Chương 46: "Ngủ ngon."
Chu Vu
16/05/2022
Ban ngày gọt củi, ban đêm mài sừng. Sừng là Ô Mộc cho, không biết là
sừng trâu hay sừng gì, có cái lớn có cái nhỏ, đen nhánh cứng rắn. Nàng
cũng không biết dùng làm gì nên lấy ra mài chơi.
Cuộc sống nhàm chán trôi qua chậm, Tống Hứa nghĩ là đã rất lâu, chạy tới vách đá ghi chép thời gian nhìn, vậy mà chỉ mới nửa tháng trôi qua.
Nàng nằm lăn lộn bên người đại xà, gác chân lên đuôi hắn. Khoảng thời gian này nàng đã thử nghiệm rồi, mấy động tác nhỏ này không thể đánh thức đại xà được. Bây giờ hắn là một con rắn đá bị phong ấn, không khác gì cái giường để nàng nằm ngủ.
Đột nhiên, lúc nàng đang nhỏ giọng than chán, giường của nàng giật giật.
Tống Hứa: "!'
Một cánh tay vươn tới khoác lên người nàng.
Tống Hứa ngồi bật dậy, nhìn thấy đại xà đang mở to đôi mắt đỏ sậm. Thế mà hắn tỉnh! Không phải bình thường rắn ngủ đông sẽ không tỉnh lại giữa chừng sao? Hay là thú nhân rắn khác với rắn phổ thông?
Tóm lại dù thế nào đi nữa, khẳng định không phải là do mấy động tác nhỏ của nàng đánh thức.
Tống Hứa gào lên một tiếng, nắm lấy bàn tay to của Ô Mộc, hai chân vui vẻ đạp điên cuồng:
"Ngươi dậy rồi ngươi dậy rồi ngươi dậy rồi!"
Quả thật Ô Mộc không phải bị nàng đánh thức. Hoàn cảnh ngủ đông của năm nay rất tốt, không năm nào tốt bằng, sự quan tâm chăm sóc của Tống Hứa là thứ tinh tế tỉ mỉ mà khi còn nhỏ hắn chưa từng được cảm nhận bao giờ.
Nhưng dưới hoàn cảnh thoải mái dễ chịu này, hắn lại không thể nào ngủ sâu được.
Lúc hắn ngủ, cơ năng toàn thân xuống đến mức thấp nhất nhưng vẫn có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài một cách mơ hồ. Hắn có thể nghe được những động tĩnh nhỏ mà Tống Hứa tạo ra, biết nàng bò tới bò lui trên người mình, mỗi khi nàng ra khỏi hang đá, hắn liền có khuynh hướng tỉnh dậy.
Có thể là vì lo lắng, sợ nàng gặp nguy hiểm.
"Cục cưng, ngươi đã ngủ rất lâu, ta rất nhớ ngươi!"
Tống Hứa còn đang kích động, lời ngon tiếng ngọt thốt ra không cần suy nghĩ.
Nàng chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng Ô Mộc nghe được lại sửng sốt một trận, hắn lắc lắc cái đầu còn đang ngơ ngác vì mới tỉnh lại.
Tống Hứa:
"Tỉnh lại rồi thì chơi với ta đi!"
Bỗng nhiên Ô Mộc đáp lại câu nói lúc nãy:
"Ta nhớ ngươi."
Tống Hứa: "…"
Ô Mộc miêu tả tâm tình xong là hết câu, hắn chưa học được cách dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc người khác rồi đạt được mục đích của mình. Nói theo Tống Hứa cũng không phải lần một lần hai, nên đặc biệt ngay thẳng nghiêm túc.
Tống Hứa lơ đãng bị chính câu nói của mình tập kích lại, ánh mắt nhìn đăm đăm:
"A, chúng ta… chơi con quay đi ha?"
Lúc trước Tống Hứa đặc biệt làm một con quay cho rắn bự chơi, nhưng rắn bự không thích lắm, nên đa số là nàng tự chơi.
Nhưng phương diện chơi đùa thì Tống Hứa cả thèm chóng chán, mới chơi vài lần nàng đã vứt con quay vào trong góc hẻo lánh, bây giờ lại lấy ra lần nữa.
Rắn bự vừa tỉnh dậy vẫn còn đang trong kỳ ngủ đông, lười biếng không muốn nhúc nhích, còn chậm chạp hơn ngày thường một chút. Tống Hứa đặt con quay xuống bên cạnh đuôi hắn, hắn cũng chỉ vỗ một cái cho có. Rắn bự vốn không làm chuyện mình không thích, nên hành động qua loa có lệ này cũng xem như nể mặt Tống Hứa rồi.
"Được rồi, ngươi không muốn chơi vậy ta chơi cho ngươi xem."
Có thể là mùa đông chả có gì để chơi nên lúc này Tống Hứa chơi con quay cảm thấy đặc biệt vui, chỉ là thêm một người xem mà đã khiến nàng đã sung sức hẳn.
Nhưng mà, đây là nhiệt độ để rắn ngủ đông, Ô Mộc tỉnh lại không thoải mái. Hắn tỉnh một ngày, không lên tiếng cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn Tống Hứa chằm chằm rồi thè lưỡi, làm người ta sợ hãi không biết hắn có bị lạnh đến choáng váng không.
Tống Hứa đặt con quay đã chơi cả buổi trưa qua một bên, vỗ vỗ đuôi rắn:
"Ngươi vẫn nên ngủ thì hơn, co ro đến mức này luôn rồi."
"Ngủ ngon."
Ô Mộc bị che mắt lại, dùng đuôi quấn lên chân Tống Hứa, chìm vào giấc ngủ lần nữa. Chờ hắn ngủ rồi Tống Hứa mới thuần thục thoát khỏi đuôi rắn.
Cảm xúc nhàm chán sa sút kéo dài tới khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống.
Theo nhiệt độ giảm dần, trong rừng bắt đầu có tuyết rơi, Tống Hứa vui vẻ như về lại quê cũ, một lần nữa biến thành sóc nhỏ hoạt bát, khoác áo da sói, đeo bao tay và giày tự chế, bổ nhào ra thế giới tuyết trắng xóa quậy phá.
Thành thị mà nàng sống mười tám năm khí hậu ấm áp, chưa từng có tuyết. Cả một khu rừng đầy tuyết thế này thật sự khơi dậy mỗi một tế bào hưng phấn trong cơ thể Tống Hứa. Cả nhiệt độ rét lạnh cũng không thể ngăn cản quyết tâm chơi tuyết của nàng.
Bản năng nói với Tống Hứa rằng:
Sóc con, ngươi nên về hang động nghỉ ngơi rồi.
Nội tâm nàng lại trả lời:
Ngủ cái gì mà ngủ, chơi khô máu luôn!
Đầu tiên là một tầng tuyết mịn phủ kín ngọn cây và khe hở trong rừng rậm, tiếp theo là từng tảng tuyết lớn nhẹ nhàng rơi xuống bất kể ngày đêm.
Đứa trẻ phương Nam nào thấy cảnh tượng này bao giờ, đêm hôm khuya khoắt Tống Hứa không ngủ được, mở cửa gỗ ra ngồi một bên hang đá, đốt lửa nhìn tuyết lớn bên ngoài.
Cuộc sống nhàm chán trôi qua chậm, Tống Hứa nghĩ là đã rất lâu, chạy tới vách đá ghi chép thời gian nhìn, vậy mà chỉ mới nửa tháng trôi qua.
Nàng nằm lăn lộn bên người đại xà, gác chân lên đuôi hắn. Khoảng thời gian này nàng đã thử nghiệm rồi, mấy động tác nhỏ này không thể đánh thức đại xà được. Bây giờ hắn là một con rắn đá bị phong ấn, không khác gì cái giường để nàng nằm ngủ.
Đột nhiên, lúc nàng đang nhỏ giọng than chán, giường của nàng giật giật.
Tống Hứa: "!'
Một cánh tay vươn tới khoác lên người nàng.
Tống Hứa ngồi bật dậy, nhìn thấy đại xà đang mở to đôi mắt đỏ sậm. Thế mà hắn tỉnh! Không phải bình thường rắn ngủ đông sẽ không tỉnh lại giữa chừng sao? Hay là thú nhân rắn khác với rắn phổ thông?
Tóm lại dù thế nào đi nữa, khẳng định không phải là do mấy động tác nhỏ của nàng đánh thức.
Tống Hứa gào lên một tiếng, nắm lấy bàn tay to của Ô Mộc, hai chân vui vẻ đạp điên cuồng:
"Ngươi dậy rồi ngươi dậy rồi ngươi dậy rồi!"
Quả thật Ô Mộc không phải bị nàng đánh thức. Hoàn cảnh ngủ đông của năm nay rất tốt, không năm nào tốt bằng, sự quan tâm chăm sóc của Tống Hứa là thứ tinh tế tỉ mỉ mà khi còn nhỏ hắn chưa từng được cảm nhận bao giờ.
Nhưng dưới hoàn cảnh thoải mái dễ chịu này, hắn lại không thể nào ngủ sâu được.
Lúc hắn ngủ, cơ năng toàn thân xuống đến mức thấp nhất nhưng vẫn có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài một cách mơ hồ. Hắn có thể nghe được những động tĩnh nhỏ mà Tống Hứa tạo ra, biết nàng bò tới bò lui trên người mình, mỗi khi nàng ra khỏi hang đá, hắn liền có khuynh hướng tỉnh dậy.
Có thể là vì lo lắng, sợ nàng gặp nguy hiểm.
"Cục cưng, ngươi đã ngủ rất lâu, ta rất nhớ ngươi!"
Tống Hứa còn đang kích động, lời ngon tiếng ngọt thốt ra không cần suy nghĩ.
Nàng chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng Ô Mộc nghe được lại sửng sốt một trận, hắn lắc lắc cái đầu còn đang ngơ ngác vì mới tỉnh lại.
Tống Hứa:
"Tỉnh lại rồi thì chơi với ta đi!"
Bỗng nhiên Ô Mộc đáp lại câu nói lúc nãy:
"Ta nhớ ngươi."
Tống Hứa: "…"
Ô Mộc miêu tả tâm tình xong là hết câu, hắn chưa học được cách dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc người khác rồi đạt được mục đích của mình. Nói theo Tống Hứa cũng không phải lần một lần hai, nên đặc biệt ngay thẳng nghiêm túc.
Tống Hứa lơ đãng bị chính câu nói của mình tập kích lại, ánh mắt nhìn đăm đăm:
"A, chúng ta… chơi con quay đi ha?"
Lúc trước Tống Hứa đặc biệt làm một con quay cho rắn bự chơi, nhưng rắn bự không thích lắm, nên đa số là nàng tự chơi.
Nhưng phương diện chơi đùa thì Tống Hứa cả thèm chóng chán, mới chơi vài lần nàng đã vứt con quay vào trong góc hẻo lánh, bây giờ lại lấy ra lần nữa.
Rắn bự vừa tỉnh dậy vẫn còn đang trong kỳ ngủ đông, lười biếng không muốn nhúc nhích, còn chậm chạp hơn ngày thường một chút. Tống Hứa đặt con quay xuống bên cạnh đuôi hắn, hắn cũng chỉ vỗ một cái cho có. Rắn bự vốn không làm chuyện mình không thích, nên hành động qua loa có lệ này cũng xem như nể mặt Tống Hứa rồi.
"Được rồi, ngươi không muốn chơi vậy ta chơi cho ngươi xem."
Có thể là mùa đông chả có gì để chơi nên lúc này Tống Hứa chơi con quay cảm thấy đặc biệt vui, chỉ là thêm một người xem mà đã khiến nàng đã sung sức hẳn.
Nhưng mà, đây là nhiệt độ để rắn ngủ đông, Ô Mộc tỉnh lại không thoải mái. Hắn tỉnh một ngày, không lên tiếng cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn Tống Hứa chằm chằm rồi thè lưỡi, làm người ta sợ hãi không biết hắn có bị lạnh đến choáng váng không.
Tống Hứa đặt con quay đã chơi cả buổi trưa qua một bên, vỗ vỗ đuôi rắn:
"Ngươi vẫn nên ngủ thì hơn, co ro đến mức này luôn rồi."
"Ngủ ngon."
Ô Mộc bị che mắt lại, dùng đuôi quấn lên chân Tống Hứa, chìm vào giấc ngủ lần nữa. Chờ hắn ngủ rồi Tống Hứa mới thuần thục thoát khỏi đuôi rắn.
Cảm xúc nhàm chán sa sút kéo dài tới khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống.
Theo nhiệt độ giảm dần, trong rừng bắt đầu có tuyết rơi, Tống Hứa vui vẻ như về lại quê cũ, một lần nữa biến thành sóc nhỏ hoạt bát, khoác áo da sói, đeo bao tay và giày tự chế, bổ nhào ra thế giới tuyết trắng xóa quậy phá.
Thành thị mà nàng sống mười tám năm khí hậu ấm áp, chưa từng có tuyết. Cả một khu rừng đầy tuyết thế này thật sự khơi dậy mỗi một tế bào hưng phấn trong cơ thể Tống Hứa. Cả nhiệt độ rét lạnh cũng không thể ngăn cản quyết tâm chơi tuyết của nàng.
Bản năng nói với Tống Hứa rằng:
Sóc con, ngươi nên về hang động nghỉ ngơi rồi.
Nội tâm nàng lại trả lời:
Ngủ cái gì mà ngủ, chơi khô máu luôn!
Đầu tiên là một tầng tuyết mịn phủ kín ngọn cây và khe hở trong rừng rậm, tiếp theo là từng tảng tuyết lớn nhẹ nhàng rơi xuống bất kể ngày đêm.
Đứa trẻ phương Nam nào thấy cảnh tượng này bao giờ, đêm hôm khuya khoắt Tống Hứa không ngủ được, mở cửa gỗ ra ngồi một bên hang đá, đốt lửa nhìn tuyết lớn bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.