Oan Có Đầu, Trứng Có Chủ

Chương 38: Ngủ ngon

Nhất Thế Hoa Thường

06/04/2024

Là trung tâm chính trị của đại lục, một điểm nhiệm vụ quan trọng và là đầu mối giao thông, thành trung tâm luôn luôn tấp nập.

Chưa kể hệ thống vừa mới thả một quả bom đến toàn server, lại càng có nhiều người chơi tò mò mà chạy đến đây, có người chứng kiến hiện trường thảm thương này, vươn tay chụp ảnh.

[Loa] Dấu Vết Của Năm Tháng: Đại lão Điên Không đã đích thân thử nghiệm, nếu công kích thành dân có thẻ cư trú trước mặt đội hộ vệ, sẽ bị bọn họ giết chết [Ảnh chụp màn hình]

Điên Không, giá trị nhan sắc top 1 toàn server, dựa vào mỹ nhan thịnh thế cùng khí chất tao nhã kén chọn của một quý tộc mà thu hút vô số người hâm mộ.

Bấy giờ vừa nhìn thấy hắn, các fans lập tức ngoi lên.

[Thế giới] Nhan Sắc Là Công Lý: Nam thần!

[Thế giới] Xoài Ruột Đường: Hôm nay tâm trạng của nam thần tốt quá ta, còn giúp làm thử nghiệm nữa kìa~

[Thế giới] Thanh Thuỷ Thuỷ: Ừm, bình thưởng ảnh có thèm care mấy chuyện này đâu.

[Thế giới] Nên High Liền High: Xin lỗi nhưng mà tôi chõ mõm vào xíu, vốn nam thần của mấy người là muốn mở đồ sát xử người ta, kết quả nộp mạng trong tích tắc á.

[Thế giới] Nghe Trăng Sáng Hát Ca:...

[Thế giới] Phóng Túng Uống Rượu: Há há há há!

[Thế giới] Nail Tinh: Gì cơ? Chồng mị vậy mà, vậy mà bị hộ vệ hốt á [Che mặt bật khóc]

[Thế giới] Uống Nhiều Nước Nóng: Nhất thời tui không phân biệt được bồ là fan hay anti luôn á...

[Thế giới] Lục Gia Tiêu Dao: Đây là trọng điểm hả quý dị? Trọng điểm là đội hộ vệ sẽ giúp giết người đó!

[Thế giới] Một Milimet: Thế thì đã sao, thật ra thi thoảng đội hộ vệ của các thành khác cũng sẽ bảo vệ thành dân đấy thôi.

[Thế giới] Cá Không Đuôi: Nhưng với điều kiện: Một là mức độ cống hiến cho thành trì phải đạt tiêu chuẩn nhất định, hai là người ta chỉ đến khuyên ngăn, không giết người.

[Thế giới] Kiếm Chỉ Mọi Thứ: Vậy sao của thành trung tâm lại giết người?

[Thế giới] Thần Rừng Hạ Phàm: Chắc là vì tôn quý nhỉ, cậu ta chính là người chơi đầu tiên nhập cư vào thành trung tâm đấy. Thiên mệnh chi tử, nhìn là biết không phải người tầm thường!

[Thế giới] Nguyệt Hiểu Lam:...Lúc đằng ấy khoe khoang thì ít nhất cũng đổi acc đi có được không?

Tân Lạc không để ý tới tin nhắn trên kênh chat nữa, bởi vì Điên Không đã hồi sinh tại chỗ.

Mái tóc dài màu bạc của hắn mềm mại, lễ phục cũng đến là tinh xảo tỉ mỉ, không có xíu xiu tổn hại, nhưng Tân Lạc nhìn đến ngón cái đang mân mê quyền trượng của hắn, cảm giác toàn thân hắn đều tản ra khí lạnh.

Điên Không ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, dịu dàng dỗ dành: “Nào cục cưng, lại đây.”

Tân Lạc cầm tấm thẻ cư trú be bé rúc lại gần đội hộ vệ, muôn phần vô tội: “Đấy đều là do anh động thủ trước, liên quan gì đến tôi.”

Điên Không nói: “Không đánh cậu, lại đây.”

Tân Lạc nói: “Anh nhìn tôi giống chấn bé đù lắm à?”

Trong lúc hai người giao chiến, đám người Thời Minh Chu cũng đi tới.

Bọn họ trơ mắt nhìn Điên Không bị quẳng ra đường, nhất thời đều không nhịn được phì cười.

Dã Lai Vãng khẽ nói: “Trong đầu cậu ta chứa toàn thứ gì không thế, chuyện này mà cũng nghĩ ra được, vả lại còn thật sự thành công nữa chứ.”

Trái lại Thời Minh Chu đã quá quen rồi, dù sao đây cũng là quả trứng còn chưa phá vỏ đã lên kế hoạch bán đấu giá dấu chân cho người chơi toàn server cơ mà.

Anh đi đến đứng cạnh trứng nhà mình, nhìn Điên Không: “Rời đội hay cùng đi?”

Điên Không nhìn chằm chằm phường vô lại này một lúc, quay sang Chu Minh: “Đừng quên thỏa thuận.”

Thời Minh Chu thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Điên Không lại quay sang phường vô lại: “Còn cậu nữa, nợ tôi một ván.”

Tân Lạc cất tấm thẻ đi, dịch về phía Chu Minh: “Yên tâm đi, quên không nổi.”

Thế là Điên Không lạnh lùng cao quý buông một câu “Tốt nhất là thế”, vươn ngón tay ấn thoát đội, xoay người rời đi.

Lúc sắp bước vào trận truyền tống, hắn dừng lại một chút, im lặng vài giây lại quay trở về, gia nhập đội ngũ lần nữa.

Tân Lạc đánh giá hắn: “Sao anh lại về nữa?”

Điên Không nói: “Tôi đến xem tấm thẻ rách này của cậu có thể làm được gì.”

Tân Lạc nghi hoặc: “Có phải anh nhớ tới có vài cốt truyện phụ tuyến cần phải ra khỏi thành mới làm được, chuẩn bị ra khỏi thành là lại đánh tôi không?”

Điên Không mỉm cười với cậu: “Đánh cậu làm chi, tôi thương cậu còn không hết nữa là.”

Tân Lạc nhìn trạng thái gió lạnh từng cơn của hắn, nói: “Bỏ đi, làm gì thì làm, dù sao anh cũng đâu đánh lại tôi.”

Tứ Thiên Dao cùng Dã Lai Vãng thấy Điên Không chỉ “Hờ” một tiếng nhưng cũng không phủ nhận, đồng loạt quay ngoắt sang.

Điên Không có thể trở thành tồn tại chỉ cần nghe đến thôi cũng biến sắc trong đấu trường, là dựa vào đánh vô số trận PK mà thành, thực lực được công nhận là cực mạnh.

Tuy rằng bọn họ đều từng nhìn thấy thân pháp xuất sắc của cậu newbie này, nhưng dẫu gì cậu cũng vừa mới tiếp xúc với “Nguyên Vũ”, không chỉ thiếu kinh nghiệm đối chiến, trang bị và thuộc tính cũng kém Điên Không không ít, thế mà cũng có thể thắng Điên Không?

Tứ Thiên Dao nói: “Trên diễn đàn đều đoán rằng cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp, có phải không?”

Tân Lạc không hề áp lực mà trả lời: “Tất nhiên là không rồi.”

Cậu đã giải nghệ không thi đấu nữa rồi, hiện giờ chỉ là người qua đường A... Không, cùng lắm thì cũng được tính là một streamer game, hợp đồng phát sóng trực tiếp của cậu vẫn còn đấy.

Cậu nói: “Tôi là một người chơi bình thường hơn cả bình thường, chỉ có chút thiên phú mà thôi.”

Dã Lai Vãng nhắc nhở: “Lúc trước cậu còn bảo không ai có thể dạy dỗ cậu trong game.”

Tân Lạc nói: “Vậy nên tôi mới nói là có chút thiên phú đấy.”

Nói đoạn, cậu đi đến ngã ba, xác định phương hướng rồi rẽ vào một con đường.

Thời Minh Chu thấy cậu gặp liên tiếp mấy NPC nhưng đều không dừng lại đối thoại, hỏi: “Muốn đi đâu?”

Tân Lạc nói: “Cung điện.”

Thời Minh Chu đã hiểu đôi chút về mạch não của trứng nhà mình: “Là muốn đi xem địa bàn tương lai trước?”

Tân Lạc gật đầu: “Ừm!”

Thời Minh Chu bật cười, dung túng đi cùng cậu.

Đám người vừa đi vừa tán gẫu, những người chơi còn lại đều âm thầm đi theo sau hóng hớt, đồng thời chụp màn hình đăng lên kênh chat, phỏng đoán rằng khi Thần Rừng Hạ Phàm làm nhiệm vụ liên quan đến thẻ cư trú, rất có thể là tổ đội với đám người Chu Minh.

Rất nhanh đã có người chơi chứng kiến sự việc ngoi lên, tỏ vẻ đúng là năm người này cùng nhau đến thành trung tâm, bọn họ tình cờ bắt gặp.

Một hòn đá gợn nên ngàn cơn sóng, phải biết rằng trước giờ Điên Không chỉ thích đánh đấu trường, căn bản không có kiên nhẫn làm những nhiệm vụ khác.

[Thế giới] Vong Nhai: Trong đấu trường có NPC không? Chẳng lẽ bọn họ vào bên trong PK, đạt đến điều kiện nào đó liền mở được?

[Thế giới] Rắn Độc Che Ô: Thực tế chút đê, chơi đấu trường đa phần đều là người chơi thuần PVP, rảnh háng quá hay gì mà tạo tuyến cốt truyện trong đấy? Tôi cảm thấy khả năng cao là nhiệm vụ của bọn họ cần thuộc tính Phong của Điên Không.

[Thế giới] Trăm Chim Đi Bộ: Cái tôi quan tâm là một nhóm đại lão party với nhau, nhưng lại chỉ có mỗi Thần Rừng là nhận được thẻ cư trú. Loại bỏ các điểm tương đồng, thế nên là vì diễu hành thị chúng thật à?

[Thế giới] Đa Tình Như Mạng: Đệt, đừng nói nữa, giờ tôi muốn tạo acc đi làm nhiệm vụ tân thủ luôn rồi này.

[Loa] Thích Cười: Thần Rừng! Đại lão! Ba ơi! Rốt cuộc là sao mở được vậy, có thể bật mí không? Đám người trên diễn đàn đều mắng bọn tui là đồ bỏ đi kìa [khóc nấc]

Khung chat riêng của Tân Lạc đã bị oanh tạc từ lâu.

Bấy giờ nhìn thấy dòng loa này, bên khoé mắt cũng tình cờ quét thấy bọn Nồi Gang Hầm Thịt đang đi tới, bèn chuyển sang kênh đội ngũ: “Đến thành trung tâm định cư hẳn là đãi ngộ đều giống nhau nhỉ? Tôi nên chờ người của guild mọi người làm nhiệm vụ rồi nói sau, hay là giờ công bố đáp án luôn?”

Điên Không nói: “Bọn tôi không ai làm đâu.”

Dã Lai Vãng nói: “Tôi muốn biết sau khi định cư ở thành trung tâm, vẫn còn được tính là người của guild hay không?”

Tân Lạc nói: “Hiện tại tôi vẫn còn thông tin guild, nhưng không dám chắc sau khi chuyển thành thẻ cư trú chính thức thì sẽ ra sao...”

Cậu chợt thấy hứng thú: “Chờ đã, nếu thẻ cư trú có thể chuyển thành chính thức, thế tôi có thể thành lập guild ở thành trung tâm không? Đến lúc đó thì tôi có thể thu tinh nhuệ mà mọi người phái đến thành trung tâm vào guild luôn rồi!”

Dã Lai Vãng: “?”

Tứ Thiên Dao: “?”

Thời Minh Chu chẳng màng đến sống chết của bạn thân, nói: “Giờ em có thể xem xem có thể tạo guild hay không.”

Sau đó anh trả lời câu hỏi đầu tiên: “Hẳn là đều như nhau, không có thứ tự trước sau.”



Đương nhiên Tân Lạc sẽ tin anh, liền phát loa, thuật lại cách mở nhiệm vụ và yêu cầu để qua màn, cũng dặn dò bọn họ phải thật trân trọng, bởi vì chỉ có một cơ hội để mở chế độ trả thù, dùng hết sẽ không còn.

Kênh chat xếp hàng dài quỳ gối cảm ơn đại lão, quần chúng vây xem nhoáng cái cũng vơi mất 90%, đều chạy đi làm nhiệm vụ.

Nồi Gang Hầm Thịt và Ám Hỏa đang đi đến thì như sét đánh giữa trời quang, lúc trước bọn họ vì đồng cam cộng khổ cùng em trai mà đều đã đi mắng Caronte, đã nộp hết ba mạng từ kiếp nào rồi.

Nhưng ngay sau đó hai người liền nhớ lại điểm của bọn họ ở thành nhà mình đã rất cao rồi, nhất là Nồi Gang, thiếu một chút nữa thôi là có thể lên làm thành chủ, thật sự không cần phải đến thành trung tâm, liền bình tĩnh lại.

Nồi Gang Hầm Thịt hào sảng khoác vai người anh em của mình, cười ha hả: “Chú đỉnh chóp nha!”

Tân Lạc khiêm tốn: “Thường thôi thường thôi.”

Nồi Gang Hầm Thịt nói: “Thẻ cư trú của chú đâu, để anh xem xem trông như nào.”

Tân Lạc hào phóng móc ra đưa cho anh ta, Ám Hỏa và Độ Lượng đứng bên cũng cực kỳ tò mò, không hẹn mà cùng tiến lại gần, ngay cả Thượng Thang Ngư vẫn luôn trầm mặc kiệm lời cũng nhịn không được mà thoáng nhìn sang.

Thời Minh Chu nhanh chóng bị đẩy qua một bên, nhìn Tân Lạc bị vây ở giữa, vô thức muốn lôi người ra.

Nhưng cánh tay vừa khẽ nâng lên đã chợt nhớ ra gì đó, rồi lại hạ xuống.

Trứng nhà anh không phải là chú linh thú sẽ bám lấy anh, ỷ lại anh, một khắc cũng không rời, mà là một con người sinh động, là một cá thể độc lập, có mối quan hệ xã hội và cuộc sống của riêng mình, anh không thể tùy tiện can thiệp—— Đây là một chuyện mà lòng anh đã tỏ từ sau khi đoán ra chân tướng.

Chỉ là quả trứng này dù sao cũng đã từng thuộc về anh, anh cũng đã quen bao bọc đối phương ở bên người, vì chuyện của đối phương mà đảm đương, mà suy tính, anh không thích nhìn người khác vây quanh động tay động chân với trứng của anh.

Xem ra phải tập làm quen thôi, Thời Minh Chu bình tĩnh nghĩ.

Anh đứng bên cạnh “làm quen” được hẳn một phút, nhìn chằm chằm bàn tay kia của Nồi Gang Hầm Thịt, không nhịn được mà gọi trứng nhà mình ra.

Tân Lạc trò chuyện cùng bọn Nồi Gang đến là rôm rả, mang theo ý cười đi đến trước mặt anh.

Thời Minh Chu bình tĩnh nói: “Nơi quản lý guild ở gần đây, qua đấy xem trước nhé?”

Tân Lạc không có ý kiến, ngoan ngoãn gật đầu.

Thời Minh Chu dẫn cậu tiến về trước, quét mắt nhìn đám người phía sau: “Các cậu cũng đi theo?”

Lần này đám Nồi Gang Hầm Thịt tới một là muốn tìm hiểu rõ là nhiệm vụ gì, hai là muốn xem thẻ cư trú.

Đám người không thích tham gia náo nhiệt như Thượng Thang Ngư xem xong liền rời đi, mà anh ta cùng bọn Ám Hỏa, Độ Lượng cũng rất tò mò với tác dụng thẻ cư trú, nên bèn ở lại.

“Chẳng phải nói muốn mở Easter egg sao, người đông thế mạnh mà,“ Nồi Gang Hầm Thịt nói: “Nào, thêm bọn tôi vào với.”

Thời Minh Chu lạnh nhạt liếc nhìn đám người nọ, chấp nhận yêu cầu gia nhập đội của bọn họ.

Đoàn người liền đi đến phòng quản lý guild gần đó.

Giống như nơi đăng ký hộ tịch, trước đấy mọi người đều cảm thấy những cơ quan này ở thành trung tâm đều chỉ để tượng trưng, bởi vì mấy tòa thành khác đều có nên cũng duy trì phong cách thống nhất, kết quả hôm nay mới biết ra là không phải.

Tân Lạc cầm thẻ cư trú của mình tìm đến NPC, hỏi xem có thể thành lập guild hay không.

Thái độ của NPC với cư dân thành phố rất ôn hòa, không hề vênh váo hống hách như đối xử với người khác, tiếc nuối nói: “Xin lỗi cậu đây, không được.”

Tân Lạc nói: “Có cần điều kiện gì không?”

NPC kiên nhẫn nói: “Giá trị đóng góp của bạn cho thành trung tâm hiện giờ là quá thấp, sau này có thể thành lập guild hay không đều phụ thuộc vào nỗ lực của riêng bạn.”

Tân Lạc nhìn về phía Chu Minh: “Ý này chính là em có hy vọng?”

Thời Minh Chu đáp một tiếng khẳng định.

Tân Lạc liền kích động chuyển hướng về phía đám người Dã Lai Vãng: “Nhanh lên, mau kêu tinh nhuệ của mấy anh đi làm nhiệm vụ đi!”

Dã Lai Vãng cùng Tứ Thiên Dao: “...”

Ý đồ đào góc tường của cậu cũng trắng trợn quá rồi đấy!

Quả thực là lấy oán báo ơn mà, có thể có nhân tính chút được không vậy?

Hai người chợt nhớ ra điều kiện vừa mới được công bố, người của guild nhà mình tuyệt đối sẽ tổ đội đi thử, vội vàng nói một tiếng trên kênh guild, nhắc nhở bọn họ định cư ở thành trung tâm sẽ có nguy cơ đổi thành trì và guild.

Nồi Gang Hầm Thịt cùng bọn Ám Hỏa muộn màng ý thức được hàm ý trong câu nói đó, “Đạ mấu” một tiếng trong lòng, cũng đi nhắn tin.

Tân Lạc thấy tất cả bọn họ đều đứng bất động, duỗi tay như đang thao tác gì đó, liền hảo tâm khuyên nhủ: “Con người luôn hướng đến tầm cao, dòng nước luôn hướng về chốn thấp, nhìn thoáng chút đi, guild lớn như thế, nhiều người như thế, sao có thể chú ý đến tất cả thành viên được chứ? Hơn nữa lúc trước người ta chọn vào guild của các anh đa phần cũng là do có tiếng tăm, không dám chắc có bao nhiêu cảm tình với các anh.”

Đám Dã Lai Vãng đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu.

Điên Không lập tức nhìn thấy cơ hội, dụ dỗ nói: “Bên này không có đội hộ vệ, cùng mở đồ sát cho cậu ta một trận đi.”

Tân Lạc yên lặng dịch về phía Chu Minh, thành khẩn nói: “Trên đời này, lời nói thật là khó nghe nhất, tôi với mấy anh là bạn nên tôi mới nói thật cho nghe, các anh tự mình suy xét xem tôi nói có đúng hay không.”

Thời Minh Chu nói: “Đúng vậy.”

Dã Lai Vãng trừng mắt.

May mà Thời Minh Chu là thành chủ, bằng không hắn cảm thấy đối phương nhất định sẽ đến thành trung tâm.

Không đúng, dường như Thời Minh Chu cũng không mấy quan tâm đến chức vị thành chủ này mà!

Hắn không nhịn được mà chat riêng: [Cậu cũng muốn đến thành trung tâm?]

Thời Minh Chu: [Tạm thời không có ý định này]

Dã Lai Vãng nhẹ lòng, xem ra hiện tại Thời Minh Chu vẫn muốn chơi ở thành Thương U.

Hắn hỏi lại: [Cậu với cậu newbie này rốt cuộc là sao?]

Thời Minh Chu: [Em trai tôi]

Dã Lai Vãng: [???!!!]

Hắn sốc văn hoá: [Đây là người em trai đã xoá acc nghỉ game của cậu á? Ban đầu cậu ta có đáng gờm thế này sao?]

Thời Minh Chu: [Một người khác, gần đây vừa quen]

Dã Lai Vãng nhủ bụng thì ra là thế, lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, đóng khung chat lại.

Tạm thời chưa thể thành lập guild, Tân Lạc cũng không nán lại đây, dựa theo kế hoạch ban đầu mà đi đến cung điện.

Cung điện của thành trung tâm lấy vàng và trắng làm chủ đạo, chiếm diện tích khổng lồ, còn sa hoa tráng lệ hơn cung điện ở các tòa thành khác.

Tân Lạc vui vẻ tuần tra địa bàn tương lai của mình, tìm được một điểm cao, nói với bọn Dã Lai Vãng mình muốn cùng Chu Minh trò chuyện riêng, xong liền lôi người qua đấy.

Cậu đứng trên cao duỗi tay tỏ vẻ, kiêu ngạo nói: “Đây là giang sơn em vì anh mà gầy dựng, chúng mình ngắm trước đi.”

Thời Minh Chu nghe mà buồn cười, nhìn cậu: “Vì anh?”

Tân Lạc nói: “Ừm, anh xem cung điện thành Thương U là của anh, em có thể tùy ý ra vào... nhỉ?”

Nói đoạn cậu liền sực nhớ: “Anh cấp quyền hạn cho em chưa?”

Thời Minh Chu nói: “Cấp rồi.”

Tân Lạc hài lòng: “Chờ em lên làm thành chủ thành trung tâm rồi cũng sẽ cấp quyền hạn cho anh, hai tòa cung điện này chính là của bọn mình.”

Đám người Dã Lai Vãng đồng loạt ngẩng đầu, thấy hai người kia đang chụm lại một chỗ trò chuyện.

Độ Lượng: “Cậu ta sẽ không đào góc tường đâu nhỉ?”

Dã Lai Vãng nói: “Tôi đã hỏi rồi, Chu Minh không có ý định chuyển thành.”

Ám Hỏa vê cằm: “Quan hệ của hai người này sao lại tốt dữ vậy? Lần trước Chu Minh còn giúp cậu ta trộm hành nữa.”

Tính khí của Chu Minh ra sao, bọn họ đều biết rõ mà.

Cậu ta hỏi Tứ Thiên Dao: “Trước đó guild của cậu có trong danh sách xem xét của cậu ta, dạo gần đây cậu có chơi cùng bọn họ không? Quan hệ của hai người này là sao?”

Tứ Thiên Dao nói: “Không có, tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.”

Điên Không xen vào: “Là đang hẹn hò nhỉ.”

Vòng người xung quanh đồng loạt quay phắt về phía hắn.

Điên Không nói: “Nhìn giống vậy.”

Dã Lai Vãng giải thích giúp: “Không phải, tôi cũng hỏi rồi, đó là em trai của cậu ấy, có thể là vì ăn Tết nên mới quen biết nhau.”

Bọn Ám Hỏa phút chốc bừng tỉnh, à ra rựa.



Điên Không khẽ hừ cười một tiếng: “Em trai có nhiều nghĩa lắm đấy, cậu ta có nói với cậu là em trai của nhà người thân nào chưa?”

Dã Lai Vãng cảm thấy hắn chính là bị quẳng ra đường cái trước mặt thiên hạ nên nhìn cái gì cũng không thuận mắt, muốn đâm chọc đôi câu đây mà, nói: “Là em trai thật mà, tôi với Chu Minh quen nhau ngoài đời thật, cậu ấy không có người yêu, cũng không phải kiểu người sẽ yêu qua mạng đâu.”

Điên Không cũng không mấy tò mò và tích cực với mấy chuyện này, thuận miệng nói: “Được thôi, thế nếu sau này hay người họ mà công khai, cậu phải đến đấu trường để cho tôi đánh đến hài lòng mới thôi.”

Dã Lai Vãng nói: “Nếu thật sự là em trai thì sao?”

Điên Không nói: “Tôi vào đấu trường đánh với cậu.”

Dã Lai Vãng: “......”

Này chẳng phải đều như nhau sao? Ai mà muốn chơi kiểu đấy với một tên biến thái trong đấu trường cơ chứ?

Hắn đánh giá Điên Không một vòng, cười nói: “Thế này đi, cậu thua thì phải để đầu trọc một ngày.”

Điên Không cười híp mắt, chuẩn bị dịu dàng hỏi hắn muốn chết như thế nào.

Bấy giờ hai người kia trò chuyện xong đã quay trở về, Ám Hỏa và Độ Lượng tự động bắt đầu ván cược, nóng lòng muốn được thấy Điên Không trọc đầu, hỏi Chu Minh: “Dã Lai Vãng nói đây là em trai của cậu?”

Thời Minh Chu “Ừ” một tiếng.

Ám Hỏa nói: “Em trai của nhà người thân nào đấy?”

Thời Minh Chu nói: “Không phải thân thích, không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.”

Đám người Ám Hỏa: “?”

Dã Lai Vãng “!!!”

Điên Không lập tức “Ha” một tiếng.

Tân Lạc nhìn tên biến thái này: “Anh bị sao đấy?”

Điên Không từ tốn xoa đầu cậu: “Không có gì, chỉ là thích cậu thôi.”

Tân Lạc ghét bỏ mà né tránh hắn, rụt về phía Chu Minh.

Thời Minh Chu im lặng đôi giây, cuối cùng cũng không nhịn được, đưa tay xoa chỗ trứng nhà mình bị Điên Không chạm qua.

Dã Lai Vãng bên cạnh nhìn một màn này, hoàn toàn sụp đổ.

Ngắm xong địa bàn, Tân Lạc lại bắt đầu bận rộn chính sự.

Theo nguyên tắc lân cận, cậu dự định sẽ trò chuyện một lượt với tất cả NPC có trong cung điện trước.

Thành trung tâm được đồng quản lý bởi các thế gia quý tộc địa phương và đại diện của bảy thành trì lớn, trong cung điện có một văn phòng chuyên dụng.

Các vị đại diện sẽ xuất hiện tại hiện trường thi lấy chứng chỉ phù thuỷ, tất cả đều là NPC AI. Giờ đây đại biểu thành Thương U nhìn thấy Chu Minh, chủ động đứng dậy hành lễ: “Thành chủ.”

Thời Minh Chu gật đầu đáp lại một tiếng.

Đại biểu thấy anh không có chuyện gì muốn nói, bèn ngồi trở về.

Tân Lạc nhìn mà hâm mộ, đây chính là đặc quyền mà “Nguyên Vũ” dành cho thành chủ, chờ sau này cậu chấp chưởng thành trung tâm rồi, đặc quyền này nhất định sẽ còn lớn hơn.

Cậu mang theo hoài bão lớn lao này đi trò chuyện với NPC một vòng, đến nửa quả Easter egg cũng không có.

Cậu không nản chí, ra ngoài đi tìm hộ vệ cung điện lại tán gẫu thêm một vòng, rốt cuộc cũng thu được một tình báo—— Người mới đến thành trung tâm định cư như cậu, có thể tìm NPC chỉ dẫn trong thành để được tư vấn xem bản thân có thể làm những gì.

Tân Lạc nói: “Chính là chị gái gặp được lúc đến đây chọn thành ở giai đoạn tân thủ á? Cái này không được tính là Easter egg đâu nhỉ?”

Thời Minh Chu nói: “Không tính, có thể là muốn để em làm vài nhiệm vụ, tìm hiểu thêm về thành trung tâm.”

Tân Lạc theo bản năng muốn nói “Đi”, nhưng lúc này lại nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện đã là mười một giờ.

Buổi chiều Chu Minh cùng cậu làm cốt truyện, kích hoạt hệ thống linh thú, tối đến lại chơi với cậu đến tận bây giờ, chuyện riêng của mình lại chưa làm được gì, không nên như thế.

Cậu săn sóc nói: “Vậy mai chúng ta chơi, em đi làm nhiệm vụ thành chủ với anh đã.”

Thời Minh Chu lập tức được trứng nhà mình dỗ ngọt, toan định nói không cần, bên khoé mắt chợt quét qua vòng người chung quanh.

Thế là anh xuôi theo con tim, lần lượt đá từng người ra khỏi đội ngũ, thản nhiên nói: “Không tiễn.”

Điên Không: “?”

Những người còn lại: “???”

Dã Lai Vãng trơ mắt nhìn hai người đi xa, tâm trạng lại suy sụp lần nữa, thầm nghĩ nói không chừng sau này sẽ phải bị Điên Không hành thật rồi.

Khổ nỗi tâm trạng của Điên Không còn suy sụp hơn cả Dã Lai Vãng, hắn bất chấp quay về lần nữa, chẳng phải là để tìm cơ hội tẩn phường vô lại kia một trận sao? Bây giờ phí cả đêm ròng, chỉ để đổi lấy kết quả này?

Hắn không khỏi cong môi cười khẩy, mang theo một thân sương đen ra cửa rẽ trái tiến thẳng đến đấu trường, đi hành người khác.

Tân Lạc hoàn toàn không hay biết người trong đấu trường đêm nay sẽ phải đối mặt với gió tanh mưa máu như thế nào.

Cậu đi theo Chu Minh đến thành Thương U làm các nhiệm vụ thành chủ, sau đó liền vào tẩm cung, muốn tán dóc vài câu trước khi đi ngủ, tiện thể giải quyết một vài bí ẩn mà cậu hãy chưa được giải đáp.

Cậu bước vào khu vườn nhỏ, ngồi xuống hỏi, “Anh sử dụng giọng gốc á? Cảm thấy không giống giọng thật của anh lắm.”

Thời Minh Chu nói: “Không phải.”

Đây là lần đầu anh tiếp xúc với thể loại MMORPG này, tuy rằng mục đích ban đầu là để khiến em trai nghe lời, nhưng cũng có vài phần tò mò với thiết lập trò chơi, liền chọn hiệu ứng âm thanh hệ thống.

Nhưng anh lại không quen dùng âm sắc khác, bèn cố gắng điều chỉnh cho gần với giọng gốc, cho nên nghe sẽ có đôi chút khác biệt.

Tân Lạc vỡ lẽ: “Ra là thế.”

Thời Minh Chu liếc nhìn cậu: “Nơi này không có người ngoài, đổi lại giọng gốc đi.”

Tân Lạc chớp chớp mắt, vừa chỉnh vừa hỏi: “Anh thích nghe giọng hay phải không?”

Thời Minh Chu nói: “Không có.”

Tân Lạc nói: “Thật sao? Có nhiều người nói là giọng em dễ nghe lắm đó, anh xem anh không thích sử dụng âm sắc khác, lại bảo em đổi về giọng gốc, em có chứng cứ nghi ngờ anh có chút...”

Nói đến đây, cậu đã tìm được tùy chọn chuyển đổi, tắt âm thanh hệ thống đi, act cute: “Anh ơi~”

Thời Minh Chu bỗng chốc khựng lại.

Nơi này, xưng hô này, giống như thoáng cái đã kéo anh trở về những ngày tháng trước kia bọn họ bầu bạn cùng nhau.

Ánh mắt anh dịu dàng đi: “Ừm.”

Tân Lạc sáp lại gần hơn: “Anh cũng gọi cho em một tiếng đi?”

Thời Minh Chu nói: “Gọi gì?”

Tân Lạc không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Thần Rừng.”

Thời Minh Chu: “...”

Anh bất đắc dĩ mà nhìn quả trứng quậy này, thấy đối phương lại mon men tiến đến gần, liền gật đầu: “Thần Rừng.”

Tân Lạc tức khắc cảm thấy mỹ mãn, dè dặt “Ừm” một tiếng, cùng anh tám chuyện mãi đến mười hai giờ mới offline, hỏi: “Ngày mai mấy giờ anh online?”

Thời Minh Chu nói: “Giữa trưa anh rảnh.”

Hôm nay trên bàn ăn Tân Lạc đã nghe nói anh phải quản lý công ty: “Nếu mà mệt quá thì tối đi.”

Thời Minh Chu nói: “Không đâu.”

Tân Lạc nhớ lại trước kia dù trưa hay tối anh đều ở cạnh mình, có chút cảm động: “Thế... anh ơi, ngủ ngon nhé.”

Thời Minh Chu vươn tay xoa đầu cậu: “Ngủ ngon.”

Ngừng một chốc, anh bổ sung: “Lạc Lạc.”

Rong có lời muốn nói:

Cập nhật lịch update:

Wordpress: Xong chương nào up chương đấy (Chưa beta lỗi)

Wattpad: Thứ Bảy hàng tuần, tuần nào không có thì sẽ bù vào tuần sau

Lập cái flag ở đây để đốc thúc bản thân thui, không thể lười mãi được ToT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Có Đầu, Trứng Có Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook