Chương 147: Run rẩy
Hoanciara
01/05/2019
Một tuần sau ngày đi học đầu tiên, căn biệt thự nhà Dương Hàn Phong trở
nên khuấy động hơn cả. Hôm nay cả ba gia đình Dương Hàn Phong, Trịnh Hạo Thiên và Võ Minh Khang đồng loạt muốn mở tiệc, thống nhất ở nhà hắn.
Tất nhiên có sự tham gia của cả ba bậc phụ huynh.
- Hạo Thiên, con xem, để tuột mất đứa con dâu tốt như vậy có tiếc không? - Mẹ Hạo Thiên vừa nhìn nó đang cười nói nấu nướng ở bên kia mà suýt xoa, rõ ràng bà cũng nhắm nó mà.
- Chị Diệp Mai, chị nói thế làm tôi muốn nhốt con bé trong nhà đấy. - Bà Vân Thư cười.
- Mẹ, bác gái, nói đi nói lại nói hoài nói mãi thì Hàn Phong cũng nuốt mất Vy Khánh rồi. - Hạo Thiên trề môi.
Mẹ Hạo Thiên lại ỉu xìu:
- Minh Khang có vị hôn thê, Hàn Phong có bạn gái. Con trai, con có vấn đề về giới tính à?
Hạo Thiên giãy nảy:
- Cái gì thế mẹ? Con là đứa con duy nhất của mẹ đấy!
- Thế nên mẹ mới lo con có vấn đề.
- Mẹ! Con đây là nam nhân thẳng thẳng không thể cong! - Hạo Thiên gào lên thống thiết.
Tức quá không làm được gì, Hạo Thiên uất ức chạy đến chỗ mọi người đang nướng thịt. Minh Khang nghe xong thì cười sặc sụa, suýt nữa thì bò lăn ra:
- Tao thấy cũng có lý lắm chứ, hahaha...
Nó ngồi xổm xuống vỉ nướng thịt, lật lên lật xuống miếng thịt bò thơm phức, Dương Hàn Phong ngồi xuống bên cạnh, quạt quạt vào mặt nó:
- Em có nóng không? Để anh làm cho.
- Em tự làm được. - Mồ hôi trên trán nó lấm tấm, hai má vì nóng nên đã đỏ hồng hết cả lên.
Dương Hàn Phong nhìn thấy dáng vẻ này, trong lòng lại nổi lên cảm giác muốn yêu thương nó hơn nữa.
Quay qua bên kia, Minh Khang và Tuệ San đang ngồi gọt hoa quả tâm sự. Thỉnh thoảng lại đút hoa quả cho nhau. Quả thật trong tình yêu, nhất cự li, nhì tốc độ.
Hạo Thiên quá chán nản với sự đời trái ngang, nhìn ra trước mặt. Nhật Huy cũng mang vẻ mặt chán nản không kém gì anh. Anh lao tới, ôm chầm lấy Nhật Huy:
- Chúng ta tự yêu thương lấy nhau!
Nhật Huy gật gù, haiz...
Chỗ của mấy vị phụ huynh cũng rôm rả không kém, bố mẹ Minh Khang giải quyết êm đẹp xong dự án đá quý lần trước thì thu hoạch được không ít, bây giờ mới có thời gian về nước. Phải nói trong ba tập đoàn, Nhật Minh luôn tất bật hơn cả.
Mẹ Minh Khang nheo mắt nhìn:
- Chị Vân Thư, con bé kia...là?
- À, đấy là Vy Khánh, con dâu tương lai của tôi. - Bà Vân Thư không ngần ngại khẳng định chủ quyền của nó trước người bạn già.
- Haha, được! Hàn Phong cải thiện hơn nhiều rồi, đúng là một việc đáng mừng. - Mẹ Minh Khang tươi cười.
- À, vụ giữa Nhật Minh và Hải Yến...hai bên đã làm hòa chưa? - Ông Dương Tuấn Triết đang nằm lim dim ngủ, đột nhiên nhớ ra chuyện này.
- Làm hòa cả rồi. Thì ra là một hiểu lầm nhỏ. Haizz, vụ đấy làm tổn hại hai công ty không ít. - Bố Minh Khang thở dài. - À đúng rồi, gia đình họ cũng về nước mấy tháng rồi đấy!
- Về rồi sao? Đúng rồi, nên mời họ tới đây cho vui. - Bố Hạo Thiên đưa ra ý kiến. - Dù gì họ cũng chỉ có...
Không khí đột nhiên im lặng, nét mặt ai nấy đều thoáng u buồn.
- Đó là một tai nạn đáng tiếc. - Bà Vân Thư trầm ngâm.
- Thôi, không nói về vấn đề này nữa. Chuyện qua rồi. - Ông Dương Tuấn Triết cười qua loa, gạt chuyện này sang một bên.
***
Gần trưa, mọi công tác chuẩn bị đã hoàn thành. Dưới tán lá xanh mát, một bàn ăn thịnh soạn đã được dọn lên. Khỏi phải bàn, các vị phụ huynh mới nhìn qua nhưng đã vô cùng hài lòng về bữa tiệc nhỏ này.
Tiếng còi xe vang lệ trước cổng, cánh cổng tự động dần dần mở ra.
Bố Hạo Thiên tươi cười:
- Họ đến rồi đấy.
Không ai bảo ai, ba cặp phụ huynh đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng bước ra chỗ chiếc xe đang đỗ ở đằng kia. Lâu rồi không gặp.
Hạo Thiên đang cùng mọi người dọn thức ăn ra bàn, cũng là người phát hiện ra chiếc xe đó đầu tiên.
- Mọi người, chúng ta có mời thêm người khác nữa à?
Mọi người sau khi thấy chiếc xe cũng dừng mọi hoạt động lại, đứng yên nhìn. Cả đám đều ngơ ngác không biết vị khách này là ai.
- Là bố mẹ em à Tuệ San? - Minh Khang khẽ hỏi.
- Đâu có, bố mẹ em nếu đến sẽ báo trước, và cả, trong bộ sưu tập xe của bố em chưa từng có loại xe này...- Tuệ San trả lời trong hoang mang.
- Vậy là ai nhỉ? - Anh chép miệng.
Cánh cửa xe mở ra, thò cổ ra đầu tiên là ông Hồ Anh Quân, với khuôn mặt tươi cười nhãn hiệu The Face. Cả đám ngơ ngác nhìn. Thì ra...
Khuôn mặt thứ hai mà mọi người nhìn thấy là bà Mạc Thanh Nga, phu nhân chủ tịch tập đoàn Hải Yến. Bà mới nhìn qua đã thấy được vẻ đẹp quyền lực, sắc sảo trên từng mi-li-mét.
Hạo Thiên cảm thán:
- Ô, về nước rồi sao.
Nhưng...hai người bước ra vừa rồi vẫn chưa là tất cả. Hình như còn một người nữa vẫn đang ở trong xe.
Dương Hàn Phong với con mắt như vậy thì không thể không nhìn thấy, tuy nhiên hắn chẳng thể xác định thứ đang ngồi ghế sau là ai.
Một mái tóc đen óng xuất hiện sau cửa xe. Mọi người tròn mắt nhìn theo, cho đế khi thấy khuôn mặt của cô gái đó, tất thảy, đều bất ngờ đến rụng rời chân tay.
Đó là một cô gái có hai má lúm đồng tiền, hai chiếc răng khểnh rất đáng yêu...
Một dòng kí ức đột nhiên xẹt qua đầu nó, nó cảm thấy hơi chóng mặt...
Cô gái đó...mặc một bộ váy màu vàng, nở một nụ cười như ánh ban mai buổi sớm.
Tay đang cầm đĩa thức ăn của nó bỗng run lên. Nhưng...
Một tiếng đổ vỡ vang lên dưới chân nó. Cả đám giật mình, quay lại nhìn. Đĩa thức ăn trên tay Dương Hàn Phong đã không còn.
Hắn hơi run, nhìn chằm chằm vào cô gái vừa xuất hiện. Cô gái cũng nhìn chằm chằm vào hắn, cười tươi.
Một nụ cười như ánh dương rực rỡ, một nụ cười như cầu vồng sau mưa, một nụ cười như tia nắng mùa hạ, một nụ cười làm tan chảy trái tim bất kì ai...
- Hạo Thiên, con xem, để tuột mất đứa con dâu tốt như vậy có tiếc không? - Mẹ Hạo Thiên vừa nhìn nó đang cười nói nấu nướng ở bên kia mà suýt xoa, rõ ràng bà cũng nhắm nó mà.
- Chị Diệp Mai, chị nói thế làm tôi muốn nhốt con bé trong nhà đấy. - Bà Vân Thư cười.
- Mẹ, bác gái, nói đi nói lại nói hoài nói mãi thì Hàn Phong cũng nuốt mất Vy Khánh rồi. - Hạo Thiên trề môi.
Mẹ Hạo Thiên lại ỉu xìu:
- Minh Khang có vị hôn thê, Hàn Phong có bạn gái. Con trai, con có vấn đề về giới tính à?
Hạo Thiên giãy nảy:
- Cái gì thế mẹ? Con là đứa con duy nhất của mẹ đấy!
- Thế nên mẹ mới lo con có vấn đề.
- Mẹ! Con đây là nam nhân thẳng thẳng không thể cong! - Hạo Thiên gào lên thống thiết.
Tức quá không làm được gì, Hạo Thiên uất ức chạy đến chỗ mọi người đang nướng thịt. Minh Khang nghe xong thì cười sặc sụa, suýt nữa thì bò lăn ra:
- Tao thấy cũng có lý lắm chứ, hahaha...
Nó ngồi xổm xuống vỉ nướng thịt, lật lên lật xuống miếng thịt bò thơm phức, Dương Hàn Phong ngồi xuống bên cạnh, quạt quạt vào mặt nó:
- Em có nóng không? Để anh làm cho.
- Em tự làm được. - Mồ hôi trên trán nó lấm tấm, hai má vì nóng nên đã đỏ hồng hết cả lên.
Dương Hàn Phong nhìn thấy dáng vẻ này, trong lòng lại nổi lên cảm giác muốn yêu thương nó hơn nữa.
Quay qua bên kia, Minh Khang và Tuệ San đang ngồi gọt hoa quả tâm sự. Thỉnh thoảng lại đút hoa quả cho nhau. Quả thật trong tình yêu, nhất cự li, nhì tốc độ.
Hạo Thiên quá chán nản với sự đời trái ngang, nhìn ra trước mặt. Nhật Huy cũng mang vẻ mặt chán nản không kém gì anh. Anh lao tới, ôm chầm lấy Nhật Huy:
- Chúng ta tự yêu thương lấy nhau!
Nhật Huy gật gù, haiz...
Chỗ của mấy vị phụ huynh cũng rôm rả không kém, bố mẹ Minh Khang giải quyết êm đẹp xong dự án đá quý lần trước thì thu hoạch được không ít, bây giờ mới có thời gian về nước. Phải nói trong ba tập đoàn, Nhật Minh luôn tất bật hơn cả.
Mẹ Minh Khang nheo mắt nhìn:
- Chị Vân Thư, con bé kia...là?
- À, đấy là Vy Khánh, con dâu tương lai của tôi. - Bà Vân Thư không ngần ngại khẳng định chủ quyền của nó trước người bạn già.
- Haha, được! Hàn Phong cải thiện hơn nhiều rồi, đúng là một việc đáng mừng. - Mẹ Minh Khang tươi cười.
- À, vụ giữa Nhật Minh và Hải Yến...hai bên đã làm hòa chưa? - Ông Dương Tuấn Triết đang nằm lim dim ngủ, đột nhiên nhớ ra chuyện này.
- Làm hòa cả rồi. Thì ra là một hiểu lầm nhỏ. Haizz, vụ đấy làm tổn hại hai công ty không ít. - Bố Minh Khang thở dài. - À đúng rồi, gia đình họ cũng về nước mấy tháng rồi đấy!
- Về rồi sao? Đúng rồi, nên mời họ tới đây cho vui. - Bố Hạo Thiên đưa ra ý kiến. - Dù gì họ cũng chỉ có...
Không khí đột nhiên im lặng, nét mặt ai nấy đều thoáng u buồn.
- Đó là một tai nạn đáng tiếc. - Bà Vân Thư trầm ngâm.
- Thôi, không nói về vấn đề này nữa. Chuyện qua rồi. - Ông Dương Tuấn Triết cười qua loa, gạt chuyện này sang một bên.
***
Gần trưa, mọi công tác chuẩn bị đã hoàn thành. Dưới tán lá xanh mát, một bàn ăn thịnh soạn đã được dọn lên. Khỏi phải bàn, các vị phụ huynh mới nhìn qua nhưng đã vô cùng hài lòng về bữa tiệc nhỏ này.
Tiếng còi xe vang lệ trước cổng, cánh cổng tự động dần dần mở ra.
Bố Hạo Thiên tươi cười:
- Họ đến rồi đấy.
Không ai bảo ai, ba cặp phụ huynh đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng bước ra chỗ chiếc xe đang đỗ ở đằng kia. Lâu rồi không gặp.
Hạo Thiên đang cùng mọi người dọn thức ăn ra bàn, cũng là người phát hiện ra chiếc xe đó đầu tiên.
- Mọi người, chúng ta có mời thêm người khác nữa à?
Mọi người sau khi thấy chiếc xe cũng dừng mọi hoạt động lại, đứng yên nhìn. Cả đám đều ngơ ngác không biết vị khách này là ai.
- Là bố mẹ em à Tuệ San? - Minh Khang khẽ hỏi.
- Đâu có, bố mẹ em nếu đến sẽ báo trước, và cả, trong bộ sưu tập xe của bố em chưa từng có loại xe này...- Tuệ San trả lời trong hoang mang.
- Vậy là ai nhỉ? - Anh chép miệng.
Cánh cửa xe mở ra, thò cổ ra đầu tiên là ông Hồ Anh Quân, với khuôn mặt tươi cười nhãn hiệu The Face. Cả đám ngơ ngác nhìn. Thì ra...
Khuôn mặt thứ hai mà mọi người nhìn thấy là bà Mạc Thanh Nga, phu nhân chủ tịch tập đoàn Hải Yến. Bà mới nhìn qua đã thấy được vẻ đẹp quyền lực, sắc sảo trên từng mi-li-mét.
Hạo Thiên cảm thán:
- Ô, về nước rồi sao.
Nhưng...hai người bước ra vừa rồi vẫn chưa là tất cả. Hình như còn một người nữa vẫn đang ở trong xe.
Dương Hàn Phong với con mắt như vậy thì không thể không nhìn thấy, tuy nhiên hắn chẳng thể xác định thứ đang ngồi ghế sau là ai.
Một mái tóc đen óng xuất hiện sau cửa xe. Mọi người tròn mắt nhìn theo, cho đế khi thấy khuôn mặt của cô gái đó, tất thảy, đều bất ngờ đến rụng rời chân tay.
Đó là một cô gái có hai má lúm đồng tiền, hai chiếc răng khểnh rất đáng yêu...
Một dòng kí ức đột nhiên xẹt qua đầu nó, nó cảm thấy hơi chóng mặt...
Cô gái đó...mặc một bộ váy màu vàng, nở một nụ cười như ánh ban mai buổi sớm.
Tay đang cầm đĩa thức ăn của nó bỗng run lên. Nhưng...
Một tiếng đổ vỡ vang lên dưới chân nó. Cả đám giật mình, quay lại nhìn. Đĩa thức ăn trên tay Dương Hàn Phong đã không còn.
Hắn hơi run, nhìn chằm chằm vào cô gái vừa xuất hiện. Cô gái cũng nhìn chằm chằm vào hắn, cười tươi.
Một nụ cười như ánh dương rực rỡ, một nụ cười như cầu vồng sau mưa, một nụ cười như tia nắng mùa hạ, một nụ cười làm tan chảy trái tim bất kì ai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.