Chương 146: Theo dòng thời gian
Hoanciara
24/04/2019
Thành phố Paris, Pháp.
Trong một bệnh viện tư đầy mùi thuốc khử trùng...
Mi mắt người con gái trên giường khẽ động đậy, từng ngón tay cũng cử động dần. Xung quanh vắng lặng, khẽ mở mắt nhưng không nhìn thấy gì. Cô gái mở to mắt, một giọt nước mặn chát từ từ rơi xuống.
- Hàn Phong...
***
Trải qua một tuần ôn thi và thi, cuối cùng kì thi kết thúc năm học lớp 10 cũng trôi qua. Nó sau khi làm bài xong môn cuối cùng thì nằm bẹp xuống bàn, ngủ gật.
Lâm Thiên Khánh xách cổ nó lên, vui vẻ:
- Thi xong rồi, đi ăn kem với tôi được chưa?
- Được rồi được rồi. Hôm nay cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được hết! - Nó khẽ cử động khóe môi.
- Đi nào.
Nó và Lâm Thiên Khánh lại tò te đi cùng nhau đến quán kem nọ, chị chủ quán nhìn hai đứa bằng ánh mắt yên tâm, vui vẻ mang kem ra.
Dương Hàn Phong sau khi kí hết đống tài liệu trên bàn thì vội buông bút, chạy vù lên lớp nó. Nhìn ngó xung quanh, không có một bóng người. Hắn day nhẹ đuôi mắt, cô gái này lại bỏ hắn đi chơi rồi.
Mở cửa xe, ngồi vào hàng ghế dưới. Hôm nay bố hắn đặc biệt nói lái xe riêng của ông đưa Dương Hàn Phong đến trường. Chống cằm nhìn hai hàng cây bên đường, hắn thật sự rất lâu rồi mới có dịp nhìn ngắm xung quanh như vậy.
Một bóng dáng con gái quen thuộc nhẹ nhàng lướt qua mắt hắn.
Hắn cảm giác tim mình từ bên trái nhảy qua bên phải rồi bật ra ngoài. Hình dáng đó...không lẫn vào đâu được.
Hắn khẽ lắc đầu, tựa lưng vào thế, thở dốc. Không thể nào có chuyện đấy được. Chắc là do hắn ảo giác thôi...
Về đến nhà, hình ảnh đó cứ lởn vởn trong tâm trí hắn. Cái gì thế này, Dương Hàn Phong, mày bị điên rồi.
Nó vui vẻ mở cửa, chạy ù vào trong nhà. Nó đã mua nguyên liệu để làm một ít bánh kem, lát nữa đem lên cho Dương Hàn Phong. Tuần vừa qua hắn đã mệt lắm rồi. Phải cưng chiều một chút.
Vừa làm nó vừa nghĩ đến vẻ mặt bất ngờ hớn hở của Dương Hàn Phong lúc đó, bất giác lại nở nụ cười suốt cả buổi.
***
- Tèn ten! Dương Hàn Phong, anh có thích không? - Nó buông hai tay đang bịt mắt Dương Hàn Phong ra, cười hớn hở. Hắn ngạc nhiên, mừng rỡ rồi ôm lấy nó, xoay mấy vòng:
- Bảo bối, anh không biết phải nói gì hết...
- Anh không cần nói gì cả, ăn xong rồi khen em một câu thôi! - Hai chân nó cứ dãy dãy như đạp nước. Hắn nhấc cả người nó lên rồi.
- Em cứ như vậy rồi anh không thể rời khỏi em thì sao? - Dương Hàn Phong vẫn không buông nó ra, nói nhẹ nhàng. Quả thật càng ngày, hắn càng cảm thấy cuộc sống không thể thiếu cô gái nhỏ này.- Thì em sẽ bắt anh dính lấy em mãi chứ sao! Để anh xổng ra ngoài, thể nào cũng bị bắt mất!
Nó tuột xuống đất, nhìn Dương Hàn Phong. Hắn vừa ăn vừa khen, tốc nó lên tận mây xanh.
Những tháng hè trôi qua một cách nhẹ nhàng, mùa hè năm nay nóng hơn mọi năm nhiều, nhân dịp vậy mà suốt ngày Lâm Thiên Khánh rủ nó đi ăn kem. Dương Hàn Phong thì có quá nhiều việc để chuẩn bị cho năm học lớp 12. Mọi thứ cứ như vậy mà theo dòng thời gian. Thoắt cái, một năm học nữa lại bắt đầu.
***
Ngày học đầu tiên của năm nó học lớp 11.
- Cái gì mà phương trình lượng giác chứ, ôi, tôi đau hết đầu rồi! - Nó ôm đầu gục xuống bàn, làm nhăn nhúm hết cả đống tài liệu trên bàn.
- Nó còn rắc rối hơn cái phần lớp 10 nữa. - Ngọc Vy là một lớp trưởng thông minh nghiêm khắc, nhưng đến giờ phút này cũng phải uể oải nằm ngửa cổ lên trời, than vãn.
Hoàng Nhật cùng Lâm Thiên Khánh từ ngoài cửa bước vào, trên tay mỗi người cầm một chai nước ngọt:
- Ra chơi hai cậu còn ngồi đây làm bài tập, giờ kêu ca gì.
- Tôi đi xuống canteen đây! - Nó đứng dậy, định đi thì bị Lâm Thiên Khánh cầm lấy cổ tay:
- Cậu xuống canteen làm gì, trời đang nắng như điên, nước tôi mua rồi này.
Nó cười:
- Thực ra là tôi đi tìm Dương Hàn Phong.
Nói xong nó liền chạy đi. Lâm Thiên Khánh thẫn thờ cầm chai nước mát lạnh trên tay. Hoàng Nhật cười gượng vỗ vai cậu. Tên đại ca này sao lại si tình đến vậy...
Nó xuống canteen mua một chai nước chanh, định đem sang phòng hội trưởng cho Dương Hàn Phong thì được Nhật Huy thông báo là hắn đang ở trên lớp. Nó thở dài, haizz, nước cũng mua rồi. Lên lớp đưa cho hắn vậy.
Yêu nhau cũng khá lâu rồi mà nó vẫn chưa bao giờ lên lớp hắn. Đơn giản vì năm học vừa rồi hắn luôn ở phòng hội trưởng.
Nó cứ dậm chân ngó qua ngó lại ở chỗ cửa sổ, nhìn vào lớp tìm kiếm dáng vẻ quen thuộc của hắn.
Nhưng...mãi mà chẳng nhìn thấy đâu cả. Hắn đi đâu rồi chứ?
Nó cứ quanh quẩn ở trước cửa lớp hắn, hết giờ ra chơi, nó thất vọng cầm chai nước về lớp thì va vào ngay bộ ngực rắn chắn của một chàng trai. Ngẩng đầu lên định nhìn xem chủ nhân của nó là ai, chẳng ngờ lại là người nó đang tìm.
Nó trách móc:
- Từ lúc còn 10 phút nữa là đánh trống em đã đứng ở cửa lớp. Em tìm anh suốt 9 phút mà không thấy đâu, anh đi đâu vậy hả?
- Anh đứng sau em 10 phút rồi. Em đang nhìn ai vậy? Anh giận rồi đấy nhé! - Dương Hàn Phong áp lon nước vào mặt nó. Thì ra cả hai đều muốn đem nước cho người kia.
Hạo Thiên ngồi trong lớp nhìn ra, hai người này, hết ở nhà rồi lại đến trường. Làm anh nhức mắt chết đi được.
Trong một bệnh viện tư đầy mùi thuốc khử trùng...
Mi mắt người con gái trên giường khẽ động đậy, từng ngón tay cũng cử động dần. Xung quanh vắng lặng, khẽ mở mắt nhưng không nhìn thấy gì. Cô gái mở to mắt, một giọt nước mặn chát từ từ rơi xuống.
- Hàn Phong...
***
Trải qua một tuần ôn thi và thi, cuối cùng kì thi kết thúc năm học lớp 10 cũng trôi qua. Nó sau khi làm bài xong môn cuối cùng thì nằm bẹp xuống bàn, ngủ gật.
Lâm Thiên Khánh xách cổ nó lên, vui vẻ:
- Thi xong rồi, đi ăn kem với tôi được chưa?
- Được rồi được rồi. Hôm nay cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được hết! - Nó khẽ cử động khóe môi.
- Đi nào.
Nó và Lâm Thiên Khánh lại tò te đi cùng nhau đến quán kem nọ, chị chủ quán nhìn hai đứa bằng ánh mắt yên tâm, vui vẻ mang kem ra.
Dương Hàn Phong sau khi kí hết đống tài liệu trên bàn thì vội buông bút, chạy vù lên lớp nó. Nhìn ngó xung quanh, không có một bóng người. Hắn day nhẹ đuôi mắt, cô gái này lại bỏ hắn đi chơi rồi.
Mở cửa xe, ngồi vào hàng ghế dưới. Hôm nay bố hắn đặc biệt nói lái xe riêng của ông đưa Dương Hàn Phong đến trường. Chống cằm nhìn hai hàng cây bên đường, hắn thật sự rất lâu rồi mới có dịp nhìn ngắm xung quanh như vậy.
Một bóng dáng con gái quen thuộc nhẹ nhàng lướt qua mắt hắn.
Hắn cảm giác tim mình từ bên trái nhảy qua bên phải rồi bật ra ngoài. Hình dáng đó...không lẫn vào đâu được.
Hắn khẽ lắc đầu, tựa lưng vào thế, thở dốc. Không thể nào có chuyện đấy được. Chắc là do hắn ảo giác thôi...
Về đến nhà, hình ảnh đó cứ lởn vởn trong tâm trí hắn. Cái gì thế này, Dương Hàn Phong, mày bị điên rồi.
Nó vui vẻ mở cửa, chạy ù vào trong nhà. Nó đã mua nguyên liệu để làm một ít bánh kem, lát nữa đem lên cho Dương Hàn Phong. Tuần vừa qua hắn đã mệt lắm rồi. Phải cưng chiều một chút.
Vừa làm nó vừa nghĩ đến vẻ mặt bất ngờ hớn hở của Dương Hàn Phong lúc đó, bất giác lại nở nụ cười suốt cả buổi.
***
- Tèn ten! Dương Hàn Phong, anh có thích không? - Nó buông hai tay đang bịt mắt Dương Hàn Phong ra, cười hớn hở. Hắn ngạc nhiên, mừng rỡ rồi ôm lấy nó, xoay mấy vòng:
- Bảo bối, anh không biết phải nói gì hết...
- Anh không cần nói gì cả, ăn xong rồi khen em một câu thôi! - Hai chân nó cứ dãy dãy như đạp nước. Hắn nhấc cả người nó lên rồi.
- Em cứ như vậy rồi anh không thể rời khỏi em thì sao? - Dương Hàn Phong vẫn không buông nó ra, nói nhẹ nhàng. Quả thật càng ngày, hắn càng cảm thấy cuộc sống không thể thiếu cô gái nhỏ này.- Thì em sẽ bắt anh dính lấy em mãi chứ sao! Để anh xổng ra ngoài, thể nào cũng bị bắt mất!
Nó tuột xuống đất, nhìn Dương Hàn Phong. Hắn vừa ăn vừa khen, tốc nó lên tận mây xanh.
Những tháng hè trôi qua một cách nhẹ nhàng, mùa hè năm nay nóng hơn mọi năm nhiều, nhân dịp vậy mà suốt ngày Lâm Thiên Khánh rủ nó đi ăn kem. Dương Hàn Phong thì có quá nhiều việc để chuẩn bị cho năm học lớp 12. Mọi thứ cứ như vậy mà theo dòng thời gian. Thoắt cái, một năm học nữa lại bắt đầu.
***
Ngày học đầu tiên của năm nó học lớp 11.
- Cái gì mà phương trình lượng giác chứ, ôi, tôi đau hết đầu rồi! - Nó ôm đầu gục xuống bàn, làm nhăn nhúm hết cả đống tài liệu trên bàn.
- Nó còn rắc rối hơn cái phần lớp 10 nữa. - Ngọc Vy là một lớp trưởng thông minh nghiêm khắc, nhưng đến giờ phút này cũng phải uể oải nằm ngửa cổ lên trời, than vãn.
Hoàng Nhật cùng Lâm Thiên Khánh từ ngoài cửa bước vào, trên tay mỗi người cầm một chai nước ngọt:
- Ra chơi hai cậu còn ngồi đây làm bài tập, giờ kêu ca gì.
- Tôi đi xuống canteen đây! - Nó đứng dậy, định đi thì bị Lâm Thiên Khánh cầm lấy cổ tay:
- Cậu xuống canteen làm gì, trời đang nắng như điên, nước tôi mua rồi này.
Nó cười:
- Thực ra là tôi đi tìm Dương Hàn Phong.
Nói xong nó liền chạy đi. Lâm Thiên Khánh thẫn thờ cầm chai nước mát lạnh trên tay. Hoàng Nhật cười gượng vỗ vai cậu. Tên đại ca này sao lại si tình đến vậy...
Nó xuống canteen mua một chai nước chanh, định đem sang phòng hội trưởng cho Dương Hàn Phong thì được Nhật Huy thông báo là hắn đang ở trên lớp. Nó thở dài, haizz, nước cũng mua rồi. Lên lớp đưa cho hắn vậy.
Yêu nhau cũng khá lâu rồi mà nó vẫn chưa bao giờ lên lớp hắn. Đơn giản vì năm học vừa rồi hắn luôn ở phòng hội trưởng.
Nó cứ dậm chân ngó qua ngó lại ở chỗ cửa sổ, nhìn vào lớp tìm kiếm dáng vẻ quen thuộc của hắn.
Nhưng...mãi mà chẳng nhìn thấy đâu cả. Hắn đi đâu rồi chứ?
Nó cứ quanh quẩn ở trước cửa lớp hắn, hết giờ ra chơi, nó thất vọng cầm chai nước về lớp thì va vào ngay bộ ngực rắn chắn của một chàng trai. Ngẩng đầu lên định nhìn xem chủ nhân của nó là ai, chẳng ngờ lại là người nó đang tìm.
Nó trách móc:
- Từ lúc còn 10 phút nữa là đánh trống em đã đứng ở cửa lớp. Em tìm anh suốt 9 phút mà không thấy đâu, anh đi đâu vậy hả?
- Anh đứng sau em 10 phút rồi. Em đang nhìn ai vậy? Anh giận rồi đấy nhé! - Dương Hàn Phong áp lon nước vào mặt nó. Thì ra cả hai đều muốn đem nước cho người kia.
Hạo Thiên ngồi trong lớp nhìn ra, hai người này, hết ở nhà rồi lại đến trường. Làm anh nhức mắt chết đi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.