Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 73: Ấm áp !

It's me

16/12/2013

- Chú ạ, mua được vé máy bay rồi ạ …. Vậy thì hay quá .. con cám ơn chú, con chào chú !

- Ây quên, bao giờ thì khởi hành hả chú …

- Vâng … con biết rồi !

Tiểu Nghi ngồi trong hoa viên bệnh viện nói chuyện điện thoại với ông quản gia mà ba cô cử sang chăm sóc cô, cuối cùng thì cũng mua được vé về Mĩ, thứ 6 này, hai ngày nữa .. cô trở về bên mẹ !

Cô không nói với anh câu nào, im lặng là vàng, câu này thật đúng với cô lúc này! Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng sao cô không thể mở lời, muốn nói với anh rằng …… em thích anh nhưng sao không thể ? Hơn một lần cô mong muốn trước khi đi xa có thể nói điều đó với anh, nhưng có một sức mạnh vô hình nào đó đã cản cô lại, buộc cô phải im lặng !

Bộp … Anh vỗ vai cô và lại dành cho cô cái nụ cười đẹp đẽ đó, đừng nhìn em trìu mến như thế, bởi như thế em sẽ không thể rời xa anh. Anh kéo cô vào trong sân có bóng râm, xoa xoa mái tóc cô và chép miệng :

- Chậc … tóc em phơi nắng nóng hết cả rồi !

Cô ngước lên nhìn anh một ánh mắt như có điều gì muốn nói nhưng lại cụp mắt xuống, ngơ ngác, mày lại bị vẻ ngoài của anh ấy mê hoặc rồi … Cô cười đau khổ trong trong lòng, lặng lẽ đẩy anh ra xa cô một chút và nói một câu thật ngu ngốc:

- Em muốn hít thở không khí … phiền anh lùi ra xa một chút !Anh che hết không khí rồi !

Ngu ngốc, đó là cái lí do củ chuối nhất mà cô từng nói ra ! Ngoài dự đoán anh không hề hững hờ, Hạo Vũ bật cười :

- Anh phát hiện ra Tiểu Nghi càng ngày càng đáng yêu !

Tim cô đập thật mạnh, mày lại rung động mất rồi, cái trái tim này, sao mày không nghe lời chủ nhân của mày hả ? Dường như trái tim bệnh tật ốm yếu của cô đã bị anh sai khiến rồi, vì anh nó có thể đập chậm, lúc lại đập nhanh và lúc thì hồi hộp không ngừng !

Nhưng không lâu nữa em sẽ đi, xa anh, không biết bao giờ sẽ trở lại, khuôn mặt này sẽ khiến em đau lắm … em không biết làm sao để mang hình ảnh của anh rời khỏi trái tim em … Làm ơn nói cho em biết làm thế nào để quên được anh đây ?

Trưa nắng, nó ngồi trên bàn cắn bút, nhìn đống bài tập hóa dài dằng dặc mà tâm can gào thét liên tục, không muốn làm không muốn làm nhưng vẫn bắt buộc pải làm ! Hết cắn bút rồi lại chống cằm, mai thầy mà gọi nó lên sửa mấy bài này thì số phận của nó chỉ dùng 1 từ duy nhất để miêu tả : “ Thảm ”. Làm sao giờ ?

Mấy tờ giấy nháp chi chít chữ nhưng bài tập vẫn chưa làm được bao nhiêu, nó chặc lưỡi … còn 1 cách … sang tìm hắn nhờ trợ giúp. Nhưng cứ tưởng tượng ra cái mặt *** tài vô duyên của hắn khi nó nhờ vả là máu trong người nó lại nóng lên.



Sau 30 phút đi đi lại lại ngoài cửa phòng hắn, nó quyết định gõ cửa, có điều vừa chạm vào cửa chưa kịp gõ thì cánh cửa phòng trước mắt đột nhiên mở ra, cánh tay giơ ra của nó lơ lửng trên không trung với một tư thế … như muốn bóp cổ hắn. Hắn ngạc nhiên và sau đó thì cười :

- Em muốn ám sát anh đến thế cơ à ?

Nó há hốc miệng, vội vàng thu tay về … :

- Không … không phải ..

Hắn nhìn nó lắc lắc đầu :

- Chậc em thật là có gan làm thì có gan nhận chứ !

- Tôi không có mà ! Tại … có việc nên tôi mới đến đây thôi … Cái này … Cậu làm giúp tôi nhé !

Vừa nói nó vừa trưng ra vẻ mặt cầu toàn và chìa ngay xấp trắc nghiệm trước mặt hắn. Thoại Vĩ đón lấy, vuốt vuốt cằm gian xảo và nói :

- Cái này dễ thôi, anh sẽ giúp em !

Nó cười tươi :

- Thật hả ? Cậu sẽ giúp tôi hả … vậy cảm …

Nó chưa kịp nói hết câu thì nụ cười trên mặt bỗng đông cứng bởi câu nói phía sau của hắn :

- … nhưng có một điều kiện, anh sẽ giúp em nếu em chịu gọi anh ơi, đơn giản thế thôi !

“ Nó đứng thẳng người, lấy tay dí vào trán hắn :

- Đơn giản cái con khỉ, không đời nào tôi gọi cậu bằng anh đâu, không làm thì thôi trả đây tôi đi tìm người khác giúp !



Nói rồi nó hùng dũng giựt xấp đề trên tay hắn rồi đi thẳng bỏ lại hắn với vẻ mặt ngơ ngác … Thật là gan dạ !”

Nhưng đó chỉ là viễn cảnh nó vừa tưởng tượng ra trong đầu, hiện tại nó đang phải nhờ vả hắn, làm sao có thể làm hắn nổi điên được ? Nhịn, mày phải nhịn Ân Di, vì giờ Hóa ngày mai quyết thắng, quyết nhịn …

Nó nhìn hắn nở nụ cười khan :

- À, ừ … đổi cái khác có được không ?

Hắn lắc lắc đầu :

- Em không muốn gọi anh cũng không ép, thôi nếu em không nói gì thì anh ra ngoài nhé, gặp lại em sau !

Lúc hắn chuẩn bị đi thì nó vội níu áo hắn lại, vội vàng lắp bắp nói :

- Được … tôi … tôi gọi là được chứ gì ?

Hắn quay lại, khuôn mặt hoàn hảo bỗng như bừng sáng vui vẻ, chăm chú nhìn nó theo dõi …

- Anh đang nghe đây, em nói đi, à … mà nói to lên nhé, dạo này tai anh không tốt lắm !

Nó nghiến răng nghiến lợi, mãi một lúc lâu sau mới lắp bắp :

- A … nh … ơ .. i !

Nói không ra hơi, nó chẳng biết làm sao bây giờ … Thử lại lần nữa :

- A … Anh … Anh .. ơi !

Phù, thật khổ sở cuối cùng cũng xong. Nhưng hắn chưa buông tha cho nó, một câu “ Em nói nhanh quá anh chưa nghe ” đã khiến công sức cố gắng của nó rơi xuống sông xuống biển .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Gia Ngõ Hẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook