Oan Có Đầu, Trứng Có Chủ

Chương 39: Mau đến xem hiện trường!

Nhất Thế Hoa Thường

14/04/2024

Vừa nghe thấy xưng hô này, Tân Lạc liền ngây người tại chỗ.

Cậu vẫn luôn muốn nghe Chu Minh gọi tên mình, khi bỗng được nghe trong tình huống không hề ngờ tới này, quả thật rất vui vẻ.

Cậu hoàn hồn, nhoẻn miệng cười, lại chúc thêm một câu “Ngủ ngon”, ôm tâm trạng vui sướng này chìm vào mộng đẹp.

Thời Minh Chu cũng theo đó rời khỏi trò chơi, đa phần những người chơi khác vẫn đang online.

Đảng học sinh thức khuya lâu ngày, đám nô lệ tư bản ngày mai phải đi làm, tất cả đều bắt đầu cuồng hoan như muốn báo thù đời.

Cũng vào lúc này, một dòng loa xuất hiện trên kênh chat.

[Loa] Mì Xối Dầu: Hai vị đại lão đều off rùi~~ Vậy thì chúng ta cùng bàn luận về bức ảnh này nào [Ảnh chụp màn hình]

Mọi người ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy trong bức ảnh thu nhỏ, người nọ đang ôm cổ người kia, hai chân quắp ngang eo, người kia thì đứng thẳng tắp, vươn tay nâng đùi người nọ, hình ảnh ghi lại khoảnh khắc đấy.

Cả server chết máy một giây, nghênh đón đợt chấn động thứ hai trong một tối.

[Thế giới] Ám Hoả: Uầy!

[Thế giới] Nồi Gang Hầm Thịt: Trước khi bọn tôi đến còn có bản nhạc đệm này nữa á?

[Thế giới] Cà Phê Kem: Là hai cái người tui đang nghĩ tới ấy hả?

[Thế giới] Nhàn Rỗi: Người mặc đồ đen là Chu Minh, tôi có thể nhận ra...

[Thế giới] Mousse Dâu Tây: Tôi cũng có thể...

Nhưng mà trước giờ top 1 lực chiến của server bọn họ luôn cao không với tới, lãnh đạm vô tình, chưa từng thân mật với ai như thế.

Đảng hóng drama và fans của Chu Minh lập tức ngoi lên, bắt đầu đoán già đoán non.

Trong một phó bản nhỏ năm người nọ, Tân Hải Dật bất chợt run lên, trực tiếp quẳng khiên đi, nghênh đón đòn công kích của boss bằng thẳng mặt của mình.

Thời Minh Hào ấn vào kỹ năng chung, lập tức Tốc Biến vào trong lòng boss, một phát double kill.

Ba đồng đội còn lại: “...”

May mà trong đội có vú em, hơn nữa độ khó của phó bản này cũng không cao, miễn cưỡng cứu vãn được cục diện.

Chỉ là hai cái người nào đó rõ ràng chẳng còn tâm trạng gì nữa, đánh mà hồn vía cứ như trên mây, đội ngũ mất nửa ngày trời mới đánh bại được boss.

Đoàn người ra khỏi phó bản, Tân Hải Dật và Thời Minh Hào tìm được một góc trốn vào làm tổ, ngơ ngác nhìn nhau.

Tuy rằng vừa rồi bọn họ nhìn thấy tin hai người anh trai này tổ đội với nhau trên kênh chat, nhưng lúc ở nhà hàng Tân Lạc vẫn còn có vẻ như muốn móc thuốc độc ra uống mà, sao tự dưng lại ôm nhau rồi?

Mặt Tân Hải Dật tràn đầy kính ý, chân thành nói: “Anh cậu... được của ló đấy.”

Chẳng những có thể dỗ dành một anh nhóc dưới trạng thái đấy, mà còn được ôm nữa, đỉnh của chóp!

Thời Minh Hào còn chân thành thực ý hơn cả cậu nhóc: “Không, Thần Rừng mới quả là đỉnh của đỉnh.”

Với đầu óc và tầm cỡ của anh nhóc, người bình thường có thể dễ dàng chinh phục được sao? Ấy vậy mà Thần Rừng lại làm được đấy thây!

Tân Hải Dật nói: “Cậu nói xem, bọn họ là đang hẹn hò à?”

Thời Minh Hào nói: “Theo hiểu biết của tôi về anh mình, khả năng cao là không chạy đi đâu được rồi.”

Lời này vừa dứt còn chưa đầy một phút, cuộc đấu tranh của những người ở một góc khác cũng đã đến hồi kết thúc.

[Thế giới] Dã Lai Vãng: Đừng đoán mò, là em trai.

[Thế giới] Vô Tình Lại Có Nắng: [Sốc]

[Thế giới] Băng Qua Gió Cát: Quào, ra là em trai á?

[Thế giới] Điên Không: Mở ngoặc, là em trai không có bất kỳ quan hệ máu mủ thân thích gì.

[Thế giới] Hồng Nhan Vô Tội: Ha ha ha hiểu ời.

Dã Lai Vãng: “...”

Hắn có chút giận chó đánh mèo mà nhìn sang Nồi Gang bên cạnh: “Quản lý người guild cậu đi, chụp ảnh lung tung làm gì?”

Nồi Gang Hầm Thịt nói: “Cậu đừng có hễ thấy ID thức ăn liền nghĩ đấy là người của guild bọn tôi chứ, tôi tra rồi, không phải.”

Ám Hỏa vỗ vai an ủi: “Không sao đâu, chẳng phải chỉ là bị Điên Không đánh một trận thôi sao.”

Dã Lai Vãng thầm nghĩ không phải chỉ đánh một trận, mà là phải đánh đến khi tên biến thái kia hài lòng mới thôi.

Hắn bất lực nói: “Bỏ đi, làm nhiệm vụ thôi.”

Kênh chat hóng hớt chưa được bao lâu, rất nhanh sau đó đã bị chuyện của Caronte càn quét.

Đại lão chỉ nói điều kiện để qua màn chứ không thuật lại lộ trình cụ thể, toàn bộ những người chạy đi thử đều ngã lăn quay ra đường.

Bài đăng trên diễn đàn cũng liên tiếp nối đuôi nhau, hầu như tiến trình của mọi người đều như một: Nghe nói độ khó khá cao, tò mò đi thử nghiệm, bị giết không thương tiếc, quay lại diễn đàn chửi bới.

Sau nhiều hồi phân tích, các đại lão rút ra kết luận rằng: Quả thực “Nguyên Vũ” sẽ phát phúc lợi ở một số hoạt động, nhưng khó thì vẫn hoàn khó, việc cư trú ở thành trung tâm hiển nhiên là một trick khó xơi. Mà bởi vì “Sự trả thù của Caronte” là cơ chế một lần, bọn họ đoán rằng không chỉ có mỗi NPC này có thể mở ra nhiệm vụ cư trú, các NPC có liên quan đến thành trung tâm còn lại hẳn là cũng có thể, hơn nữa khả năng cao cũng là cơ chế một lần.

Lầu 513: Tôi thật là ngu ngốc, chỉ cần nhìn party đấy thôi cũng biết là không hề đơn giản, tại sao cứ phải lao đến chịu đòn kia chứ [khóc lóc]

Lầu 524: Đại sư phán bát tự của tôi xung khắc với thành trung tâm, tôi quyết định không đi nữa, nhường cơ hội cho mí bro đấy.

Lầu 533: Các NPC khác cũng có thể mở nhiệm vụ đúng không, thế tôi chờ bọn họ vậy.

Lầu 536: Đừng quá ngây thơ, cá chắc các NPC khác cũng khó nhằn thôi.

Lầu 545: Khó khăn đến mấy thì tôi cũng không muốn bị hắn ta mần gỏi rồi đá xác nữa đâu [khóc to]

Hôm sau Tân Lạc tỉnh dậy, ngồi trong phòng ăn nghịch điện thoại chờ bữa sáng, bắt gặp cảnh tượng kêu than ai oán này.

Cậu xem đến là vui vẻ, nhớ ra đây chính là kế sách của Chu Minh, bèn hứng khởi chào hỏi công thần: [Chào buổi sáng anh nhớ~]

Thời Minh Chu ở công ty nhìn thấy dòng tin nhắn này, đáy mắt hiện lên ý cười: [Chào buổi sáng, đã ăn cơm chưa?]

Tân Lạc: [Chuẩn bị ăn đây]

Cậu biết Chu Minh bận bịu, không quấy rầy nhiều, chỉ tán gẫu qua lại đôi câu rồi liền thôi.

Lúc này bữa sáng vừa vặn được dọn lên, cậu liền ấn tắt màn hình, lại nghe thấy một tiếng vang nhẹ, vô thức cho rằng vẫn là Chu Minh, mở ra mới phát hiện là người của nền tảng phát sóng trực tiếp.

Trước đó bọn họ từng có liên lạc, đối phương cũng biết rõ cơ thể cậu đã không có vấn đề, vì thế bèn đến act cute hỏi cậu dạo này có rảnh không, có thể livestream rồi chưa.

Tân Lạc nhớ ra từ sau khi giải nghệ mình vẫn chưa xuất hiện lại, các fans cũng rất lo lắng, liền đồng ý ngay.

Cậu hẹn thời gian với đối phương, ăn sáng xong lại vào “Nguyên Vũ“.

Lấy được thẻ cư trú, giờ đây cậu ấn nút biến về sẽ liền trở lại thành trung tâm. Tối qua cậu đang ở địa phận của thành Thương U, bèn trực tiếp dùng chức năng biến về để đến thành trung tâm.

Nơi đây vẫn tấp nập như mọi khi.

Cậu vừa tiến về trước vừa kiểm tra lại tất cả tin nhắn.

Đầu tiên là Tân Hải Dật, bởi vì đêm qua Tân Lạc lại lần nữa đại náo toàn server, một đám acc clone nhao nhao tràn vào chiếc guild be bé của bọn họ. Hội trưởng lần đầu tiên trải nghiệm hiệu ứng của người nổi tiếng, vẫn còn sợ hãi không thôi, tạm thời không dám xét duyệt một ai cả, ủy thác Tân Hải Dật đến hỏi ý của đại lão trước.

Tân Lạc thấy em trai đã ngoại tuyến, bèn để lại lời nhắn, tỏ vẻ sớm muộn gì cũng phải tự lập môn hộ, thành lập guild ở thành trung tâm.

Còn đối với những acc clone đó, hội trưởng có thể tự quyền quyết định. Việc này còn phải xem năng lực và sự cầu tiến của cậu ta, nếu có cách giữ chân người lại, guild sẽ nhân cơ hội này mà phát triển. Nếu như không có tham xong lớn đến thế, thì cũng không cần quan tâm tới bọn họ.

Cậu kiểm tra nốt số tin nhắn còn lại, bên khóe mắt bỗng bắt gặp một hình ảnh, từ tốn lùi về sau.



Chỉ thấy trên cửa kính của một cửa hàng bên đường có dán một tấm áp phích cực to, tiêu đề viết《Bùng nổ! Thành trung tâm chào đón thành dân ngoại lai đầu tiên!》, bức ảnh đã được tinh chỉnh, còn tốt bụng gắn thêm hiệu ứng lóe sáng cho bọn cậu, trông đến là duy mỹ.

Đám người chơi tối qua không kịp đến xem trực tiếp đang ồ ạt chạy vào trong, miệng liên tục hét “Cho tôi một phần“.

Ánh mắt Tân Lạc chuyển sang tên cửa hàng, đối diện với bốn chữ to oạch: Toà báo Tân Vũ.

Sau một khoảng thời gian trải nghiệm “Nguyên Vũ”, cậu cũng đã phần nào hiểu được phong cách của toà báo này: Luôn ở tiền tuyến hóng drama, gì cũng dám viết, vì để thu hút sự chú ý mà thường xuyên vung tiền mua lại ảnh từ bên ngoài.

Chắc chắn bức ảnh này cũng được thu mua từ bên ngoài, chỉ không rõ là do ai chụp... Cậu nhìn chằm chằm một lúc, đi vào cửa tìm NPC: “Cho một tờ báo.”

NPC mỉm cười chân thành: “Vâng thưa quý khách.”

Tân Lạc nói: “Tôi là người trên tiêu đề số này của mấy người, không giảm giá sao?”

NPC là một AI, đã quen với loại câu hỏi này từ lâu: “Xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi chỉ là buôn bán nhỏ, không giảm giá được ạ.”

Tân Lạc nói: “Thế nếu mấy người đặt điều viết sai sự thật thì có được khiếu nại không?”

NPC cười nói: “Có thể thưa quý khách.”

Tân Lạc cầm tờ báo ra ngoài tìm chỗ ngồi xuống, nhanh chóng đọc xong tin tức, phát hiện nhà báo đều thuộc dạng sỏi đời, quả thật không có viết bậy.

Cậu lại đánh giá bức ảnh, cảm thấy chụp cũng ổn phết, liền thu vào túi đồ, giữ làm kỷ niệm.

Bấy giờ, một cục vàng khè bỗng lao tới, một bóng người quen thuộc dừng trước mặt cậu.

“Cha!” Tiền Thuận Tâm ngồi xổm trước mặt, nhìn cậu đầy chờ mong, “Làm ăn không?”

Tân Lạc nhìn thoáng qua Ba Mươi Lạng đi theo phía sau, thu mắt về: “Làm ăn gì?”

Tiền Thuận Tâm nói: “Thẻ cư trú á! Hiện tại có một nhóm người muốn đến thành trung tâm nên đã tìm đến công ty bọn con thuê người. Nhưng bọn con không có hướng dẫn, thực sự khó mà làm được, giờ cha cung cấp hướng dẫn, bọn con hoàn thành mỗi đơn hàng thì sẽ chia hoa hồng cho cha, thế nào?”

Tân Lạc nói: “Rất động lòng.”

Kế sách này là của Chu Minh, cậu có lòng muốn giúp anh cậu kiếm tiền, nhưng cũng không thể không nói ra sự thật: “Bọn tôi là trường hợp đặc biệt, không thể làm đáp án tiêu chuẩn, có hai nơi cần thuộc tính Phong, hiệu quả đánh bay của thuộc tính Kim không mạnh mấy, không thể thổi người xuống được.”

Tiền Thuận Tâm tuyệt vọng: “Hả?”

Phải biết rằng cả server chỉ có mỗi Điên Không là thuộc tính Phong, sao mà mời phường biến thái kia cho nổi chứ, gã nhanh chóng suy nghĩ phương án thay thế: “Nếu bọn con cho hai người thuộc tính Kim dùng Thuẫn Kích liên tiếp thì sao?”

Tân Lạc suy nghĩ một lúc: “Hình như cũng không ổn lắm, thuộc tính Kim không thể trang bị Thuẫn Kích và skill khống chế cùng một lúc đúng không? Lúc sau bọn tôi còn phải dùng kỹ năng giam cầm để giữ Caronte lại nữa, có thêm Thuẫn Kích thì sau đấy cũng toang thôi.”

Tiền Thuận Tâm không thể kiếm số tiền này, đau đớn vỗ đùi cái bốp.

Hiện tại bọn họ chỉ biết địa điểm là ở phế tích Kỳ Khoa, một là lúc Chu Minh làm thí nghiệm đã thuê người ở chỗ bọn họ, hai là guild của Dã Lai Vãng, Tứ Thiên Dao và Điên Không đều đã biết, đây không phải là một bí mật có thể bảo vệ. Huống hồ các đại lão ở server cũng chẳng phải là để trưng, chỉ cần nghiêm túc nghiên cứu bản đồ, rất nhanh sau đó đã có thể xác định được những chướng ngại vật ở phế tích, cho nên chỉ sau một đêm, nơi đây đã được công nhận là địa điểm qua màn rồi.

Chỉ là khu phế tích quá lớn, đường đi cũng phức tạp, các đại lão lại không thử nghiệm trước như Chu Minh, vẫn còn đang trong giai đoạn mò mẫm.

Gã không cam lòng mà ngồi nghĩ một lúc, nảy ra một cách: “Nếu lúc sau bọn con đổi thành kỹ năng khống chế thì sao?”

Tân Lạc nói: “Try hard đến vậy luôn?”

Cậu nói: “Bọn tôi chưa thử, không dám chắc nửa chừng có thể đổi được không.”

Tiền Thuận Tâm đã nhìn thấy hy vọng: “Vậy đưa cho con hướng dẫn trước đi, con dẫn người đi thử. Cha à cha cứ yên tâm, con làm người vẫn giữ chữ tín lắm, nếu mà dùng cách của các ngài được thật, tuyệt đối sẽ ăn chia đủ.”

Tân Lạc nói: “Đây là kế sách của Chu Minh, tôi phải hỏi anh ấy trước.”

Hai mắt Tiền Thuận Tâm sáng bừng, đầu óc của đại lão Chu Minh đã được công nhận là cực nhạy, mỗi lần làm nhiệm vụ chế độ khó bọn Nồi Gang đều tranh nhau tổ đội cùng Chu Minh, chính là bởi vì anh luôn có thể nghĩ ra giải pháp vào những thời khắc mấu chốt nhất.

Gã nói: “Nếu phương pháp này không thành công, cha giúp con hỏi thử xem cậu ấy có biện pháp qua màn khác không với nhé.”

Tân Lạc nói: “Được.”

Tiền Thuận Tâm lo lắng cặn dặn: “Nhất định phải hỏi nghiêm túc đấy, nếu cậu ấy không hứng thú với chuyện làm ăn này, cha nhớ thuyết phục đôi câu với nhé, ai mà có thể chống lại sự cám dỗ của đồng tiền chứ.”

Tân Lạc lườm gã một cái: “Nằm mơ đi, chuyện mà anh tôi khụ... anh ấy không muốn làm, tôi sẽ không bao giờ ép buộc đâu!”

Tiền Thuận Tâm nhìn cha gã nghẹn đến khó chịu như thế, bèn tri kỷ nói: “Cứ gọi thẳng là anh đi, không sao đâu, giờ cả server đều biết cha là em trai cậu ấy rồi.”

Tân Lạc: “?”

Cậu hỏi: “Chuyện này là sao?”

Tiền Thuận Tâm muốn tranh thủ thời gian đi nghiên cứu bản đồ với cao thủ của công ty, bèn giao chuyện này lại cho Ba Cân.

Ba Mươi Lạng đi tới, gọi: “Sư phụ.”

Tân Lạc thu đồ đệ xong cũng chả ngó ngàng gì đến cậu ta, bấy giờ nghe cậu ta thuật lại ngọn ngành chuyện tối qua, liền gật gù hỏi: “Hôm nay không nhận đơn à?”

Ba Mươi Lạng nói: “Hôm nay xả hơi, chỉ chơi game thôi. Sư phụ muốn chơi gì? Con đi cùng thầy.”

Tân Lạc đứng dậy nói: “Đi tìm NPC chỉ dẫn thôi.”

Kiểu nhiệm vụ này tương tự như của giai đoạn tân thủ ở các tòa thành khác, đều tương đối đơn giản, tối hôm qua Chu Minh đã nói cậu có thể làm trước, không cần phải chờ mình.

Cậu cũng cảm thấy thời gian của anh cậu quý giá như thế, tốt nhất là đều nên dùng ở Easter egg, không thể lãng phí vào những chuyện vặt vãnh này.

Chị gái chỉ dẫn là một AI, hãy còn nhớ tất cả những người chơi mà mình từng giúp đỡ.

Bấy giờ thấy cậu đến chào hỏi, liền mừng rỡ nói: “Dũng sĩ, nhanh như thế đã lại gặp nhau rồi, chuyện hôm qua tôi cũng đã nghe được, chúc mừng cậu được định cư ở thành trung tâm.”

Tân Lạc nói: “Cùng vui cùng vui, cho nên giờ tôi có thể làm gì?”

Chị gái ôn hòa nói: “Đến thành trung tâm định cư, điều tối thiểu cần phải hiểu rõ chính là năm thế gia quý tộc ở nơi này.”

Tân Lạc có chút bất ngờ.

Cậu vốn tưởng rằng sẽ được giới thiệu một vài công việc như đến cửa hàng làm thuê, đến làng Hà Đạt trồng hành hoa, không ngờ rằng vừa trò chuyện đánh ngay vào trọng điểm rồi.

Cậu hỏi: “Tôi phải làm sao để tìm hiểu?”

Chị gái nói: “Mỗi thế gia quý tộc đều có đặc điểm và phạm vi thế lực riêng, chỗ tôi có năm công việc liên quan đến họ, cậu có thể làm một lượt, cuối cùng chọn một nơi để gia nhập.”

Tân Lạc càng bất ngờ hơn “Tại sao tôi phải gia nhập vào họ?”

Chị gái cười nói: “Sẽ đem lại một ít thuận lợi, đương nhiên cậu cũng có thể giữ thái độ trung lập, không gia nhập vào thế lực nào cả, tuỳ vào nguyện vọng của cậu.”

Tân Lạc bắt đầu thấy hứng thú: “Vậy tôi có thể mỗi ngày đổi một thế lực không, bọn họ sẽ mắng tôi là gia nô x họ sao? Với lại tôi có thể đi nằm vùng giúp một gia tộc khác không, cung cấp tình báo hữu dụng thì có cho Easter egg không?”

Nói đoạn, cậu lại nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu, kích động hỏi: “Nếu tôi ở giữa châm ngòi ly gián, thành công khiến cho hai gia tộc sống mái với nhau, các cô có thưởng cho tôi không?”

Chị gái: “?”

Ba Mươi Lạng: “???”

Chị gái cảm nhận được một cảm giác bế tắc quen thuộc, khuyên bảo: “Dũng sĩ, tôi không kiến nghị cậu nên làm điều đó. Tuy rằng đổi thế lực không ảnh hưởng đến danh dự như đổi thành trì, nhưng sẽ làm cho ấn tượng về cậu của năm gia đình quý tộc trở nên kém hơn, sẽ không dễ dàng tiếp nhận cậu nữa.”

Cô thay đổi ngữ điệu, trở nên nghiêm túc hơn: “Năm đại quý tộc ở thành trung tâm đã có trăm năm lịch sử, hạn chế lẫn nhau, cùng nhau quản lý tòa thành này, một khi cân bằng bị phá vỡ, e là sẽ không quay lại được nữa.”

Tân Lạc nói: “Ví dụ như cục diện thay đổi, để cho tôi trở thành thành chủ thì sao?”

Chị gái mỉm cười: “Thành trung tâm của chúng tôi không có thành chủ.”

Tân Lạc rất lạc quan: “Cái này còn tùy, giới thiệu công việc cho tôi đi.”

Chị gái nắm được từ khóa, cũng không rối rắm vấn đề thành chủ nữa, giới thiệu qua năm công việc cho cậu.

Tân Lạc vừa trả lời “Được” một tiếng, thanh nhiệm vụ lập tức được cập nhật, thêm năm nội dung mới.



Cậu dựa theo theo thứ tự, ấn mở dòng trên cùng.

Phủ đệ của năm quý tộc được xây dựng xung quanh cung điện, mỗi nhà chiếm một góc, ở cùng phương hướng đó, ngoài ngoại thành còn có trang viên biệt phủ với diện tích rộng lớn.

Công việc đầu tiên của cậu chính là đến trang viên tặng quà cho cậu chủ quý tộc, nhưng trước hết cậu phải đến nhà của quý tộc trong nội thành để nhận nhiệm vụ.

Việc này rất đơn giản, có Ba Mươi Lạng dẫn đường, Tân Lạc rất nhanh liền đến đích, nói chuyện cùng quản gia một lúc, biết được trong nhà liên tục có chuyện xảy đến, thật sự không đủ nhân lực, chỉ có thể phiền cậu chạy một chuyến.

Cậu vui vẻ đồng ý, tiếp nhận chiếc hộp trong tay quản gia, ngồi lên cỗ xe ngựa mà đối phương sắp xếp cho bọn họ, chậm rãi ra khỏi thành.

Trang viên của năm quý tộc vừa xa hoa lại khí phái, “Nguyên Vũ” không thể nào lãng phí một nơi như thế chỉ để cho người chơi ngắm, vì thế ở mỗi địa điểm đều bố trí nhiệm vụ hằng ngày.

Xe ngựa của Tân Lạc chậm rãi đi vào cổng lớn, bắt gặp Dã Lai Vãng đang hái hoa quả trên cây ở ven đường, cậu liền ới một tiếng: “Ấy.”

Dã Lai Vãng quay đầu nhìn lại phát hiện là cậu, đánh giá cỗ xe ngựa chưa từng thấy trong trang viên này, tò mò hỏi: “Cậu mở Easter egg rồi à?”

Tân Lạc nói: “Đâu, chỉ là một nhiệm vụ nhỏ bình thường thôi.”

Dã Lai Vãng nói: “Nhiệm vụ nhỏ bình thường mà có thể dùng xe ngựa tốt như này á?”

Tân Lạc không nhịn được lại muốn kiếm chuyện, muôn phần vô tội: “Đúng vậy, tôi đã nói là không cần rồi, quản gia cứ nhất quyết phải chuẩn bị cho tôi bằng được, chắc đây chính là đãi ngộ của thành dân nhỉ. Không giống những người khác, chỉ có thể đến hái hoa quả mà thôi.”

Dã Lai Vãng: “...”

Hắn nhớ lại là bởi vì con hàng trước mặt này mà mình phải bị Điên Không đánh, lập tức không buồn phản ứng lại đối phương nữa.

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã chạy đi một đoạn, vượt ra ngoài phạm vi nghe thấy, Tân Lạc vẫn chưa thỏa mãn mà phải quay đầu về, kiên nhẫn chờ nó chạy đến trước biệt phủ, xách hộp đi vào cửa.

Chỉ thấy trong đại sảnh biệt phủ có bảy tám người hoặc đứng hoặc ngồi, ngồi trên sô pha ngay giữa chính là vị cậu chủ quý tộc kia.

Cậu ta có mái tóc xoăn màu bạc, trên người mặc lễ phục tinh xảo cầu kỳ, trên vai có thêu tộc huy.

Tân Lạc đánh giá từ đầu đến chân, bình luận: “Khí chất này, kém xa Điên Không.”

Ba Mươi Lạng phụ họa: “Thật.”

Cậu chủ quý tộc chẳng mảy may phản ứng với những lời này, mãi cho đến khi người chơi chủ động mở miệng nói ra nguyên do đến đây, lúc này mới tiến vào cốt truyện, duỗi tay chỉ vào chiếc bàn trước mặt: “Đặt xuống đấy, qua kia nhận thưởng.”

Tân Lạc đặt chiếc hộp xuống, tạm thời không quan tâm đến việc nhận thưởng, mà từ tốn dạo một vòng trong đại sảnh, bỗng nhiên phát hiện ra một chi tiết: Dưới làn váy của cô gái ngồi cạnh cậu chủ quý tộc lộ ra một góc áo lanh.

Cậu không nhịn được tiến lên bắt chuyện: “Cô là dân thường? Lẽ nào là bị bắt ép đến đây?”

Cô gái cúi đầu đầy thận trọng, lắc đầu với biên độ nhỏ.

Cậu chủ quý tộc chợt cả kinh, tiến vào cốt truyện lần nữa, khó chịu quay sang cậu: “Sao ngươi còn chưa đi?”

Tân Lạc nhìn thấy hy vọng của Easter egg, hỏi: “Có phải cậu bức ép gái nhà lành không?”

Cậu chủ quý tộc không được kích hoạt từ khóa, vứt một câu “Cút mau” rồi không ngó ngàng đến cậu nữa.

Tân Lạc vê cằm suy tư: “Bé Ba, con nói xem thầy nên hỏi gì đây?”

Ba Mươi Lạng sửa lại: “...Là Ba Cân, sư phụ thầy phải thêm chữ 'Cân' nữa.”

Tân Lạc gật đầu, thử tán gẫu thêm đôi câu với cậu chủ quý tộc, thấy người ta vẫn là ném cho cậu câu cút đi, lại quay về bên người cô gái, hỏi: “Cô muốn đi không? Tôi đưa cô đi!”

Cô gái cúi đầu không lên tiếng, cậu chủ quý tộc lại bị kích động lần nữa, đứng dậy cả giận nói: “Tiện dân từ đâu đến, lo lắm chuyện bao đồng, lôi hắn ra ngoài cho ta!”

Vừa dứt lời, hai đầy tớ bên cạnh xông tới, một trái một phải giữ lấy cậu.

Bởi vì cậu và Ba Mươi Lạng đang tổ đội, NPC cũng tính cả đối phương vào, lôi hai người họ ra ngoài.

Tân Lạc thử giãy dụa một chút, hoàn toàn vô dụng, chấp nhận số phận kéo ra bên ngoài, lại kiên trì tiến vào lần nữa.

Ba Mươi Lạng nói: “Có khi nào không phải Easter egg không?”

Tân Lạc nói: “Ngộ nhỡ thì sao? Con cũng phụ nghĩ kế đi.”

Ba Mươi Lạng rất nghe lời, liền bắt đầu giúp cậu thử nghiệm.

Hai thầy trò bị lôi đi kéo lại năm lần, biện pháp gì cũng thử qua, nửa điểm dấu hiệu của Easter egg cũng chẳng thấy tăm hơi.

Đợi đến lần thứ sáu, Tân Lạc dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt nữa: “Tôi nói thật cho cậu biết vậy, là gia tộc khác phái tôi đến phá việc làm ăn của mấy người đấy! Là cái gì ta...”

Cậu liếc nhìn thanh nhiệm vụ, nói: “Gia tộc Borude!”

Cậu chủ quý tộc lập tức quay sang, nâng tay ý bảo đầy tớ buông bọn họ ra, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Tân Lạc nghiêm túc nói: “Là người của gia tộc Borude phái tôi đến phá việc làm ăn của cậu!”

Cậu chủ quý tộc liếc nhìn cậu vài lần, nói: “Đi điều tra.”

Đầy tớ đáp vâng, xoay người chạy ra ngoài.

Ba Mươi Lạng đứng đó đầy bất lực, thầm nghĩ này thì có tác dụng gì chứ, chắc cú lại bị lôi đi thôi.

Tân Lạc nhìn đầy tớ chạy ra ngoài chưa đầy hai giây đã trở về, biết hệ thống rất thông minh, căn bản không thể nào tin lời nói nhảm của cậu được, cũng chuẩn bị bị kéo đi, kết quả lại nghe đầy tớ tức giận mở miệng.

“Tra được rồi cậu chủ!” Đầy tớ nói, “Là Balik, đội trưởng đội hộ vệ trong thành, bảo lãnh cho hắn, Balik là anh em tốt của Caronte! Trước kia Caronte là người của gia tộc Borude, hắn ta còn từng đánh ngài nữa!”

Tân Lạc: “!!!”

Vãi nồi trùng hợp đến vậy luôn á?

Thì ra quý tộc mà Caronte đánh chính là tên này, quả thật đáng đánh mà!

Ba Mươi Lạng cũng sốc không thôi.

Hoá ra sư phụ của cậu ta không phải là đang nói bừa á?

Cái mạch não này, quả nhiên không phải người bình thường mà!

Sắc mặt cậu chủ quý tộc trầm lặng như nước, từ tốn đứng dậy: “Đúng là chó săn của Caronte, tốt lắm, bắt bọn họ cho ta!”

Tân Lạc vội vàng nói “Chạy”, xoay người chạy như điên, kích động hỏi: “Con cảm thấy đây có phải Easter egg không?”

Độ khâm phục cậu của Ba Mươi Lạng đã lên một tầm cao mới, đồng ý gật đầu: “Rất có thể, thầy xem cái này chẳng phải là có liên kết với phụ tuyến của Caronte hay sao?”

Tân Lạc hài lòng nói: “Thầy cũng thấy giống vậy.”

Cậu ra vẻ tràn đầy kinh nghiệm mà bắt đầu giảng dạy: “Loại nhiệm vụ truy đuổi này, thông thường đều có thể khống chế được NPC. Vi sư làm mẫu cho con, nhìn kỹ vào, nhớ là phải canh thời cơ thật chuẩn.”

Nói đoạn, cậu liền ném Hoả Liên ra sau, lặp tức quấn lấy bốn NPC, không chừa một ai.

Ba Mươi Lạng điên cuồng tâng cậu lên trời: “Sư phụ thật lợi hại...”

Ngay sau đó, NPC băng qua Hoả Liên, tiếp tục đuổi theo sau.

Tân Lạc: “?”

Ba Mươi Lạng: “???”

NPC không nhận khống chế thì có tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã liền đuổi kịp bọn họ.

Tiếp đó, đám người nghe theo phân phó của cậu chủ, lôi bọn họ đến cổng lớn trang viên, một trái một phải treo lên xà ngang trên cùng.

Người chơi đến làm nhiệm vụ hằng ngày từ xa đã nhìn thấy hai vật thể hình người đang đong đưa trong gió, liền ồ ạt vây quanh, tiện thể giúp bọn họ quảng bá.

[Loa] Tha Hồ Phát Triển: Mau đến xem hiện trường! Sau cuộc diễu hành thị chúng, đại lão lại được triển lãm đây này [ảnh chụp màn hình]

Người chơi cả server: “!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Có Đầu, Trứng Có Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook