Chương 145: Chuyện tình lãng mạn nhất
Hoanciara
19/04/2019
Thi xong ngày đầu tiên...
Nó bước ra khỏi phòng thi, thở hắt ra một cái. Quy trình làm hôm nay không tệ, nhưng chưa biết chắc kết quả.
May mắn nữa là, Lâm Thiên Khánh ngồi ngay trước nó, cho nên kết quả ăn chắc 70% rồi.
Tung tăng về đến nhà, mở cửa lớn một tiếng định khoe Dương Hàn Phong, bỗng nhiên, không khí trong nhà lạnh ngắt đáng sợ. Nó đưa mắt nhìn bàn tiếp khách, sửng sốt khi thấy một vị trung niên khoảng 40-45 tuổi, gương mặt tuấn tú thanh thoát, thể hiện rõ khi xưa ông là một soái ca hàng hiệu.
Ngồi bên cạnh ông ta là bà Từ Vân Thư, đối diện là Dương Hàn Phong. Vừa thấy nó, cả nhà ba người họ mặt rất nghiêm trọng, có ý nói nó ra đây ngồi.
Nó toát mồ hôi, dặt dè đến bàn tiếp khách, ngồi xuống.
- Vy Khánh. - Dương Hàn Phong gọi. - Lại đây ngồi. - Hắn chỉ vào chỗ trống ngay bên cạnh.
- Dạ...- Nó ngập ngừng, khẽ nhìn vị trung niên.
- Con cứ ngồi xuống đi. - Bà Vân Thư cười hiền hậu, riêng mặt của vị kia vẫn lạnh ngắt, sao mà giống Dương Hàn Phong như đúc.
Chẳng lẽ đây là bố của anh ta?
Dương Hàn Phong cười lễ phép, giới thiệu:
- Thưa bố, đây là Vy Khánh, người mà mẹ vẫn luôn kể.
?? BỐ? Ôi, đây là bố của Dương Hàn Phong đấy, trời ơi, vậy mà lúc nãy nó còn thô thiển mở cửa, ấn tượng xấu mất rồi...
Hắn quay sang nó:
- Vy Khánh, đây là bố anh. Tên là Dương Tuấn Triết.
Nó cúi đầu chào, giọng khe khẽ:
- Cháu chào bác.
Mặt ông Dương Tuấn Triết vẫn lặng như tờ, ông mở miệng:
- Chào con.
Sống lưng nó lạnh toát...
Dương Hàn Phong không bao giờ thừa kế được hết sự lạnh lẽo mà bố hắn tỏa ra, nó dám khẳng định như thế!
Mẹ Vân Thư vẫn có thể ôm tảng băng này suốt mấy chục năm, thật khâm phục quá đi mà!
Dương Hàn Phong mặt nhăn như đít khỉ, nhắc nhẹ:
- Bố, có thể bớt căng không? Bố dọa cô ấy sắp ngất rồi này.
- Từ bao giờ mà mày trở nên lắm mồm vậy hả? - Ông bố khá bất ngờ vì sự thay đổi lạ lùng của con trai. Trước kia nếu mặt ông trầm trọng như vậy, nhất định con trai ông cũng sẽ trầm trọng đấu mắt với ông. Hôm nay thế mà lại ôn nhu như vậy...
Nhất định là vì con bé đang ngồi co ro kia rồi!
Mặt ông Dương Tuấn Triết hơi giãn ra, ông cười một cái làm nó tưởng pháo nở giữa trời:
- Con không cần sợ ta đâu. Ta rất lương thiện, nhưng mặt ta lại không ủng hộ điều đó.
Nó cười toe toét:
- Con cũng thấy thế ạ.
Màn chào hỏi đã kết thúc, củng cố tình cảm đến vài chục phút sau, hắn mới hỏi nhỏ vào tai nó:
- Hôm nay thi thế nào? Làm được bài không?
- Khá ổn! - Nó cười.
- Anh chờ tin vui của em. - Câu này Dương Hàn Phong nói hơi lớn cho nên làm hai ông bà đang ngồi kia giật thót. Khóe miệng họ giật giật, mắt trợn trừng:
- Tinnnnnn vuiiiii?
Nó nghiêng đầu, không hiểu họ nói gì, chỉ có mỗi Dương Hàn Phong đỡ lấy trán:
- Bố mẹ, có phải hai người mắc hội chứng thèm cháu không? Hôm nay thi học kỳ, con đang đợi tin vui về kết quả thôi. Hai người nghĩ gì thế?
Hai vợ chồng già mà không nên nết kia tẽn tò ngồi xụi lơ một xó, mặc những ánh mắt nguy hiểm của Dương Hàn Phong liên tục nhắm vào mình.
Nó tươi cười, giải tỏa không khí sặc mùi thuốc súng trong phòng:
- Hai người có thể kể về chuyện tình của hai người hồi đó không? Bố mẹ con chẳng bao giờ kể cho con nghe nên con hơi tò mò.
- Được chứ. - Ông Dương Tuấn Triết phấn khích. - Ngày xưa ở trường Đại Học X ta là một đại mỹ nam, mỹ nữ muốn hẹn hò với ta xếp dài hàng cây số!
Bà Vân Thư chẳng chịu thua:
- Ở trường Đại Học X, ta là hoa khôi khoa thiết kế, nam nhân tuấn tú muốn theo ta nhiều không đếm xuể!
Nó sáng mắt lên:
- Vậy tại sao trong cuộc sống bon chen đó hai người lại gặp được nhau?
- Lúc đó bọn ta cùng ăn trưa ở canteen trường, vô tình chọn cùng một món, mà món đó lại còn một suất duy nhất. - Ông Dương Tuấn Triết hồi tưởng lại. - Sau đó ta đã nhường cho mẹ thằng kia, có cảm giác cực kỳ ấn tượng.
- Aaa, yêu từ cái nhìn đầu tiên sao, lãng mạn quá đi! - Nó tít mắt mơ mộng.
Cả hai vợ chồng già cùng cười, cùng nuối tiếc về thời trẻ trôi qua quá nhanh.
- Sau đó ta tìm mọi cách để làm như vô tình chạm mặt bà ấy trong trường, thư viện, nhà ăn...tất cả các địa điểm có thể. Nhưng bà ấy vẫn không có vẻ để ý đến ta.
Nghe đến đây, bà Vân Thư bất giác bật cười.
- Rồi một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác, ta đang nằm nghỉ trưa thì đột nhiên có tin nhắn đến, là của bà ấy. - Mắt ông Dương Tuấn Triết sáng long lanh, gò má bà Vân Thư đột nhiên ửng đỏ.
- Tin nhắn gì vậy ạ? - Nó và Dương Hàn Phong đồng loạt hỏi.
- “Học trưởng, tối nay có thể đi ăn với em được không?”. Ta đọc xong mà quắn quéo mấy tiếng liền. Tất bật đi chuẩn bị, không nói nhiều, quất luôn bộ quân phục đi ăn!
Nó và Dương Hàn Phong cười thở không ra hơi, hai vợ chồng già cũng cười vui vẻ, đó có lẽ là hồi ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của họ.
Dương Hàn Phong châm chọc:
- Bố ăn mặc như đi chiến đấu thế?
- Đi ăn với người mình thầm thích khác gì đi chiến đấu đâu.
Lời đáp trả tuy không hợp lý lắm nhưng đầy sức thuyết phục của bố hắn cũng làm hắn câm nín. Cuộc nói chuyện còn diễn ra dài nữa.
Thực sự chuyện tình lãng mạn nhất là ở niên đại đó.
Lúc đó, không có hoa tươi, cũng không có nhẫn kim cương...
Tình cảm thực ra chỉ đơn giản như vậy.
*
Khuya, nó ngồi lẩm nhẩm học Sử để ngày mai thi môn này. Dương Hàn Phong đem vào cho nó một cốc sữa nóng, khẽ ngồi xuống bên cạnh.
- Anh đi ra đi, anh ở đây em không học được. - Nó đặt quyển sách xuống, nhìn hắn, đề nghị.
- Anh ở đây em sợ em không kiềm chế được chứ gì? - Nụ cười của hắn dần trở nên vô đạo đức.
- Anh đi ra đi. - Nó giận dỗi đẩy hắn một cái.
Hắn cười ha ha rồi trèo lên giường nó, nằm ườn ra đó. Nó lại lẩm nhẩm đọc bài, đột nhiên, nó thắc mắc:
- Dương Hàn Phong, anh thấy chỗ này vô lý không? Vua Khang Hi 2 tuổi đã biết đến thế sự, biết đến xung đột hiềm khích trong triều đình. 8 tuổi đã là vị vua anh minh của Trung Quốc. Hồi 2 tuổi em vẫn chưa biết cầm thìa ăn cơm!
Dương Hàn Phong lười biếng mở mắt ra:
- Cho nên ông ấy mới được làm hoàng đế, còn em thì vẫn chơi với anh.
- Hợp lý! - Nó cười toác mỏ.
Từ lúc đó, nó cứ thắc mắc, Dương Hàn Phong cứ trả lời, tuy không giải thích được thắc mắc của nó nhưng lại hợp lý và đầy thuyết phục.
Nó bước ra khỏi phòng thi, thở hắt ra một cái. Quy trình làm hôm nay không tệ, nhưng chưa biết chắc kết quả.
May mắn nữa là, Lâm Thiên Khánh ngồi ngay trước nó, cho nên kết quả ăn chắc 70% rồi.
Tung tăng về đến nhà, mở cửa lớn một tiếng định khoe Dương Hàn Phong, bỗng nhiên, không khí trong nhà lạnh ngắt đáng sợ. Nó đưa mắt nhìn bàn tiếp khách, sửng sốt khi thấy một vị trung niên khoảng 40-45 tuổi, gương mặt tuấn tú thanh thoát, thể hiện rõ khi xưa ông là một soái ca hàng hiệu.
Ngồi bên cạnh ông ta là bà Từ Vân Thư, đối diện là Dương Hàn Phong. Vừa thấy nó, cả nhà ba người họ mặt rất nghiêm trọng, có ý nói nó ra đây ngồi.
Nó toát mồ hôi, dặt dè đến bàn tiếp khách, ngồi xuống.
- Vy Khánh. - Dương Hàn Phong gọi. - Lại đây ngồi. - Hắn chỉ vào chỗ trống ngay bên cạnh.
- Dạ...- Nó ngập ngừng, khẽ nhìn vị trung niên.
- Con cứ ngồi xuống đi. - Bà Vân Thư cười hiền hậu, riêng mặt của vị kia vẫn lạnh ngắt, sao mà giống Dương Hàn Phong như đúc.
Chẳng lẽ đây là bố của anh ta?
Dương Hàn Phong cười lễ phép, giới thiệu:
- Thưa bố, đây là Vy Khánh, người mà mẹ vẫn luôn kể.
?? BỐ? Ôi, đây là bố của Dương Hàn Phong đấy, trời ơi, vậy mà lúc nãy nó còn thô thiển mở cửa, ấn tượng xấu mất rồi...
Hắn quay sang nó:
- Vy Khánh, đây là bố anh. Tên là Dương Tuấn Triết.
Nó cúi đầu chào, giọng khe khẽ:
- Cháu chào bác.
Mặt ông Dương Tuấn Triết vẫn lặng như tờ, ông mở miệng:
- Chào con.
Sống lưng nó lạnh toát...
Dương Hàn Phong không bao giờ thừa kế được hết sự lạnh lẽo mà bố hắn tỏa ra, nó dám khẳng định như thế!
Mẹ Vân Thư vẫn có thể ôm tảng băng này suốt mấy chục năm, thật khâm phục quá đi mà!
Dương Hàn Phong mặt nhăn như đít khỉ, nhắc nhẹ:
- Bố, có thể bớt căng không? Bố dọa cô ấy sắp ngất rồi này.
- Từ bao giờ mà mày trở nên lắm mồm vậy hả? - Ông bố khá bất ngờ vì sự thay đổi lạ lùng của con trai. Trước kia nếu mặt ông trầm trọng như vậy, nhất định con trai ông cũng sẽ trầm trọng đấu mắt với ông. Hôm nay thế mà lại ôn nhu như vậy...
Nhất định là vì con bé đang ngồi co ro kia rồi!
Mặt ông Dương Tuấn Triết hơi giãn ra, ông cười một cái làm nó tưởng pháo nở giữa trời:
- Con không cần sợ ta đâu. Ta rất lương thiện, nhưng mặt ta lại không ủng hộ điều đó.
Nó cười toe toét:
- Con cũng thấy thế ạ.
Màn chào hỏi đã kết thúc, củng cố tình cảm đến vài chục phút sau, hắn mới hỏi nhỏ vào tai nó:
- Hôm nay thi thế nào? Làm được bài không?
- Khá ổn! - Nó cười.
- Anh chờ tin vui của em. - Câu này Dương Hàn Phong nói hơi lớn cho nên làm hai ông bà đang ngồi kia giật thót. Khóe miệng họ giật giật, mắt trợn trừng:
- Tinnnnnn vuiiiii?
Nó nghiêng đầu, không hiểu họ nói gì, chỉ có mỗi Dương Hàn Phong đỡ lấy trán:
- Bố mẹ, có phải hai người mắc hội chứng thèm cháu không? Hôm nay thi học kỳ, con đang đợi tin vui về kết quả thôi. Hai người nghĩ gì thế?
Hai vợ chồng già mà không nên nết kia tẽn tò ngồi xụi lơ một xó, mặc những ánh mắt nguy hiểm của Dương Hàn Phong liên tục nhắm vào mình.
Nó tươi cười, giải tỏa không khí sặc mùi thuốc súng trong phòng:
- Hai người có thể kể về chuyện tình của hai người hồi đó không? Bố mẹ con chẳng bao giờ kể cho con nghe nên con hơi tò mò.
- Được chứ. - Ông Dương Tuấn Triết phấn khích. - Ngày xưa ở trường Đại Học X ta là một đại mỹ nam, mỹ nữ muốn hẹn hò với ta xếp dài hàng cây số!
Bà Vân Thư chẳng chịu thua:
- Ở trường Đại Học X, ta là hoa khôi khoa thiết kế, nam nhân tuấn tú muốn theo ta nhiều không đếm xuể!
Nó sáng mắt lên:
- Vậy tại sao trong cuộc sống bon chen đó hai người lại gặp được nhau?
- Lúc đó bọn ta cùng ăn trưa ở canteen trường, vô tình chọn cùng một món, mà món đó lại còn một suất duy nhất. - Ông Dương Tuấn Triết hồi tưởng lại. - Sau đó ta đã nhường cho mẹ thằng kia, có cảm giác cực kỳ ấn tượng.
- Aaa, yêu từ cái nhìn đầu tiên sao, lãng mạn quá đi! - Nó tít mắt mơ mộng.
Cả hai vợ chồng già cùng cười, cùng nuối tiếc về thời trẻ trôi qua quá nhanh.
- Sau đó ta tìm mọi cách để làm như vô tình chạm mặt bà ấy trong trường, thư viện, nhà ăn...tất cả các địa điểm có thể. Nhưng bà ấy vẫn không có vẻ để ý đến ta.
Nghe đến đây, bà Vân Thư bất giác bật cười.
- Rồi một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác, ta đang nằm nghỉ trưa thì đột nhiên có tin nhắn đến, là của bà ấy. - Mắt ông Dương Tuấn Triết sáng long lanh, gò má bà Vân Thư đột nhiên ửng đỏ.
- Tin nhắn gì vậy ạ? - Nó và Dương Hàn Phong đồng loạt hỏi.
- “Học trưởng, tối nay có thể đi ăn với em được không?”. Ta đọc xong mà quắn quéo mấy tiếng liền. Tất bật đi chuẩn bị, không nói nhiều, quất luôn bộ quân phục đi ăn!
Nó và Dương Hàn Phong cười thở không ra hơi, hai vợ chồng già cũng cười vui vẻ, đó có lẽ là hồi ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của họ.
Dương Hàn Phong châm chọc:
- Bố ăn mặc như đi chiến đấu thế?
- Đi ăn với người mình thầm thích khác gì đi chiến đấu đâu.
Lời đáp trả tuy không hợp lý lắm nhưng đầy sức thuyết phục của bố hắn cũng làm hắn câm nín. Cuộc nói chuyện còn diễn ra dài nữa.
Thực sự chuyện tình lãng mạn nhất là ở niên đại đó.
Lúc đó, không có hoa tươi, cũng không có nhẫn kim cương...
Tình cảm thực ra chỉ đơn giản như vậy.
*
Khuya, nó ngồi lẩm nhẩm học Sử để ngày mai thi môn này. Dương Hàn Phong đem vào cho nó một cốc sữa nóng, khẽ ngồi xuống bên cạnh.
- Anh đi ra đi, anh ở đây em không học được. - Nó đặt quyển sách xuống, nhìn hắn, đề nghị.
- Anh ở đây em sợ em không kiềm chế được chứ gì? - Nụ cười của hắn dần trở nên vô đạo đức.
- Anh đi ra đi. - Nó giận dỗi đẩy hắn một cái.
Hắn cười ha ha rồi trèo lên giường nó, nằm ườn ra đó. Nó lại lẩm nhẩm đọc bài, đột nhiên, nó thắc mắc:
- Dương Hàn Phong, anh thấy chỗ này vô lý không? Vua Khang Hi 2 tuổi đã biết đến thế sự, biết đến xung đột hiềm khích trong triều đình. 8 tuổi đã là vị vua anh minh của Trung Quốc. Hồi 2 tuổi em vẫn chưa biết cầm thìa ăn cơm!
Dương Hàn Phong lười biếng mở mắt ra:
- Cho nên ông ấy mới được làm hoàng đế, còn em thì vẫn chơi với anh.
- Hợp lý! - Nó cười toác mỏ.
Từ lúc đó, nó cứ thắc mắc, Dương Hàn Phong cứ trả lời, tuy không giải thích được thắc mắc của nó nhưng lại hợp lý và đầy thuyết phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.