Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 95: … 400 triệu rất là lớn nhưng rất tiếc đối với cháu nó ... chẳng là cái gì cả!

It's me

16/12/2013

Nó đứng dậy, chật vật khó khăn để kéo cái valy nặng trịch chứa toàn tiền đó, dù không nhìn nó vẫn biết cái bà Dương Minh Thư đó đang "ưu ái" dành cho nó ánh mắt đắc thắng. Nó kéo cái valy lại gần phía mình, đưa bàn tay gầy gầy run rẩy của mình ra vuốt vuốt nhẹ nhàng lên những tờ tiền trong cái valy đó có vẻ như nâng niu, nhìn khá lâu và nó mỉm cười tươi tắn đóng ngay lại.

Nó chợt ngẩng lên, vẫn giữ nguyên nụ cười rất kiên định :

- Cháu quyết định rồi, 400 triệu này …

Một cái nhếch miệng thâm thúy của người phụ nữ đó xoẹt qua đáy mắt nó, rất tốt ừ thì cứ hả hê đi, cứ cười đi, tôi sẽ không ngoan ngoãn đi theo như dự liệu của bà đâu.

- … cháu không cần.

Nụ cười chợt đông cứng trên khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt khó tin của người đàn ông xa lạ dõi về phía nó. Như hiểu ra điều gì sâu xa bà ta lại nở một nụ cười, ra vẻ thấu hiểu :

- Suy nghĩ kĩ đi cô bé, 400 triệu không phải là nhỏ đâu, với những người như cô bé thì đó là cả một gia tài đó …. A, tôi hiểu rồi, có phải với cháu như thế vẫn còn ít có đúng không? Thế này đi, cháu muốn bao nhiêu cứ nói, chúng tôi sẽ đáp ứng đầy đủ cho cháu …

- Đúng vậy, như các người nói, 400 triệu với những người có địa vị giàu sang như mấy người chẳng là gì nhưng đối với những người bình thường như cháu thì nó quả thật là cả một gia tài. Rất lớn, rất nhiều. Nhưng với cháu nó chỉ như một đống giấy vụn không hơn không kém nếu vứt đi thì không có ý nghĩa gì cả. Các người muốn dùng mấy đồng tiền này để mua lấy tình yêu đầu đời của cháu ư? Các người đã xem nhẹ bản thân rôì và cũng lầm to về cách nhìn người rồi. Với cháu ngoài người thân duy nhất là mẹ ra thì Thoại Vĩ là người quan trọng nhất, là vô giá, là không ai có thể sánh được, dù có dùng bao nhiêu tiền để đánh đổi cũng không thể có người đối với cháu tốt như cậu ấy, dù các bác có làm gì hại đến cháu hay đe dọa tính mạng của cháu thì cháu cũng ... nhất quyết không từ bỏ cậu ấy đâu.

- Các người lớn hơn cháu, không hiểu được suy nghĩ của cháu, xin các người lần sau đừng đem đồng tiền ra mà đánh đổi lấy cái gì, bởi như thế chỉ làm hạ thấp giá trị cao quý của mấy người thôi, tiền với một số người không quan trọng đâu !

- Hứ? Tình yêu cao quý nhỉ?

Bà ta nhìn nó, chắc là rất hổ thẹn, tức giận nhưng chỉ có thể phát biểu như thế thôi.

Nó cho qua với tay lấy cặp của mình bên cạnh ông Vương rồi cúi đầu bước ra ngoài, nó đi ngẩng cao đầu hiên ngang như tướng sĩ thắng trận trở về, lưng đứng thẳng, nó … kiên cường tự trọng, không cho phép ai có quyền coi thường hay làm tổn hại đến lòng tự trọng mỏng manh của mình.

- Những gì cháu muốn nói chỉ thế thôi. Chào hai bác, cháu đi đây. Xin lỗi vì cháu ... vừa nãy có lẽ đã có đôi lời thất lễ.

Nó quay đầu mạnh mẽ bước ra ngoài, lòng đau như xát muối, nó đâu phải là diễn viên đâu mà tại sao toàn là những chuyện như trong phim xảy đến với nó, lần đầu tiên lại có người xem thường nó như vậy, họ là ai là ai mà dám chứ? Bộ có tiền là có tất cả sao?

Mẹ à, hình như lòng tự trọng của con bị tổn thương mất rồi. Con gái nhỏ của mẹ vừa bị người ta khinh thường đó !



Lại là những cơn gió của ban đêm thổi qua vô tình làm nó lạnh, kéo cao cổ áo, nó nhìn quanh, nơi này thật xa lạ, nó không biết trạm xe buýt ở đâu hết, thật là chán quá !

Hôm nay phá lệ gọi xe taxi một lần vậy, nó muốn mau chóng đi về nhà, muốn nằm trong chăn và nhắm mắt lại và hơn hết là nó muốn nhìn thấy hắn, quả thực lúc nãy khi họ nói nó phải từ bỏ hắn, lòng nó rất tức giận và rất tự nhiên ở nơi nào đó sâu thẳm trong tim bỗng rất rất đau …

- Thật là, hạng thường dân mà làm như mình cao quý lắm ấy … Chê tiền sao? Tôi không tin có người lại chê tiền …

Dương Minh Thư tức mình cầm tách trà lên uống một mạch rồi đặt mạnh cái cốc xuống bàn, một con bé miệng còn hôi sữa, 17 tuổi đầu mà giám giáo huấn bà? Nó là cái gì? Sao nó dám đứng trước mặt bà mà nói về đạo lí làm người chứ, thật không ra cái thể thống gì …

- Này, sao anh thấy nó khi dễ em mà không nói gì hết vậy hả?

Bà liền quay sang chồng mình đang ngồi yên lặng trên salon trút giận, bà ta quên mất những khi Vương Hạo im lặng thường là những lúc người khác kể cả bà cũng không nên làm phiền.

- Cô im đi cho cho tôi, mất mặt như vậy còn chưa đủ hay sao?

Dương Minh Thư sững người, lần này Vương Hạo nổi giận không hề nhỏ, tức thật, chồng bà vì cái gì mà nổi nóng với bà, bà làm vậy cũng là vì con gái của bọn họ thôi mà. Mặc dù ấm ức nhưng bà vẫn cố gắng im lặng, bà ta hiểu, khi ông ta tức giận thì không nên đụng vào, hậu quả sẽ rất thê thảm, nếu lỡ miệng thì hậu quả bà nhận được có khi sẽ giống như người phụ nữ kia thì sao…

Ông Vương Hạo tức giận, vừa qua chỉ có ít phút đồng hồ ngắn ngủi cũng khiến ông hiểu ra phần nào, hình như bản thân ông lại bị vợ cùng con gái vào hùa khiến cho bản chất của mình xấu dần. Ông cư nhiên lại làm sắp đặt kế hoạch kì công để làm hại đến một cô bé vô tội, lúc nãy lại vừa nghe lời vợ đem tiền ra để thỏa thuận với một cô bé, kết quả nhận được là bị cô bé ấy tức giận quay lại giáo lí, dành cho những người lăn lộn lâu năm trên thương trường lãnh khốc những lời khuyên về tiền bạc. Đúng thật là mất mặt, già đầu rồi còn bị một cô bé chỉ vào mặt giáo huấn, chính ông cũng hoài nghi về nhân cách của chính mình, từ khi nào ông lại trở nên như vậy?

Mà ông nhìn cô bé, trong lòng không nhịn được có cảm giác thân quen, trông cô bé ấy rất giống người phụ nữ bội bạc đó. Thân quen từ khuôn mặt với đôi mắt trong veo, cho đến tình cách quật cường mỗi khi tức giận, đã bao lâu rồi ông mới nhớ đến người vợ cũ ấy, ông chỉ biết rất muốn quên mà hình dáng của người phụ nữ ấy vẫn quẩn quanh trong đầu.

Phải rồi, lúc nãy … bỗng nhiên ông thấy chấn động không nhỏ, nếu như không nhầm thì hình như xoẹt qua trong mắt, hình ảnh rất quen … là … là vết sẹo trên mu bàn tay hình lưỡi liềm của cô bé đó.

Cái sẹo đó ông nhớ rất rõ, khi đó là Hạo Quân bị ai đó làm hại, khi lưỡi dao vung lên con bé đã không suy nghĩ mà đưa tay ra chắn lại còn vung lên loạn xạ để bảo vệ cho anh trai, đúng lúc đó tên sát thủ kịp thời bị cảnh sát bắn nhưng lưỡi dao của hắn đã kịp để lại cho con bé một vết thương lớn trên mu bàn tay.

Lần đó chính tay ông sát trùng cho con bé, chính ông đau lòng nhìn con bé khóc lớn vì đau, chính tay ông theo dõi vết thương của con bé và cũng chính ông là người đầu tiên biết vết thương đó khi lành lại để lại vết sẹo hình lưỡi liềm, vết sẹo đặc biệt của con bé mà không ai có thể có được.

Khi nãy lúc cô bé vươn tay lấy cái túi xách nhỏ bên cạnh ông thì dường như ông vô tình thấy cái sẹo quen mắt ấy sượt qua mắt, con gái Hạo Nhi của ông cũng từng có một cái sẹo giống như vậy, nếu con bé con đáng yêu của ông mà còn sống thì bây giờ chắc cũng lớn như vậy rồi. Có khi nào … con bé còn sống không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Gia Ngõ Hẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook