Oan Gia Ngõ Hẹp, Tôi Muốn Yêu Chắc
Chương 33: Đá Khẩu
Jaypham
07/05/2024
Ánh mắt cô ta có phần đa tình nhìn lấy hắn mà nói ” Lưu Văn lát anh có thể đưa em đến trường được không?”
Bánh mì trên tay Lưu Phong đồng thời rớt xuống, cậu cảm thấy sao mỗi lần cô ta lên tiếng liền tạo ra một cảm giác căng thẳng như vậy. Thấy hắn không trả lời cậu đành lên tiếng giải cứu lấy hắn và cả không khí ngộp ngạt này
“ Tiếc quá lát nữa anh ấy lại chở em với chị Doãn Đình rồi sợ là không đủ xe”
Cô ta không tin cô ta chỉ tin những lời mà hắn nói đành nhìn hắn chờ đợi câu trả lời “ Có phải vậy không”
Thái độ im lặng của hắn hoàn toàn thay cho sự trả lời, kế hoạch của cô ta tưởng chừng như bị sụp đổ nhưng lại ngay sau đó ánh mắt cô ta lại sáng rực lên khi nghe hắn nói
“ Em muốn đi thì cứ việc nhờ quản gia hàn chở đến không cần phải hỏi”
Bạch Nguyệt Lâm và Lưu Chấn Hoa đang cắt miếng thịt trên dĩa lời nói của hắn có phần khiến động tác dừng lại, hai bọn họ mở to mắt nhìn nhau rốt cục con trai của hai người họ thực sự nhận thức được ý đồ của cô ta không?
Lưu Phong nghe thấy cậu còn suýt nữa bị hắn làm cho mắc nghẹn, cậu đã nói tới mức đó mà hắn vẫn còn cho cô ta tuỳ tiện như vậy đúng là khiến người khác phải bực mình. Cậu không chịu đựng được nữa liền đứng dậy xách balo ra ngoài trước
“ Con đi học trước đây!”
Bạch Nguyệt Lâm bối rối nhìn Lưu Phong “ anh con còn chưa ăn xong nữa mà”
Cậu tỏ ra chán nản liếc nhìn con người đang dửng dưng vẫn còn ngồi ăn, mặt lại chẳng có tí cảm xúc nào. Cậu thở dài buông lời
“ Con ra xe đợi trước chứ ngồi đây chắc lát nữa cũng sẽ bị ai đó làm cho nghẹt đến chết “
Bà nghe vậy thì cũng chẳng thể nào từ chối “ Đi đi, nhớ tối nay về sớm đấy hôm nay là sinh nhật của con đó”
Cậu gật đầu chào tạm biệt bà rồi ra xe ngồi đợi, bà hơi hướng cầm về phía Lưu Văn và Doãn Đình nhìn hai bọn họ mặt mày người nào người này vẫn bình thản, im lặng chẳng nói tới nhau câu nào. Bà lắc đầu chán ngẩm, không lẽ con dâu tương lai của bà sẽ không phải là cô đấy chứ?
Bạch Nguyệt Lâm nghĩ tới thôi đã thấy khốn khổ bà lập tức chấm dứt dòng suy nghĩ điên rồ này trong đầu mình, thấp giọng nói:
“ Lưu Văn Doãn Đình hai đứa hôm nay về sớm có biết chưa?”
Lưu Văn ăn xong bữa sáng, hắn rút khăn giấy trên bàn chậm rãi lau miệng sau đó liền chuyển tầm nhìn qua sang bên cạnh. Nhìn dáng vẻ Doãn Đình có lẽ món này hợp khẩu vị với cô nên cô ăn mới ngon như vậy còn chẳng thèm để tâm đến lời nói của người khác, điều đó không biết vì sao lại có thể hắn nở nụ cười nhưng nụ cười đó người khác nhìn vào cũng chẳng phát hiện ra.
Lưu Văn bất ngờ phun ra từng chữ “ Mẹ phải hỏi cậu ấy lúc về có hẹn với cậu nam sinh nào đi chơi không đã”
Doãn Đình vừa nghe thấy đồ ăn từ trong khoang miệng khô đến nỗi khiến cho cổ họng cô bị nghẹn, lập tức ho sặc sụa. Lưu Văn khoanh tay dựa lưng vào ghế, cổ họng bật ra một tiếng cười. Hắn chỉ tuỳ tiện nói đại thôi có cần phải đến mất đó không?
Bạch Nguyệt Lâm tưởng trừng nghe nhầm nhưng vẫn bình tĩnh nhắc nhở cô “ Ăn chậm thôi”
Cô giơ tay cầm lấy ly nước uống vài ngụm xác định được đồ ăn đã được trôi hết xuống bụng cô mới quay đầu sang phía Bạch Tỷ rồi mỉm cười một cái
“ Viên tỷ, dì đừng nghe cậu ấy nói bậy chiều nay tan học cháu sẽ về nhà ạ”
Nghe được câu trả lời từ chính miệng của cô lòng bà như trút bỏ đi được gánh nặng nhưng bà đâu biết được trước khi cô trả lời bà ở dưới bàn ăn cô liền cho hắn một bài học đâu…
[….]
Hôm nay ngày đầu tiên Diêm Tinh quay trở về lại ngồi trường này, ngày đầu cô ta đã khiến cho tất cả mọi phải bất ngờ vì sự xuất hiện không hề báo trước đặt biệt là đám nữ sinh. Đặc biệt hơn cô ta còn được xếp vào chung lớp với Khiết Đường, sự xuất hiện bất ngờ này cả trên diễn đàn đều lan truyền một cách nhanh chóng
Lý Hoành Quân vừa đọc được tin tức là kéo tay hắn qua tra hỏi ngay “ Nói! Cậu biết chuyện này rồi đúng không?”
Hắn chóng tay lên bàn, lông mi đen cụp xuống chỉ gật đầu một cái rồi lại nằm lăn ra trên bàn
Làm sao Lý Hoành Quân có thể tha cho hắn dễ dàng như vậy được? Anh dùng mọi sức để kéo cơ thể hắn dậy hỏi cho ra lẽ
“ Em ấy về khi nào? Sao tôi lại là người biết cuối cùng vậy”
Bị anh lôi trở dậy mắt có phần đen lại nhìn qua trông có vẻ như hắn đang rất là kiên nhẫn với cái tên Lý Hoành Quân này, đành tuỳ tiện nói cho anh biết
“ Hôm qua, xong rồi thì cậu mau cút dùm”
Bánh mì trên tay Lưu Phong đồng thời rớt xuống, cậu cảm thấy sao mỗi lần cô ta lên tiếng liền tạo ra một cảm giác căng thẳng như vậy. Thấy hắn không trả lời cậu đành lên tiếng giải cứu lấy hắn và cả không khí ngộp ngạt này
“ Tiếc quá lát nữa anh ấy lại chở em với chị Doãn Đình rồi sợ là không đủ xe”
Cô ta không tin cô ta chỉ tin những lời mà hắn nói đành nhìn hắn chờ đợi câu trả lời “ Có phải vậy không”
Thái độ im lặng của hắn hoàn toàn thay cho sự trả lời, kế hoạch của cô ta tưởng chừng như bị sụp đổ nhưng lại ngay sau đó ánh mắt cô ta lại sáng rực lên khi nghe hắn nói
“ Em muốn đi thì cứ việc nhờ quản gia hàn chở đến không cần phải hỏi”
Bạch Nguyệt Lâm và Lưu Chấn Hoa đang cắt miếng thịt trên dĩa lời nói của hắn có phần khiến động tác dừng lại, hai bọn họ mở to mắt nhìn nhau rốt cục con trai của hai người họ thực sự nhận thức được ý đồ của cô ta không?
Lưu Phong nghe thấy cậu còn suýt nữa bị hắn làm cho mắc nghẹn, cậu đã nói tới mức đó mà hắn vẫn còn cho cô ta tuỳ tiện như vậy đúng là khiến người khác phải bực mình. Cậu không chịu đựng được nữa liền đứng dậy xách balo ra ngoài trước
“ Con đi học trước đây!”
Bạch Nguyệt Lâm bối rối nhìn Lưu Phong “ anh con còn chưa ăn xong nữa mà”
Cậu tỏ ra chán nản liếc nhìn con người đang dửng dưng vẫn còn ngồi ăn, mặt lại chẳng có tí cảm xúc nào. Cậu thở dài buông lời
“ Con ra xe đợi trước chứ ngồi đây chắc lát nữa cũng sẽ bị ai đó làm cho nghẹt đến chết “
Bà nghe vậy thì cũng chẳng thể nào từ chối “ Đi đi, nhớ tối nay về sớm đấy hôm nay là sinh nhật của con đó”
Cậu gật đầu chào tạm biệt bà rồi ra xe ngồi đợi, bà hơi hướng cầm về phía Lưu Văn và Doãn Đình nhìn hai bọn họ mặt mày người nào người này vẫn bình thản, im lặng chẳng nói tới nhau câu nào. Bà lắc đầu chán ngẩm, không lẽ con dâu tương lai của bà sẽ không phải là cô đấy chứ?
Bạch Nguyệt Lâm nghĩ tới thôi đã thấy khốn khổ bà lập tức chấm dứt dòng suy nghĩ điên rồ này trong đầu mình, thấp giọng nói:
“ Lưu Văn Doãn Đình hai đứa hôm nay về sớm có biết chưa?”
Lưu Văn ăn xong bữa sáng, hắn rút khăn giấy trên bàn chậm rãi lau miệng sau đó liền chuyển tầm nhìn qua sang bên cạnh. Nhìn dáng vẻ Doãn Đình có lẽ món này hợp khẩu vị với cô nên cô ăn mới ngon như vậy còn chẳng thèm để tâm đến lời nói của người khác, điều đó không biết vì sao lại có thể hắn nở nụ cười nhưng nụ cười đó người khác nhìn vào cũng chẳng phát hiện ra.
Lưu Văn bất ngờ phun ra từng chữ “ Mẹ phải hỏi cậu ấy lúc về có hẹn với cậu nam sinh nào đi chơi không đã”
Doãn Đình vừa nghe thấy đồ ăn từ trong khoang miệng khô đến nỗi khiến cho cổ họng cô bị nghẹn, lập tức ho sặc sụa. Lưu Văn khoanh tay dựa lưng vào ghế, cổ họng bật ra một tiếng cười. Hắn chỉ tuỳ tiện nói đại thôi có cần phải đến mất đó không?
Bạch Nguyệt Lâm tưởng trừng nghe nhầm nhưng vẫn bình tĩnh nhắc nhở cô “ Ăn chậm thôi”
Cô giơ tay cầm lấy ly nước uống vài ngụm xác định được đồ ăn đã được trôi hết xuống bụng cô mới quay đầu sang phía Bạch Tỷ rồi mỉm cười một cái
“ Viên tỷ, dì đừng nghe cậu ấy nói bậy chiều nay tan học cháu sẽ về nhà ạ”
Nghe được câu trả lời từ chính miệng của cô lòng bà như trút bỏ đi được gánh nặng nhưng bà đâu biết được trước khi cô trả lời bà ở dưới bàn ăn cô liền cho hắn một bài học đâu…
[….]
Hôm nay ngày đầu tiên Diêm Tinh quay trở về lại ngồi trường này, ngày đầu cô ta đã khiến cho tất cả mọi phải bất ngờ vì sự xuất hiện không hề báo trước đặt biệt là đám nữ sinh. Đặc biệt hơn cô ta còn được xếp vào chung lớp với Khiết Đường, sự xuất hiện bất ngờ này cả trên diễn đàn đều lan truyền một cách nhanh chóng
Lý Hoành Quân vừa đọc được tin tức là kéo tay hắn qua tra hỏi ngay “ Nói! Cậu biết chuyện này rồi đúng không?”
Hắn chóng tay lên bàn, lông mi đen cụp xuống chỉ gật đầu một cái rồi lại nằm lăn ra trên bàn
Làm sao Lý Hoành Quân có thể tha cho hắn dễ dàng như vậy được? Anh dùng mọi sức để kéo cơ thể hắn dậy hỏi cho ra lẽ
“ Em ấy về khi nào? Sao tôi lại là người biết cuối cùng vậy”
Bị anh lôi trở dậy mắt có phần đen lại nhìn qua trông có vẻ như hắn đang rất là kiên nhẫn với cái tên Lý Hoành Quân này, đành tuỳ tiện nói cho anh biết
“ Hôm qua, xong rồi thì cậu mau cút dùm”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.