng nguyện làm
-Ok. Giao cho tớ
-Anh có thể vận dụng hết tài ăn nói của mình để đàm phán với họ. Nếu cha mẹ anh không nghe. Buộc lòng tôi phải xử dụng biện pháp mạnh
Nó nói
-Anh hiểu
Khải gật đầu.
Anh thở dài. Rốt cuộc trận chiến này ba mẹ anh muốn gì cơ chứ....
2 năm trước tước đi người anh yêu thương nhất
2 năm sau còn định làm tổn thương anh nữa sao?
Thật không thể hiểu nổi họ nghĩ cái gì trong đầu
*********
****** *******
Đêm trăng sáng
Ánh trăng vàng ống ánh chiếu xuống thứ chất lỏng kích thích vị giác
Mùi thơm thoang thoảng của rượu ngấm trong dư vị của sự thỏa mãn
Vương Lãnh Nhân đứng trong căn phòng xa hoa của mình chiếu cái nhìn lạnh giá ra xung quanh
-Dị Nhân.
Tiếng gọi của thằng bạn chí cốt oang oảng ngoài cửa
-Dị Nhân. Ơn trời mày đây rồi
Tùng - bạn thân từ thời cởi truồng tắm mưa của Nhân. Tên tửng này không coi phép tắc ra gì... không luật lệ
Không giàng buộc
Thích là làm .... đã làm phải làm cho được
-Gì Tửng?
Nhân hất cằm
Tùng cướp ngay ly rượu trên tay Nhân uống một hơi hết sạch xong cười hề hề
-Chà... đã quá
-Có chuyện gì? Sao mày lại về
Nhân hỏi, tên tưng tửng này sẽ không về nếu không có chuyện gấp
Tùng tửng cười nhe lợi
-Anh về thăm chú .... Tiện xem kịch luôn. Nghe thiên hạ đồn rằng em Hà Ánh xinh như chằn tinh và chú đang học cùng lớp... hot hơn là chú thì lại đamg pôn linh in lớp ẻm nào đó lớp dưới
Tùng tửng hí hửng nói
Giỏi lắm cherry... chị dám bán đứng tôi cho thằng quỷ này...
Thù này ghi nhớ. Sau này tính một lượt với bà chị
-Nào người anh em. Mày bồ kết ẻm nào? Tao thực sự tò mò ai mà có sức tấn công...làm tên dị nhân như mày ngày đêm thẫ thờ thương thầm nhớ trộm... nói... nói đi...
Tùng hỏi dồn... anh thực rất tò mò nha.
-Rồi sẽ ày biết
-A... không được nóng ruột nha
Tùng lắc đầu nguây nguẩy
-Kệ mày
Nhân đáp
-Dị Nhân. Nói đi... nói đi mà...
-Im đi.
-Dị Nhân
-Mày có im không?
-Dị... Nhân.... tao năn nỉ mà... nói đi nha
-Câm ngay
-Nhân đẹp trai hai phai , dễ thương như cái mương... đáng yêu như canh riêu, phong độ hơn cặp nhiệt độ , tài ba như ví da.... nói cho bạn bổn thiếu gia nghe đi. Tò mò chết tao... ngứa ngáy không ngủ được ...
Vương Lãnh Nhân mặt đen như đít nồi cháy
-Chó tửng câm mồm cho bố
Anh hét lên
-Không nói thì thôi.... đừng có quát tao sợ
Tùng mếu máo
-Thằng điên. Im đi nghỉ ngơi mai tao đưa mày đi gặp bảo bối
-Trồi ôi... bảo bối cơ đấy . Hám gái
Tùng trêu
Xong chạy mất tông...
Nhân lắc đầu. Mẹ thằng cha này... phá như quỷ
Tâm tình Nhân vui vẻ anh lại nhớ con bé...
Giờ này con bé làm gì nhỉ?
Chắc đang vẽ tranh rồi.
-Dị Nhân ba hồn bảy vía vu vơ ngu ngơ đang ở đâu thì hoàn chủ hoàn chủ..... tương tư nhìn mặt mày ngu lắm con ạ
Tùng tửng vỗ vai...
-Cái thằng này...
Nhân tức mình
-Làng nước ơi bạo lực gia đình... nó muốn giết tôi...
Tùng vừa chạy vừa la...
Khiến trên dưới người của biệt thự nhà họ Vương kẻ trên người dưới cười bò ra đất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.