Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 47: "Ngươi chờ mà xem!"

Chu Vu

16/05/2022

Sáng sớm, trận tuyết lớn rơi cả đêm rốt cuộc cũng dừng.

Tống Hứa chất mấy cây củi chắc, cháy lâu vào đống lửa, ngồi bên cạnh lấy mấy mảnh da lông vụn quấn chặt tay và chân, mấy món đồ nhỏ lặt vặt thì treo lên thắt lưng tự chế bên hông, cuối cùng khoác một cái áo da gấu lên, mở cửa gỗ đi ra khỏi hang đá.

Vùng rừng rậm này là lãnh địa của Ô Mộc, thỉnh thoảng hắn sẽ đi lòng vòng biên giới tuần tra, Tống Hứa đi theo bên cạnh, cũng biết rõ phần nào phạm vi lãnh địa của hắn.

Sau khi vào thu, cơ hồ rắn bự không đi xa khỏi phụ cận hang đá nữa, cũng đã lâu rồi không tới biên giới lãnh địa.

Hôm nay Tống Hứa ra ngoài là để tới biên giới lãnh địa xem thử.

Rắn bự quan tâm nàng như người lớn quan tâm con nít trong nhà. Tấm lòng này đáng trân trọng, nhưng ngoan ngoãn nghe lời hắn thì khỏi đi.

Tống Hứa vẫn luôn nhớ kỹ lời Ô Mộc nói, chuyện thú nhân của bộ lạc mãnh thú sẽ đi ngang đây, săn thú nguyên thủy ở phụ cận.

Nơi này không chỉ là lãnh địa của Ô Mộc, mà giờ còn là của nàng. Nếu biết sẽ có người lạ đến nhà mình, dù thế nào nàng cũng không thể ngồi yên trong hang động đợi tới khi bọn họ bỏ đi được.

Nhất định nàng phải biết có bao nhiêu người tới đây, lúc nào tới, đi săn ở chỗ nào, nắm chắc mọi thứ thì nàng mới an tâm được.

Vào mùa đông cơ bản đại xà sẽ không tỉnh lại, sức chiến đấu giảm đi nhiều, tình cảnh này thật ra khá nguy hiểm. Rắn bự cảm thấy những thú nhân của bộ lạc mãnh thú sẽ không làm tổn thương hắn, nhưng Tống Hứa nhớ tới giám sát viên đến dò xét tình hình mà lần trước nàng gặp được. Nàng không có niềm tin như đại xà.

Nàng sinh hoạt ở thế giới này lâu, đã có phương thức thăm dò và năng lực phán đoán nhất định với nó.



Đương nhiên, cũng một phần là nàng muốn tới xem náo nhiệt, con người mà, từ xưa đến nay đều có máu hóng hớt.

Sau khi khoác một lớp da gấu thật dày, Tống Hứa di chuyển như một con gấu trong rừng, làm một vài động vật nhỏ sợ hãi bỏ trốn từ xa.

Đi một đoạn Tống Hứa liền muốn dừng lại chơi tuyết. Thực ra cũng không có cách nào, nền tuyết trong rừng thật đẹp, đâu đâu cũng là mảng tuyết dày như chăn mền, trên đó không có một chút vết tích nào. Đất tuyết trắng mịn phẳng lỳ như vậy, còn không phải là đợi nàng đến giẫm chơi sao?

Cứ kéo dài thời gian từng chút từng chút như vậy, Tống Hứa ra ngoài liên tục ba ngày mới tuần tra xong biên giới lãnh địa, không tìm được bất kỳ vết tích nào của thú nhân đi qua.

Nàng tới bờ hồ hai lần, cũng không thấy thú nguyên thủy đâu cả. Mọi thứ đều rất yên tĩnh, lần nào nàng cũng run cầm cập quay về, phải ngồi bên đống lửa sưởi cả buổi mới ấm lại.

Áo khác da gấu treo một bên bị khí nóng làm tan tuyết, nhỏ xuống một vũng nước.

Tống Hứa xoa xoa tay, không nhịn được nghĩ, liệu có phải Ô Mộc lừa nàng rồi không, hắn hù dọa nàng như vậy để mùa đông nàng đừng chạy loạn khắp nơi.

Nhưng nhìn bộ dạng ngây thơ thuần phác của Ô Mộc, Tống Hứa lại cảm thấy hắn không giống mình, loại kỹ năng cao cấp như lừa gạt này, hắn còn chưa học được đâu.

Xoa bóp bàn tay đỏ bừng và khuôn mặt mình, Tống Hứa đành chịu, mấy hôm nữa lại ra xem thử.

Nàng duy trì tần suất ra ngoài một chuyến rồi nghỉ ngơi mấy ngày. Trong thời gian nghỉ ngơi nàng sẽ không đi xa, chỉ chơi tuyết ở gần hang đá.

Nàng dùng tuyết đắp thành một con rắn to, thân rắn quấn quanh hang đá, đầu rắn đối diện với cửa hang, ngậm lấy chóp đuôi. Thân rắn cao khoảng một thước, được Tống Hứa cẩn thận tỉ mỉ vẽ vảy, nếu bị tuyết phủ lên, nàng lại phải vẽ lần nữa.

Chỉ đáng tiếc là Ô Mộc không nhìn thấy kiệt tác rung động lòng người này của nàng.



Thấy đã hai tháng trôi qua mà vẫn không có chuyện gì xảy ra, Tống Hứa không còn sức lực đi bốn phía điều tra như lúc mới vào đông nữa, mỗi ngày nàng chỉ ngồi bên đống lửa nướng quả hạch.

Ngay lúc nàng đang nướng quả hạch, trong bộ lạc mãnh thú dưới chân núi có mấy chục người võ trang đầy đủ, xuất phát về hướng rừng núi u ám.

Hai tháng sau khi vào đông, là kỳ di chuyển của một chi thú nguyên thủy. Mấy năm trước đây, điểm dừng chân nghỉ ngơi của chi thú nguyên thủy này nằm gần bộ lạc hơn rừng rậm. Nhưng có một năm xảy ra hỏa hoạn, chi thú nguyên thủy kia liền chuyển hướng đi, điểm dừng chân nghỉ ngơi cũng đổi thành sông lớn bên cạnh khu rừng u ám rét lạnh.

Bộ lạc mãnh thú nhờ vào hoạt động săn bắt thú nguyên thủy hằng năm mới trở nên cường đại, vì vậy bọn họ chỉ có thể cố chấp đuổi theo dấu chân thú nguyên thủy.

Dẫn đầu đội săn thú này là Uy Sơn, thú hình của hắn là hổ, là con mãnh hổ có hình thể lớn nhất trong bộ lạc. Tuổi hắn đã không còn nhỏ, tính cách trầm ổn, hai mươi mấy dũng sĩ thú nhân đi theo sau đều là một tay hắn dẫn dắt chỉ dạy, là đồng bạn hợp tác ăn ý, nhưng mười mấy người đi cuối cùng trong đội ngũ là thú nhân chỉ mới thành niên một hai năm.

Những thú nhân trẻ tuổi này tuy cũng được xem là dũng sĩ, biểu hiện lúc đi săn ngày thường dũng mãnh, nhưng bọn hắn chưa từng tham gia săn bắt thú nguyên thủy. Uy Sơn luôn cảm thấy mấy tên tiểu tử này quá non nớt. Chỉ khi sống sót sau chuyến đi săn này, bọn hắn mới có thể trở thành những dũng sĩ thật sự.

"Thú nguyên thủy có gì đáng sợ chứ, lần này ta sẽ đơn độc săn một con thú nguyên thủy về."

Sư Vưu đi phía sau đội ngũ, vui cười nói với đồng bạn bên cạnh, tóc vàng bung xõa như bờm sư tử, uy phong lẫm liệt.

"Cái tên Sư Vưu này ngươi nói năng thật mạnh miệng, đội trưởng cũng không thể đơn độc săn được một con thú nguyên thủy, sao ngươi có thể?"

Bị đồng bạn nghi ngờ năng lực, Sư Vưu tràn đầy phẫn nộ. Hắn rống vào mặt người kia:

"Ngươi chờ mà xem!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook