Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 30: Cảm xúc thật của tôi 1

It's me

16/12/2013

Mấy ngày nay Thoại Vĩ thấy hụt hẫng, bứt rứt khi thấy những biểu hiện khác lạ của nó lúc ngồi ăn cũng cùng bàn, lúc ở chung một phòng khách cũng như đi cùng xe hắn cũng không còn nhìn thấy ánh mắt của nó dõi theo chăm chú như mọi khi .

Nó coi như không hề có sự tồn tại của hắn, cái cảm giác hụt hẫng cứ lớn dần lên trong lòng khiến hắn không thể chịu đựng thêm được nữa .

Ngày hôm đó chỉ có nó và hắn ngồi trên sofa lớn ở phòng khách, nó nhanh chóng xử lý đĩa hoa quả trên tay rồi vội vàng chạy lên phòng, nó có cảm giác bất an, nó sợ mình sẽ không kiềm được mà nhìn hắn mất . Luống cuống bước lên cầu thang nó bất chợt đứng khựng lại, một lực siết mạnh ở cánh tay níu nó lại …là … là hắn kéo tay nó không buông, bàn tay cương nghị của hắn ngăn cản bước chân tiếp theo của nó .

Hắn trầm khàn cất tiếng, thái độ lạnh lùng của nó đối với hắn khác hẳn những người kia làm Vĩ nhịn không nổi phải hỏi nó thật rõ ràng:

- Ngồi xuống đã . Tôi có chuyện muốn hỏi .

Nó ngồi xuống né tránh ánh mắt lạnh băng như xoáy vào nó của hắn :

- Có chuyện gì, nói nhanh đi tôi còn phải làm bài tập .

- Tại sao cả tuần nay thái độ của cô với tôi lạ vậy ? Không hề giống trước kia .

Nó cắn môi suy nghĩ, hắn sao lại để ý thái độ của nó làm gì nhỉ ?

- Chẳng sao cả … vì tôi thích thế .

Nói rồi nó đứng dậy nhanh chóng bước lên phòng, hắn thực sự không thích thú gì câu trả lời của nó, ánh mắt tràn ngập sự mất kiên nhẫn bước nhanh lại xoay người nó lại .

Dùng đôi bàn tay của mình cậu nhẹ nắm lấy xoay cằm nó giữ chặt ép nó phải nhìn thẳng cậu, ánh mắt chạm ánh mắt nó không thể trốn tránh, cậu chậm rãi lên tiếng :

- Tại sao không thèm nhìn tôi ?

Tại sao ư? Tại sao cậu lại hỏi nó kì cục vậy chứ?

Nó mấy ngày qua không dám nhìn thẳng vào ảnh mắt màu hổ phách sâu thẳm thẳm như nước hồ mùa thu của cậu, quả thực đôi mắt ấy rất đẹp làm nó bị cuốn hút cứ nhìn mãi không thôi .

Nó không nhìn đôi mắt ấy bởi vì … bởi vì cứ những lúc như thế trái tim lại rối loạn đạp nhanh hơn mấy nhịp, cậu không nên ép nó như thế này, không nên mà.

Nó hoảng sợ vì lời nói lạnh băng của cậu :

- Cô chán ghét cái bản mặt này đến thế sao ?

Lời nói sao nghe tuyệt vọng đến thế, nó vội thoát khỏi vòng tay cậu chạy vội vàng lên phòng.

Xin cậu đừng kì lạ như thế, đừng cho tôi hi vọng rằng cậu cũng có thích tôi, mong manh lắm, cậu đã có Khả Kì rồi, đừng làm hi vọng lớn lên trong lòng tôi ….

Nhìn cái bóng dáng nhỏ bé của nó hoảng sợ chạy vội đi, cậu không che giấu cảm xúc mà ảo não nhìn theo, còn đâu cái sự lạnh lùng xây dựng bao năm nay trong con người cậu, rốt cục tình cảm cậu dành cho nó là cái gì …. là cái gì ?



Cái ý nghĩ rằng nó rất chán ghét cậu lại xuất hiện trong đầu làm trái tim băng giá lại bất giác nhói lên đau đớn .

…. Hai ngày sau ….

…. Tại biệt thự nhà Thoại Vĩ ….. Trời sẩm tối, chuẩn bị ăn cơm …

Nó ngồi lặng ngoài sofa còn Vĩ lặng lẽ nhìn nó.

Phong đi đâu về vội nhảy xuống từ moto xuống, bước vội vào định nói gì với Vĩ nhưng thấy nó ngồi đó bèn kéo Thoại Vĩ vào trong phòng đọc sách, đóng cửa lại . Có gì lại không thể cho nó biết được chứ, mờ ám quá …

- Lại có chuyện rồi ?

Phong lên tiếng nói với Vĩ .

- Gì ?

Hắn đáp gọn mặt lạnh băng .

- Bên bar Sun bị bọn Bạch Ưng Hội đến đập phá, đồ đạc nát hết trơn . Bọn đàn em bị đánh cho nhập viện cả rồi . Bọn nó còn mang cả hàng nóng theo nữa làm mấy đứa nhóc phe mình không ngờ tới . Mấy bar kia cũng ở tình trạng tương tự . Không biết bọn kia nhận sự trợ giúp ở đâu mà mạnh như thế nữa.

Vĩ nhíu mày rồi lạnh lùng :

- Thiên Long Hội .

- Cái gì ?

- Chỉ có tên Hạo Quân mới có đủ quân số đi phá chúng ta thôi . Chuẩn bị đi chúng ta phải cho chúng biết thế nào là lễ độ …

“ …. Rrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr ….”

Điện thoại trong tay Thoại Vĩ rung, cậu chạm nhẹ vào máy, phần nhận cuộc gọi rồi chậm rãi đưa lên tai :

- Alo, tôi nghe .

- Anh cả có chuyện rồi .

- Sao ?

- Bọn Bạch Ưng Hội lại tiếp tục quấy nhiễu chúng ta, chúng đến đuổi hết khách trong bar còn lấn chiếm địa bàn nữa, bọn nó bảo muốn bọn nó để yên thì bốn anh phải đi gặp bọn nó ở bãi đất hoang đường E. Không hiểu sao bọn nó đông lắm anh ạ .



Vĩ hừ khẽ rồi hỏi :

- Anh Hưng với Bảo đâu ?

- Hai anh ấy đến bãi đất đó trước rồi ạ…

- Mắc lừa rồi ….

- Sao thế anh ?

....Tút tút ....

Thoại Vĩ bực bội ngắt máy .

Cậu cảm thấy chuyện này có gì đó mờ ám không ổn, hai cái thằng kia giận quá mất khôn tự đi về chỗ tử rồi, bọn hèn hạ dùng chiêu khích tướng, hai tên ngốc kí giận quá mất khôn sẽ vội đến đó chắc chắn ở đó bọn nó sẽ sắp xếp rất nhiều tay chân rồi….

Cậu nói gì đó với Phong rồi thay một bộ đồ đen từ trên xuống dưới rồi cả hai vội xuống nhà . Nó thấy rất không khí có chút gì đó lành lạnh sống lưng, cảm giác bất an cứ vây chặt lấy nó.

- Đi đâu thế ?

Bàn tay nhỏ bé của nó run run nắm vạt áo cậu, môi mím chặt ngượng ngùng.

Ánh mắt trong veo dịu dàng như nước của nó nhìn thẳng vào mắt cậu quan tâm làm cậu cảm thấy ấm áp .

Rồi cậu đã làm một hành động mà nó không thể ngờ được … dịu dàng ôn nhu xoa đầu nó rồi trầm ấm :

- Sẽ về sớm thôi đừng lo, ăn cơm trước đi .

Bỏ mặc nó ngây ngốc nhìn theo cậu bước vội vào gara lấy cái moto màu đen quen thuộc của mình phóng vù đi mất dạng .

….. Tại bãi đất hoang đường E ….

Két !

Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên tiếng động khô khốc nghe rợn người, bãi đất hoang vắng vẻ âm u, tiếng gió rít bên tai lạo xạo khiến cho con người yếu tim chắc hẳn sẽ lăn ra ngất xỉu.

Vĩ bước vào bên trong bãi đất trống cậu thấy Bảo và Hưng đang đứng đó chờ cậu .

- Đến rồi à ?

Bảo hỏi .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Gia Ngõ Hẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook