Chương 94: Gặp mặt
It's me
16/12/2013
- Cô bé, chúng ta nói chuyện nhé!
Người đàn ông bên cạnh bà ta mở lời nói với nó, giọng nói lạnh nhạt.
Nó mở to mắt, mấy người này trên sao Hỏa xuống hay sao, tự nhiên bắt nó đến đây rồi nói như thể nó đột nhập vô nhà họ ăn trộm đồ vậy, tức thật, nhịn, mày phải nhịn Ân Di, mẹ đã nói không chấp những kẻ thiếu hiểu biết.
- Trước khi cháu biết chuyện các bác cần nói với cháu thì có thể cho cháu biết đây là đâu không ạ? Và tại sao tự dưng cháu lại xuất hiện ở đây ?
- Chúng tôi là bố mẹ của Khả Kì, đây là biệt thự nhà họ Vương, là do tôi sai người mời cô đến đây.
- Mời ?
Nó cười lạnh lẽo. Mời nói chuyện mà vô duyên tặng miễn phí cho nó một cú trời giáng vào đầu, có lịch sự thì ít ra cũng phải nói rõ cho nó biết mình là ai thì nó mới đến gặp được chứ. À mà quái nhỉ? Bố mẹ của Khả Kì tìm nó có chuyện gì mới được chứ ?
Dương Minh Thư nhìn cái con bé đáng ghét ngồi trước mặt mình, trông mặt con bé này thật tầm thường, thật đáng ghét, lại còn có nét hao hao giống người phụ nữ nó, nhìn nụ cười nhạt của nó lại càng giống người phụ nữ ngu ngốc tên Hà Phương Thảo đó. Càng nhìn lại càng thấy giống, không biết Vương Hạo có nhìn thấy như mình không?
- Hôm nay đưa cháu đến đâu các bác muốn nói gì với cháu ?
Nó cứng rắn hỏi.
- Cô bé, chúng ta cũng không vòng vèo làm gì, đi thẳng vào vấn đề luôn nhỉ. Bác và mẹ của Tiểu Kì muốn cháu rời bỏ La Thoại Vĩ.
Người đàn ông đó nhìn nó mà chầm chậm nói, từng lời nói trôi qua tai nó nghe thật chói tai, nghe ông ấy nói thì mọi việc thật đơn giản.
- Cái … cái gì ạ?
Nó khó tin hỏi lạ, nó mới nghe không lầm thì hai người này muốn nó từ bỏ Vĩ, muốn nó từ bỏ người mà nó yêu còn hơn bản thân mình.
- Chúng ta muốn cháu không có quan hệ gì với cậu ta nữa, cậu ta từng là người yêu của con gái chúng ta và sau này cũng sẽ như vậy. Với cháu chắc cậu ta cũng chỉ là hứng thú nhất thời thôi.
Nó im lặng. Cười mà như không. Hứng thú nhất thời? Có phải hay không thì phải do cậu ấy nói chứ không phải do miệng các người nói với tôi, tôi không tin.
- Cô bé, nói cho cùng cháu và Vĩ cũng không hề xứng với nhau. Cháu nhìn xem, cậu ta ưu tú như thế nào, giỏi giang đẹp đẽ như thế nào, còn cháu, cháu bình thường như vậy, gia thế cũng không có gì. Hai đứa hoàn toàn không thuộc cùng một thế giới.
Người phụ nữ đó nhìn nó và nói tiếp lời của chồng, từng lời từng lời nói thật khó nghe, nó … nó không tiếp thu nổi.
- Tại sao cháu phải làm như vậy?
Nó mỉm cười, lắng nghe xem họ còn cái gì muốn nói với nó không.
- Còn nữa, Khả Kì nhà chúng ta cũng có hôn ước với cậu ta, trong năm nay thôi chúng nó sẽ đính hôn. Khả Kì của chúng tôi xinh đẹp, tài năng như thế rất xứng đôi với Thoại Vĩ còn cháu thì hoàn toàn ngược lại, chúng ta biết cháu còn là một cô bé không có cha. Cháu ở bên nó thì người bị tổn thương cũng chỉ là cháu thôi. Sớm muộn rồi hai đứa nó cũng lấy nhau, cháu chen vào giữa chẳng qua chỉ là người thứ 3 thôi, cô bé ạ.
- Và cháu cũng phải nghĩ lại cho kĩ, đừng để người đời nhìn vào mà nói vào mặt mẹ cô bé rằng “ đũa mốc mà chòi mâm son” cô bé ạ … Vả lại còn chuốc họa vào thân nữa …
- Này bà …
Dường như cũng thấy ngại với những gì vợ mình nói, người đàn ông tên Vương Hạo lên tiếng nhắc nhở vợ mình.
- Bác có ý gì? Chẳng lẽ những ngày vừa qua những chuyện xảy đến với cháu là do các người sắp đặt sao, các người muốn lấy mạng cháu sao? Sao các người có thể chứ?
Nó kinh hãi, mơ hồ hét lên rồi lại ngồi ngây ra như tượng, tâm trí như bị cuốn vào từng lời người phụ nụ này nói, đúng nhỉ, nó có là cái gì đâu trong khi Thoại Vĩ là người thừa kế tập đoàn tầm cỡ ANK nổi tiếng, nó không có cái gì còn là một con bé không cha nhưng nó yêu cậu ấy, không phải sao?
Bà ta có quyền có thế muốn làm gì nó mà chả được, thật kinh khủng, thật đáng sợ, nó khinh thường bà ta.
- Đúng vậy, cô bé rất thông mình đấy !
Hay thật, đúng là dám làm dám chịu,bà ta thừa nhận rồi, tò mò thật, bà ta liệu còn cái gì muốn nói với nó nữa không, nó rất hiếu kì muốn nghe tiếp mặc dù đầu óc nó bây giờ đã rất hỗn loạn rồi.
- Coi như những điều các người nói với cháu là đúng thì cũng không quan trọng, quan trọng là cháu rời bỏ cậu ấy thì cháu được cái gì chứ?
Người phụ nữ đó cười khẽ, nụ cười như thể đoán trước được nó sẽ hỏi câu hỏi đó, rất nhanh ánh mắt bà ta dõi vão nó càng tăng thêm vài phần khinh thường :
- Ta biết, cháu tiếp cận thằng bé ấy là có mục đích nên coi như là đền bù, nếu cháu rời xa thằng bé ấy mãi mãi thì ….
Bà ta gọi người làm đem đến một chiếc valy khá to màu xám, nhẹ đặt lên trên cái bàn thủy tinh sang trọng rồi khẽ khàng mở ra, bên trong đúng như nó nghĩ toàn là tiền, cơ man toàn là tiền mặt:
- … 400 triệu này coi như là phần thưởng đền bù cho cháu. Đối với một cô bé như cháu, 400 triệu chắc là một con số không nhỏ chứ nhỉ?
400 triệu, mặt nó tái mét, run rẩy nhìn cái valy mà bà ta nói chứa số tiền 400 triệu ấy, đúng với nó đó là cả gia tài to lớn, bà ta muốn dùng số tiền đó để bắt nó rời xa hắn à, hay lắm, rất hay cho cái giá ấy để đánh đổi lấy tình yêu đầu đời của một con bé 17 tuổi là nó.
- Thế nào cô bé, nếu cháu đồng ý thì hãy kí vào cái hợp đồng này …
Bà ta chìa ra trước mặt nó một tờ giấy gì đó mà nó không để ý, hiện tại nó không biết tại sao mình lại phải xuất hiện ở đây để chứng kiến những vụ việc hoang đường như trong phim này. Nụ cười mỉa mai không ngừng xuất hiện trong đầu nó, Ân Di, giờ mày phải làm thế nào, thì ra người ta coi mày như thế đấy, đem cái danh dự mày vẫn gìn giữ như báu vật ra mà so sánh với đồng tiền. … Vui thật, vui đến độ nó muốn rơi nước mắt luôn …
Mày phải làm gì đó, phải lấy lại danh dự của mày, Ân Di mày phải cho những con người giàu có, địa vị cao sang này biết thế nào là nhân cách thường dân, mạnh mẽ lên, còn có hắn đang ở nhà chờ mày về …
Người đàn ông bên cạnh bà ta mở lời nói với nó, giọng nói lạnh nhạt.
Nó mở to mắt, mấy người này trên sao Hỏa xuống hay sao, tự nhiên bắt nó đến đây rồi nói như thể nó đột nhập vô nhà họ ăn trộm đồ vậy, tức thật, nhịn, mày phải nhịn Ân Di, mẹ đã nói không chấp những kẻ thiếu hiểu biết.
- Trước khi cháu biết chuyện các bác cần nói với cháu thì có thể cho cháu biết đây là đâu không ạ? Và tại sao tự dưng cháu lại xuất hiện ở đây ?
- Chúng tôi là bố mẹ của Khả Kì, đây là biệt thự nhà họ Vương, là do tôi sai người mời cô đến đây.
- Mời ?
Nó cười lạnh lẽo. Mời nói chuyện mà vô duyên tặng miễn phí cho nó một cú trời giáng vào đầu, có lịch sự thì ít ra cũng phải nói rõ cho nó biết mình là ai thì nó mới đến gặp được chứ. À mà quái nhỉ? Bố mẹ của Khả Kì tìm nó có chuyện gì mới được chứ ?
Dương Minh Thư nhìn cái con bé đáng ghét ngồi trước mặt mình, trông mặt con bé này thật tầm thường, thật đáng ghét, lại còn có nét hao hao giống người phụ nữ nó, nhìn nụ cười nhạt của nó lại càng giống người phụ nữ ngu ngốc tên Hà Phương Thảo đó. Càng nhìn lại càng thấy giống, không biết Vương Hạo có nhìn thấy như mình không?
- Hôm nay đưa cháu đến đâu các bác muốn nói gì với cháu ?
Nó cứng rắn hỏi.
- Cô bé, chúng ta cũng không vòng vèo làm gì, đi thẳng vào vấn đề luôn nhỉ. Bác và mẹ của Tiểu Kì muốn cháu rời bỏ La Thoại Vĩ.
Người đàn ông đó nhìn nó mà chầm chậm nói, từng lời nói trôi qua tai nó nghe thật chói tai, nghe ông ấy nói thì mọi việc thật đơn giản.
- Cái … cái gì ạ?
Nó khó tin hỏi lạ, nó mới nghe không lầm thì hai người này muốn nó từ bỏ Vĩ, muốn nó từ bỏ người mà nó yêu còn hơn bản thân mình.
- Chúng ta muốn cháu không có quan hệ gì với cậu ta nữa, cậu ta từng là người yêu của con gái chúng ta và sau này cũng sẽ như vậy. Với cháu chắc cậu ta cũng chỉ là hứng thú nhất thời thôi.
Nó im lặng. Cười mà như không. Hứng thú nhất thời? Có phải hay không thì phải do cậu ấy nói chứ không phải do miệng các người nói với tôi, tôi không tin.
- Cô bé, nói cho cùng cháu và Vĩ cũng không hề xứng với nhau. Cháu nhìn xem, cậu ta ưu tú như thế nào, giỏi giang đẹp đẽ như thế nào, còn cháu, cháu bình thường như vậy, gia thế cũng không có gì. Hai đứa hoàn toàn không thuộc cùng một thế giới.
Người phụ nữ đó nhìn nó và nói tiếp lời của chồng, từng lời từng lời nói thật khó nghe, nó … nó không tiếp thu nổi.
- Tại sao cháu phải làm như vậy?
Nó mỉm cười, lắng nghe xem họ còn cái gì muốn nói với nó không.
- Còn nữa, Khả Kì nhà chúng ta cũng có hôn ước với cậu ta, trong năm nay thôi chúng nó sẽ đính hôn. Khả Kì của chúng tôi xinh đẹp, tài năng như thế rất xứng đôi với Thoại Vĩ còn cháu thì hoàn toàn ngược lại, chúng ta biết cháu còn là một cô bé không có cha. Cháu ở bên nó thì người bị tổn thương cũng chỉ là cháu thôi. Sớm muộn rồi hai đứa nó cũng lấy nhau, cháu chen vào giữa chẳng qua chỉ là người thứ 3 thôi, cô bé ạ.
- Và cháu cũng phải nghĩ lại cho kĩ, đừng để người đời nhìn vào mà nói vào mặt mẹ cô bé rằng “ đũa mốc mà chòi mâm son” cô bé ạ … Vả lại còn chuốc họa vào thân nữa …
- Này bà …
Dường như cũng thấy ngại với những gì vợ mình nói, người đàn ông tên Vương Hạo lên tiếng nhắc nhở vợ mình.
- Bác có ý gì? Chẳng lẽ những ngày vừa qua những chuyện xảy đến với cháu là do các người sắp đặt sao, các người muốn lấy mạng cháu sao? Sao các người có thể chứ?
Nó kinh hãi, mơ hồ hét lên rồi lại ngồi ngây ra như tượng, tâm trí như bị cuốn vào từng lời người phụ nụ này nói, đúng nhỉ, nó có là cái gì đâu trong khi Thoại Vĩ là người thừa kế tập đoàn tầm cỡ ANK nổi tiếng, nó không có cái gì còn là một con bé không cha nhưng nó yêu cậu ấy, không phải sao?
Bà ta có quyền có thế muốn làm gì nó mà chả được, thật kinh khủng, thật đáng sợ, nó khinh thường bà ta.
- Đúng vậy, cô bé rất thông mình đấy !
Hay thật, đúng là dám làm dám chịu,bà ta thừa nhận rồi, tò mò thật, bà ta liệu còn cái gì muốn nói với nó nữa không, nó rất hiếu kì muốn nghe tiếp mặc dù đầu óc nó bây giờ đã rất hỗn loạn rồi.
- Coi như những điều các người nói với cháu là đúng thì cũng không quan trọng, quan trọng là cháu rời bỏ cậu ấy thì cháu được cái gì chứ?
Người phụ nữ đó cười khẽ, nụ cười như thể đoán trước được nó sẽ hỏi câu hỏi đó, rất nhanh ánh mắt bà ta dõi vão nó càng tăng thêm vài phần khinh thường :
- Ta biết, cháu tiếp cận thằng bé ấy là có mục đích nên coi như là đền bù, nếu cháu rời xa thằng bé ấy mãi mãi thì ….
Bà ta gọi người làm đem đến một chiếc valy khá to màu xám, nhẹ đặt lên trên cái bàn thủy tinh sang trọng rồi khẽ khàng mở ra, bên trong đúng như nó nghĩ toàn là tiền, cơ man toàn là tiền mặt:
- … 400 triệu này coi như là phần thưởng đền bù cho cháu. Đối với một cô bé như cháu, 400 triệu chắc là một con số không nhỏ chứ nhỉ?
400 triệu, mặt nó tái mét, run rẩy nhìn cái valy mà bà ta nói chứa số tiền 400 triệu ấy, đúng với nó đó là cả gia tài to lớn, bà ta muốn dùng số tiền đó để bắt nó rời xa hắn à, hay lắm, rất hay cho cái giá ấy để đánh đổi lấy tình yêu đầu đời của một con bé 17 tuổi là nó.
- Thế nào cô bé, nếu cháu đồng ý thì hãy kí vào cái hợp đồng này …
Bà ta chìa ra trước mặt nó một tờ giấy gì đó mà nó không để ý, hiện tại nó không biết tại sao mình lại phải xuất hiện ở đây để chứng kiến những vụ việc hoang đường như trong phim này. Nụ cười mỉa mai không ngừng xuất hiện trong đầu nó, Ân Di, giờ mày phải làm thế nào, thì ra người ta coi mày như thế đấy, đem cái danh dự mày vẫn gìn giữ như báu vật ra mà so sánh với đồng tiền. … Vui thật, vui đến độ nó muốn rơi nước mắt luôn …
Mày phải làm gì đó, phải lấy lại danh dự của mày, Ân Di mày phải cho những con người giàu có, địa vị cao sang này biết thế nào là nhân cách thường dân, mạnh mẽ lên, còn có hắn đang ở nhà chờ mày về …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.