Chương 86: Bởi vì em đau nên anh cũng đau !
It's me
16/12/2013
Mẹ con bé vội vàng bịt tai nó lại, nước mắt bắt đầu rơi ngày một nhiều
trên mặt, bà hoảng hốt nói với hai đứa trẻ trong làn nước mắt :
- Hạo Nhi, con không được nghe nữa, bịt tai lại không nghe gì hết! Cả Hạo Quân nữa, mau bịt tai lại!
Người đàn ông này thật nhẫn tâm, làm đau khổ cô còn chưa đủ nay lại khiến những đứa trẻ vô tội phải chịu tổn thương, chúng nó còn quá nhỏ để hứng chịu những đau khổ do người lớn gây ra, những chuyện này chúng không nên biết, tại sao anh ta cứ phải nói lớn tiếng với chúng như thế, cứ nói với mình cô cứ sỉ nhục mình cô là được rồi!
Anh trai của cô bé bịt tai lại và lao thẳng ra ngoài trong màn mưa trắng xóa tầm tã và mẹ nó vội vàng đuổi theo còn con bé con cũng không biết làm gì ngoài ngẩn ngơ nhìn theo mẹ và anh trai và khóc rất to. Nó cũng muốn chạy theo họ nhưng không thể, những gì bố nó vừa nói nó đã nghe không sót một chữ nào, những điều đó từng chút một cứ như những mũi kim nhọn đâm sâu vào trái tim non nớt của con bé. Chân nó vì thế mà dường như không còn một tí sức lực nào, nó chôn chân dưới đất, nước mắt nóng ấm cứ rơi mãi trên gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của con bé, những tiếng nấc nghẹn ngào của nó từng chốc lại vang lên đau đớn. Nó nhìn bố kì vọng nhưng ông không đuổi theo mẹ và anh trai nó, ông chỉ đứng đó nhìn theo rồi quay đi thật vô tình, trông ông thật xa cách lạnh lùng, đó dường như không phải là người bố của nó nữa rồi.
Đau đớn trong làn nước mắt, nó khó khăn mở mắt, nước mắt từ không biết đã rơi từ khi nào thấm đẫm gối. Có ai đó lo lắng ôm lấy nó vào lòng, ôm rất chặt lại còn lay lay nhẹ nhàng cho nó tỉnh lại nữa, nó cố gắng thoát khỏi giấc mơ đáng sợ, vùng vẫy tỉnh lại, trước mắt mờ ảo là hình bóng của Thoại Vĩ.
- Di à, mau tỉnh lại đi, em làm sao vậy, đừng khóc nữa, mau tỉnh lại đi …
- Đau quá … tôi đau quá !
Trong lòng nó đau quá, đột nhiên đau nhói cứ như nó là cô bé trong giấc mơ đó vậy, thật sự đau quá, cảm nhận được sự ấm áp vây quanh nó, nó chợt nhận ra nó đang được bảo vệ. Khuôn mặt đẹp đẽ thân quen của hắn đập vào mắt nó, nó vòng hai tay ôm lấy hắn thật chặt để tìm kiếm sự an toàn, nước mắt không tự chủ được mà rơi càng nhiều hơn.
- Đừng khóc, đừng khóc, nói cho anh biết em làm sao vậy ?
Hắn nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt còn vương lại trên mặt nó, rất dịu dàng và ân cần vỗ về nó, dường như hắn cũng thấy đau thay nỗi đau của nó, gương mặt tràn ngập sự ôn nhu trân trọng và dịu dàng vô bờ. Thật sự nhìn những giọt nước mắt rơi mỗi ngày một nhiều của nó, nhìn những vết thương trên người nó, nhìn thấy nó đau đớn vô vọng trong cơn ác mộng, nhìn lúc nó chìm trong đau khổ hắn thật sự cũng rất đau.
Vĩ không biết cậu phải làm sao cho người con gái quan trọng nhất cuộc đời cậu không phải chịu đau đớn nữa, cậu không thể biết được là nó đau ở đâu, dường như thà để cậu chịu đau đớn thay nó còn dễ chịu hơn là để cậu đứng nhìn nó đau đớn một mình như thế này mà không làm được gì ngoài an ủi thoáng quá.
Chạm vào những giọt nước mắt ấm nóng của nó, cậu thấy tim mình bỗng đau nhói, dường như anh cũng rất đau và cũng đau chung một nỗi đau chung với em, đừng khóc bởi vì nước mắt của em làm anh cảm thấy bản thân mình thật vô dụng vì … anh đã không bảo vệ được em.
- Tôi đang ở nhà sao?
Nó hỏi sau khi bản thân đã tỉnh táo hơn và nhìn rõ mọi thứ, nó nhận ra mình đang ở trong phòng của mình ở nhà hắn. Người nó có vài chỗ đau đau, còn có băng trên người nữa, bộ đồ đi học lúc sáng mặc cũng được thay đi, dần dần nó cũng nhớ lại được những gì đáng sợ đã diễn ra với bản thân vào lúc sáng.
Hắn nhìn nó gật đầu :
- Ừ, em đang ở nhà. Nói cho anh biết em đau ở đâu ?
Nó lắc đầu :
- Tôi không sao, chỉ là hơi mệt chút thôi.
Hắn nheo mắt lại nghi hoặc mà nhìn nó :
- Phải không ? Mà em có biết em đã làm em bị như thế này không? Khá lâu anh mới tìm thấy em ở một bụi cỏ rậm rạp trên đồng cỏ đi học trong tình trạng bất tỉnh sau khi lùng sục khá lâu trên con đường hàng ngày chúng ta vẫn đi học, nói cho anh biết … rút cục kẻ nào đã làm em thành như vậy ?
Nó lại lắc đầu :
- Tôi không biết, có ai đó lái moto đã đuổi theo tôi và rồi tôi lao xuống con đường ấy rồi không biết gì nữa …
Hắn nhăn mày, chặc lưỡi :
- Vậy à … À, em không được hiểu lầm cái chuyện hôn ước ấy tối hôm quá đâu, anh hoàn toàn không biết đến chuyện ấy!
Nó lặng lẽ :
- Tôi có hiểu lầm gì đâu ?
- Thật không ? Thế tại sao hôm ấy em lại bỏ về trước, sáng nay lại còn đi học sớm nữa báo hại tối đó anh tìm kiếm em thật cực khổ. Nếu lúc sáng em không bỏ đi trước thì em cũng sẽ không bị như vậy, anh cũng sẽ không cảm thấy đau đến như vậy !
Hắn đau đớn? Vì sao a, vì nó sao?
Nó cười :
- Tôi không cố ý a, vả lại cậu nhìn xem tôi cũng bị thương chứ bộ. Cậu có làm sao đâu mà đau, suốt ngày nói xạo thôi !
Hắn cốc đầu nó một cái rõ đau :
- Đúng là đồ ngốc, bởi vì em đau nên mới khiến anh đau ! Đồ ngốc, với anh em là quan trọng nhất, ngoài em ra anh sẽ không lấy ai hết nên em không được nghĩ ngợi lung tung … Anh còn cảm thấy đau hơn em nhiều, điều đó em không biết được đâu, bởi vì em mãi mãi là đồ ngốc mà !
- Cậu kêu ai …
Nó đang định cho hắn một trận vì dám gọi nó là đồ ngốc nhưng nghe tiếp vế sau thì nhất thời đứng hình. Nó sững người, lặng người theo từng câu từng chữ mà hắn nói, hắn vì nó đau mà cũng đau, hắn còn nói với hắn nó là người quan trọng nhất …
Nhìn gương mặt nghiêm trọng của hắn khi nói với nó, nhìn cái vẻ sốt sắng ông cụ non chưa bao giờ nó nhìn thấy của “ác ma” mà nó ngay lập tức muốn rút điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc buồn cười ấy ngay lập tức.
Nó nở nụ cười hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ chưa từng có bởi đó là lần đầu tiên nó biết được những gì hắn nghĩ, hắn đã nói cho nó nghe suy nghĩ của hắn, hắn sợ nó hiểu lầm nên mới nói hết tất cả như vậy.
Đúng là buồn cười và ngược đời, mới nãy nó còn khóc thế nhưng vì hắn đã khiến nó mỉm cười, cảm xúc của nó đã bị hắn thay đổi nhanh chóng trong chớp mắt.
Nhất thời nó bỗng cảm thấy thật là vui, cảm giác ngọt ngào cứ len lỏi ở trong tim dần làm nó quên đi nỗi đau lúc nãy, nếu nó không chính tai nghe hắn nói như vậy nó còn ngỡ là bản thân nằm mơ giữa ban ngày. Thực sự với hắn nó quan trọng như vậy sao? Nó thấy thật hạnh phúc quá đi, trong lòng bỗng như không còn lo lắng gì nữa rồi !
- Hạo Nhi, con không được nghe nữa, bịt tai lại không nghe gì hết! Cả Hạo Quân nữa, mau bịt tai lại!
Người đàn ông này thật nhẫn tâm, làm đau khổ cô còn chưa đủ nay lại khiến những đứa trẻ vô tội phải chịu tổn thương, chúng nó còn quá nhỏ để hứng chịu những đau khổ do người lớn gây ra, những chuyện này chúng không nên biết, tại sao anh ta cứ phải nói lớn tiếng với chúng như thế, cứ nói với mình cô cứ sỉ nhục mình cô là được rồi!
Anh trai của cô bé bịt tai lại và lao thẳng ra ngoài trong màn mưa trắng xóa tầm tã và mẹ nó vội vàng đuổi theo còn con bé con cũng không biết làm gì ngoài ngẩn ngơ nhìn theo mẹ và anh trai và khóc rất to. Nó cũng muốn chạy theo họ nhưng không thể, những gì bố nó vừa nói nó đã nghe không sót một chữ nào, những điều đó từng chút một cứ như những mũi kim nhọn đâm sâu vào trái tim non nớt của con bé. Chân nó vì thế mà dường như không còn một tí sức lực nào, nó chôn chân dưới đất, nước mắt nóng ấm cứ rơi mãi trên gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của con bé, những tiếng nấc nghẹn ngào của nó từng chốc lại vang lên đau đớn. Nó nhìn bố kì vọng nhưng ông không đuổi theo mẹ và anh trai nó, ông chỉ đứng đó nhìn theo rồi quay đi thật vô tình, trông ông thật xa cách lạnh lùng, đó dường như không phải là người bố của nó nữa rồi.
Đau đớn trong làn nước mắt, nó khó khăn mở mắt, nước mắt từ không biết đã rơi từ khi nào thấm đẫm gối. Có ai đó lo lắng ôm lấy nó vào lòng, ôm rất chặt lại còn lay lay nhẹ nhàng cho nó tỉnh lại nữa, nó cố gắng thoát khỏi giấc mơ đáng sợ, vùng vẫy tỉnh lại, trước mắt mờ ảo là hình bóng của Thoại Vĩ.
- Di à, mau tỉnh lại đi, em làm sao vậy, đừng khóc nữa, mau tỉnh lại đi …
- Đau quá … tôi đau quá !
Trong lòng nó đau quá, đột nhiên đau nhói cứ như nó là cô bé trong giấc mơ đó vậy, thật sự đau quá, cảm nhận được sự ấm áp vây quanh nó, nó chợt nhận ra nó đang được bảo vệ. Khuôn mặt đẹp đẽ thân quen của hắn đập vào mắt nó, nó vòng hai tay ôm lấy hắn thật chặt để tìm kiếm sự an toàn, nước mắt không tự chủ được mà rơi càng nhiều hơn.
- Đừng khóc, đừng khóc, nói cho anh biết em làm sao vậy ?
Hắn nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt còn vương lại trên mặt nó, rất dịu dàng và ân cần vỗ về nó, dường như hắn cũng thấy đau thay nỗi đau của nó, gương mặt tràn ngập sự ôn nhu trân trọng và dịu dàng vô bờ. Thật sự nhìn những giọt nước mắt rơi mỗi ngày một nhiều của nó, nhìn những vết thương trên người nó, nhìn thấy nó đau đớn vô vọng trong cơn ác mộng, nhìn lúc nó chìm trong đau khổ hắn thật sự cũng rất đau.
Vĩ không biết cậu phải làm sao cho người con gái quan trọng nhất cuộc đời cậu không phải chịu đau đớn nữa, cậu không thể biết được là nó đau ở đâu, dường như thà để cậu chịu đau đớn thay nó còn dễ chịu hơn là để cậu đứng nhìn nó đau đớn một mình như thế này mà không làm được gì ngoài an ủi thoáng quá.
Chạm vào những giọt nước mắt ấm nóng của nó, cậu thấy tim mình bỗng đau nhói, dường như anh cũng rất đau và cũng đau chung một nỗi đau chung với em, đừng khóc bởi vì nước mắt của em làm anh cảm thấy bản thân mình thật vô dụng vì … anh đã không bảo vệ được em.
- Tôi đang ở nhà sao?
Nó hỏi sau khi bản thân đã tỉnh táo hơn và nhìn rõ mọi thứ, nó nhận ra mình đang ở trong phòng của mình ở nhà hắn. Người nó có vài chỗ đau đau, còn có băng trên người nữa, bộ đồ đi học lúc sáng mặc cũng được thay đi, dần dần nó cũng nhớ lại được những gì đáng sợ đã diễn ra với bản thân vào lúc sáng.
Hắn nhìn nó gật đầu :
- Ừ, em đang ở nhà. Nói cho anh biết em đau ở đâu ?
Nó lắc đầu :
- Tôi không sao, chỉ là hơi mệt chút thôi.
Hắn nheo mắt lại nghi hoặc mà nhìn nó :
- Phải không ? Mà em có biết em đã làm em bị như thế này không? Khá lâu anh mới tìm thấy em ở một bụi cỏ rậm rạp trên đồng cỏ đi học trong tình trạng bất tỉnh sau khi lùng sục khá lâu trên con đường hàng ngày chúng ta vẫn đi học, nói cho anh biết … rút cục kẻ nào đã làm em thành như vậy ?
Nó lại lắc đầu :
- Tôi không biết, có ai đó lái moto đã đuổi theo tôi và rồi tôi lao xuống con đường ấy rồi không biết gì nữa …
Hắn nhăn mày, chặc lưỡi :
- Vậy à … À, em không được hiểu lầm cái chuyện hôn ước ấy tối hôm quá đâu, anh hoàn toàn không biết đến chuyện ấy!
Nó lặng lẽ :
- Tôi có hiểu lầm gì đâu ?
- Thật không ? Thế tại sao hôm ấy em lại bỏ về trước, sáng nay lại còn đi học sớm nữa báo hại tối đó anh tìm kiếm em thật cực khổ. Nếu lúc sáng em không bỏ đi trước thì em cũng sẽ không bị như vậy, anh cũng sẽ không cảm thấy đau đến như vậy !
Hắn đau đớn? Vì sao a, vì nó sao?
Nó cười :
- Tôi không cố ý a, vả lại cậu nhìn xem tôi cũng bị thương chứ bộ. Cậu có làm sao đâu mà đau, suốt ngày nói xạo thôi !
Hắn cốc đầu nó một cái rõ đau :
- Đúng là đồ ngốc, bởi vì em đau nên mới khiến anh đau ! Đồ ngốc, với anh em là quan trọng nhất, ngoài em ra anh sẽ không lấy ai hết nên em không được nghĩ ngợi lung tung … Anh còn cảm thấy đau hơn em nhiều, điều đó em không biết được đâu, bởi vì em mãi mãi là đồ ngốc mà !
- Cậu kêu ai …
Nó đang định cho hắn một trận vì dám gọi nó là đồ ngốc nhưng nghe tiếp vế sau thì nhất thời đứng hình. Nó sững người, lặng người theo từng câu từng chữ mà hắn nói, hắn vì nó đau mà cũng đau, hắn còn nói với hắn nó là người quan trọng nhất …
Nhìn gương mặt nghiêm trọng của hắn khi nói với nó, nhìn cái vẻ sốt sắng ông cụ non chưa bao giờ nó nhìn thấy của “ác ma” mà nó ngay lập tức muốn rút điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc buồn cười ấy ngay lập tức.
Nó nở nụ cười hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ chưa từng có bởi đó là lần đầu tiên nó biết được những gì hắn nghĩ, hắn đã nói cho nó nghe suy nghĩ của hắn, hắn sợ nó hiểu lầm nên mới nói hết tất cả như vậy.
Đúng là buồn cười và ngược đời, mới nãy nó còn khóc thế nhưng vì hắn đã khiến nó mỉm cười, cảm xúc của nó đã bị hắn thay đổi nhanh chóng trong chớp mắt.
Nhất thời nó bỗng cảm thấy thật là vui, cảm giác ngọt ngào cứ len lỏi ở trong tim dần làm nó quên đi nỗi đau lúc nãy, nếu nó không chính tai nghe hắn nói như vậy nó còn ngỡ là bản thân nằm mơ giữa ban ngày. Thực sự với hắn nó quan trọng như vậy sao? Nó thấy thật hạnh phúc quá đi, trong lòng bỗng như không còn lo lắng gì nữa rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.