Chương 87: Dấu hiệu
It's me
16/12/2013
Nó đang cười thì đột nhiên máu cam tự dưng lại chảy, nó không quan tâm
và ngửa mặt lên cho máu khỏi chảy, bị chảy máu mũi quen rồi nên mấy
chuyện này với nó là bình thường. Hắn hoảng hốt đưa cho nó hộp khăn
giấy, lo lắng cằn nhằn bên tai cứ như là mẹ nó vậy :
- Làm sao mà lại chảy máu cam rồi, em đúng thật là …
- Tôi bị hoài ấy mà … tí là hết thôi !
- Bị hoài là làm sao? Ngày mai sau giờ học theo anh đi bệnh viện kiểm tra!
- Làm gì ?
- Theo em đến bệnh viện là để làm gì? Để khám bệnh chứ còn gì nữa, em rõ thật là đồ ngốc mà. Chắc phải kiểm tra xem ngoài cái mũi ra thì đầu óc em có bị làm sao không!
Nó bĩu môi trừng mắt nhìn hắn :
- Cậu kêu ai là đồ ngốc? Tôi cho cậu nói lại lần nữa đấy !
Và cứ như thế, một cuộc khẩu chiến thường xảy ra trong nhà Thoại Vĩ lại bắt đầu như mọi ngày …
Đang ngồi lướt web đọc truyện linh tinh như hàng ngày trên laptop của hắn thì … Rrrrrrrrrrrr …. Rung a, điện thoại rung a, không phải có tin nhắn mà có người gọi cho nó, số lạ hoắc, nó không hiểu gì nhưng vẫn nhấc máy lên nghe :
- Alo, cho hỏi ai đấy ạ ?
- Là mình đây? Còn nhớ ai không nhỉ ?
Ây dà … lẫn vào đâu được cái giọng nói trầm ấm thân quen này .
- À … nhớ chứ, giọng nói của “Tuyệt thế đào hoa” mà sao có thể quên được ! Hì
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khe khẽ, vẫn giọng nói quen thuộc ấy, là Hạo Vũ.
- Dạo này khỏe không? Lâu rồi không gặp nhỉ? Tiểu Nghi và cậu thế nào rồi, vẫn ổn chứ? Chết hình như Di hỏi hơi nhiều thì phải, ngại quá!
- Không sao, tính Di vẫn vậy nhỉ … Vũ vẫn ổn, Tiểu Nghi thì mấy hôm nữa sẽ làm phẫu thuật tim, sức khỏe cô ấy không tốt cho lắm, vì vậy phải mổ …
- Vậy à …
Nó lén thở dài, rút cuộc thì bệnh tình của Tiểu Nghi vẫn không khá hơn, nhất thời nó im lặng trầm mặc trong giây lát.
- Di vẫn ổn chứ? Hi vọng Di vẫn khỏe, à cái tên ấy không có làm Di buồn chứ, nếu hắn bắt nạt Di cứ nói, khi nào về Vũ sẽ cho hắn một trận!
- Không có, Di vẫn ổn nè, Vũ đừng lo …
Sột soạt, có chút ầm ĩ náo loạn ở đầu dây bên kia. Nó lè lưỡi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Thôi … Vũ bận rồi, bác sĩ đến kiểm tra cho Tiểu Nghi, chào nhé, bao giờ rảnh thì gặp lại, chúc Di vui vẻ …
- Hi vọng cô ấy phẫu thuật thành công, Vũ cũng sống tốt nhé, tạm biệt !
- …
Vũ nhanh chóng cúp máy, cậu có chút luyến tiếc giọng nói ấy. Thời gian quan cậu vẫn nhớ cô gái ấy biết bao nhưng nhớ thì vẫn là nhớ cũng không làm được gì, đơn phương thích một người đúng là không dễ dàng, cậu đang cố gắng từng bước để quên, biến tình yêu lớn lao của mình thành tình bạn.
Xếp gọn tâm tư của mình vào một góc, có một cô gái đang cần cậu, quay lại chăm sóc cô ấy thôi !
Ngắt máy rồi!
Nó nhìn lên bầu trời, nhìn những đám mây trắng trên nền trời xanh trong vắt, tưởng như không có gì có thể làm vẩn đục được, khẽ nhắm mắt cầu nguyện, hi vọng và hi vọng những người nó yêu quý sẽ bình an và làm được việc như ý. Tiểu Nghi à, cậu và Hạo Vũ phải sống tốt nhé, hai người xứng đáng để được hưởng hạnh phúc, Di tin bệnh tật sẽ không làm hai người chùn bước đâu …
Nói thì hay lắm, những lỡ nếu là mình mắc bệnh nan y thì sẽ làm sao nhỉ, liệu có bình tĩnh mà đối mặt với nó như Tiểu Nghi được không ?
Tự cốc đầu mình nó nguyền rủa thầm “ Mày ngốc quá rồi, nghĩ cái gì không nghĩ lại nghĩ mình bị bệnh, chỉ có mày mới thế thôi Ân Di ạ! ”
Vĩ nhân lúc nó không để ý gọi điện thoại cho mẹ, cậu nói gì đó mặt có vẻ nghiêm trọng, mặt cậu cứ tối dần rồi giọng nói cũng lạnh dần :
- Alo mẹ à !
- Ừ, mẹ nghe đây con trai, có gì muốn nói với mẹ à ? Có gì mà nghe giọng con nghiêm trọng quá vậy ?
- Mẹ, có một chuyện này con muốn hỏi …
- Nói đi nhóc, mẹ đang nghe đây!
- Mẹ, có cái chuyện hôn ước đó, giữa con với Khả Kì liệu có phải thật không? Tại sao con chưa nghe mẹ nói với con bao giờ, tại sao con là người trong cuộc mà lại không biết ?
Vĩ hỏi giọng ngày càng lạnh .
Cậu khó có thể chấp nhận cái hôn ước kì dị đó, bây giờ là thế kỉ nào rồi, hôn ước cái gì chứ, cậu muốn lấy ai là quyền của cậu không ai có quyền ngăn cản hay áp đặt …
- Cái đó … mẹ cũng mới biết cách đây hai ngày thôi con trai, đừng giận. Cái đó không phải do ba mẹ quyết định mà do ông nội của con định ra, ba cũng mới được bác Vương Hạo và ông nội thông báo thôi!
Vĩ im lặng, ai cũng không có quyền la mắng hay ép đặt cậu ngay cả ba mẹ nhưng có một người có thể đó là ông nội, người với cậu là rất quan trọng …
- Ông nội ? Tại sao lại liên quan đến ông chứ ?
- Cái đó mẹ cũng không biết nói sao nữa, chuyện của bậc trên mẹ không tiện hỏi, hình như là để thắt chặt mối giao hảo giữa hai nhà La – Vương, ông nội con và ông nội Khả Kì đã định ra điều đó, cha mẹ cũng không được biết !
- Sao có thể ? Con … Vậy thôi đã làm phiền mẹ rồi, chào mẹ !
Vĩ cúp máy.
Vẫn lạnh lùng và lãnh khốc, đó là tính cách của cậu. Đập mạnh điện thoại xuống bàn, dù là Iphone thì cậu cũng không hề thương xót cho số phận của nó, bực thật liên quan đến ông nội thì khó rồi ! Qủy quái, đời cậu lại bị trói buộc bởi cái hôn ước cổ lỗ ấy sao? Cái gì là giao hảo, cậu có người yêu rồi, sao có thể xảy ra cái chuyện lấy nhau dựa vào địa thế gia cảnh như vậy chứ, ông nội có lẽ già quá lẫn thẫn mất rồi !
Cạch! Cứ thế mà con trai của mình tắt máy.
Cô Hoa lắc đầu ngán ngẩm, còn lạ gì cái tính ngang ngược lạnh lẽo bẩm sinh của thằng con trai quý tử, cái gì trên người nó cũng hoàn mĩ mà sao cái tính lại không hoàn mĩ chút nào.
- Làm sao mà lại chảy máu cam rồi, em đúng thật là …
- Tôi bị hoài ấy mà … tí là hết thôi !
- Bị hoài là làm sao? Ngày mai sau giờ học theo anh đi bệnh viện kiểm tra!
- Làm gì ?
- Theo em đến bệnh viện là để làm gì? Để khám bệnh chứ còn gì nữa, em rõ thật là đồ ngốc mà. Chắc phải kiểm tra xem ngoài cái mũi ra thì đầu óc em có bị làm sao không!
Nó bĩu môi trừng mắt nhìn hắn :
- Cậu kêu ai là đồ ngốc? Tôi cho cậu nói lại lần nữa đấy !
Và cứ như thế, một cuộc khẩu chiến thường xảy ra trong nhà Thoại Vĩ lại bắt đầu như mọi ngày …
Đang ngồi lướt web đọc truyện linh tinh như hàng ngày trên laptop của hắn thì … Rrrrrrrrrrrr …. Rung a, điện thoại rung a, không phải có tin nhắn mà có người gọi cho nó, số lạ hoắc, nó không hiểu gì nhưng vẫn nhấc máy lên nghe :
- Alo, cho hỏi ai đấy ạ ?
- Là mình đây? Còn nhớ ai không nhỉ ?
Ây dà … lẫn vào đâu được cái giọng nói trầm ấm thân quen này .
- À … nhớ chứ, giọng nói của “Tuyệt thế đào hoa” mà sao có thể quên được ! Hì
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khe khẽ, vẫn giọng nói quen thuộc ấy, là Hạo Vũ.
- Dạo này khỏe không? Lâu rồi không gặp nhỉ? Tiểu Nghi và cậu thế nào rồi, vẫn ổn chứ? Chết hình như Di hỏi hơi nhiều thì phải, ngại quá!
- Không sao, tính Di vẫn vậy nhỉ … Vũ vẫn ổn, Tiểu Nghi thì mấy hôm nữa sẽ làm phẫu thuật tim, sức khỏe cô ấy không tốt cho lắm, vì vậy phải mổ …
- Vậy à …
Nó lén thở dài, rút cuộc thì bệnh tình của Tiểu Nghi vẫn không khá hơn, nhất thời nó im lặng trầm mặc trong giây lát.
- Di vẫn ổn chứ? Hi vọng Di vẫn khỏe, à cái tên ấy không có làm Di buồn chứ, nếu hắn bắt nạt Di cứ nói, khi nào về Vũ sẽ cho hắn một trận!
- Không có, Di vẫn ổn nè, Vũ đừng lo …
Sột soạt, có chút ầm ĩ náo loạn ở đầu dây bên kia. Nó lè lưỡi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Thôi … Vũ bận rồi, bác sĩ đến kiểm tra cho Tiểu Nghi, chào nhé, bao giờ rảnh thì gặp lại, chúc Di vui vẻ …
- Hi vọng cô ấy phẫu thuật thành công, Vũ cũng sống tốt nhé, tạm biệt !
- …
Vũ nhanh chóng cúp máy, cậu có chút luyến tiếc giọng nói ấy. Thời gian quan cậu vẫn nhớ cô gái ấy biết bao nhưng nhớ thì vẫn là nhớ cũng không làm được gì, đơn phương thích một người đúng là không dễ dàng, cậu đang cố gắng từng bước để quên, biến tình yêu lớn lao của mình thành tình bạn.
Xếp gọn tâm tư của mình vào một góc, có một cô gái đang cần cậu, quay lại chăm sóc cô ấy thôi !
Ngắt máy rồi!
Nó nhìn lên bầu trời, nhìn những đám mây trắng trên nền trời xanh trong vắt, tưởng như không có gì có thể làm vẩn đục được, khẽ nhắm mắt cầu nguyện, hi vọng và hi vọng những người nó yêu quý sẽ bình an và làm được việc như ý. Tiểu Nghi à, cậu và Hạo Vũ phải sống tốt nhé, hai người xứng đáng để được hưởng hạnh phúc, Di tin bệnh tật sẽ không làm hai người chùn bước đâu …
Nói thì hay lắm, những lỡ nếu là mình mắc bệnh nan y thì sẽ làm sao nhỉ, liệu có bình tĩnh mà đối mặt với nó như Tiểu Nghi được không ?
Tự cốc đầu mình nó nguyền rủa thầm “ Mày ngốc quá rồi, nghĩ cái gì không nghĩ lại nghĩ mình bị bệnh, chỉ có mày mới thế thôi Ân Di ạ! ”
Vĩ nhân lúc nó không để ý gọi điện thoại cho mẹ, cậu nói gì đó mặt có vẻ nghiêm trọng, mặt cậu cứ tối dần rồi giọng nói cũng lạnh dần :
- Alo mẹ à !
- Ừ, mẹ nghe đây con trai, có gì muốn nói với mẹ à ? Có gì mà nghe giọng con nghiêm trọng quá vậy ?
- Mẹ, có một chuyện này con muốn hỏi …
- Nói đi nhóc, mẹ đang nghe đây!
- Mẹ, có cái chuyện hôn ước đó, giữa con với Khả Kì liệu có phải thật không? Tại sao con chưa nghe mẹ nói với con bao giờ, tại sao con là người trong cuộc mà lại không biết ?
Vĩ hỏi giọng ngày càng lạnh .
Cậu khó có thể chấp nhận cái hôn ước kì dị đó, bây giờ là thế kỉ nào rồi, hôn ước cái gì chứ, cậu muốn lấy ai là quyền của cậu không ai có quyền ngăn cản hay áp đặt …
- Cái đó … mẹ cũng mới biết cách đây hai ngày thôi con trai, đừng giận. Cái đó không phải do ba mẹ quyết định mà do ông nội của con định ra, ba cũng mới được bác Vương Hạo và ông nội thông báo thôi!
Vĩ im lặng, ai cũng không có quyền la mắng hay ép đặt cậu ngay cả ba mẹ nhưng có một người có thể đó là ông nội, người với cậu là rất quan trọng …
- Ông nội ? Tại sao lại liên quan đến ông chứ ?
- Cái đó mẹ cũng không biết nói sao nữa, chuyện của bậc trên mẹ không tiện hỏi, hình như là để thắt chặt mối giao hảo giữa hai nhà La – Vương, ông nội con và ông nội Khả Kì đã định ra điều đó, cha mẹ cũng không được biết !
- Sao có thể ? Con … Vậy thôi đã làm phiền mẹ rồi, chào mẹ !
Vĩ cúp máy.
Vẫn lạnh lùng và lãnh khốc, đó là tính cách của cậu. Đập mạnh điện thoại xuống bàn, dù là Iphone thì cậu cũng không hề thương xót cho số phận của nó, bực thật liên quan đến ông nội thì khó rồi ! Qủy quái, đời cậu lại bị trói buộc bởi cái hôn ước cổ lỗ ấy sao? Cái gì là giao hảo, cậu có người yêu rồi, sao có thể xảy ra cái chuyện lấy nhau dựa vào địa thế gia cảnh như vậy chứ, ông nội có lẽ già quá lẫn thẫn mất rồi !
Cạch! Cứ thế mà con trai của mình tắt máy.
Cô Hoa lắc đầu ngán ngẩm, còn lạ gì cái tính ngang ngược lạnh lẽo bẩm sinh của thằng con trai quý tử, cái gì trên người nó cũng hoàn mĩ mà sao cái tính lại không hoàn mĩ chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.