Oan Gia Ngõ Hẹp, Tôi Muốn Yêu Chắc
Chương 37: Đuổi Người
Jaypham
17/05/2024
Hắn đặt ly rượu trên bàn rồi nhàn nhãn nói “ Tìm cho Diễm Tinh một nơi ở mới “
“ Cậu không sợ em ấy làm loạn à?”
Hắn quay lưng lại đối diện với gương mặt ngạc nhiên đang đứng trước mặt mình “ Dù sao ở đây cũng không tiện, em ấy ra ngoài thì tốt hơn tôi không sợ em ấy làm loạn chỉ sợ là em ấy nghĩ dại dốt mà thôi”
Anh uống một miếng rượu rồi nói “ Cậu vẫn còn…”
Lời hắn đột nhiên cắt ngang “ Không còn “
“ Được vậy tôi sẽ kiếm giúp cậu nơi ở mới cho em ấy”
[…]
Sau khi hai người bọn họ nói chuyện với nhau được một lúc thì Lý Hoành Quân mới chịu rời đi. Hắn cảm thấy mệt mỏi có chút gì đau đầu chắc lúc nãy hắn có hơi uống nhiều rượu, Lưu Văn đưa tay chạm nhẹ bên hai thái dương rồi xoa đều nó.
Đôi chân thon đi dọc theo hành lang sau đó chân hắn lại khựng ngay trước cửa phòng Diễm Tinh, hắn chần trừ không dám mở cửa.
Bây giờ cũng đã hơn 10 giờ, giờ này chắc là ả đang ngủ hắn sợ làm phiền người khác đành xoay người bỏ đi nhưng điều gì đó trong người hắn lại muốn hối thúc hắn phải xoay người trở lại. Hắn hít một hơi thật sâu rồi gõ mạnh vào cửa
“ Cốc cốc”
Đợi được một hồi lâu, cạnh cửa cũng được mở ra. Hình ảnh trước mặt khiến hắn có chút giật mình lập tức xoay mặt sang chỗ khác
“ Diễm Tinh mau mặc đồ vào “
Ả ta nhìn từ đầu đến cuối, chẳng phải ả đang mặc đồ sao? “ Em có mặc mà?”
Hắn mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa “ Ý anh không phải như vậy”
Ả ta hiểu ý liền xoay người vào bên trong nhanh chóng lấy áo choàng mặc vào, trên người ả chỉ có một cái đầm ngủ bằng lụa thật mỏng manh nếu là người đàn ông khác nhìn vào thì chắc chắn họ sẽ nãy sinh dục vọng với ả ta nhưng rất tiếc hắn thì không thể…
Giọng nhỏ nhẹ nói “ Em xong rồi, anh mở mắt ra đi”
Hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mặt nghiêm túc liếc nhìn người phụ nữ trước mặt “ Trời đang lạnh em mặc ít như vậy không thấy lạnh sao?”
“ Không, em quen rồi. Sao thế trễ vậy anh còn qua bên phòng em có chuyện gì à?”
“ Vào phòng nói có được không?”
Ả gật đầu nép sang một bên để hắn dễ dàng đi vào, sau đó ả đóng cửa lại rồi đi vào sau
“ Lý Hoành Quân đang tìm cho em một chỗ ở mới nếu không ngại em có thể qua đó ở” hắn không lòng vòng mà nói thẳng
Ả ta bất ngờ, hắn đến tìm ả ta khuya như vậy chỉ để muốn đuổi ả đi thôi sao?
“ Em không cần, em chỉ muốn ở đây”
“ Ở đây rất bất tiện với em, em không thấy sao?”
Ả ta có chút bực bội khoanh tay trước ngực nói “ Không thấy”
Người kia có vẻ như không quan tâm, nhún vai một cái rồi lạnh nhạt xoay người ra cửa “ Em đừng hối hận”
Chưa nói chuyện được bao lâu hắn đã nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện. Ả ta tức giận hét lớn, đập tất cả đồ đạc trên bàn xuống dưới đất
“ Con mẹ nó, anh đuổi tôi đi dễ vậy sao! Tôi không để các người sống vui vẻ trong cái nhà này được đâu”
[…]
Sáng hôm sau vẫn như mọi hôm, cô đều xuống nhà để ăn sáng nhưng hôm nay thật lạ chẳng có ai ngồi ở trong phòng để ăn sáng cả. Doãn Đình chỉ thấy bác quản gia Hàn là đang tất bật chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô thôi
Cô tò mò liền hỏi “ quản gia Hàn mọi người đâu hết rồi ạ “
Quản gia Hàn thấy cô liền nở nụ cười “ Phu nhân và Ông chủ hôm nay có việc đã đi giải quyết mai mới về ạ, còn nhị thiếu gia cậu ấy hôm qua có hơi say nên còn ngủ trên lầu, thiếu gia và tiểu thư Chu vừa đến trường rồi “
Cô gật đầu xem như đã hiểu, sáng sớm chẳng có tinh thần để ăn nên đành chào tạm biệt quản gia Hàn rồi tự mình đi học
[…]
Vừa vào lớp đã bị tên Tạ Phi chặn lại “ Còn hai ngày nữa là thi hoa khôi, cậu có chuẩn bị tốt không đó”
Tạ Phi không nhắc cô cũng quên, còn hai ngày nữa là thi làm sao cô chuẩn bị kịp. Muốn nói dối cậu ta nhưng ánh mắt của cô làm sao có thể qua mắt được Tạ Phi chứ?
Thấy cô đứng im, cậu ta quơ tay lên trước mặt “ Này, ổn chứ?”
“ Hả? Tôi chưa chuẩn bị gì cả…”
Tạ Phi tiêu hoá được lời cô vừa nói, lập tức trong lòng lại bốc lên ngọn lửa. Cậu ta đã cất công chuẩn bị hết mọi thứ cho cô vậy mà bây giờ cô nói chưa chuẩn bị gì hết.
Doãn Đình nhận thức được cậu ta đang bốc hoả, cô liền cẩn thận kéo góc áo cậu ta mà dỗ dành
“ Tạ Phi của tôi ơi, cậu đừng giận chỉ là do tôi bận làm nhiều bài tập quá hay là chiều nay chúng ta cũng nhau tập có được không?”
Tạ Phi hít một hơi liền liếc cô một cái “ Được, đừng có mà trốn tôi đấy”
“ Cậu không sợ em ấy làm loạn à?”
Hắn quay lưng lại đối diện với gương mặt ngạc nhiên đang đứng trước mặt mình “ Dù sao ở đây cũng không tiện, em ấy ra ngoài thì tốt hơn tôi không sợ em ấy làm loạn chỉ sợ là em ấy nghĩ dại dốt mà thôi”
Anh uống một miếng rượu rồi nói “ Cậu vẫn còn…”
Lời hắn đột nhiên cắt ngang “ Không còn “
“ Được vậy tôi sẽ kiếm giúp cậu nơi ở mới cho em ấy”
[…]
Sau khi hai người bọn họ nói chuyện với nhau được một lúc thì Lý Hoành Quân mới chịu rời đi. Hắn cảm thấy mệt mỏi có chút gì đau đầu chắc lúc nãy hắn có hơi uống nhiều rượu, Lưu Văn đưa tay chạm nhẹ bên hai thái dương rồi xoa đều nó.
Đôi chân thon đi dọc theo hành lang sau đó chân hắn lại khựng ngay trước cửa phòng Diễm Tinh, hắn chần trừ không dám mở cửa.
Bây giờ cũng đã hơn 10 giờ, giờ này chắc là ả đang ngủ hắn sợ làm phiền người khác đành xoay người bỏ đi nhưng điều gì đó trong người hắn lại muốn hối thúc hắn phải xoay người trở lại. Hắn hít một hơi thật sâu rồi gõ mạnh vào cửa
“ Cốc cốc”
Đợi được một hồi lâu, cạnh cửa cũng được mở ra. Hình ảnh trước mặt khiến hắn có chút giật mình lập tức xoay mặt sang chỗ khác
“ Diễm Tinh mau mặc đồ vào “
Ả ta nhìn từ đầu đến cuối, chẳng phải ả đang mặc đồ sao? “ Em có mặc mà?”
Hắn mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa “ Ý anh không phải như vậy”
Ả ta hiểu ý liền xoay người vào bên trong nhanh chóng lấy áo choàng mặc vào, trên người ả chỉ có một cái đầm ngủ bằng lụa thật mỏng manh nếu là người đàn ông khác nhìn vào thì chắc chắn họ sẽ nãy sinh dục vọng với ả ta nhưng rất tiếc hắn thì không thể…
Giọng nhỏ nhẹ nói “ Em xong rồi, anh mở mắt ra đi”
Hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mặt nghiêm túc liếc nhìn người phụ nữ trước mặt “ Trời đang lạnh em mặc ít như vậy không thấy lạnh sao?”
“ Không, em quen rồi. Sao thế trễ vậy anh còn qua bên phòng em có chuyện gì à?”
“ Vào phòng nói có được không?”
Ả gật đầu nép sang một bên để hắn dễ dàng đi vào, sau đó ả đóng cửa lại rồi đi vào sau
“ Lý Hoành Quân đang tìm cho em một chỗ ở mới nếu không ngại em có thể qua đó ở” hắn không lòng vòng mà nói thẳng
Ả ta bất ngờ, hắn đến tìm ả ta khuya như vậy chỉ để muốn đuổi ả đi thôi sao?
“ Em không cần, em chỉ muốn ở đây”
“ Ở đây rất bất tiện với em, em không thấy sao?”
Ả ta có chút bực bội khoanh tay trước ngực nói “ Không thấy”
Người kia có vẻ như không quan tâm, nhún vai một cái rồi lạnh nhạt xoay người ra cửa “ Em đừng hối hận”
Chưa nói chuyện được bao lâu hắn đã nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện. Ả ta tức giận hét lớn, đập tất cả đồ đạc trên bàn xuống dưới đất
“ Con mẹ nó, anh đuổi tôi đi dễ vậy sao! Tôi không để các người sống vui vẻ trong cái nhà này được đâu”
[…]
Sáng hôm sau vẫn như mọi hôm, cô đều xuống nhà để ăn sáng nhưng hôm nay thật lạ chẳng có ai ngồi ở trong phòng để ăn sáng cả. Doãn Đình chỉ thấy bác quản gia Hàn là đang tất bật chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô thôi
Cô tò mò liền hỏi “ quản gia Hàn mọi người đâu hết rồi ạ “
Quản gia Hàn thấy cô liền nở nụ cười “ Phu nhân và Ông chủ hôm nay có việc đã đi giải quyết mai mới về ạ, còn nhị thiếu gia cậu ấy hôm qua có hơi say nên còn ngủ trên lầu, thiếu gia và tiểu thư Chu vừa đến trường rồi “
Cô gật đầu xem như đã hiểu, sáng sớm chẳng có tinh thần để ăn nên đành chào tạm biệt quản gia Hàn rồi tự mình đi học
[…]
Vừa vào lớp đã bị tên Tạ Phi chặn lại “ Còn hai ngày nữa là thi hoa khôi, cậu có chuẩn bị tốt không đó”
Tạ Phi không nhắc cô cũng quên, còn hai ngày nữa là thi làm sao cô chuẩn bị kịp. Muốn nói dối cậu ta nhưng ánh mắt của cô làm sao có thể qua mắt được Tạ Phi chứ?
Thấy cô đứng im, cậu ta quơ tay lên trước mặt “ Này, ổn chứ?”
“ Hả? Tôi chưa chuẩn bị gì cả…”
Tạ Phi tiêu hoá được lời cô vừa nói, lập tức trong lòng lại bốc lên ngọn lửa. Cậu ta đã cất công chuẩn bị hết mọi thứ cho cô vậy mà bây giờ cô nói chưa chuẩn bị gì hết.
Doãn Đình nhận thức được cậu ta đang bốc hoả, cô liền cẩn thận kéo góc áo cậu ta mà dỗ dành
“ Tạ Phi của tôi ơi, cậu đừng giận chỉ là do tôi bận làm nhiều bài tập quá hay là chiều nay chúng ta cũng nhau tập có được không?”
Tạ Phi hít một hơi liền liếc cô một cái “ Được, đừng có mà trốn tôi đấy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.