Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 72: Đừng làm em nuôi hi vọng thêm lần nữa !

It's me

16/12/2013

Cô ấy ngồi lặng lẽ trên giường, đầu tựa vào cửa sổ, đôi mắt u buồn mờ ảo nhìn mông lung bên ngoài, qua đôi mắt ấy nó không thể nhìn thấy gì ngoài sự u buồn tịch mịch vô phương hướng, khẽ và thật khẽ và cô gái ấy hát, một bài hát nào đó mà nó và Lan lan chưa bao giờ nghe qua ! Giọng ngập ngừng đứt quãng, chốc chốc lại nấc nghẹn, những vật xung quanh cô ấy như khoác lên vẻ u buồn đến lạ, dường như cô ấy không biết đến sự xuất hiện của nó và Lan Lan. Một Tiểu Nghi cô độc, một Tiểu Nghi lạc lõng, tách biệt với mọi thứ xong quanh, nét mặt vô hồn ấy nó … chưa từng thấy bao giờ !

Điện thoại Lan Lan bỗng đổ chuông réo rắt, nó thấy dáng hình nhỏ bé trước mặt bỗng giật mình, rất nhanh xoay người lại và nhìn nó chăm chăm :

- Các cậu đến đấy à ?

Đôi môi không có chút khí sắc, cố vẽ ra nụ cười, trông cô ấy cười thật là khó khăn.Nó gật đầu :

- Ừ, tớ vừa đến thôi !

- Mau ngồi xuống đi, đứng đó làm gì cho cực vậy ?

Nó kéo Lan Lan đang loay hoay tắt điện thoại, ngồi xuống salon trong phòng bệnh, hỏi thăm cô bạn :

- Cậu thế nào rồi ? Rút cuộc là làm sao vậy ?

- Tớ à … bệnh tim !

- Tim sao ?

Nó nhìn Lan Lan, cả hai ngơ ngác, tim … hôm đó, nó hình như có nghe loáng thoáng mấy người trong lớp nói với nhau là hình như cô bạn bị … tim bẩm sinh !

Nó lắp bắp :

- Cái đó … có phải cậu bị tim bẩm sinh không ?

Nó hít một hơi, hi vọng … hi vọng là không phải ! Thế nhưng trả lời nó lại là một thái độ bình thản, cô bạn mỉm cười mắt trong veo nhìn nó :

- Uk, tim bẩm sinh !



- Dạo này sức khỏe cậu không tốt, tim cậu … có phải lại làm sao không ?

Cô bạn gật đầu .

- Vậy, bây giờ phải làm sao ?

Nó cắn cắn môi hỏi, cũng không biết tại sao bản thân lại thế, chỉ đơn giản trông thấy sắc mặt nhợt nhạt ấy làm nó chạnh lòng nhưng trông cô gái ấy lại bình thản đến lạ, dường như có chuyện gì đó lại sắp xảy ra sau cái nét mặt bình ổn này.

- Tớ sẽ về Mĩ !

Cô bạn nhìn xa xăm, trong đôi mắt phảng phất kí cười kì ảo.

- Tại sao chứ ?

Nó cũng Lan Lan đồng thanh .

- Ở đây không còn cái gì níu giữ tớ ở lại nữa rồi, tớ … về Việt Nam là vì một người và rời khỏi đây cũng bởi vì một người, hiện tại sức khỏe tớ không cho phép nên tớ sẽ về Mĩ chữa bệnh !

Đột ngột, vậy là bên cạnh nó lại có một người rời đi, sức khỏe cô ấy yếu như vậy e rằng đi lên máy bay sẽ không trụ được .

- Cậu đi với ai ?

- Một mình thôi !

- Một mình á, không được đâu, tớ thấy không ổn, cậu còn yếu lắm, tạm thời ở lại Việt Nam cho đỡ đỡ rồi đi !

Lắc đầu, cô bạn nhìn nắng rọi bên ngoài, ngửa mặt lên gượng cười :

- Tớ phải đi thôi, không còn gì lưu luyến ở đây nữa rồi, tớ … nhớ mẹ nên về gặp mẹ thôi !



Đằng sau, một giọng nói trầm ổn quen thuộc vang lên :

- Anh sẽ đi cùng em, không được giấu anh như thế chứ !

Ai đó bỗng dưng lạnh lùng :

- Em sẽ đi một mình, còn anh anh không cần đi cùng em đâu, em … không muốn đi cùng anh !

Nó nhận ra cả người Hạo Vũ như cứng lại khi nghe Tiểu Nghi nói, cô bạn đứng dậy bước vào phòng vệ sinh, mỉm cười nói với nó mà dường như phớt lờ Hạo Vũ :

- Tớ bận chút ! Cậu ngồi chờ nhé !

Cánh cửa khép lại, cả người Tiểu Nghi vô lực dựa vào bồn rửa tay, nước trên bồn thấm ướt một mảng áo sau lưng, lạnh toát! Lại cười, cô gái ấy vô hồn vô thức rơi nước mắt, tim cô như đang gào thét, anh … anh nghe rõ rồi chứ, đó là em nói em không cần anh ở bên ! Nhưng anh à, thực ra là em nói dối, em cũng không biêt nếu một ngày không còn thấy anh cuộc sống của em sẽ như thế nào nữa ! Người ta nói hi sinh là hạnh phúc, cớ sao em chỉ thấy nỗi đau đang gặm nhấm trong tim!

Từng vốc nước ào ào khoát lên mặt nhanh chóng rửa trôi những gì đau đớn còn sót lại trên gương mặt hao gầy ... Chỉ cần vài ngày nữa là em không cần che dấu, nước mắt em có thể thoải mái rơi. Và khi đó em sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa, em sẽ coi nỗi nhớ là niềm vui để sóng sót anh nhé ! Hi vọng anh giận em và từ bỏ sự thương hại em đi, bởi thà rằng anh bỏ rơi em còn hơn là bên cạnh anh chỉ thấy tội lỗi. Tìm đến hạnh phúc mà anh mong muốn nhé, rời xa anh sẽ là hạnh phúc của em !

- Cô ấy đang nói dối !

Nó nhìn Hạo Vũ kiên định, lại nói tiếp, cứ nhìn cô ấy vô hồn bình thản như thế lòng nó không vui vẻ chút nào lại thêm cả ánh mắt đau đớn của Hạo Vũ làm nó không thể nhịn nổi :

- Cô ấy yêu cậu hơn bất kì ai, điều đó cậu hiểu chứ ?

Chàng trai ấy gật đầu.

- Hi vọng cậu sẽ bên cạnh cô ấy !

Và cậu ấy nở nụ cười, nụ cười rạng ngời đẹp đẽ như một lời hứa, một người con trai đáng tin cậy, dường như cậu ấy cũng có cùng suy nghĩ với nó !

Hơn ai hết Hạo Vũ hiểu, Tiểu Nghi ngốc ấy đã yêu cậu từ rất lâu, tính cách con bé yếu đuối hay khóc nhè nhưng che giấu cảm xúc rất giỏi! Đằng sau cánh cửa kia, có khi cô bé ngốc ấy lại đang âm thầm khóc một mình ! Yên tâm đi nhóc, anh sẽ không bỏ rơi em !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Gia Ngõ Hẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook