Oan Gia Ngõ Hẹp, Tôi Muốn Yêu Chắc
Chương 38: Phòng Tập Diễn
Jaypham
17/05/2024
Hai người họ tan học xong liền quyết định xuống phòng tập diễn để diễn tập, Tạ Phi cậu ta ngồi một góc dám sát cô. Lúc nhỏ bọn họ cũng cùng nhau diễn tập như vậy, quả thật lúc cô múa nhìn rất đẹp những động tác mềm mại được thề hiện rõ nét trên cơ thể cô người ngoài nhìn vào không khỏi rời mắt
Cậu ta ngẩn người nhìn cô được một lúc thì điện thoại trong cặp bất ngờ gọi đến cắt ngang tầm mắt của cậu ta “ Alo?”
[ Tạ Phi mau về nhà gặp bà nội vừa bị té cầu thang hiện giờ đang nằm trong phòng cấp cứu ] giọng người phụ nữ bên đầu giây đang run rẩy hối thúc cậu
Tay cậu giữ chặt lấy điện thoại, nhịp thở dồn dập nhưng vẫn cố giữ bình tình để đáp lại [ Vâng con về ngay ]
Doãn Đình trên sân khấu bất ngờ dừng động tác, cô nhìn về hướng Tạ Phi thấy cậu ta có vẻ không ổn đành lớn giọng kêu lớn
“ Tạ Phi cậu ổn không đó, có chuyện gì à”
Tạ Phi sợ cô lo lắng, không muốn làm cô mất tập trung hiếm khi cô có thời gian tập hăng say như vậy cậu không nỡ cắt ngang như vậy đành nối dối
“ Không sao, tớ có chút chuyện cần giải quyết. Cậu tập một mình có được không?”
Cô gật đầu, vẫy vẫy tay bảo cậu ta cứ rời đi đi ở đây cô có thể tự lo được “ Được cậu đi trước đi”
Nhận được câu trả lời, cậu ta mới yên tâm xách cặp rời khỏi. Doãn Đình cứ thể mà mãi mê tập tiếp, vì trong phần thi hoa khôi trường cô sẽ bắt mỗi cá nhân mỗi người sẽ biểu diễn một tiết mục riêng.
Tên Tạ Phi kia biết rõ lúc nhỏ cô có đi học múa nay lại lựa cô múa động tác khó, tập mãi mới cơ thể mới mềm mại đi một chút.
Cô cứ mãi mê tập không ngừng nghỉ đến khi trời tối dần cũng chẳng thèm để ý. Đột nhiên cô bị mất thăng bằng mà ngã nhào xuống dưới đất
“ Aaa…chết tiệt chật chân rồi” Chân cô đau nhứt khiến cả người không thể nhúc nhích được
“ Tên Tạ Phi đáng ghét kia chọn cho bài nhảy thật khó bây giờ chân thành ra như vậy”
Bây giờ trong phòng chỉ có một mình cô chân cô thì lại thành ra như thế nào đúng là những thứ xui xẻo thường hay đến cô.
“ Sầm”
Một tiếng động lớn phát ra từ bên ngoài cửa, hình như là cánh cửa bị người nào đó khoá lại thì phải. Đúng lúc đèn lại bị tắt, cô bất lực chửi rủa
“ Chết tiệt, hôm nay xui xẻo quá vậy nè”
Bác bảo vệ hôm nay đi tuần tra vào buổi tối thấy cửa phòng tập diễn vẫn còn cửa chưa khoá, ông thầm nghĩ mấy cái đứa học sinh này thường ngày hay lên đây chơi nay lại không khoá cửa nếu để hiệu trưởng thấy ông sẽ bị đuổi mất. Thế là ông quyết định khoá cửa lại mặc kệ có mở cửa kiểm tra xem bên trong có người hay không …
Điện thoại Doãn Đình đúng lúc lại reo lên, cô quay đầu nhìn về hướng cặp mình. Cặp cô để khá xa sân khẩu, chân cô lại bị như vậy làm sao với tới lấy được. Doãn Đình cố gắng nhúc nhích nhưng càng cử động chân cô lại càng đau dữ dội. Không được rồi, cô không thể đi được…
[…]
Cả nhà họ Lưu cùng đợi cô về mới ăn tối nhưng đợi mãi cô vẫn chưa về. Sắc mặt quản gia Hàn càng trở nên khó coi hơn, ông lo lắng hối thúc Lưu Văn gọi điện cho cô nhưng gọi mãi tiếng chuông điện thoại bên đầu dây bên kia vẫn không có ai bắt máy
Lòng Lưu Văn hắn cũng sôi sục, khó chịu chẳng đợi được bao lâu hắn liền đứng dậy cầm lấy một chiếc chìa khoá xe, không nhanh không chậm nói
“ Cháu đi tìm cậu ấy”
Diễm Tinh nhìn bóng lưng hắn, hắn gấp gáp như vậy chỉ muốn tìm cô ta về đây thôi sao? Nghĩ tới trong lòng ả liền khó chịu càng ganh ghét với Doãn Đình nhiều hơn
[…]
Hắn vừa đạp chân ga vừa đưa tay ấn vào số điện thoại quen thuộc trên màn hình. Người bên kia nhận được kết nối lập tức trả lời
[ Có chuyện gì vậy Thiếu gia ]
Giọng hắn trầm thấp nói “ Cậu giỏi công nghệ như vậy tôi nhờ cậu một việc”
[ Nói đi ]
“ Cậu tra giúp tôi số điện thoại của Doãn Đình hiện tại cậu ấy đang ở đâu”
Lý Hoành Quân nhận được yêu cầu nhanh chóng tìm giúp hắn, quả nhiên anh rất giỏi công nghệ nên đối với việc này đối với anh không khó chưa đầy bao lâu đã tìm ra vị trí của cô
Hắn không thèm cảm ơn một tiếng mà cắt ngang cuộc điện thoại.
[…]
Hắn lái xe đến trường nhưng cửa cổng bên ngoài lại bị khoá, hắn liền mở cửa xe đi đến chỗ bảo vệ mà kêu cửa. Kêu mãi chẳng có ai chịu trả lời hắn. Hắn đành phải leo rào vào mới có thể vào được bên trong
Tốc độ chân của hắn càng ngày càng nhanh lên trên lầu. Cánh cửa bên ngoài phòng diễn tập hắn thấy người khác đã chốt khoá, không còn cách nào khác hắn đành dùng chân mình đạp gãy luôn chốt khoá cửa. Hắn lùi ra xa rồi đạp một cái thật mạnh vào cửa, thế là cửa cũng được mở ra
Hắn vội vàng đẩy cảnh cửa ra, bước vào bên trong nhìn xung quanh phòng là không gian tối ôm. Hắn chẳng thấy bóng dáng cô đầu liền chạy đến chỗ công tắc để tìm kiếm nút bật đèn
Cậu ta ngẩn người nhìn cô được một lúc thì điện thoại trong cặp bất ngờ gọi đến cắt ngang tầm mắt của cậu ta “ Alo?”
[ Tạ Phi mau về nhà gặp bà nội vừa bị té cầu thang hiện giờ đang nằm trong phòng cấp cứu ] giọng người phụ nữ bên đầu giây đang run rẩy hối thúc cậu
Tay cậu giữ chặt lấy điện thoại, nhịp thở dồn dập nhưng vẫn cố giữ bình tình để đáp lại [ Vâng con về ngay ]
Doãn Đình trên sân khấu bất ngờ dừng động tác, cô nhìn về hướng Tạ Phi thấy cậu ta có vẻ không ổn đành lớn giọng kêu lớn
“ Tạ Phi cậu ổn không đó, có chuyện gì à”
Tạ Phi sợ cô lo lắng, không muốn làm cô mất tập trung hiếm khi cô có thời gian tập hăng say như vậy cậu không nỡ cắt ngang như vậy đành nối dối
“ Không sao, tớ có chút chuyện cần giải quyết. Cậu tập một mình có được không?”
Cô gật đầu, vẫy vẫy tay bảo cậu ta cứ rời đi đi ở đây cô có thể tự lo được “ Được cậu đi trước đi”
Nhận được câu trả lời, cậu ta mới yên tâm xách cặp rời khỏi. Doãn Đình cứ thể mà mãi mê tập tiếp, vì trong phần thi hoa khôi trường cô sẽ bắt mỗi cá nhân mỗi người sẽ biểu diễn một tiết mục riêng.
Tên Tạ Phi kia biết rõ lúc nhỏ cô có đi học múa nay lại lựa cô múa động tác khó, tập mãi mới cơ thể mới mềm mại đi một chút.
Cô cứ mãi mê tập không ngừng nghỉ đến khi trời tối dần cũng chẳng thèm để ý. Đột nhiên cô bị mất thăng bằng mà ngã nhào xuống dưới đất
“ Aaa…chết tiệt chật chân rồi” Chân cô đau nhứt khiến cả người không thể nhúc nhích được
“ Tên Tạ Phi đáng ghét kia chọn cho bài nhảy thật khó bây giờ chân thành ra như vậy”
Bây giờ trong phòng chỉ có một mình cô chân cô thì lại thành ra như thế nào đúng là những thứ xui xẻo thường hay đến cô.
“ Sầm”
Một tiếng động lớn phát ra từ bên ngoài cửa, hình như là cánh cửa bị người nào đó khoá lại thì phải. Đúng lúc đèn lại bị tắt, cô bất lực chửi rủa
“ Chết tiệt, hôm nay xui xẻo quá vậy nè”
Bác bảo vệ hôm nay đi tuần tra vào buổi tối thấy cửa phòng tập diễn vẫn còn cửa chưa khoá, ông thầm nghĩ mấy cái đứa học sinh này thường ngày hay lên đây chơi nay lại không khoá cửa nếu để hiệu trưởng thấy ông sẽ bị đuổi mất. Thế là ông quyết định khoá cửa lại mặc kệ có mở cửa kiểm tra xem bên trong có người hay không …
Điện thoại Doãn Đình đúng lúc lại reo lên, cô quay đầu nhìn về hướng cặp mình. Cặp cô để khá xa sân khẩu, chân cô lại bị như vậy làm sao với tới lấy được. Doãn Đình cố gắng nhúc nhích nhưng càng cử động chân cô lại càng đau dữ dội. Không được rồi, cô không thể đi được…
[…]
Cả nhà họ Lưu cùng đợi cô về mới ăn tối nhưng đợi mãi cô vẫn chưa về. Sắc mặt quản gia Hàn càng trở nên khó coi hơn, ông lo lắng hối thúc Lưu Văn gọi điện cho cô nhưng gọi mãi tiếng chuông điện thoại bên đầu dây bên kia vẫn không có ai bắt máy
Lòng Lưu Văn hắn cũng sôi sục, khó chịu chẳng đợi được bao lâu hắn liền đứng dậy cầm lấy một chiếc chìa khoá xe, không nhanh không chậm nói
“ Cháu đi tìm cậu ấy”
Diễm Tinh nhìn bóng lưng hắn, hắn gấp gáp như vậy chỉ muốn tìm cô ta về đây thôi sao? Nghĩ tới trong lòng ả liền khó chịu càng ganh ghét với Doãn Đình nhiều hơn
[…]
Hắn vừa đạp chân ga vừa đưa tay ấn vào số điện thoại quen thuộc trên màn hình. Người bên kia nhận được kết nối lập tức trả lời
[ Có chuyện gì vậy Thiếu gia ]
Giọng hắn trầm thấp nói “ Cậu giỏi công nghệ như vậy tôi nhờ cậu một việc”
[ Nói đi ]
“ Cậu tra giúp tôi số điện thoại của Doãn Đình hiện tại cậu ấy đang ở đâu”
Lý Hoành Quân nhận được yêu cầu nhanh chóng tìm giúp hắn, quả nhiên anh rất giỏi công nghệ nên đối với việc này đối với anh không khó chưa đầy bao lâu đã tìm ra vị trí của cô
Hắn không thèm cảm ơn một tiếng mà cắt ngang cuộc điện thoại.
[…]
Hắn lái xe đến trường nhưng cửa cổng bên ngoài lại bị khoá, hắn liền mở cửa xe đi đến chỗ bảo vệ mà kêu cửa. Kêu mãi chẳng có ai chịu trả lời hắn. Hắn đành phải leo rào vào mới có thể vào được bên trong
Tốc độ chân của hắn càng ngày càng nhanh lên trên lầu. Cánh cửa bên ngoài phòng diễn tập hắn thấy người khác đã chốt khoá, không còn cách nào khác hắn đành dùng chân mình đạp gãy luôn chốt khoá cửa. Hắn lùi ra xa rồi đạp một cái thật mạnh vào cửa, thế là cửa cũng được mở ra
Hắn vội vàng đẩy cảnh cửa ra, bước vào bên trong nhìn xung quanh phòng là không gian tối ôm. Hắn chẳng thấy bóng dáng cô đầu liền chạy đến chỗ công tắc để tìm kiếm nút bật đèn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.